Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao

Chương 164


Đọc truyện Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 164


“Nhóm 3.”
Hào hứng đưa cao con số may mắn của ngày hôm nay lên, Takemichi tò mò nhìn xem ai trong số nhóm người Mizo sẽ chung đội với cậu, thế nhưng ngoài dự tính, cả năm người bọn họ đều lần lượt bốc những con số hoàn toàn khác nhau.
Đây rõ ràng là có sắp xếp, sao có thể hiển nhiên trùng hợp như vậy?
“Nhanh nhanh lên, mọi người di chuyển đến vị trí có số thứ tự của mình đi.”
Hối thúc tất cả mọi người mau chóng trở về điểm xuất phát, đạo diễn Ken cầm sẵn trên tay năm mẫu giấy được xem là nhiệm vụ mà bọn họ phải thực hiện khi dùng nửa ngày để leo lên đỉnh núi.
Nghe lệnh chỉ huy từ đạo diễn Ken, Takemichi chậm chạp di chuyển về phía đã được đánh dấu sẵn.
Thế nhưng.
Cho đến thời điểm Takemichi lần lượt chứng kiến đồng đội sẽ đồng hành cùng mình cả ngày hôm nay lại chính là:”Wakasa, Inupee…”
Cái quái gì đang diễn ra vậy, ai nói cho cậu biết đi?
Người ta cũng biết sốc đó.
Hoàn toàn sụp đổ ngồi xuống, Takemichi thể hiện rất rõ gương mặt cực kì thất vọng.

Là Mikey cũng được, hay Chifuyu, Baji, còn có cả Kazutora hay Sanzu nữa, ít nhất thì những người này cậu đã từng có cơ hội tiếp xúc qua, coi như khá thân thiết, thế nhưng tại sao lại là Wakasa – tên hách dịch chỉ biết nhìn cậu bằng ánh mắt phát ra lửa, còn chưa kể Inupee, người mà cho đến thời điểm hiện tại dù đã có những cảnh quay tiếp xúc với nhau nhiều lần nhưng cho dù là một câu cậu cũng chưa bao giờ nói với hắn.
“Làm sao? Cậu có gì không hài lòng?”
Cứ ngỡ một nhóm chỉ có bốn người, cho đến khi Draken và Hanma đồng loạt đi đến.
Phe phẩy trên tay que thẻ có số ba màu xanh dương cực kì nổi bật, Hanma cười rõ tươi.
Ban đầu hắn còn phản ứng chậm một chút, bởi vì chuyến đi này đối với hắn mà nói là một sự tẻ nhạt không hơn không kém, ai mà nghĩ khi đi đến địa điểm tập hợp một nhóm thì hắn lại nhìn thấy cái cục rắc rối đang ngồi suy sụp dưới đất thế chứ?
Kể về Draken thì thời gian này Sohara luôn tìm cớ để đưa việc cho hắn làm, ngay cả chuyện quản giao vận chuyển hàng hoá mà cũng buộc hắn phải chậm rãi đi theo quan sát.

Cứ thế đến tận bây giờ thì hắn coi như được thoải mái mà đi du lịch một phen, chỉ là lần này ông trời coi như thương hắn, để cho hắn cùng Hanagaki Takemichi một đội.
Phải tranh thủ mới được.
Bị kẹp bởi hai thằng có chiều cao tương đối hơn cậu, rất hơn cậu, Takemichi vừa nhăn mặt thì lại tiếp tục nhăn mặt.
Hai tên còn lại so với hai người kia thì có chỗ nào khấm khá hơn? Có chỗ nào hơn?
“Không còn ai nữa sao?”

