Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao

Chương 180


Đọc truyện Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 180


Cạch.
Từ bên ngoài đem hai phần cháo nóng hổi vào, Takemichi dùng chân đóng cửa lại rồi tiện thể khóa chặt, hôm nay lại phải tiếp tục uống thuốc, nhỡ may lúc Sanzu lên cơn lại chạy sộc ra ngoài thì khổ.

Nghĩ vậy, Takemichi chu đáo khóa thêm một lớp bảo vệ từ bên trong.
“Anh à, em mang cháo về rồi nè.”
Nghe thấy tiếng của Takemichi, Sanzu vui vẻ đặt kiện hàng vừa được gửi đến sang một bên rồi chạy lại giúp cậu.

Nghiêng đầu nhìn tập hồ sơ còn chưa được khai mở ở trên giường, Takemichi thắc mắc nhìn hắn:”Đó là gì vậy?”
Sanzu lắc đầu:”Vừa gửi cho anh nên còn chưa xem nữa, mặc kệ nó, chúng ta ăn trước đi, anh thật sự rất đói.”
Hôn cái chụt lên môi Takemichi, Sanzu đẩy ghế kéo cậu ngồi xuống rồi chủ động mở hai hộp cháo ra, đẩy về phía cậu một hộp, hắn một hộp, cả quá trình dường như người đang thật sự được chăm sóc là cậu chứ không phải hắn.
Nghĩ lại thì việc ở chung với Sanzu cũng không tệ lắm, cả hai người bọn họ hôn cũng rồi mà làm cũng rồi, mọi việc chỉ có giữa hai người yêu nhau bọn họ cũng đều cùng nhau làm cả rồi, này còn tính là bạn được sao?
Ngẩng đầu chậm rãi quan sát thao tác của Sanzu, Takemichi ôn hòa mỉm cười, cậu mấp môi:”Anh, sau khi cai nghiện ấy, chúng ta bắt đầu mối quan hệ mới được không?”
Muỗng cháo trên tay của Sanzu khựng lại, hắn kinh ngạc ngước đầu nhìn lên, hai mắt mở to ra hệt như một đứa trẻ, Takemichi là đề nghị sao? Cậu thật sự đề nghị sao?
“Nó, nó nó, có nghĩa là gì!?”
Mối quan hệ mới, nếu hiện tại bọn họ là bạn thì không phải tiếp theo sẽ…
Thấy Sanzu hành động quơ tay múa chân giống như một tên ngốc, Takemichi biết thế này rất đột ngột nhưng cậu vẫn muốn thích nghi làm quen trước hơn.
Một người còn hơn nhiều người, Sanzu lại chưa từng nguyện ý tổn thương cậu, sao cậu có thể nghĩ đến chuyện tiếp tục ngó lơ tình cảm của hắn, ai rồi cũng sẽ phải lớn lên, vậy thà cậu học cách chấp nhận còn hơn tiếp tục dây dưa một mối quan hệ không rõ ràng.
“Có nghĩa gì thì ăn xong rồi nói.” Takemichi mỉm cười thúc giục.
Quả nhiên là lời động viên có hiệu lực, sau khi Sanzu nghe xong thì ăn rất vội, thậm chí còn xém bị sặc vì cháo quá nóng.
“Thuốc.”
Đưa cho Sanzu liều lượng thuốc thường ngày, Takemichi đứng canh cho hắn uống xong thì đem hai phần cháo đi vào phòng tắm.
“Anh lên giường ngồi xem TV đi, em vào tắm rửa một tí luôn.”
“Nhanh lên rồi ra nói rõ cho anh biết.”
“Được thôi.” Takemichi lém lỉnh đồng ý.
Nhìn cánh cửa đóng lại một cách chậm rãi, lúc này Sanzu mới không chịu đựng nổi mà nhảy lên vui sướng.
Quả nhiên cố gắng của hắn đã được đáp lại, mối quan hệ mới, còn không phải là người yêu sao?

