Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao

Chương 53: Trò Chơi


Bạn đang đọc Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 53: Trò Chơi


Takemichi theo đường cũ trở về nơi mọi người đang ở, cậu vừa đi vừa đá chân, tóm lại thấy những gì chướng mắt thì gạt qua một bên.

Cho đến khi xem chút nữa đem Kazushi trước mắt gạt cho té ngã thì cậu mới chịu hoàn hồn.
Ngước đầu nhìn Kazushi tay ôm chăn gối, cậu tò mò.
“Ể?”
Lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Takemichi:”Ể?”
Cái gì đây? Cậu vừa mới đi một lúc thì mọi người đã dựng xong lều rồi sao?
Nhìn Takemichi cuối cùng cũng chịu trở về, Kazushi sau đó liền đá vào mông của cậu một cái.
“Đi vào trong nhanh, chúng ta sẽ ở theo nhóm.”
“Đau…”
Xuýt xoa cái mông tội nghiệp, hôm nay nó đã bị hỏi thăm những hai lần rồi.
Đi vào trong lều, Takemichi thế nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy đầy đủ các gương mặt tiêu biểu của ngày hôm nay.
Hoang mang chọt chọt Kazushi, Takemichi trố mày nhướn mắt.
Ý hỏi : Chuyện gì vậy ?
Chớp chớp mắt nhìn Takemichi, Kazushi nhỏ giọng giải thích:”Mọi người qua đây ngồi chơi…tao không thể từ chối…”
Takemichi còn muốn nói thêm thì lại bị Shinichirou đứng dậy kéo ngồi xuống.

“Nào được rồi, anh hôm nay đã bỏ lỡ hơi nhiều, chúng ta bây giờ liền chơi trò chơi đi!”
Takemichi à một tiếng, hiểu rồi, thì ra là do Shinichirou chủ trò.

Takemichi không muốn đôi co nên cũng ngồi xuống góp vui.
Lúc này, cửa trại mở ra, Sanzu cũng tự đi vào như không có chuyện gì xảy ra.
Một vòng tròn lớn gồm 23 người xoay quanh nhau.
Takemichi ngồi kế bên Kazushi và Shinichirou, tiếp theo là Mucho, Sanzu, Chifuyu, Baji, Mikey, Draken, Hakkai, Mitsuya, Smiley, Angry, Pa, Peyan, Naoto, Hina, Ema, Yuzuha, Kazutora, Takuya, Akkun và Makoto.
Nhìn một chai rượu còn chưa khui ở chính giữa vòng tròn.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc thì Shinichirou đã chủ động ngồi dậy lấy chai rượu, anh cất giọng, nói:”Để phục vụ cho trò chơi của chúng ta, anh muốn mọi người uống một ly rượu trước, được không ?”
Cầm trên tay một chiếc cốc chỉ cao tầm ngón cái, Shinichirou bắt đầu khui chai rượu ra.
Cốc đầu tiên, Shinichirou tự mình thưởng thức trước.
Mở đầu trò chơi chính là quản trò, ly tiếp theo lại đưa đến trước mặt Takemichi.
Nghiên đầu nhìn Shin, Takemichi mím môi:”Em cũng phải uống sao?”
“Tất nhiên! Em không uống được rượu mạnh à?”
“Không phải!” Takemichi đưa tay lấy ly rượu.
“Ý em là chỉ nhiêu đây thôi sao?”
Cậu không chần chừ mà đem ly nâng lên, một hơi uống cạn.
Úp ngược ly lại, Takemichi tỉnh táo nhướn mày một cái, tỏ ý gì thì ai cũng hiểu.
Cứ thế đến người này rồi người khác, cho đến khi chai rượu đã cạn, cũng là lúc người cuối cùng uống xong.
Thoả mãn đóng chai rượu lại, Shinichirou đặt nó xuống phía dưới vòng trò rồi thử quay một cái.
Cùng lúc đó, Shinichirou cũng tự phổ biến trò chơi.
“Luật chơi rất đơn giản, miệng chai quay trúng ai thì người đó phải tự kể ra một câu chuyện của mình! Rượu không mạnh nhưng sẽ khiến người ta can đảm hơn.

Vậy được rồi chứ ?”
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đồng loạt nhìn nhau, tự hiểu mà gật đầu.
Lượt quay đầu tiên, thế mà lại là trúng ngay quản trò – Shinichirou.
Nhìn miệng chai chỉ vào chính mình, Shinichirou chỉ đành thở dài một tiếng, sau đó thì cũng bắt đầu kể.
“Hồi năm anh 15 tuổi thì có quen một người bạn gái, cô ấy là một người rất xinh đẹp, còn là hoa khôi của trường, thế nhưng trong một lần em ấy bị ốm, trong lúc đến thăm thì anh đã mang theo một phần cháo tự mình nấu, kết quả là mấy ngày sau em ấy đã chia tay với anh chỉ vì cảm thấy anh không đủ hoàn hảo.”
Shinichirou từ tốn kể ra một câu chuyện thời niên thiếu, lại làm cho một số người không nhịn được mà bật cười.
Đang lúc Shinichirou muốn quay tiếp một vòng thì lời nói của Mikey vang lên lại ngăn cản hành động của anh.
“Em nhớ tài nấu ăn của anh đâu có tệ? Hình như cô bạn gái hoa khôi đó là người đã tỏ tình công khai với anh trong ngày khai giảng nhỉ?”
Mikey ngừng một chút sau đó nói tiếp:”Là anh cảm thấy không muốn cô ấy bẻ mặt nên mới đồng ý, kết quả anh nhận thấy cô ấy chỉ yêu tài năng của anh, dựa vào lí tưởng hoá quá mức anh lại cố ý đem một phần cháo hỏng đến, thành công tự phá bỏ hào quang người đàn ông lí tưởng của mình, để cô ấy tự nói lời chia tay?”