“Em nói thế là có ý gì?” Draken thản nhiên đáp lại.
Thở dài một tiếng cực kì ảo não, Takemichi thật sự muốn ngửa đầu rống to một lần cho hả dạ.
Một lần nữa, ba nhân vật mới lại xuất hiện.
“Chị Yuzuha, Ảnh đế!”
Mừng rỡ chạy về phía bọn họ, Takemichi vui tít cả mắt, làm cậu sợ chết, còn tưởng là không có ai bình thường trong team của cậu chứ.
“Hên thật đó, vì có 5 nhóm nên đạo diễn cho tôi cùng bốn bạn nữ còn lại bốc thăm riêng, tôi bốc trúng số ba.”
Thật sự cô rất vui khi cùng Takemichi một đội, ít nhất thì so với các nhóm còn lại đây có lẽ là nơi có không khí coi như hài hoà nhất.
Chỉ tội cho Akane khi chọn trúng nhóm một.
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ đọc sơ lược qua thành viên của từng nhóm nhé!”
“Nhóm 1: Mikey, Kisaki, Kokonoi, Kakuchou, Takeomi, Izana, Akane và Akkun.”
“Nhóm 2: South, Chifuyu, Kazutora, Emma, Pachin, Naoto, Kazushi và Benkei.”
“Nhóm 3: Takemichi, Shinichirou, Yuzuha, Wakasa, Inui, Draken, Hanma và Hana.”
Hana?
Nghiêng đầu nhìn cô gái có ngoại hình gợi cảm ở kế bên, Takemichi kinh ngạc.
Cậu nghe nói hôm nay đoàn phim có mời khách mời nên sự xuất hiện của cô gái lạ mặt này là điều có chút khó tránh khỏi, thế nhưng để cô ấy trực tiếp tham gia trò chơi thì có phải hơi đặc biệt rồi không?
Còn nữa cái nhóm một với hai có bị thiên vị không thế? Thành viên gì mà khủng bố đều đứng chung một chỗ? Thị uy tinh thần đó sao?
“Nhóm 4: Baji, Mitsuya, Peyan, Makoto, Takuya, Hina, Mochi và Mucho.”
“Nhóm 5: Smiley, Angry, Senju, Taiju, Ran, Rindou, Hakkai và Sanzu.”
Ôi chúa ơi, cái nhóm bốn còn không nói? Thế nhưng nhóm năm thì không phải hơi kinh khủng rồi sao?
Mâu thuẫn: Senju & Sanzu – anh em tương tàn từ trong phim cho đến ngoài đời.
Sanzu & Hakkai và Taju – có mối thù từ trước.
Vẫn là Sanzu và anh em nhà Haitani, có vẻ rất không mấy hoà thuận.

Đã thế anh em nhà Kawata cũng không tính được “bình thường”.
“Thiện tai, cái nhóm này so với chúng ta còn kinh khủng khiếp hơn, phen này nếu bọn họ đứng nhất tôi đi bằng đầu.”

