Đọc truyện Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 156
Hôm nay là ngày đầu tiên Takemichi trở lại trường quay sau hơn ba tuần vắng mặt, đứng trước cổng công ty, Takemichi thở ra một làn khói trắng rồi không chút hoang mang đi vào bên trong.
Đêm qua sau khi khóc xong thì Kazutora đã ngỏ lời muốn đưa Takemichi về nhưng lại bị từ chối, bởi vì không muốn cả hai thêm ngượng ngùng vì những gì đã xảy ra trước đó nên cậu quyết định sẽ để chính mình và Kazutora có một khoảng thời gian riêng tư để suy ngẫm lại mọi chuyện, thật may Kazutora cũng là một người tinh ý nên sự cố chấp của cậu đã lay chuyển được ý định vững vàng ban đầu của hắn.
Phần tiếp nối sự kiện của Baji chính là những câu chuyện xoay quanh đại gia đình nhà Shiba cùng với hai nhân vật hoàn toàn mới là Kokonoi và Inupee, nghe nói lần này còn có sự góp mặt của Akane, chị gái Inupee, cũng là người đại diện cho một hãng thời trang cực kì nổi tiếng ở Nhật Bản.
Bước vào bên trong, Takemichi tìm đến đạo diễn để chào hỏi.
Nhìn thấy sự trở lại của Takemichi, đạo diễn Ken mừng rỡ hô lên:”Lâu rồi không gặp cậu, Hanagaki! Vẫn khoẻ chứ!?”
Khách sáo gật đầu, Takemichi biết đạo diễn luôn hỏi hang tình hình của Chifuyu vào thời điểm hắn còn nằm viện nên không đợi đạo diễn hỏi thì cậu đã chủ động kể rõ, thông qua lời của bố Ken, Takemichi biết được chuyện đoàn phim đã quay sớm một tuần để đảm bảo lịch trình không bị ảnh hưởng, điều đó đồng nghĩa với việc những cảnh quay không có cậu và Chifuyu trong một tuần đều đã được triển khai gần như hoàn chỉnh, phần còn lại thì chỉ còn đợi cậu và hắn sẽ trở lại sau khi mọi thứ dần ổn thoả hơn thôi.
Chào hỏi vài câu ngắn ngủi xong thì Takemichi đi vào phòng hoá trang makeup để chuẩn bị quay phim, trong lúc chờ đợi Chifuyu đến, Takemichi thuận miệng hỏi chuyện nữ stylist đang chăm sóc cho cậu.
“Dạo này có gì hay ho không chị? Lúc em vắng mặt ấy.
“
Gật đầu, nữ stylist vừa vuốt keo vừa đáp lại cậu.
“Những người mới của Started có hiệu suất làm việc đỉnh lắm, chẳng những không gặp sai sót lúc quay phim mà mọi công tác chuẩn bị đều không mảy may để chúng tôi đụng vào.
“
Nghe đến đây, Takemichi thắc mắc:”Không đụng vào? Là như nào ạ?”
Đem phấn đánh lên mặt của Takemichi, cô tỉ mỉ che khuất đi mấy vết thâm trên mắt cậu rồi nhẹ giọng giải thích:”Ở bên Started có một người gọi là Tettsuki, cậu ấy rất giỏi trong việc makeup nên căn bản chúng tôi không cần lo về những việc như dặm phấn cho diễn viên khi CUT giữa chừng.
“
Nhắc đến Tettsuki, nữ stylist cười tít mắt nói tiếp:”Mà nói không phải khen chứ cậu ấy vừa đẹp người lại tốt tính, chẳng những được tất cả mọi người bên Started tin cậy mà chỉ mất một tuần thì cậu ấy đã khiến chúng tôi yêu thích không thôi.
“
“Hử?”
Tettsuki?
Cậu đặc biệt cảm thấy quen tai khi nghe cái tên này nha.
“Yêu thích như thế nào?”
“Là rất nhiệt tình đấy, Tettsuki có giọng hát hay lắm, lại còn thân thiện và hay giúp đỡ chúng tôi nữa, tiếc là một bên chân hình như bị què thì phải? Tôi không rõ.
“
Gật gù tỏ vẻ đã hiểu, Takemichi chu môi.
Là ai vậy, chỉ mất một tuần đã khiến mọi người yêu quý sao?
“Nghe có vẻ rất vui nhỉ?”
Mọi thứ xem như đã xong, Takemichi cảm ơn cô rồi đứng dậy đi ra ngoài, vừa hay, ngay thời điểm cậu bước ra thì đã nhìn thấy Kokonoi và Inupee đang tiến lại phía này.