Trong lúc chờ đợi thời gian hạnh phúc chuẩn bị kéo đến, Sanzu muốn nhanh chóng giết thời gian nên đã nhớ đến tập hồ sơ được y tá mang tới sáng nay.
Vừa rồi hắn còn tính mở ra xem nhưng lại đúng lúc Takemichi về, lóng ngóng đem vỏ bọc bên ngoài xé ra, ở bên trong, một cuộn CD đời mới vì sự bất cẩn của Sanzu mà rớt ra ngoài.
“…”
Ở bên trên có tựa đề:”Gửi Sanzu, tôi cá là cậu muốn biết lần đầu của Takemichi trải qua như thế nào…cứ từ từ mà chiêm ngưỡng~”
Lạch cạch.
Sự run rẩy hiếm thấy trên đôi tay đã nổi đầy gân xanh.
Màn hình sáng lên.
Như một chuỗi bi kịch được mở ra.
Camera giám sát đã thu lại toàn bộ quá trình Takemichi bị Draken cưỡng chế ngày hôm đó.
Từng hoạt động của bọn họ đều được thu phóng một cách rõ ràng.
Chỉ tiếc phần đầu tiên thì không thấy đâu, chỉ chiếu được mỗi phân cảnh lúc Takemichi đã buông bỏ ý nghĩ phản kháng, tiếp theo đó là sự hưởng thụ vì đạt đến cao trào.
Bên trong TV, âm thanh thở dốc của cả hai người đàn ông vang lên như đinh ốc, đập vào tai Sanzu chẳng khác gì búa bổ.
“Làm chậm lại, mau chậm lại Draken…”
“Yêu, không thích đấy, chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà.”
Lộp bộp.
Lộp bộp.
Takemichi biết, cậu hoàn toàn rơi vào ngõ cụt rồi.
Nhìn Sanzu tức giận ném điều khiển về màn hình TV, cả thân người cậu đều run lên vì sợ hãi.
Tại sao mấy phút trước còn ngồi chung một bàn mà mấy phút sau đã chuyển biến thành tình huống này.
Vừa đi ra đã đập vào tai là chuỗi đối thoại quen thuộc mà cậu đang cố lãng quên, cái ngày bị Draken đè xuống, Takemichi biết con đường này không thể quay đầu nữa rồi.
“Draken, ở đâu?”
Giọng nói Sanzu khàn khàn trầm thấp, ẩn chứa lửa giận nồng đậm.
“Mau nói, thằng chó đó ở đâu, tôi cá em biết.”
“Anh muốn làm gì…”
Cái khí tức áp bức kinh sợ này, đây là ai, tại sao cậu không nhận ra Sanzu có thể đáng sợ đến thế.

Mắt vô thức liếc sang cánh cửa đã bị khóa hai lớp bảo vệ, Takemichi lùi về phía sau.