“Đi bằng đầu?” Hanma thắc mắt hỏi lại.
Nghiễm nhiên nhúng vai, Takemichi đáp.
“Đầu gối.”
Cũng là đầu đó thôi.
“Được rồi, bây giờ là đến phần rút thăm một lợi ích mà nhóm bạn có thể được hưởng thụ trong chuyến hành trình này, lần lượt mỗi nhóm lấy xong thì đi theo con đường được viết trên bản đồ để thực hiện.”
Nghe đến phần thưởng, mắt Takemichi sáng hẳn cả lên.
“Akane lên bốc đi.”
Chủ động nhường quyền lợi lại cho bông hồng duy nhất trong nhóm, ánh mắt Mikey lơ đễnh nhìn sang chỗ Draken đang liên tục chọc ghẹo Takemichi bằng cách dùng tay xoa vào cổ của cậu.
Âm trầm nheo mắt nhìn từng thành viên trong tổ ba, tay của Sanzu siết chặt.
Tại sao hắn không thể cùng Takemichi một nhóm chứ? Đã thế còn xui khiến cho hắn vào cái đội chỉ toàn là âm hồn vất vưởng không yên.
Đưa tay khoác vai Takemichi đang chuẩn bị tư thế để đi đến nhận bản đồ, Draken cúi đầu thì thầm vào tai cậu:”Gần đây bố cứ luôn có ý chia cắt chúng ta, chi bằng bây giờ tôi với em tối nay tranh thủ hâm nóng tình cảm có được không?”
Lời nói mang tính chất bỉ ổi không hơn không kém của Draken phát ra đều đều bên tai khiến Takemichi nhất thời rùng mình, thế nhưng tình xưa nghĩa cũ vẫn còn đó, nhớ đến vết sẹo ở trên bụng của hắn lại khiến cho Takemichi có chút không đành lòng, suy cho cùng người làm tổn thương cậu so với đứa trẻ đáng thương trước kia vốn dĩ không liên quan đến nhau, thế nhưng trời xui quỷ khiến lại để cho bọn họ trở thành một người, ơn cậu nợ hắn nhất định phải trả, thế nên chuyện hắn đã làm với cậu xem như bị kiến cắn qua một lần, cậu không muốn cùng hắn so đo.
Huống chi Sohara cũng từng nói lí do ông nuông chiều Draken như vậy một phần là do cậu, tình thương hắn nhận được từ trước đến nay chẳng khác gì một dịch vụ trao đổi qua lại.
Thật đáng buồn.
“Không nói với anh, tôi đi lên bốc thăm.”
Cầm tờ giấy màu xanh lá lên mở ra, chậm rãi đọc thầm từng chữ, Takemichi thoáng chốc kinh ngạc.
Cái này…
Đi về vị trí cũ, Takemichi đưa tờ giấy cho Yuzuha cầm rồi nói:”Cái này cứ để phụ nữ cầm là tốt nhất!”
Được Takemichi tin tưởng giao phó trọng trách to lớn, Yuzuha đem tờ giấy cất kĩ vào túi xách.
Chuyến hành trình đầu tiên trong ngày bắt đầu.
Ở cửa ải đầu tiên, tất cả bọn họ đã gặp “Bản Đỏ” – dấu hiệu cột mốc nhiệm vụ để nhận manh mối cho tin tức của những “dụng cụ” mà tất cả mọi người đều phải tìm kiếm ngày hôm nay.
“Xin chào!”
Trong một cái chòi được dựng lên giữa rừng núi hoang vu, những thiếu nữ mặc bộ đồ Kimono đang ngồi chắp tay để chào đón từng nhóm.

