Đọc truyện Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 173
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
“Phải, chỉ có vậy!”
Sam khẳng định gật đầu.
Đem tập tài liệu điều tra vừa được cung cấp sáng nay đưa lại cho Sam, Takemichi cầm ly cafe lên rồi ngồi nhâm nhi thưởng thức cảnh đẹp ngoài khung cửa sổ.
Mặc dù thời tiết vẫn còn lạnh nhưng bầu trời ngược lại vẫn trong xanh giống như chẳng có sự tác động nào, hiện tại cậu chỉ ước ao có một tia nắng nho nhỏ lướt qua, khẽ soi rọi vào trái tim đang mang nhiều tâm tư của cậu.
“Sao anh biết mà đến đây đón em vậy?”
Takemichi thật sự không ngờ đến việc Sam sẽ đến tận khu vực của nhà Haitanis để đón cậu, làm cậu còn tưởng nếu không có sự đồng ý của Ran thì sẽ không có ai vào được chứ?
“Nhờ định vị thôi, mà em tìm hiểu nhóm người Akkun làm gì, chẳng lẽ bọn họ có mờ ám sao?”
Giả vờ đánh mắt sang nơi khác, Takemichi không muốn Sam hiểu lầm bạn của mình nên đã lắc đầu phủ nhận điều đó.
Được Sam đưa đến công ty, Takemichi tạm biệt anh ở cửa chính rồi đi vào bên trong.
Theo như kết quả điều tra cho thấy Akkun hay Makoto đều không có dấu hiệu khả nghi nào trong quá khứ, đưa tay lên xem đồng hồ trong giây lát, Takemichi nghĩ rằng có lẽ do cậu đã nghĩ quá nhiều.
Vậy bọn họ điều tra một người gọi là Ivan làm gì!
“Ngay cả mạng lưới thông tin dày đặc như Sam cũng không rõ thì chắc chuyện này vẫn còn đang là một ẩn số chưa có hồi đáp! chính Sam không làm được, vậy thì mình sẽ tự theo dõi tình hình vậy.
“
Ra vẻ quyết tâm nhất định sẽ tìm hiểu đến cùng, trong lúc Takemichi đang lấy lại tinh thần một cách nhanh chóng thì lại nghe sau lưng vang lên một thanh âm cực kì quen thuộc.
“Em muốn theo dõi gì?”
Là Sanzu.
Quay phắc đầu ra sau nhìn hắn, Takemichi vui mừng đảo chân, xém một chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
Kịp thời được Sanzu đưa tay đón lấy, Takemichi không e dè ngước đầu nhìn lên, giọng điệu lên án:”Dạo này anh bốc hơi ở đâu vậy, bây giờ mới ló đầu tìm tôi sao?”
Bất ngờ trước lời nói của Takemichi, Sanzu hơi nghệch mặt ra vì không nghĩ đến việc cậu sẽ quan tâm hắn đang ở đâu, làm gì.
Quả thật thì gần đây có chút bận, thêm việc lần trước chứng kiến Takemichi giúp đỡ Izana nên hắn đã lên một ván cờ để đấu với gã.
Từ sau cái lần từ suối nước nóng trở về thì Izana đã nhanh chóng thay thế vị trí của người cha nuôi đã chết cách đây không lâu của mình, chẳng những thế hắn còn kết hợp với địa vị đang dần được củng cố của Kakuchou để ngồi lên cái ghế cao ngất đó mà không có bất kì sự cản trở nào.
Mặc dù hơi khó khăn, nhưng có vẻ như Kakuchou cũng không quá “trung thành” với Izana khi hắn dễ dàng ngỏ lời muốn hợp tác với Sanzu để xây dựng đại cuộc.
Bên ngoài thì có Izana làm hậu thuẫn, bên trong thì có Haitanis lẫn Sanzu hỗ trợ nên tên tuổi của Kakuchou rất nhanh được chú ý đến với cương vị là một nhân tài trẻ tuổi.
