Đọc truyện Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 167
“Chị, làm sao mà Takemichi lấy được tờ giấy nhiệm vụ từ chị vậy?”
Đang lúc loay hoay trong bếp để chuẩn bị thức ăn cho bữa tối, Naoto xắn tay áo, bắt đầu thái hành giúp chị gái.
Đúng là hắn không giỏi nấu ăn, nhưng phụ bếp thì chắc không đến nổi nhỉ?
Nhớ lại những chuyện xảy ra chiều nay, Hina lại bất tri bất giác bật cười.
“Nói sao nhỉ? Chị không chắc, nhưng bằng cách nào đó tất cả những bạn nữ duy nhất ở trong nhóm lại đóng vai trò giữ tờ giấy, em nghĩ có trùng hợp không?”
“…” Naoto không biết.
“Là hiệu ứng hùa theo.”
Đứng kế bên khá rảnh rỗi, Kisaki vừa làm xốt vừa thản nhiên xen vào cuộc trò chuyện giữa hai chị em bọn họ.
Ngửi được mùi thơm từ trái dứa giã nhuyễn ra, Hina thoáng chốc kinh ngạc, đó giờ cô không biết Kisaki còn nấu ăn được cơ đấy?
Nhưng mà lời hắn nói có ý nghĩa gì? Hiệu ứng hùa theo sao?
Nhận ra được ánh mắt tò mò của Naoto cùng Hinata, Kisaki không tính nói nhiều nhưng cũng miễn cưỡng giải thích.
“Lúc đầu Takemichi nhận được nhiệm vụ xong thì đã cố ý nói lớn việc để chị em phụ nữ giữ tấm nhiệm vụ là an toàn nhất, thật ra là bất cứ ai trong chúng ta nếu nghe được một ý kiến nào đó mà chưa được thông qua bất kì thống nhất nào thì bộ não sẽ mặc định thông tin tiếp nhận đầu tiên là một đề nghị hay, với lại việc Takemichi làm đã mang ý nghĩa ưu tiên, thân là đàn ông, chẳng lẽ chúng tôi lại bỏ mặc chuyện tôn vinh các cô gái trong nhóm sao? Không có khả năng mà, đúng chứ?”
“…Thảo nào, nếu chị đoán không nhầm thì quan hệ giữa bọn chị và Takemichi đều tốt lắm, giống như chị thôi, cậu ấy đến và nói rằng có thể cho cậu ấy không, chị không nghi ngờ mấy, thế là đồng ý.”
Nó sẽ không đơn giản như vậy đi…Naoto bất lực cười.
“Thật là Kisaki, hình tượng của anh rất khác với trong phim đó biết không?”
Nửa đùa nửa thật nhìn Kisaki, Hina không mong hắn sẽ đáp lại nên đã quay lưng rời đi để chuẩn bị cho món ăn mới, thế nhưng ngay sau đó, Kisaki đã khiến cho cô khựng lại chỉ với một câu nói hết sức bình thản.
“Chưa chắc, bởi vì dù là trong phim hay ngoài đời, “em ấy” vẫn là người hùng của tôi.”
Người hùng của hắn, vẫn chưa nhận ra hắn sao…
“Không xong rồi Naoto, có chuyện lớn rồi.”
Từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói hốt hoảng của thiếu tá luôn túc trực bên cạnh để bảo vệ bọn họ, nghe có người gọi mình, Naoto thôi ngớ người mà chạy vội ra.
Nhìn thiếu tá cả người đều toát cả mồ hôi, Naoto nghiêm mặt, thái độ vô cùng lo lắng hỏi:”Chuyện gì?”
Cúi người thở dốc một hồi lâu, thiếu tá chỉ tay ra phía sau lưng rồi dùng vài chữ để thông báo câu chuyện cho Naoto nghe.
“Trên lầu sáu rơi xuống một thi thể bị cắt rời tứ chi, hiện trường bây giờ rất hỗn loạn, ngay cả người dân cũng bị dọa cho sợ chạy tung tán rồi.”
***
Hai mươi phút trước.
“Phòng 13 lầu 5, chắc là phòng này rồi.”
