Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao

Chương 16: Mời


Bạn đang đọc Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 16: Mời


“Chết thật, đau quá!.


Takemichi xuýt xoa cái lưng tội nghiệp, lúc nãy người nọ đập cậu cũng thật mạnh, làm chân của cậu bây giờ ngay cả đứng cũng không nổi.

Kazushi đi phía sau cậu cũng đã phát hiện ra vấn đề mà đi đến kéo vạt áo của cậu lên.

Vừa nhìn thấy một mảng đỏ ửng, Kazushi sợ đến ngây người.

“Ở đây bị thương nặng vậy sao? Có ảnh hưởng đến xương không thế?”
Nhìn cũng biết lực đạo cũng không nhẹ, vài ngày sau chắc chắn sẽ tím tái cả lên.

Takemichi cũng tò mò mà quay lưng ra nhìn, cậu đưa tay xoa xoa và vết thương thì đưa ra kết luận.

“Không gãy được đâu! Nhưng mà là tên khốn nào đạp tao thế? Hắn ra tay cũng không biết nhẹ nhàng chút sao?”
“Haizz! Xui cho mày rồi, ai mượn sáng nay mày dám làm bẻ mặt Baji chứ? Hắn chưa giết là may lắm rồi đấy!”

Takemichi kinh ngạc:”Baji? Nghe quen tai quá!”
Takuya đưa tay giúp cậu kéo áo xuống, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cậu:”Là cái anh bạn tóc đen trong lời cậu nói đấy, cậu ấy tên là Baji.


Baji?
Thiên địa ơi, thảo nào, thì ra là anh bạn tóc đen đêm hôm đó.

Chết tiệt, có ngày tôi tung ảnh lên mạng thì đừng trách.

“Oa! “
Takemichi lại xoa xoa lưng, lần này chắc phải chườm đá mấy ngày rồi.

Trời xế chiều, Takemichi vốn muốn cùng đám bạn đi tìm cái gì đó để ăn thì lại bị một chiếc xe sang trọng dừng ngay trước mặt.

Đám người Akkun nhìn đến ngẩn người, chiếc kính xe kéo xuống, một gương mặt không thể nào quen thuộc hơn xuất hiện.

“Shinichirou?”
Takemichi buộc miệng kêu lên, lại không nghĩ đến thu hút rất nhiều người đi đường, cũng may nhanh nhẹn, cậu quay lưng che lại phần kính bị kéo xuống kia để không ảnh hưởng đến Shinichirou, cho đến khi mọi người dần cởi bỏ nghi ngờ thì cậu mới kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đáng ra không nên xuất hiện ở đây mà nhỏ giọng hỏi:”Anh tìm ai sao?”
Shinichirou thấy được hành động bảo vệ mình như vậy tất nhiên cũng rất cảm kích, anh mỉm cười.

“Mời em một bữa có được không?”
“Sao cơ? Tôi á?”
Takemichi kinh ngạc nhìn Shinichirou, nói về mức độ thân thiết thì cậu với anh còn chưa được nói chuyện một cách tử tế lần nào, vậy mà bây giờ lại muốn mời cậu ăn cơm thì không phải quá kì lạ rồi sao?
Thế nhưng để khẳng định cho lời mời của mình, Shinichirou chỉ nhẹ nhàng quay đầu nhìn nhóm bạn vẫn còn ngơ ngác của Takemichi mà ngỏ lời trước:”Anh mượn Takemichi một chút nhé?”
Người phản ứng đầu tiên mà Makoto, hắn nghe xong thì đã nhanh như chớp mà gật đầu lia lịa.

“Được chứ ạ!”
Makoto đem Takemichi đang sửng sốt đưa mắt nhìn mình đẩy lên xe, hắn cúi đầu mà nói nhỏ vào tai cậu trước khi cậu mở miệng từ chối.

“Đi với anh ấy cũng có lợi mà, biết đâu sau này con đường diễn viên của mày cũng thuận lợi hơn!”

Không cam lòng bị bạn bè đem đi bán, Takemichi lầm bầm:”Tao đâu có cần chứ! “
Giúp Takemichi đem cửa đóng lại, Makoto cũng nhóm bạn lễ phép cúi đầu mà vẫy tay chào tạm biệt, miệng còn không quên chúc bọn họ có một đêm thật vui vẻ.

Ngại ngùng nhìn ra ngoài cửa xe, Takemichi cứ thế mà im lặng cả một quãng đường.

Ảnh đế đang chở cậu đi ăn, ảnh đế đang muốn mời cậu ăn.

Chết tiệt, cứ nghĩ đến chuyện nếu bị paparazi bắt gặp thì nhà của cậu sẽ bị bao vây bởi một đống người, sau đó đám fangirl sẽ mang súng đến và chỉ vào thái dương của cậu để hỏi: Mày là thằng nào mà dám đi cùng chồng quốc dân của tụi tao?
Sau đó cậu sẽ bị trói lại và!
“Takemichi? Em ổn chứ?”
Thông qua kính chiếu hậu, Shinichirou cũng có thể thấy được gương mặt đang trắng dần của cậu, không lẽ là đang bệnh sao?
Nhưng Takemichi càng nghĩ càng thấy không ổn, cậu hốt hoảng nhìn anh.

“Ảnh đế, anh không sợ bị phóng viên bắt gặp sao? Lỡ ngày mai có hotsearch không hay thì phải làm gì bây giờ? Anh biết đó, cộng đồng mạng suy nghĩ rất thiếu thực tế, lời nói của họ cũng sẽ gây ảnh hưởng đến anh rất nhiều.


Nghe những lời muốn từ chối khéo cùng anh dùng bữa của Takemichi, Shinichirou cho dù đã biết cũng không vạch trần mà còn phụ hoạ thêm.

“Ha! đúng là vậy thật.

Thấy Shinichirou cuối cùng cũng đã hiểu, cậu mừng rỡ nhìn anh.

“Vậy anh cho tôi xuống-“
“Nhưng mà đó cũng chỉ là những tin tức thiếu thực tế, chúng ta có phải không nên để tâm lắm không?”
Nở một nụ cười hiền hậu nhìn Takemichi, Shinichirou cuối cùng cũng đã lái đến nơi, anh đưa mắt nhìn cậu.

“Dù sao cũng đến nơi rồi, nếu em vẫn từ chối thì tôi sẽ nghĩ rằng em ghét tôi đấy! “
Takemichi câm nín, chẳng lẽ cậu biểu hiện rõ đến vậy sao?
Được ảnh đế vòng qua mở cửa xe, Takemichi cuối cùng cũng không từ chối nữa mà cùng anh đi vào một nhà hàng sang trọng.

Đây là một nhà hàng kiểu Pháp, thiết kế tao nhã mang phong cách cổ điển, là nơi thích hợp để các cặp đôi hẹn hò.

Vừa nhìn thấy Shinichirou, bảo vệ của nhà hàng đã lập tức chạy ra nghênh đón, y lễ phép cúi đầu chào hỏi hai người rồi trực tiếp dẫn đến một căn phòng có không gian kín đáo để tiếp đãi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.