Bằng cách nào đó thì tội ác năm xưa của Kakuchou cũng bị truyền thông ém đi, điều này tuy không dẫn đến nhiều hệ luỵ nhưng rõ ràng phía sau Kakuchou còn có người chống lưng hùng mạnh.
Izana đã khó đụng, mà Kakuchou thì lại càng khó chạm hơn, chi bằng lúc này trở về bồi đắp tình cảm với Takemichi trước, chỉ cần giữ vững được em ấy trong tay thì hắn không cần nhọc lòng đối đầu với đám người kia nữa.
“Tại vì anh giận.
“
Hôn lên cánh tay còn đang bị thương của Takemichi, Sanzu cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu:”Em nói xem, so thời gian thì mối quan hệ của chúng ta rõ ràng hơn hẳn những người em mới quen biết, vậy tại sao người ngoài thì luôn được em quan tâm, còn anh! tóm lại là anh cảm thấy rất bất công!”
“Anh nói chuyện của Izana sao?”
Rút tay ra khỏi môi của Sanzu, Takemichi nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cực kì đẹp của hắn:”Lúc đó tình hình cấp bách nên tôi mới làm như vậy, anh quen tôi lâu rồi thì phải hiểu tôi đâu phải kiểu người xả thân cứu người chứ!”
Quay lưng nhìn ra ngoài dòng đường đang có vô số người qua lại, Takemichi nhớ về trận bão tuyết hôm đó rồi thành thật kể cho Sanzu tỏ tường.
“Izana trước mắt tôi, nằm bất động ở trên nền tuyết như người đã chết, cả cơ thể anh ta lạnh lẽo giống như một tảng đá không có sức sống! Nếu không phải nhịp tim yếu ớt vẫn đập liên tục thì tôi đã nghĩ anh ta thật sự đi rồi.
“
Đưa bàn tay vẫn còn những vết cắt li ti đang dần khôi phục lại, Takemichi đăm chiêu mân mê từng ngón rồi nhìn Sanzu mỉm cười:”Nếu như đổi lại người nằm đó là anh thì tôi vẫn sẽ làm như vậy thôi.
“
“! “
Takemichi quả nhiên rất tốt, từ trước đến nay hắn chưa từng chọn sai người.
Nhưng phải làm sao đây, hắn nhận ra càng ngày càng có nhiều người bị cậu thu hút.
Có phải chỉ cần buông tay là em sẽ vĩnh viễn biến mất hay không? Cái cảm giác mông lung này khiến tôi không tài nào chịu đựng nổi.
Đưa tay ôm choàng lấy thân hình nhỏ bé của Takemichi, Sanzu nhắm mắt hưởng thụ nhiệt độ ấm áp từ con người của cậu.
Vẫn ở đây, thật sự tốt quá.
“Đừng rời khỏi tầm mắt của anh quá lâu, Takemichi, anh đã không thể quay đầu nữa rồi, anh biết mình không thể sống thiếu em nữa, anh có thể không có gia đình, nhưng không thể không có em.
“
Đợi đến khi anh lật đổ được tất cả, đem em vào vòng an toàn rồi giam hãm em lại, vậy thì anh sẽ nói ra ba từ anh muốn nói nhất.
Chỉ khi anh biết mình đủ tư cách để nói ra!
“Ở đây là công ty, đừng có làm những thứ khiến người khác chướng mắt.
“
Đang trong lúc cao trào thì đột nhiên Rindou lại xuất hiện rồi nói một câu khiến cả Sanzu và Takemichi đều hơi sững người lại đôi chút, mặc dù có hơi khó chịu trước sự có mặt bất ngờ của Rindou nhưng Takemichi lại cảm thấy khá may mắn vì không phải suy nghĩ xem tiếp theo cậu nên nói gì với Sanzu cho phải.
Giả vờ ái ngại cúi đầu rời đi, Takemichi để lại không gian cho hai người nói chuyện.
Thấy Takemichi đã đi hẳn vào trong thang máy, lúc này Rindou mới mở miệng thêm một lần nữa:”Người như mày cũng có thể thốt ra mấy câu buồn nôn như thế sao?”
