Bạn đang đọc Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 32: Kí Ức Của Mikey
Ngày 20 tháng 8 của 24 năm trước.
Trái ngược với thời tiết oi bức ở bên ngoài, trong một căn phòng tứ phía mang một màu trắng xoá, trên giường bệnh, phu nhân nhà Sano tay đỡ lấy đứa bé.
Xung quanh chính là những người đến thăm một sinh linh vừa được chào đón trên thế giới này.
Đứa bé nằm yên trong vòng tay mẹ, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không phát ra bất cứ một thanh âm ồn ào nào sau khi được cho bú sữa.
“Nhìn xem nhìn xem, cái dáng vẻ ngoan ngoãn này có phải rất giống với Shinichirou khi còn bé không?”
Nghe nhắc đến tên mình, đứa trẻ chỉ tầm 4 – 5 tuổi cũng tò mò mà nhảy lên giường, mắt chăm chú mà nhìn vào đứa bé.
Shinichirou hỏi:”Mẹ! Con bế em được không ?”
Chớp chớp mắt nhìn mẹ, từ nhỏ, Shinichirou đã thể hiện được sự thông minh của mình vượt bậc hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Cho dù là mới 4 tuổi nhưng Shinichirou có thể hiểu chuyện đến nỗi từ việc ăn uống hay đi nhà trẻ cũng tự túc một mình, không hề tỏ ra bản thân cần sự chăm sóc.
Thậm chí là khi biết bản thân có em, Shinichirou thay vì ghen tị hay sợ mất đi tình thương yêu của ba mẹ đang dành cho mình thì em lại vô cùng thích thú và yêu thương đứa trẻ chuẩn bị ra đời này.
Dịu dàng nhìn con trai, phu nhân không hề sợ hãi khi thật sự đưa đứa bé vào vòng tay đang mong chờ của Shinichirou.
Ôm một sinh linh vẫn đang thở đều đều trong tay, Shinichirou cưng chiều mà hôn lên trán em một cái.
“Em gọi là gì ạ! “
“Là Manjiro – Sano Manjiro.
”
“Shin, mẹ mong sao em có thể giống như con, ngoan ngoãn như vậy, hiểu chuyện như vậy.
“
Đó chính là ước mơ, là gửi gắm đầu tiên mà phu nhân đặt vào đứa con trai thứ hai của mình.
Manjiro năm 4 tuổi.
Ngồi trên bàn ăn, chiếc muỗng cháo bị Manjiro dùng tay vung vãi khắp nơi, trên gương mặt bụ bẫm mang một nét cười thuần tuý mà chỉ thuộc về một đứa trẻ.
Nhìn Manjiro nghịch ngợm không chịu ngồi yên, phu nhân lập tức đau đầu, ôm lấy đứa bé mà lau đi những vệt bẩn trên mặt, bà nhíu mày nhìn Manjiro.
“Sao con có thể bướng bỉnh như vậy, hồi Shin 4 tuổi so với con ngoan hơn nhiều.
“
Mặc dù chỉ mới bốn tuổi, nhưng có lẽ bởi vì trong Manjiro vẫn mang dòng máu nhà Sano nên chung quy Manjiro cũng rất hiểu chuyện.
Tuy không hiểu lời nói của mẹ nhiều nhưng Manjiro vẫn biết mẹ không vui.
Từ đó về sau, hễ cứ mỗi khi đến bữa ăn, Manjiro sẽ bắt chước theo Shin mà ngoan ngoãn ngồi ăn, hoàn toàn không hề quấy phá như lần đầu nữa.
Cảm nhận được sự thay đổi của con trai thứ, phu nhân nhà Sano cực kì hài lòng, thế nhưng bà đã vốn không hề nhận ra rằng nụ cười thuần tuý vẫn luôn hiện hữu trên gương mặt thiên thần kia đã dần dần biến mất!.
Phu nhân người không hề biết, thật ra năm đó Manjiro cũng chỉ mới lên bốn mà thôi!.
Manjiro năm 7 tuổi.
Cầm bức tranh sơn màu phác hoạ người mẹ của mình trên tay, Manjiro mong chờ đem về nhà, hôm nay bức tranh của hắn đã giành được giải nhất trong cuộc thi được tổ chức ở trường.
Manjiro rất thương mẹ, thế nên hắn cũng muốn lan toả niềm vui này đến với chủ nhân được vẽ trong bức tranh.
Mặc dù rất háo hức nhưng phép tắc nhà Sano vẫn không cho phép Manjiro chạy sọc vào, chỉ có thể cứng nhắc cởi đôi giày bóng loáng ra rồi thẳng lưng đi qua đám người hầu trong nhà, cho đến khi nhìn thấy mẹ ngồi trong đại sảnh, hắn không thể không nhịn được mà đẩy nhanh cước bộ.
Đi đến trước mặt mẹ, Manjiro vui vẻ mà nở một nụ cười cực tươi, đem bức tranh đưa lên, Manjiro nghiên đầu nhìn mẹ.
“Mẹ! Hôm nay trường con có tổ chức một cuộc thi vẽ, mẹ nhìn xem, đoán xem người con vẽ là ai?”
Chớp chớp mắt, Manjiro mong chờ câu trả lời của người mẹ thân yêu.
Không phụ sự kì vọng, phu nhân vui vẻ nhìn bức tranh được tô vẽ cực kì tỉ mỉ mà vui vẻ mỉm cười.
“Là mẹ sao?”
“Đoán đúng rồi.
“
Manjiro không nhịn nỗi vui sướng mà nhảy lên ôm lấy mẹ.
“Mẹ có thích không?”
Phu nhân gật đầu:”Thích lắm! Làm mẹ nhớ lại hồi Shin cũng vẽ một bức tranh để tặng mẹ như vậy, cả hai đều rất đẹp, người vẽ cũng rất ngoan, mẹ rất thích.
“
Nghe đến tên anh trai, nụ cười của Manjiro dần tắt ngúm.
“Anh cũng vẽ sao?”
“Đúng vậy, bức tranh của con vẽ cũng đẹp giống như Shin hồi đó vậy, vào phòng mẹ mà không để ý sao? Mẹ treo ở đầu giường đấy! “
Bế Manjiro lên tay, phu nhân hạ trên cánh má phúng phính một nụ hôn.
“Lát nữa mẹ cũng sẽ sai người đem tranh của con treo lên, để có thể dễ dàng nhìn ngắm.
“
Mẹ!
“Mẹ, đây là tranh con vẽ! “
Đây là tranh con vẽ, sao có thể giống với anh được!
Đây là tranh con vẽ, là độc nhất vô nhị, sao có thể so sánh!
Thật ra Manjiro muốn nói như vậy, thế nhưng nhìn nét mặt tươi cười rạng rỡ của mẹ thì cho dù thế nào vẫn không thốt nên lời.
Thật ra phu nhân người không biết, trong độ tuổi này của một đứa trẻ, nếu quá hiểu chuyện sẽ rất dễ tổn thương, sẽ rất dễ đau lòng!
Manjiro năm 7 tuổi, cầm bức tranh sơn màu trên tay, mặc dù vẫn được nhìn thấy nụ cười của mẹ nhưng hắn vẫn không tài nào hiểu nỗi, rốt cuộc cảm giác khó chịu trong lòng này là gì!