Cậu lặp lại:”Anh muốn làm gì…”
Không một lời báo trước, Sanzu nện thẳng lên chiếc tủ kính phía sau rồi đem mặt cậu đẩy vào:”Tôi tìm nó tính sổ, nó dùng thứ gì chạm vào em, tôi đem tứ chi nó chặt xuống hết.”
“Em không cho phép anh làm thế.”
Cơ mặt của Takemichi run lên, trong nháy mắt cậu quên mất việc phải phản kháng ngoại trừ lên tiếng ngăn cản hành động muốn tàn sát của Sanzu.
Draken là con trai của Sohara, là người thế mạng cho cậu, thế nên cậu không hi vọng Draken sẽ vì cậu mà bị ai đó làm tổn thương.
Cảm nhận được sức nặng trên người vơi đi, nhìn tấm lưng hữu lực muốn lao vụt ra ngoài thì Takemichi đã biết những gì hắn muốn nói là thật, vội vã quỳ xuống ôm lấy chân Sanzu, Takemichi cầu xin lắc đầu.
Cậu không thể để Sanzu làm việc sai trái thêm một lần nào nữa, việc gì cậu lại muốn giúp hắn cai nghiện chứ, còn không phải muốn hắn trở thành con người tốt đẹp hơn sao?
“Sanzu, đều là lỗi của em, xin anh đừng đụng đến cậu ấy.”
Sohara ngoại trừ Draken ra thì không còn ai nữa…
“Xin anh…”
Cậu chưa từng quy phục trước ai như thế này, vậy mà lần đầu tiên trong đời lại là vì cầu xin cho một người khác.
“Cũng phải…”
Sanzu đau đớn gật đầu, cúi người nắm lấy tóc Takemichi, hắn gằn giọng:”Vì là lỗi của em thế nên tự mình trả giá đi.”
“San-“
Kéo Takemichi đẩy vào phòng tắm rồi đẩy cửa lại, ngay sau khi hắn vì va chạm mà đụng phải tay của Takemichi thì đã vội vàng hất ra, hệt giống như vừa chạm vào một thứ gì đó rất dơ bẩn.
Dơ bẩn sao?
Ánh mắt chán ghét của Sanzu đã lộ rõ điều đó, hắn giống như biến thành một con người khác, chỉ dám nắm lấy tóc của cậu rồi hất thẳng vào bên trong, dùng nước rửa vào nơi vừa bị Takemichi đụng phải, Sanzu vừa liên tục chà xát vừa nhíu mày chửi rủa:”Thật con mẹ nó kinh tởm, mau tắm cho sạch rồi leo lên giường dạng chân ra.”
Gì chứ…
Dù cậu có cùng Draken làm qua rồi cũng không đến nổi bị hắn dùng hai từ kinh tởm để hình dung đâu, xem cậu là gì chứ, chó sao?
Nhìn thấy Takemichi vẫn cứ lề mề không chịu tắm, đáy mắt của Sanzu liền sa sầm đen đi không ít, hắn dựa lưng vào cửa nhìn cậu:”Thế nào, muốn tôi tắm cho em luôn sao?”
“…Anh như vậy là có ý gì?”
Nghe cậu hỏi thế, Sanzu liền cười khúc khích nói:”Ngại em bẩn.”
Dùng một ngón tay miết theo đường nét trên gương mặt của Takemichi, Sanzu thưởng thức liếm môi:”Thì ra trước giờ tôi lại liên tục chạm vào một miếng thịt thối nát như thế, em quan hệ với đàn ông ở bên ngoài mà ngay cả bao cũng không dùng, không sợ đem bệnh về cho người tiếp theo sao? Thế nào, cả Rindou, Ran, hay Hakkai bọn họ đều chịch em rồi đúng không? Tôi đây là người thứ mấy?”
Chậc chậc vài tiếng khinh bỉ, Sanzu dùng ngón tay lau vào áo rồi lấy vòi sen xịt liên tục của người Takemichi, bị nước tác động mạnh lên người, miếng gạc băng bó vết thương do Sanzu cắn hôm trước rơi ra.
Như một ngòi nổ được châm đốt thêm lửa, Takemichi biết bây giờ Sanzu sẽ không nghe lọt tai thêm lời giải thích nào nữa, qủa nhiên hai giây sau đó hắn đã nhíu mày cười lớn, trông có vẻ cợt nhã khôn cùng:”Tôi, sao lại có thể nghĩ rằng em ngây thơ chứ?” Nắm lấy áo Takemichi kéo lên, hắn gầm lớn tiếng:”Thằng bác sĩ đó cũng chơi em rồi đúng không? Em với nó ở sau lưng tôi-“
Chát.

Chát chát.
Ba cái tát liên tục đánh vào hai bên má Sanzu, Takemichi đau đớn thở dốc, cả hai mắt đều vì tức giận đỏ ngầu cả lên.
Dùng tay ôm lấy trái tim đã bị hắn sỉ vả cho tan nát, Takemichi cắn môi lùi về phía sau ngay sau khi dứt khoát động thủ:”Lời lẽ chó tha, tôi có ngủ với ai cũng không đến lượt anh phán xét.”
Cửa đã khóa, muốn tự mở cũng phải cần thời gian, có lẽ cậu thật sự bước vào địa ngục rồi.
“Ha…hahahaha! Tốt, là tự em nói.”
Không cho Takemichi cơ hội để tiếp tục phản kháng, Sanzu lao vụt đến như tên lửa, hắn nắm lấy cổ chân của cậu rồi kéo một cái.
Đầu bị đập mạnh xuống đất, cả thế giới trước mắt của Takemichi dường như tối sầm, cậu đau đớn nhăn mặt, cả người gắng gượng ngồi dậy nhưng lại kinh khủng hơn khi thấy Sanzu cởi quần ra.
Ép bờ vai đang muốn rướn người lên của Takemichi xuống một lần nữa, Sanzu dùng tay cạy khớp hàm của cậu ra rồi đẩy một cái, đem toàn bộ cự vật nhét vào.
“Ưm…ưm ưm.” Cậu đập tay xuống sàn.
Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy…
Takemichi dùng sức né tránh, chỉ tiếc Sanzu đã sớm nắm thóp quyền chủ động, ngay khi hắn thấy cậu muốn dùng răng cắn thì đã nhanh mắt rút ra.
Bị đâm vào sâu trong tận cổ họng khiến cho cậu ho sạc sụa, la lết trườn người ra đằng sau một chút, Takemichi quay ngoắc đầu để né tránh cảm giác bị làm nhục một cách trắng trợn.
Là Draken lần đầu cũng chưa từng bắt cậu làm việc này, thế sao hắn dám.
“Đừng nghĩ là xong rồi.”
Vừa dứt lời, cánh tay hữu lực của Sanzu lại vươn ra để túm lấy Takemichi kéo lên, mặc kệ sự chống đối kịch liệt như mèo cào của Takemichi, Sanzu dùng sức xé hết áo quần của cậu rồi ném mạnh lên giường.
Đem toàn bộ những thứ ướt sũng hất xuống nền đất, không cho cậu cơ hội ngồi dậy, một lần nữa Sanzu lại ngồi lên.
Bóp chặt hai má của Takemichi, như một lời cảnh cáo, Sanzu tàn ác mở miệng:”Để tôi nhắc cho em nhớ, là em nói rằng cho dù có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ giúp cho tôi cai nghiện.