Đứng trước cửa phòng có bảng tên số 13, Takemichi không vội đi vào mà đứng bên ngoài xác nhận kĩ càng rồi mới kéo theo vali toan mở cửa, thế nhưng tay vừa cầm lấy thẻ phòng để nhận dạng thì đã bị Chifuyu nắm ngược trở lại rồi cường hôn.
Bị đè ở ngoài đại sảnh, Chifuyu nhớ nhung hôn lên môi cậu hai ba cái nhẹ nhàng rồi mỉm cười như chẳng có gì xảy ra, hắn nói:”Đêm nay anh qua phòng em ở nha.”
“…” Đã hôn lại còn đòi hỏi.
“Thức thời chút đi được không? Nơi này có người cùng công ty đấy.”
Chifuyu càng ngày càng không yên phận, có phải gần đây cậu dung túng để hắn thích làm gì thì làm rồi không?
Vờ như chẳng hiểu lời nói của Takemichi, Chifuyu nũng nịu, chậm rì rì cọ lên hai má của cậu.
“Cả ngày chẳng được gần em rồi còn gì, Takemichi, em còn bỏ rơi anh để đi chơi với ảnh đế.”
“Thế ai bảo anh không vào đội của tôi?” Cái này đâu phải do cậu sắp xếp, còn không phải do hắn ngại chịu phạt à?
Giờ thì hay rồi, Chifuyu bị Takemichi nói cho không cãi lại được, thế nên để giảng hòa, Chifuyu đã chủ động hỏi cậu món ăn mà cậu muốn thưởng thức trong đêm nay nhất, tiện mồm nói ra tên một món ăn, Takemichi đá đểu:”Tốt nhất anh đừng nấu, để đầu bếp nấu nghe rõ chưa?”
“Tuân lệnh bà xã.”
Hôn cái chụt lên môi Takemichi như chuồn chuồn lướt nước rồi vội vàng rời đi, Chifuyu thầm nghĩ nếu hắn ở lại thêm một giây thì có khi Takemichi sẽ lấy luôn đôi dép để ném về phía hắn.
Quả nhiên ngay sau đó Takemichi đã vừa lau môi vừa nói:”Đồ điên, ai bà xã anh hả?”
Thật là, chọc cậu tức chết mới vừa lòng hay gì?
Bây giờ yên ổn rồi đúng chứ? Cậu chỉ nghĩ đến việc ngã trên chiếc giường rộng lớn rồi đánh một giấc cho tới khi có người gọi thì thôi.
Cạch.
Tiếng cửa chuẩn bị mở ra, Takemichi còn chưa kịp nhìn ngó bố trí của căn phòng thì đã được Mikey thủ sẵn ở bên trong bất ngờ tập kích.
Cổ bị giữ lại, Mikey nhắm ngay môi của Takemichi rồi nhanh nhẹn cắn tới.
Một nụ hôn sâu thay cho lời chào hỏi, Takemichi cả ngày nay đã mệt muốn chết, đã thế còn bị hai tên cô hồn quấy rầy giờ nghỉ ngơi của cậu.
Hung hăng cắn mạnh vào lưỡi của Mikey, Takemichi được tự do liền hừ hừ chỉ trích:”Vừa lắm, có biết mình là người nổi tiếng không thế?”
A a đau vài tiếng, Mikey đi vào gương để soi vết thương đã rươm rướm máu của hắn rồi ủ rũ chau mày.
Chẳng phải cười đùa vui vẻ với Shinichirou lắm à? Còn bây giờ lại đứng ở đây để tỏ vẻ cộc cằn với hắn.
“Takemichi…em thích anh trai sao?”
Cúi gằm mặt xuống dưới đất, Mikey hiếm khi bày ra dáng vẻ ưu thương cực kì.
Bị câu hỏi của Mikey làm cho ứa nghẹn ở cổ họng, Takemichi chỉ hận là không thể bổ đầu của hắn ra để xem hắn lại suy diễn đến cái loại sự tình gì.
“Lại hoang tưởng thành cái gì rồi? Tôi có nói là thích anh ấy à?”
Cậu chưa có nói, sao hết người này đến người khác đều thích tự bày trò đoán già đoán non?
“Nhưng…” Mikey tiến đến ôm eo cậu:”Tôi thấy em ở bên anh ấy rất hạnh phúc.”
“Thế có muốn mời đi đám cưới luôn không?”