“Với em ấy thì tao không ngại.
“
Mặc kệ ánh mắt châm chọc của Rindou, Sanzu tựa hồ cực kì phấn khích khi có người nhìn thấy tình huống vừa rồi nên thái độ cũng điềm tĩnh hơn thường ngày.
Từ phía sau đi lên trước một bước, Ran đem lọn tóc dài đẩy ra phía sau rồi câu môi nhìn Sanzu, hắn khách sáo bày tỏ:”Đêm qua tao đã ở cùng Hanagaki một đêm nên không đến điểm hẹn được, xem như xin lỗi nhé!”
Không ngoài dự đoán của Ran, ngay sau khi hắn vừa thốt lên câu nói kia thì cả Sanzu và Rindou đều quay đầu nhìn hắn, còn chưa đợi Sanzu động thủ thì Rindou đã nắm lấy vai của anh trai để chất vấn tra hỏi.
“Anh nói gì vậy, anh ở cùng cậu ấy một đêm?! Anh làm gì cậu ấy rồi?”
Bị thái độ quá khích của Rindou làm cho khó chịu, Ran kéo tay của em trai ra khỏi người mình rồi đi lên trước mặt của Sanzu nói:”Chỉ là tâm sự thôi, nhưng mà mới sáng sớm hôm nay cậu ấy đã vội vã đi rồi, không biết cơ thể có đủ chịu đựng để tiếp tục ghi hình không nữa.
“
“Câm miệng lại và nói ít thôi!”
Đem cổ áo của Ran xách lên, Sanzu nghiến răng cảnh cáo:”Mày nên rõ ràng chút đi, tao ghét nhất là đồ của mình bị người khác chạm vào, tốt nhất là mày đừng đụng đến giới hạn của tao, bằng không đừng nói là quan hệ hợp tác, cả nhà mày tao cũng kéo xuống hết đấy.
“
“Đồ của mày?” Cười một tiếng cực kì nhạt nhẽo, Ran đem tay của Sanzu đẩy ra rồi chỉnh lại cổ áo của mình:”Mày xem cậu ấy là một món đồ sở hữu sao? Thật không biết Takemichi nghe xong thì sẽ có biểu cảm gì đây nhỉ!?”
“Mày tính mách lẻo sao?” Sanzu đắc ý nói.
Thái độ xem trời bằng vung như vậy, xem ra là không hề sợ nếu chuyện này truyền đến tai Takemichi.
Lắc đầu nhìn Sanzu, Ran cắn môi thích thú đáp rằng:”Ban đầu tao cũng chỉ tính để Rindou cùng mày chơi đùa vài ba hôm thì thôi, thế nhưng bắt đầu từ hôm qua tao đã có suy nghĩ khác rồi, nói cho mày biết, Haitanis không phải là một cán cân để mày có thể tuỳ ý điều chỉnh trọng lượng đâu! Tao nhận ra bản thân đặc biệt quan tâm đến cậu ấy, ai biết được trong nay mai cậu ấy sẽ chọn ai chứ, đúng không?”
Đối tượng là một con mèo cực kì khó thuần chủng đấy, nếu đơn giản thì bây giờ Sanzu đã không chật vật đứng đây đôi co rồi.
“Hình như tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ? Nhưng mà tụi mày đang toan tính điều gì về Bakamichi sao?”
“Thế nào? Mày cũng tính tham gia sao, Kakuchou?”
Không có thiện ý đối với cái nhìn mang đầy sự thách thức của Ran, Kakuchou đưa tay phủi những hạt tuyết còn đang vươn trên áo xuống đất rồi thản nhiên đáp trả:”Không phải là tham gia, mà ngay từ khi tao từ trong tù trở về thì đã xác định sẽ ở trong vòng vây này rồi!”
