Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao

Chương 25: Kì Lạ


Bạn đang đọc Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 25: Kì Lạ


Kết thúc một ngày làm không đến nỗi vất vả, sau khi tạm biệt mọi người ở trong quán thì Takemichi cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.

Vừa hay, ngay ngã tư Takemichi đã nhìn thấy Takuya đang cùng nhóm Akkun đứng đợi cậu.

Takemichi cẩn thận quan sát đường rồi chạy qua bên kia, chào đón Takemichi chính là một cái ôm nồng nhiệt từ phía của Kazushi, hiếm khi y lại nhiệt tình như vậy, Takemichi cũng rất vui vẻ mà ôm lại.

Vỗ vỗ đầu Kazushi, Takemichi mỉm cười châm chọc:”Nói thật đi, lại muốn nhờ vả cái gì phải không? Hồi còn đi học mỗi khi mày ôm tao nếu không phải giúp xin nghỉ học thì là cùng đi lên thư viện để nghiên cứu mấy cái tào lao về bách khoa toàn thư gì đó, còn lần này là gì đây?”
Bị nói đúng mục đích cho hành động lấy lòng này, Kazushi đẩy đẩy gộng kính, y chớp mắt tinh ranh mà ôm lấy cánh tay của Takemichi nói.

“Hôm nay cho bọn tao qua ở nhờ nhà mày nha? Hồi còn đi học mày không bao giờ cho bọn tao về nhà mày chơi, bây giờ ra ở riêng rồi thì không thể keo kiệt như vậy.


Kazushi từ vị trí cánh tay mà chuyển sang nắm luôn cả bàn tay khi phát hiện gương mặt của Takemichi đã trở nên khó xử.

“Ở nhà tao làm gì?”
Nhà hiện tại của cậu là đứng tên của Kei, tuy nó chỉ là một căn nhà nhỏ nhưng cũng không đến nỗi tệ, tóm lại hai người ở thì không vấn đề gì nhưng năm người thì lại là một chuyện khác.

Huống chi Kei đã từng nói anh không thích có người lạ xuất hiện ở nhà mình, đặc biệt là những người có lối sống không có trật tự, có lẽ đây là điểm mà Kei đã bao dung cậu chỉ vì cậu là người yêu của anh.

Nhưng cũng chỉ có cậu mới có quyền lợi này, còn việc đưa bạn bè về thì cậu không chắc.

Không lẽ cậu nên hỏi ý kiến của Kei sao?
Đang phân vân không biết thế nào thì ánh mắt của Takemichi lại vô tình chạm phải một bóng lưng rất quen thuộc.

Kinh ngạc nhìn theo, cậu hơi nhướn người về phía trước để muốn xác định xem rốt cuộc có phải là người kia không nhưng lại bị Makoto đem cánh tay kéo lại.

Thấy cậu vẫn chung thuỷ ngó nghiên vào khách sạn đối diện, Makoto tò mò nhìn qua.

“Làm sao đấy? Gặp người quen sao?”

Makoto đem mặt Takemichi kéo qua đối diện với chính mình, hắn chỉ vào phía khách sạn lớn phía trước mà hỏi Takemichi.

Chỉ là sau khi bị cắt đứt tầm nhìn, Takemichi chỉ hơi ngẩn người rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không!.

tao nghĩ là mình đã nhìn nhầm thôi.


Takemichi gật đầu, chắc là cậu đã nhìn nhầm rồi.

Nghĩ lại vấn đề mà Kazushi đã nói, Takemichi suy nghĩ chốc lát thì đồng ý.

“Được rồi! Tuy không biết mục đích là gì nhưng cứ về nhà tao đi! Nói trước, nhà tao ngoài mì gói thì không có cái gì nữa đâu, với lại nó rất nhỏ, lúc đó mà mở mồm chê là tao tống cổ ra ngoài nhé!”
Vui vẻ kéo theo 4 chiếc vali to đùng, Akkun còn chưa kịp gọi xe thì đã bị Takemichi túm cổ lại.

“Khoan! Sao lại có cả vali? Tụi mày muốn ăn nhờ ở đậu nhà tao luôn à?”
Nghe câu hỏi của Takemichi, Akkun kinh ngạc nhìn cậu.

“Hành lí để mai còn đi! mà?”
“Cái gì mà đi? Đi đâu?”
Giờ thì đến Takemichi ngơ ngác, sao mọi người nói gì mà cậu một chút nhận thức tình huống cũng không có vậy?
Takuya chớp mắt nhìn Makoto và Kazushi cũng đang nghệch mặt ra thì như hiểu vấn đề mà gặn hỏi:”Mày vẫn chưa xem tin nhắn sao?”
Tin nhắn! ?
Lôi điện thoại ra.

45 cuộc gọi nhỡ cùng 67 tin nhắn mới chưa đọc.

Takemichi sửng sốt.


“Tao để điện thoại trong tủ nên không để ý.


Kia mà đi du lịch để giao lưu tình cảm là chuyện gì đây?
“Còn có vụ này nữa hả?”
Nhìn cái vẻ mặt không thể tin được của Takemichi, nhóm Akkun lắc đầu ngán ngẫm.

Đúng là ý định đi về nhà Takemichi ở để tiện cho việc xuất phát vào ngày mai quả là không sai chút nào.

Không một chút hoang mang đẩy Takemichi lên xe, nhóm Akkun cũng bắt đầu tóm tắt lại vấn đề cho cậu hiểu một chút.