Theo chỉ dẫn của bản đồ, Takemichi nghe lời của Draken đọc lên:”Ở đây tất cả mọi người đều phải chơi trò chơi thì mới được vượt qua, luật phổ biến, theo hướng dẫn của những cô gái trước mặt.”
“Luật phổ biến là gì?”
“Theo lối chơi đồng đội, một nhóm cử hai người lên đại diện, người một bỏ tay vào chậu nước có nhiệt độ bình thường, người hai trả lời câu hỏi, nếu trả lời sai thì người một sẽ bị phạt bằng cách bỏ thêm đá, không kể thời gian, chỉ cần người một vì không chịu nổi mà bỏ tay lên thì coi như thua cuộc! Bắt buộc trả lời mười câu hỏi.”
Nghe phổ biến đến mức muốn ngủ, trong lúc nhàm chán Hanma lại nhìn thấy một số “con bọ phiền phức” đang nhìn chằm chằm về phía này thì tâm ma đột nhiên nổi lên ý xấu, chậm rãi tiến đến phía sau Takemichi, Hanma không nghĩ ngợi nhiều mà đưa tay sờ mó vào lưng của cậu.
Mặc dù trời lạnh nhưng Takemichi lại mặc chiếc áo khoác khá mỏng, bởi vì đơn giản Takemichi nghĩ rằng nếu leo núi thì sớm muộn cũng sẽ cảm thấy nóng và đổ mồ hôi, lúc đó nếu phải cầm theo một chiếc áo khoác cồng kềnh thì thật sự rất mệt, chốt lại là vì lười nên Takemichi không có ý định mặc thêm áo khoác.
Bị cánh tay lạnh ngắt của Hanma làm cho giật mình, Takemichi rướn người né tránh, ánh mắt tía lửa nhìn chằm chằm vào Hanma, thái độ cảnh cáo vô cùng.
Dùng khẩu ngữ hỏi cậu bị làm sao? Hanma chẳng những không sợ mà còn đáo để nhìn lại cậu như người vô tội.
Thấy mọi người đã bắt đầu cử người lên tham gia, lười cùng hắn phân bua thắng thua, Takemichi hừ một tiếng rồi di chuyển nối tiếp, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chẳng biết Takemichi nghĩ gì mà chỉ thẳng đích danh ngài Hanma.
“Lượt này để tôi với anh ta lên trước, mọi người thấy không gì chứ?”
Tất nhiên là rất có gì, Draken nhíu mày phản kháng.
Đứng bên cạnh Draken, nét mặt của Shinichirou tưởng chừng cũng khá bình thường nhưng rõ ràng nụ cười trên môi đã sớm ngưng đọng, chỉ có bốn người còn lại là không có ý kiến, dù sao cũng không phải chuyện của bọn họ.
Theo hướng dẫn của hai cô gái mặc kimono đi vào cái chòi được thiết kế y hệt một căn nhà bị che lấp bởi những tán lá màu nâu sẫm đang xếp chồng chất lên nhau, Hanma nghi ngờ trước sự chủ động bất thình lình của Takemichi nên đã đem tay của cậu giữ lại, hắn đề phòng hỏi:”Cậu muốn gì? Sao không để Draken hay Shinichirou chơi với cậu, chúng ta đâu có hiểu nhau lắm?”
“Hả, anh nói gì cơ? Takemichi ngu ngơ hỏi lại:”Thế anh muốn đổi thì cứ đổi, tôi có ép anh đâu?”
“Thật sự?” Hanma ngờ vực, chẳng lẽ lại dễ dàng muốn hắn cùng với người khác đổi vị trí sao….
Chẳng lẽ hắn đã nghĩ sai rồi?
“Được rồi không đổi thì không đổi, chuyện này nhiều người muốn còn không được, vậy sao tôi phải đổi.”
Hào hứng kéo ngược Takemichi đi vào bên trong, Hanma chủ động nhường cậu ngồi ở vị trí người trả lời câu hỏi rồi tự mình đem tay bỏ vào chậu nước vẫn đang ở trạng thái bình thường.
Lượt đầu tiên: Nhóm 1: Akane và Kokonoi.
Nhóm 2: Emma và Tettsuki.
Nhóm 3: Takemichi và Hanma.
Nhóm 4: Hina và Mucho.
Nhóm 5: Smiley và Angry.
Vòng đầu tiên, bắt đầu.
“Câu hỏi 1: Chữ cái đầu tiên trong Alphabet là A, trước B có A.

Hỏi chữ cái cuối cùng của Alphabet là gì?”
Giọng của hướng dẫn viên vừa vang lên thì những người chơi khác đã bắt đầu trả lời câu hỏi rồi dễ dàng thông qua, mở đầu với mức độ cực kì đơn giản, cho dù một đứa trẻ đã học qua bảng chữ cái cũng có thể trả lời, tuy nhiên, thật không hiểu vì lí do gì mà sau khi Hanma nhìn thấy nụ cười của Takemichi thì bắt đầu cảm thấy không ổn, quả nhiên hai giây sau khi hắn kết thúc dòng suy nghĩ phán đoán, cái tiếng nói dường như luôn khiến hắn muốn trực tiếp ngăn chặn đã dõng dạc vang lên:”Cho qua.”
“Này!”
Hanma tức giận nói:”Rõ ràng là cậu biết chữ “T”, cái này đứa học sinh lớp một cũng biết đó.”