Takemichi hỏi ngược lại hắn.
“…Em nói vậy là có ý gì?”
“Chẳng phải sao? Chỉ mới thấy tôi hạnh phúc đã nghĩ đến việc tôi thích ảnh đế, lỡ mai sau có paparazzi chụp trộm ảnh chúng tôi nắm tay thì có khi anh sẽ nghĩ đến tên của đứa trẻ luôn phải không?”
“Đứa trẻ? Em sinh á?”
Mikey bàng hoàng nói, bất lực búng trán hắn một cái, Takemichi hét lên:”Anh get trọng điểm tí được không? Ý tôi là anh suy nghĩ nhiều rồi, nghĩ ít thôi mà sống, anh Manjiro ơi!?”
Xoa xoa cái vầng trán đáng thương, Mikey bĩu môi, tỏ vẻ đã biết.
Thế là coi như được yên ổn, Takemichi tiễn vong xong thì ngã lưng lên chiếc giường rộng lớn rồi nhắm nghiền hai mắt lại.
King kong.
Takemichi ngó lơ lần một.
Kinh kong.
Takemichi nhíu mày lần hai.
King kong king kong.
“Aii!!!! Biết rồi biết rồi, có phải thấy tôi không bị phạt nên muốn giày vò tôi đúng không?”
Bực bội ném cái gối ra phía sau, Takemichi đứng dậy, hằn học mở cửa:”Làm sao-“
Đột ngột bị đẩy ra phía sau, Takemichi còn chưa kịp xác nhận đối phương là ai thì đã thấy một cái bóng đen ập tới, đem hai tay cậu bẻ ra sau rồi áp cả thân người cậu nằm xuống giường.
Một bên má bất ngờ bị giữ lại rồi ép buộc không cho phép cậu quay đầu lại nhìn, trong căn phòng không quá kín đáo, Takemichi nghe thấy giọng nói vừa xa lạ lại có phần thân quen vang lên:”Đừng sợ, tôi không làm hại cậu.”
Đúng như lời hắn nói, mặc dù cả người cậu bị hắn ác ý đè lên nhưng lực đạo được hắn dùng vừa đủ, vừa hay lại không hề làm cậu đau.
Bình ổn lại tâm tình ban đầu, Takemichi thả lỏng cơ thể rồi chậm rãi đáp lại:”Tôi không quấy, thả tôi ra trước.”
Để chứng minh cho lời nói của mình, Takemichi thôi gồng người, mặc cho hắn đang cố gắng kìm hãm sức lực để không tổn hại đến cậu.
Cảm nhận được sức nặng trên người giảm xuống, Takemichi theo ý muốn của hắn xoay người lại rồi bắt đầu nghi thức nhận diện nhau, thế nhưng rất ngoài ý muốn, khi nhận ra đối phương là ai thì Takemichi đã hoàn toàn thất thần.
“Izana…”
Cậu không giỏi nhớ mặt người khác, nhưng Izana rất đặc biệt, cậu ta có làn da nâu quyến rũ, sở hữu đôi mắt cực kì đẹp và trong suốt, mà ấn tượng nhất có lẽ là đôi khuyên tai chất lừ luôn được hắn mang theo dù ở trong trường hợp hay tình huống gì.
Thế nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Và lí do gì khiến hắn đè cậu ra như thế?
Không đáp lại lời nói của Takemichi, Izana chậm rãi cúi đầu khiến mái tóc màu ánh bạc của hắn cũng vì thế mà rũ xuống, ở trên hai cánh môi của Takemichi bồi hồi, ngay sau đó, Izana liền nhắm mắt lại rồi đưa lưỡi luồn vào bên trong, tạo thành một nụ hôn vô cùng ướt át.
Ngớ người, bàng hoàng, không thể tin được chính là cảm xúc của Takemichi ở hiện tại, thế nhưng lí trí còn đủ tỉnh táo của cậu không cho phép cậu mặc kệ hắn cứ thế làm càng.
Vùng vẫy tay chân muốn thoát ra, Takemichi xoay đầu, ý đồ muốn hắn ngừng lại công việc hoang đường mà hắn đang làm.
