Allkuro Chiếc Bóng Thất Lạc

Chương 61: Kế Hoạch Kỳ Nghỉ


Bạn đang đọc Allkuro Chiếc Bóng Thất Lạc – Chương 61: Kế Hoạch Kỳ Nghỉ


Cầm phiếu điểm trên tay, Kise như trút được gánh nặng thở dài một hơi lớn, vui mừng xém chút nữa rơi cả nước mắt.
Kỳ thi cuối kỳ tra tấn người ta cuối cùng cũng kết thúc, tuy rằng chỉ đạt điểm vừa đủ nhưng đối với Kise thì không khác gì đấu thắng one on one với Aomine.

Trời mới biết trước kỳ thi hắn thấp thỏm bao nhiêu, đặc biệt là khi thấy đội trưởng học bá thản nhiên như không cùng với tên ngạo kiều Midorima tự tin tràn đầy.

Kise học tra bị kích thích vô cùng.
Phải biết rằng còn có cái gọi là thi lại, người khác sung sướng đi hưởng thụ kỳ nghỉ được mong chờ nhất còn bạn sẽ khổ bức đối mặt với bài thi.

Nhưng nếu chỉ như vậy thì Kise cũng không thèm lo lắng nhiều làm gì, hắn cảm thấy quan trọng hơn là: Thi lại = không có kỳ nghỉ = không thể tìm Kurokocchi = Mấy tên khác sẽ chiếm được tiện nghi.
Tưởng tượng ra như thế, Kise ôm mặt, trời ơi, thật là đáng sợ!!! Cho nên kết luận lại phiếu điểm đạt tiêu chuẩn của hắn tuyệt đối không thể khinh thường nha.
“Ki-chan……!Làm sao vậy? Từ vừa rồi bắt đầu biểu cảm vẫn luôn rất phong phú.”
Nếu không phải Momoi đứng bên cạnh cảm thấy không thể nhìn nổi nữa mà lên tiếng thì có lẽ Kise sẽ đắm chìm trong hoang tưởng không tự thoát ra được.
Kise giật mình trừng lớn hai mắt:
“Momoicchi sao lại ở đây?”
“Tớ ở đây một lúc lâu rồi mà.” Momoi cạn lời nhìn phản ứng của Kise.
Gì? Độ tồn tại của Momoicchi sao lại giống Kurokocchi thế? Sau đó Kise lại trừng to mắt lần hai, ủa mấy người này đều xuất hiện ở đây từ lúc nào thế????
“Hết umaibo rồi.” Murasakibara mất hứng dốc dốc túi snack trống rỗng.
“Này làm bụi hết của tôi.” Midorima tức giận bảo vệ đồ vật may mắn của hắn trên tay, tránh xa Murasakibara.
” Ê Murasakibara! Cậu làm dơ tạp chí Mai-chan!” Aomine không màng hình tượng hung dữ vuốt sạch cho “Mai-chan”.
Không sai, nơi này ngoài Momoicchi, những người khác đều đông đủ…!à khoan, Akashicchi không có tới.


Nhưng mà vấn đề là Kise vào sân bóng trước tiên, sao hắn không phát hiện ra mấy người này nhỉ? Kise nghiêm túc tự hỏi, hóa ra mọi người đều giống nhau, luôn vô thức tụ tập ở sân vận động số 4 này, chỉ có điều thiếu mất người quan trọng…!Cho nên ai đó làm ơn hãy đưa Kurokocchi đến Teiko đi.
“Ki-chan vượt qua kì thi rồi?” Momoi xăm xoi phiếu điểm, thuận miệng nói, “Giống Dai-chan nè.”
“Cái gì? Aominecchi cũng thông qua?” Kise há to miệng, nghĩ đến biểu hiện thường ngày của Aomine…!Đáng giận! Hắn tốt xấu gì cũng cắm đầu ôn tập ba ngày cuối cùng, tên kia chỉ có ngủ và ngủ, thế mà ngang điểm với hắn.
“Kise, ý gì đây? Muốn đánh nhau à?” Bị khinh thường không hề dễ chịu, Aomine vươn nắm đấm ra quơ quơ.
“Ai muốn đánh nhau với cậu chứ.” Kise vuốt mái tóc vàng chóe, bày ra vẻ đẹp trai, dù sao hắn cũng là người mẫu thanh lịch, không thèm chấp nhặt với tên đầu óc chậm phát triển này.
“Được rồi, Ki-chan, Dai-chan, các cậu là còn là học sinh tiểu học sao?” Momoi bất lực ngăn cản hai người này.
Kise và Aomine liếc nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng rồi xoay mặt sang chỗ khác.
Momoi che miệng cười, thật ra khung cảnh này rất ấm áp đã rất lâu mới thấy được, từ khi nào nhỉ? Có phải từ lúc Aomine nói ra câu kia “Có thể đánh bại tôi chỉ có ta chính mình”, những người khác đối bóng rổ nhiệt tình cũng ngày càng giảm xuống, toàn bộ đội ngũ đều thay đổi, máy móc, lạnh nhạt, lúMủc ấy “Thế Hệ Kì Tích” chẳng qua là một đám kỹ thuật cao siêu như máy móc mà thôi; đặc biệt là Aomine kia chán ghét hồng trần, dáng vẻ sống uổng phí thời gian, làm Momoi tâm phát đau.