Một kí ức chỉ mới đây chợt ùa về, Takemichi “À” một tiếng xem như hiểu rõ.
Thảo nào lại thấy quen tai, thì ra là người đang đeo sợi dây chuyền quý giá của cậu.
Âm thầm lách người sang một bên, Takemichi là một người biết thức thời, nếu không phải không có chuyện thật sự cần thiết thì căn bản cậu không nghĩ đến chuyện sẽ cùng bọn họ trao đổi khách sáo vài câu.
Đi lướt qua nhau như người xa lạ, không ngoảnh đầu cũng chẳng bận tâm.
Ở đâu đó trong công ty.
Ngồi đối diện nhau, Sam thong thả nhâm nhi tách trà đã sớm nguội lạnh từ lâu, đưa mắt đánh giá cô gái với mái tóc trắng cực kì xinh đẹp, hắn nhướn mày:”Akane làm sao vậy? Hôm nay đặc biệt có tâm trạng nhỉ?”
“Không phải anh đã hứa sẽ giúp tôi tìm lại cậu ấy sao? Tại sao đến tận bây giờ vẫn không chịu nói?”
Đưa tay siết chặt chiếc túi xách trong tay, Akane dùng đôi mắt cực kì sáng để chất vấn Sam với một thái độ cực kì mất kiên nhẫn.
Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, Sam nặng nhẹ thở dài một hơi.
“Akane, sự kiện mười hai năm trước đã để lại hậu quả lớn như thế nào chắc cô nhớ rõ, thế nhưng hiện tại ân nhân của cả cô và em trai cô đều đang sống rất tốt, cậu ấy từ lâu đã quên đi sự tồn tại của hai người rồi, thế nên tôi khuyên thật một câu, cậu ấy, Inui và cô, cả ba người đều đã có cuộc sống mới hạnh phúc mới, hà cớ gì cứ bám riết cái quá khứ không mấy vui vẻ kia?”
Lời nói của Sam thốt ra như một mũi dao đâm nhẹ vào da thịt Akane, sự kiện kia sao cô có thể quên được, không chỉ riêng cô, mà Seishu cũng vậy, cả hai chị em bọn họ đều bị ám ảnh bởi cái lần “sinh tử” kia.
“! Sam, tôi chỉ muốn biết cậu ấy là ai, ở đâu và đang làm gì mà thôi, tôi đã hứa với anh là sẽ không làm phiền đến cậu ấy, đây là sự thật, chỉ là tôi muốn xác định lại một chút!”
Sự nghẹn ngào của Akane khiến Sam nhất thời im lặng, ngửa đầu nhìn lên bầu thời đang rơi đầy tuyết trắng, Sam trầm ngâm.
“Không phải nói muốn gặp ân nhân sao?”
“Hả?”
Akane khó hiểu.
Đem tầm mắt hạ xuống, Sam dịu dàng nhìn sang Takemichi đang ngồi ở bên ngoài để nghịch tuyết, bởi vì chỗ của cả hai người đang ngồi là một toà nhà được bao bọc bởi kính trong suốt nên mọi chuyển động ở bên ngoài bọn họ đều thấy rất rõ.
Như hiểu được tín hiệu của đối phương, Akane từ trên ghế đứng bật dậy.
Ngay từ đầu cô đã biết Tettsuki không phải là người năm xưa đã ra tay cứu Seishu, thế nhưng với tư cách là một người chị gái, Akane không hi vọng em trai của mình sẽ bị thất vọng, huống chi trước đó cô đã hứa là sẽ không nói ra sự thật cho Takemichi biết với Sam.
Cô còn nhớ rõ Sam đã nói như thế này: Điều này có liên quan đến an toàn của em ấy nên tôi mong khi cô biết thì nhất định phải giữ bí mật, nhất định.
“! Là cậu ấy sao! ?”
Run rẩy chỉ vào bên ngoài, Akane xúc động không tả nổi.
Không trực tiếp gật đầu, thế nhưng Sam đã âm thầm thừa nhận bằng cách nhìn lại cô.
Thật ra chính hắn cảm thấy Akane khá tốt, nếu sau này thành đôi với Takemichi thì có khi hắn sẽ giúp mối lương duyên này.
“Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, tôi về đây.
“
Cầm áo khoác đứng dậy, Sam mỉm cười với Akane một cái rồi theo cửa sau để đi ra chỗ của Takemichi.
Cầm theo một chiếc dù trong suốt, Sam tiến lại gần cậu rồi bao bọc cậu bằng một chiếc áo phao cực kì ấm áp.
Bất ngờ trước sự xuất hiện của Sam, Takemichi vui vẻ đập tay với hắn một cái.
“Anh đến khi nào thế?”