Lời Mikey nói Shinichirou không tự công nhận, nhưng anh cũng chỉ cười nhẹ, hoàn toàn không có lời phản bác nào.
Một vòng mới lại tiếp tục.
Lần này, người dính đạn lại là Takemichi.
Nhanh như vậy đã đến lượt cậu, Takemichi trố mắt nhìn mọi người, đồng thời, có một số người cũng chăm chú nhìn vào cậu.
Còn có vẻ rất mong chờ.
“…Không kể có bị gì không?”
Takemichi nhìn qua quản trò, ánh mắt nài nỉ.
Thế nhưng đổi lại chỉ là cái nhìn chắc chắn của ảnh đế.
“Bị phạt.”
“Vậy được.”
Takemichi ngồi chỉnh chu lại mà bắt đầu kể một câu chuyện.
Lại còn rất được xung quanh hưởng ứng mà đồng loạt im lặng.
“Này phải nói vào 14 năm trước, trong một lần đang dạo chơi thì tôi đã bị một cậu nhóc so với mình thấp hơn một cái đầu va phải.”
Takemichi dừng một chút mà nhìn vào mọi người, sau đó lại kể tiếp:”Còn chưa kịp hoàn hồn thì ngay lập tức xung quanh tôi, một đám người mặt mũi dữ tợn, dáng người to lớn xuất hiện.

Bọn họ ai nấy còn cầm trên tay cái con dao chặt thịt, là con dao chặt thịt đó.”
Takemichi hùng hổ giơ tay múa chân, còn không quên nhấn mạnh những chỗ cần nhấn.
“Sau đó, một người trong đám người kia liền chỉ vào tôi là nói:”Này thằng kia, mày là đồng loã với thằng ăn trộm này sao?”
Tôi kiểu : Omg gì vậy? Đang đi chơi mà trộm cướp gì ở đây???
Lúc này, tôi mới để ý mà quan sát cậu bé bên cạnh mình, dáng người nhỏ bé, trông rất đáng thương.”
Lại dừng một chút, lúc này, Hina không chịu nỗi mà hối thúc cậu.
“Tiếp đi tiếp đi.”

Takemichi tiếp tục:”Tôi ngơ ngác nhìn xuống thằng bé và hỏi : “Này em làm gì mà để họ đuổi theo thế?”, thằng bé sau khi nghe tôi nói xong thì chỉ nhẹ nhẹ lắc đầu, nó lí nhí nói : “Bọn họ là kẻ buôn người, em không có quen bọn họ”
Ghê chưa ghê chưa ? Thấy đoạn này là hấp dẫn rồi chứ gì nữa ?”
Takemichi nói tiếp:”Lúc đó, máu anh hùng của tôi nổi lên, tôi hỏi bọn họ:”Này, thằng bé lấy gì của mọi người, tôi thay cậu ta trả.”
Thế là bọn họ suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng nói tất cả.
Đúng là một lũ tham lam.”
Takemichi vừa kể vừa đánh giá.
“Đã giúp thì giúp cho trót nên tôi chỉ đành lột hết của cải trên mình đưa cho chúng.

Cũng may, bọn này xem ra chỉ cần tiền nên rất nhanh muốn bỏ đi.”
Tưởng chừng câu chuyện đã hết, thế mà Takemichi lại đứng dậy vỗ đùi một cái:”Ai mà ngờ một tên trong đám đó đã để ý sợi dây chuyền truyền từ đời con ông cháu cha trên cổ của tôi, thế là chúng là chỉ vào và nói:”Mau tháo nó đưa cho ta!”
Vì quá yếu kém nên trong lúc giành giật tôi chỉ có thể đưa nó cho hắn, haizz, đúng là giúp người thì giúp cho trót, sau đó tôi phải ra về với đôi bàn tay trắng, còn thằng bé thì được đón về gia đình của nó, không biết bây giờ nó có nhớ vị anh hùng năm xưa đã cứu nó không chứ sợi dây chuyện truyền tám đời của tôi cũng vì cứu nó mà mất rồi.”
Takemichi giả vờ sầu não:”Thế mà bây giờ không biết có khấm khá lên không mà sao không thấy tìm tôi trả ơn gì cả, ít nhất cũng phải ném cho tôi cục kim cương chứ…”
Takemichi nửa đùa nửa thật mà kết thúc câu chuyện của mình.
Và tất nhiên được mọi người xung quanh hưởng ứng, chỉ là không một ai tin vào câu chuyện của cậu.
Một đêm cứ thế mà chơi cho đến gần sáng, ở trong lều Takemichi, hơn 20 người vừa chơi vừa uống, không thèm quan tâm hình tượng mà bắt đầu kể những câu chuyện mình đã trải qua…
*********************************
Nhớ tình tiết sợi dây chuyền này nha mọi người, nó liên quan đến sự tự vả của hai chàng Koko và Inui đó :)) bà mẹ hai thằng tra nam.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.