Bị Takemichi đạp một cú bất ngờ, Izana tuy né được nhưng cũng không tránh khỏi việc bị tách rời cơ thể của cậu, nhìn thấy Takemichi cong người ngồi dậy rồi trốn vào một góc giường nhìn hắn, khoé mắt Izana ươn ướt, giọng điệu run rẩy thốt lên rằng:”Tại sao bọn họ đều được, còn tôi thì không được…tại sao cậu chỉ đẩy một mình tôi ra?”
“…”
Tên thần kinh này, hắn hôn cậu bất ngờ cậu còn không nói, đằng này còn dám hỏi lại cậu câu đó sao?
Thế nhưng tại sao Izana lại muốn hôn cậu? Cậu với hắn đâu có tính là thân quen?
“Cậu…ổn chứ?”
Hay là Izana có tiền sử về bệnh tâm thần hay hoang tưởng đại loại gì đấy?
Hẳn là như thế rồi…
“Tại sao cậu lại hứa suông? Không phải cậu hứa là sẽ giúp tôi sao?”
Izana nhận ra được ánh mắt hoàn toàn xa lạ của Takemichi thì trái tim trở nên đau nhói không thôi, thì ra hắn luôn dành thời gian để chờ đợi cậu, còn cậu thì một chút nhận thức đối với hắn cũng không có.
“Tôi có hứa gì-“
Tôi có hứa gì với cậu?
Đáng ra Takemichi sẽ hỏi như thế, ấy nhưng tại sao cậu lại không dám nói hết vì sự “quen thuộc” mà Izana mang lại.
Nhận ra được sự mất bình tĩnh trong đôi mắt của Izana, Takemichi nghĩ muốn an ủi hắn vài câu trước thì lại bị chính chủ mạnh bạo hất tay ra.
Nhìn thấy hắn mất khống chế bước xuống giường, linh cảm cho cậu biết Izana là một kẻ có tâm lí bất ổn, nếu như cứ để hắn rời đi như thế thì có khi sẽ xảy ra chuyện mất, thế nhưng lần thứ hai chạm vào hắn, Takemichi lại bị hắn tàn nhẫn hất ra, hắn phẫn nộ:”Đám người các người chỉ giỏi cho tôi hi vọng rồi dập tắt nó, đến cả cậu cũng vậy, đáng lí ra tôi không nên tin vào lời nói của một kẻ qua đường, cậu khiến tôi cảm thấy thật thất vọng.”
Cạch.
Nhìn thấy cánh cửa nhanh chóng mở ra rồi đóng lại, một kí ức cực kì mờ nhạt về đứa trẻ đã dùng súng để uy hiếp cậu ở con hẻm kia.
Kèm theo câu nói: Đứa trẻ đó đáng thương hay đáng ghét?
“Không phải đó chứ…” Takemichi hoàn toàn không dám phán đoán bậy, thế nhưng kí ức gần nhất cũng chỉ có người đàn ông kia, nếu suy xét kĩ có khi lại vô cùng trùng khớp với mấy lời kì lạ của Izana.
“Mình nên-“
Phịch.
Sẽ không ai biết được rằng, nếu kẻ điên nổi giận thì hắn có thể làm nên chuyện gì.
Ở ngay dãy hành lang ở trong căn phòng số 13, Takemichi ôm miệng, mắt trợn tròn lên khi thấy ở trên chính mình một tầng nhà, từng mảnh cơ thể bị cắt rời lần lượt bị kẻ sát nhân ném xuống.
Sửng sốt ngước đầu lên phía trên, Takemichi nhìn thấy Izana đang dùng dây thừng để trèo xuống thì vội vàng kéo lấy tay hắn, gương mặt cậu tái nhợt, ngay cả mồ hôi cũng dần chảy xuống trong cái thời tiết lạnh lẽo này.
Khẩn trương lắc lắc đầu, Takemichi cắn môi, sự sợ hãi của cậu khiến Izana đang muốn rời khỏi đây cũng sững lại đôi chút, đưa đôi tay vẫn còn dính máu chạm vào má của Takemichi, hắn thỏ thẻ:”Đừng sợ…”
Rầm rầm rầm.
Từng trận liên hồi của tiếng đập cửa vang lên, Takemichi sốt ruột nhìn qua phía cánh cửa rồi vội vàng kéo theo Izana vào bên trong.
“Nhanh, vào đây trước đi.”.