“Anh đến từ sớm, còn em, làm gì ở đây?”
Nhìn vào ông người tuyết ở bên cạnh Takemichi, Sam bật cười trước sự trẻ con của cậu.
Bao năm rồi vẫn hệt như một đứa trẻ lớn xác, thảo nào hắn lại luôn cảm thấy bản thân đang dần già đi.
“Đạo diễn nói em sẽ quay phim khi Chifuyu đến, thế nhưng cậu ấy hôm nay phải về nhà một chuyến nên chắc phải tầm hai ba tiếng nữa mới có mặt.
“
“Giết thời gian bằng cách làm người tuyết sao?”
“Chứ gì nữa? Năm nào em chẳng làm.
“
“Nói cũng phải.
“
Giúp cậu phủi đi những hạt tuyết li ti đang vươn ở trên tóc, Sam hạ tầm mắt, khó hiểu nói ra một câu:”Em đó, không biết khi nào mới thôi làm người khác bớt lo lắng.
“
Từ bé đến lớn chỉ luôn làm chuyện ngốc nghếch, nếu không phải có Simon nghiêm khắc thì sao cậu lại chịu ngừng cái chuyện “Xả thân cứu người” để rước toàn chuyện phiền phức về bản thân mình.
“Chuyện nhà mới anh sắp xếp xong rồi, chiều nay về thu dọn rồi theo anh đi mua nội thất.
“
Chăm chú tìm thêm hai nhánh cây để làm tay cho người tuyết, Takemichi tỏ vẻ đã hiểu rồi gật đầu lia lịa, cuối cùng, cậu lột nốt cái khăn choàng của Sam rồi quấn lên cổ cho người tuyết, mọi thứ xem như xong xuôi, Sam tạm thời chia tay cậu rồi đi về công ty sắp xếp tình hình trước, còn cậu thì đi vào quay phim khi Chifuyu vừa đến.
Một ngày mới lại nhẹ nhàng trôi qua, phải nói thì từ cái sự kiện ngoài ý muốn kia xảy ra Takemichi và Chifuyu đã trở nên vô cùng thân thiết, chẳng những phối hợp ăn ý trong việc quay phim mà còn dễ dàng bắt chuyện mỗi khi cả hai cảm thấy nhàm chán.
Nếu nói trong phim cả hai là cộng sự thì ở ngoài đời chắc chắn mối quan hệ giữa cậu và hắn phải được gọi tri kỉ, chính là cực kì thân thiết.
Cảnh quay cuối cùng đã được ghi hình xong, trong lúc chuẩn bị để đi về, Takemichi nhìn thấy Chifuyu đang thay đồ thì hí hửng chạy lại ôm vào cổ hắn.
Nghiêng đầu xuống nhìn Chifuyu, Takemichi chớp mắt:”Ngày mai chúng ta cùng nhau đến công viên được không?”
Lần trước ở trong bệnh viện Chifuyu đã hứa sẽ đưa cậu đến công viên để bù đắp lại cái lần đi không mấy vui vẻ cùng Kazutora và Baji kia, tuy không rõ dụng ý của Chifuyu nhưng Takemichi lại không có ý định từ chối, thế nên bây giờ cậu mới ngỏ ý để hỏi lại suy nghĩ của Chifuyu.
“Đạo diễn nói ngày mai chúng ta sẽ đi ăn cùng mọi người còn gì, em quên hả?”
Cưng chiều xoa má của Takemichi, Chifuyu tinh tế đem cửa đóng lại để ngăn cách tầm quan sát ở bên ngoài.
Không đồng tình lắc đầu ngò nguậy, Takemichi bĩu môi:”Không thích đi cùng bọn họ đâu, chúng ta đi đánh lẻ, đi chơi riêng.
“
“Vậy được, ngày mai quay xong thì chúng ta trốn về.
“
Tạm biệt Chifuyu, Takemichi theo xe riêng của Sam để trở về nhà thu dọn đồ đạc, đem toàn bộ những thứ cần thiết di chuyển lên xe, trong lúc sơ ý Takemichi lại làm rơi mấy cái mẫu thiết kế mà chủ nhân nào đó đã để nhầm vào vali của cậu.
Nhớ đến mấy bức vẽ ở nhà của Mitsuya, Takemichi cắn môi suy ngẫm.
“Xem ra phải đem trả lại cho anh ta.
“
Quyết định xong xuôi mọi thứ, Takemichi lưu luyến nhìn về căn hộ mình đã có quãng thời gian gắn bó khá lâu lần cuối cùng rồi nhẹ nhàng ngồi lên xe rời đi.
Từ đây, cuộc sống của cậu sẽ hoàn toàn đổi mới.
.