Cười nhếch mép, Kakuchou chỉ tay vào ngực của Ran cảnh cáo:”Là tao tìm thấy cậu ấy trước, từ nhỏ tao đã xác định sẽ cưới cậu ấy về nhà rồi, còn mày, ở phía sau mày còn có một tảng đá đè nặng tiền đồ của mày, chẳng lẽ mày không sợ bà già nhà mày biết người mày muốn chơi đùa là một thằng đàn ông thì sẽ giết cậu ấy sao?”
“! “
“Cả Sanzu nữa, tụi mày hiện tại đều cần người chống lưng, còn tao thì không, bọn họ cần tao hơn ai hết, thế nên quyết định của tao mới là lớn nhất, đám pháo hôi tụi mày còn cần mái nhà che nắng đội mưa thì căn bản không có cơ hội trong trò chơi này, về nhà, nằm trong lòng mẹ mà ngủ đi thì hay hơn.
“
Phát ngôn ngông cuồng như thế, xem ra đã giết người một lần nên căn bản không nể nang ai nữa phải không?
“Thì ra người mày ám chỉ là Takemichi!”
Chỉ sợ một nhóm bốn người còn không đủ ồn ào, Izana vừa đến ngay cửa đã tiện thể góp vui.
Một tiếng Bakamichi ban đầu còn không nhận ra, nhưng nghe một hồi thì hắn vẫn đoán được đó chính là Takemichi.
Thế nhưng người này hắn đã chấm rồi, đâu có chuyện nhượng bộ cho Kakuchou chứ?
“Mày đến rồi sao?” Kakuchou nhíu mày hỏi Izana.
Đem vai của Kakuchou đẩy sang một bên, Izana rũ đôi mắt lười biếng xuống rồi nhẹ nhàng để lại một câu cảnh cáo trước khi rời đi, hắn nói:”Tao không nghĩ sẽ để tụi mày có được em ấy, đừng sớm vọng tưởng.
“
So với bọn họ, Izana cũng là một người không cần gia đình chống lưng, thế nên so với Ran hay Sanzu thì Izana mới là người có tư cách đấu với Kakuchou nhất.
Ngơ ngác nhìn Izana rời đi sau khi thốt lên một câu hoang đường như thế, Kakuchou ngẫm nghĩ một tí thì cũng lập tức hiểu được.
Chỉ là hắn thắc mắc, Takemichi và Izana làm sao quen biết nhau được vậy?
“Khó nhai rồi đây! “
Hít một hơi sâu để kiềm chế sự phẫn nộ đang sục sôi trong lòng, Kakuchou cảm thấy những thằng đực rựa đứng lại đây để nhìn nhau thật vô nghĩa nên cũng rời đi ngay sau đó.
Ở trong phòng kiểm soát an ninh, Mikey đem micaro vốn dĩ không nên bật ở cửa ra vào tắt đi rồi đưa mắt nhìn vào Takemichi thông qua camera ở phòng lưu trữ.
Cuộc đối thoại vừa rồi cho thấy ngoài Sanzu ra thì còn có vô số con người mang cùng mục đích với hắn, thế mà ai đó đang bị nhắm đến như một món mồi ngon kia lại đang thảnh thơi ngồi bấm điện thoại như chẳng có gì xảy ra.
Rầm.
Tiếng đổ vỡ của máy móc vang lên, Mikey không quan tâm đến cánh tay đang chảy máu của mình mà hiếm khi lộ ra đôi mắt mang đầy sự căm phẫn.
“Thật chướng mắt.
“
Nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong phòng rà soát, những bảo an đang đứng canh giữ ở bên ngoài tưởng có chuyện gì xảy ra nên vội vàng mở cửa chạy vào.
“M-Mikey, có chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi lỡ tay làm vỡ một số đồ dùng trong này rồi!”
“Nhưng tay của anh! “
Đối diện với gương mặt quá đỗi dịu dàng của Mikey, những bảo an không hề nghi ngờ lời nói của hắn mà chỉ lo lắng vết thương trông có vẻ nghiêm trọng kia.
Lắc đầu tỏ vẻ không sao, Mikey tạm biệt mọi người rồi bỏ tay vào túi quần rời đi.
.