Ở một nơi nào đó.

“Làm gì đấy? Hứng thú với ngành luật sao?”
Baji vừa tắm xong thì đã nhìn thấy Chifuyu đang dùng máy tính của mình để tìm kiếm về mấy cái điều lệ trong pháp luật.

Đối với hắn, Chifuyu là một người rất thiếu kiên nhẫn đối với mấy cái phức tạp và rườm rà nên chuyện hắn đang ngồi và tìm hiểu mấy cái này khiến Baji không thể không kinh ngạc.

Mái tóc ướt của Baji rơi xuống chạm vào bả vai của Chifuyu cũng không khiến hắn mất đi tập trung trong đống chữ chi chít ở màn ảnh.

Không nhận được câu trả lời, Baji không có hứng thú để đánh giá nữa, đem chiếc khăn tắm cởi ra, như một thói quen, Baji không ngần ngại mà đứng trước mặt hắn để thay đồ.

Ngước đầu nhìn lên, Chifuyu bây giờ mới bắt đầu mở miệng mà nói câu đầu tiên trong ngày.

“Khoản 1 điều 29 trong Nghị định quy định là điều gì?”
Cái gì?
Baji đứng hình một hồi lâu, khi xác định Chifuyu đang dở thói thiếu kiên nhẫn để nhìn mình thì hắn mới ngơ ngác chỉ vào bản thân.


“Hỏi tao sao?”
Bình tĩnh gật đầu.

Chifuyu một lần nữa mà lặp lại câu hỏi:”Khoản 1 điều 29 nói về việc xử phạt cái gì?”
Baji khó hiểu.

“Làm sao mà tao biết được? Tao có học đâu mà tao biết?”
Baji không thể hiểu nỗi mà nhìn Chifuyu, từ chiều giờ khi về đã kì lạ lắm rồi, không ngẩn ngơ thì lại lơ đễnh, một hồi rồi lại ôm con mèo để vuốt ve, một hồi lại đem con mèo lên mà nhìn ngắm, sau đó lại như thằng dở hơi mà ngồi cười, lại tựa như khó hiểu mà lắc lắc đầu ngán ngẫm.

Dấu hiệu này còn không phải là đang bị tâm thần phân liệt sao?
Mà như thế còn thôi đi, bây giờ còn đem mấy cái điều luật ra để hỏi hắn, cái này không phải muốn khiêu khích thì là gì.

Nhìn Baji đang xù lông mà nhìn mình, Chifuyu lại như hiểu ra mà gật gù lẩm bẩm.

“Cũng đúng! Nếu mày biết thì đã không bị lưu ban.


Này này này này!
“Đã nói năm đó vì bị sốt nên mới không thi tốt được, với lại không giỏi cái này thì giỏi cái khác.

Có nhất thiết phải bị lôi ra để nói không?”
Đúng là Baji năm đó thay vì chăm chỉ học hành thì lại chọn lối sống buông thả và không quan tâm đến thành tích, cho đến khi bị một dấu đỏ lưu ban mới khiến hắn quyết tâm phải đổ đạt vào trường ưu tú nhất.

Chỉ là vết nhơ này mãi không rửa sạch được, cho dù bây giờ bằng cấp của hắn có đạt thành tích cao đến đâu thì chuyện hắn từng bị lưu ban vẫn là một lịch sử không thể thay đổi được.

Baji hắn cũng đã ăn năn hối lỗi lắm rồi.

Thế nhưng Chifuyu là bạn gặp vào khoá sau khi Baji bị lưu ban, nói rõ ra thì Chifuyu so với hắn bé hơn một tuổi, tuy là vậy nhưng từ trước đến nay cả hai vẫn là tri âm tri kỉ tốt, đối xử với nhau cũng rất hoà thuận, không nghĩ là hôm nay không biết y ăn phải cái gì mà lại có thái độ như vậy.

Lại còn cợt nhã nói.

“Thì là vậy.



Nhẹ nhàng đem Peke ôm vào lòng mà vuốt ve, Chifuyu bóng gió nói.

“Con người mà! Sẽ có cả trăm ngàn lí do để biện hộ, phải không Peke.


Peke:”Meoo! “
Baji:”!.


Đồ tồi, đồ khốn nạn, làm bạn bè lâu năm vậy mà đây là lần đầu Baji cảm thấy Chifuyu không phải con người.

Tự trấn an bản thân bằng cách chọn cho mình một bộ đồ kiểu cách để hợp với nơi mà bản thân chuẩn bị đến, Baji đem mái tóc đen dài buộc lên.

Nhìn Baji đang chuẩn bị đi ra ngoài, Chifuyu lại như thoả hiệp mà mở miệng trước.

“Đi đâu đấy?”
Chuyện lúc nãy cũng không đáng để giận nhau nên Baji vẫn đáp lại.

“Đi gặp Mikey.


Nghe được câu trả lời, Chifuyu cũng không quan tâm lắm mà chỉ tốt bụng nhắc nhở một câu.

“Ngày mai còn phải đi gặp mọi người và đạo diễn, đừng có quên đấy.


Nói xong, Chifuyu đem Peke mà đi vào phòng ngủ, để lại Baji vẫn đang đặt một dấu chấm hỏi to đùng.

Cũng phải, bình thường mấy cái giao lưu tình cảm này Chifuyu đâu có hứng thú, nay lại đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến hắn trở nên ngớ người.

Chuyện quái gì đang xảy ra ở bạn của hắn vậy?
Who told me?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.