Cuộc đời tôi đều là do một tay em phá, nếu ngay từ đầu em không xuất hiện thì bây giờ chúng ta cũng không đi đến bước đường này, Takemichi, mở mắt ra mà trả giá đi.”
“Không, không.” Takemichi lắc đầu.
Thà rằng hắn giết chết cậu, bắt cậu tiếp nhận hắn trong thời điểm này, thà rằng hắn trực tiếp bóp cổ cậu.
“Là tự em đánh mất một người sẵn sàng hi sinh vì em nhất! Tôi chỉ hối hận vì đã đối xử quá tốt với em.”
Giây tiếp theo, Sanzu kìm hai chân đang run lên bần bật của Takemichi rồi không một lời báo trước xỏ xuyên vào.
Không tiền diễn, không chất bôi trơn, mọi thứ cứ như thế diễn ra như một chuỗi bi kịch tàn nhẫn.

Cấm địa non nớt cho dù đã từng làm qua vẫn sạch sẽ và chặt chẽ như vậy, Takemichi đau đớn co quắp ngón chân.
Ít ra Draken còn dùng tay thăm dò trước, đằng này cứ như muốn đem cơ thể cậu xé toạc ra vậy, hoàn toàn muốn đem ý chí của cậu đập tan hết.
Kiệt sức ngửa đầu ra sau, như một con mèo thảm thương đang hô loạn thảm thiết, Takemichi không chịu nổi mà bắt đầu nức nở rơi lệ.
“Em xin anh…”
Quá nhẫn tâm rồi, hắn không những chà đạp lòng tự tôn chỉ còn chút ít ỏi mà còn tự tay dập tắt luôn đoạn tình cảm đang dần nhen nhóm trong lòng của cậu.
Thanh âm cầu xin thê lương cùng tiếng thân thể bị xé rách đồng thời lọt vào màng tai của hắn, ngay khi một chữ cuối cùng vừa lọt vào không khí, cũng là lúc hung khí đáng sợ của người đàn ông đẩy vào chỗ sâu nhất.

Đã từng được nơi này bao lấy một lần nhưng khoái cảm lần này mới thật sự khiến Sanzu ngửa đầu thở dốc.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cái chỗ ấm áp này cũng đã từng ôm lấy cự vật của tên súc sinh khác thì Sanzu chỉ muốn lập tức nổi điên.
“Đệt mẹ, tại sao lần đầu không làm cho dứt khoát! Để cho em có cơ hội đi tằng tịu với thằng khác chứ? Đồ đê tiện.”
Đánh vào cánh mông đỏ ửng của cậu một tiếng vang dội nhưng đầy gợi cảm, Sanzu thích thú nhìn Takemichi đau đớn lắc đầu thì rút hơn nửa phân thân ra rồi lại đột ngột đâm vào.
Thân thể nhỏ bé yếu ớt không ngừng bị đùa giỡn khiến Takemichi nhục nhã đến nhắm cả hai mắt, không dám đối diện.
Ở bên tai liên tục truyền đến hơi thở dâm loạn của Sanzu, hắn không ngừng khiêu khích lòng tự ái của cậu:”Sao thế, đã làm bao nhiêu lần mà vẫn tỏ ra ngại ngùng như vậy sao? Em chủ động một chút cũng không ai nói em hèn mọn đâu.”
“Im miệng.”
Đừng tiếp tục nói nữa, hắn thật sự phun ra toàn lời lẽ khó nghe.
Sanzu cười khẩy.
“Được thôi, dùng mông em cảm nhận đi, nhớ là khắc ghi cho tốt vào cảm giác tôi chịch em đấy.”
Tiết tấu va chạm từ chậm cho đến nhanh đều mang theo cảm giác xâm lăng kịch liệt, phân thân trừu sáp tới lui ở vòng vây của khoái cảm mềm mại đang không ngừng co rút.