“Nào nào, còn những chín câu còn gì?” Takemichi cười khúc khích rồi quay sang nhìn chị gái xinh đẹp trước mắt bày tỏ:”Không trả lời được là bị phạt ạ?”
“Phải, bạn của em sẽ bị phạt nha.” Cô gái mỉm cười hiền hòa đáp.
Từ bên trong, một người đàn ông khác ngay sau khi nhận được tín hiệu thì đã mang ra một khối đá khá lớn, đứng kế bên Hanma, gã tỉ mỉ tách ra một khối đá nhỏ rồi bỏ vào chậu nước của hắn.
Với thời tiết dù mặc áo dày vẫn cảm thấy lạnh này quả nhiên mới một viên thôi đã khiến Hanma nhăn mặt lại.
Câu hỏi thứ hai lại bắt đầu.
“Ichiro và Jiro có cùng ngày sinh, cùng bố mẹ, thế nhưng chúng không phải anh em sinh đôi.

Tại sao?”
“Gì chứ, loại câu hỏi gì đây?”
Nếu không phải luật của trò chơi là không ai ngoài người đảm nhiệm phần trả lời câu hỏi mới có thể trả lời thì Hanma đã sớm trực tiếp nói ra, thế nhưng qua quãng thời gian tiếp xúc dài với Takemichi thì Hanma nghĩ Takemichi cũng không đến nỗi không biết chứ?
“Nha, cái này khó qua, lại cho qua đi.”
“Takemichi!!!”
“Nào nào, còn tám câu mà, tôi sẽ cố gắng.”
“Nhưng người bị phạt là tôi không phải cậu, cậu cố ý đúng không?”
“…Chị ơi, chúng ta tiếp tục chứ?”
“Takemichi!!!!”
Gào tên cậu trong vô vọng, cho đến tám câu sau kết quả cũng y hệt như vậy, ngay khi Hanma không chịu nổi mà muốn rút tay lên thì Takemichi lại đột nhiên ngồi chồm dậy rồi đem tay hắn ấn ngược xuống.
Ở cái chòi lá thứ ba, một lớn một bé một cao một thấp trừng mắt to nhỏ, mà tất nhiên vừa nhìn vào thì ai cũng thấy người đáng thương duy nhất ở đây chỉ có một, thống khổ nhăn mặt nhìn Takemichi, Hanma đưa cờ trắng đầu hàng:”Tôi xin lỗi cậu, tôi cmn biết sai rồi, cậu mở lòng từ bi đi có được không?”
Vừa nhịn cười vừa dùng lực để ngăn Hanma muốn tẩu thoát, mặt Takemichi vừa đỏ vì kiềm nén vừa cảm thấy hả hê mà thẳng thắn đáp trả:”Còn hai câu thôi, anh chịu đựng đi, nếu chịu đựng được thì chúng ta sẽ được cộng một điểm đó.”
Cái vấn đề ở đây là do Takemichi không chịu trả lời cơ mà? Vậy tại sao người chịu khổ phải là hắn?
Nhận ra được sự uất ức đang được giấu kín trong sâu thẳm trái tim Hanma, cuối cùng Takemichi cũng xem như đức độ an ủi hắn:”Được, tôi hứa với anh câu thứ 10 tôi sẽ trả lời đúng, vậy được chưa?”
“….”
Quả nhiên là thù rất dai, hắn cuối cùng cũng được lĩnh nghiệm tài năng chó má của cậu rồi.
“A ! ! ! Hanagaki Takemichi, cậu là đồ khốn.”
“Hắc hắc.”
Vòng thứ nhất, thông qua đầu tiên là nhóm 1, sau đó lần lượt là năm hai bốn và ba.
Hành trình tiếp theo cũng là nơi trò chơi kết nối thứ hai bắt đầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.