Ôm lấy hai cánh mông trơn mịn đã dần đỏ lên vì va chạm, khoái ý của Sanzu tăng dần.
Đã bị người khác thao thì sao chứ, bây giờ người này đang nằm dưới thân hắn, phải vô pháp thừa nhận sự xâm phạm của hắn, ngay cả gương mặt vặn vẹo vì đau đớn này cũng nhắc nhở hắn biết cậu đã hoàn toàn thống khổ quy hàng rồi.
Hôm nay hắn phải hung hăng chà đạp cậu, thỏa sức vặn mở vỏ bọc an toàn của cậu, để cho cậu cảm thấy khốn khổ đau đớn, để cho cậu hiểu cảm giác của hắn khi bị lừa dối là như thế nào.
“Em chỉ có thể là của anh, của một mình anh, cả đời này chỉ có thể nhìn mỗi anh.”
Là vọng tưởng cũng được, nếu cậu đã chối bỏ một Sanzu hết lòng vì cậu, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục nào.
“Chúng ta đời này chỉ có thể cùng nhau xuống 18 tầng âm ti chứa đầy thây ma, ở bên tôi em đừng hòng đi lên thiên đường nữa.”
Sanzu này yêu em, nếu không thể cùng em sống trọn đời trọn kiếp thì chỉ có thể ôm nhau chết một lần mà thôi.
Giày vò nhục nhã đau đớn đều cảm nhận đủ rồi, lời nói của hắn cậu cũng nghe đủ.
Cơn dạ dày từ bụng truyền đến, trong cơn mê man, Takemichi chỉ có thể tạm thời buông lơi thân mình mà hoàn toàn sa ngã.
Cuộc đời cậu có lẽ không dễ gì trải qua nữa rồi.
Đúng như hắn nói, chỉ có địa ngục mới chào đón chúng ta.
Màn đêm buông xuống, sau khi thuốc phát huy xong tác dụng thì Sanzu cũng bị thuốc an thần làm cho ngất đi.
Dùng tay đã kiệt sức đẩy Sanzu ra, trong bóng tối mò mẫn, Takemichi khốn khổ lau đi những giọt nước mắt còn vươn đẫm trên mi rồi chậm rãi đi ra ngoài.
***
Viết chương này mình có nhiều suy nghĩ lắm, ít nhất thì mình đã khai thác được một Sanzu mà mình thích nhất.

Tàn nhẫn quyết đoán, độc mồm độc miệng, tuy nhiên mình vẫn hi vọng Sanzu vì bị khống chế của thuốc nên mới như thế, một phần là để có thể cứu vãn được tình hình, có lẽ người hiểu chuyện nhất thời điểm hiện tại là Takemichi, dù sao cũng là người cậu có tình cảm, tha thứ thì là chuyện sớm hay muộn thôi, sau này cả hai đứa sẽ như chó với mèo, Sanzu vẫn như cũ bám lấy Takemichi nhưng hết bị thằng bé đấm thì lại tát cho mấy cú điếng người, tóm lại nó vẫn sẽ độc mồm nhưng chắc chắn không động thủ nữa.
Một lần này thôi, Sanzu còn khốn nạn, nhưng theo kiểu trẻ con, nó không làm gì quá đáng nữa đâu, à còn thì chắc chương sau nữa =)) mà sau chương này nó sẽ bị Takemichi trả thù mà, nói chung đây vẫn là truyện hài, không ngược lâu dài đâu, mình chơi đan xen cho mọi người sốc chơi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.