Chỉ sợ sau này mỗi người một nơi, đại gia đình sẽ mãi mãi không còn.
Cho nên……! Lại lần nữa nhìn thấy mọi người giống mấy đứa nhóc tràn ngập sức sống, Momoi rất vui mừng, cảm thấy cảm động, đôi mắt cũng bắt đầu ướt át.

Bất quá Aomine Kise hai người đình chỉ đánh nhau, sân vận động liền an tĩnh, vì làm cho bầu không khí không như vậy yên lặng xấu hổ, Momoi thử tìm kiếm đề tài nói chuyện.
“Ki-chan, nghỉ đông có kế hoạch huấn luyện gì không?”
“Tớ sao? Khả năng sẽ nghe theo quản lý an bài công việc.” Kise trả lời, “Cũng muốn đi du lịch, ra nước ngoài thì càng tốt.”
“Kise-chin, không mang đồ ăn ngon về, tớ sẽ nghiền bạo cậu.” Murasakibara chen vào một câu.
“Ây, tớ còn chưa biết có đi được hay không mà.” Đối với đồ tham ăn này, Kise bày tỏ cạn lời.
“Thật sự muốn đi thì…cùng Kurokocchi đi chung là tốt nhất.”
“Kurochin sao?” Murasakibara lôi trong ba lo ra thêm 1 bịch snack, “Nếu là Kurochin thì tớ cũng muốn đi, Kurochin sẽ mua umaibo cho tớ.”

“Hừ.

Các cậu đang nói mớ gì thế hả?” Aomine ngẩng cao đầu tỏ vẻ khinh thường, “Tetsu sẽ muốn đi cùng tôi, làm gì đến lượt các cậu chứ.”
“Cái gì? Aominecchi muốn độc chiếm Kurokocchi ư? Thật quá đáng.” Kise phản đối.
“Chẳng lẽ để Tetsu theo cậu ra ngoài chơi linh tinh?”
“Cậu mới linh tinh.

Để Kurokocchi ở cạnh cậu nhất định sẽ bị dạy hư.”
“Dạy hư cái đầu cậu thì có.

Cậu tưởng cậu tốt hơn tôi nhiều lắm sao?”

“Mido-rin, Ki-chan và Dai-chan lại làm sao thế?” Momoi khó hiểu nhìn hai người lại lao vô cãi nhau.
Midorima hừ một tiếng, nói:
“Hai tên ngốc mơ mộng thôi.”
Momoi càng thêm khó hiểu, cô đúng là bó tay với mấy người này.

Tuy nhiên có một chuyện cô nghe rõ ràng là mọi người nói đến Tetsu-kun.
“Đang nói chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”

Lúc này, đội trưởng đại nhân rốt cuộc xuất hiện, từ xa đã nghe tiếng Kise và Aomine tranh chấp gì đó.
“Akashi-kun cậu đã đến rồi.” Momoi chào hỏi xong mới bắt đầu giải thích, “Còn không phải là Dai-chan và Ki-chan, họ cãi nhau xem kỳ nghỉ nên trải qua thế nào.” Chuẩn xác mà nói là……!Kuroko muốn cùng ai trong hai người cùng nhau có kỳ nghỉ.
“Ồ.

Vậy đến đây nói tôi nghe một chút.” Tỏ vẻ hứng thú với vấn đề này, Akashi mở miệng nói, trong giọng nói có mang theo chút ra lệnh.
Đội trưởng đại nhân đã điểm danh thì không thể từ chối, Kise ngoan ngoãn trả lời:
“Nếu không có công việc, tớ muốn đi tìm Kurokocchi, sau đó cùng Kurokocchi đi du lichj~~” Hẹn hò gì đó, tưởng tượng cùng Kuroko trải qua “thế giới hai người”, Kise không kìm được hạnh phúc muốn bay lên.
“Kise, đừng ảo tưởng, tôi nói rồi, Tetsu sẽ ở bên tôi suốt kỳ nghỉ.” Aomine không chút khách khí đánh gãy Kise ảo tưởng, “Cùng Tetsu chơi bóng rổ là tốt nhất.”
Ở đây tất cả mọi người biết, hiện tại Kuroko ham thích với chơi bóng rổ, càng kỳ vọng cùng bọn họ cùng nhau chơi bóng rổ.

Còn sau khi chơi bóng rổ sẽ làm gì tiếp theo, Aomine mới không nói ra đâu.
“Tớ cũng có thể cùng Kurokocchi chơi bóng rổ nha ~” Kise không cam lòng yếu thế lập tức phản biện, sau đó sẽ làm chút chuyện lãng mạn.
“Chơi bóng rổ ư? Thật nhàm chán.

Đi dạo các cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt mới tuyệt…!Tiền tiêu vặt không đủ thì Kurochin sẽ mua cho tớ.” Murasakibara rất tự nhiên gia nhập cuộc nói chuyện này.
Aomine cùng Kise thập phần ăn ý xem thường……!Bắt Kurokocchi/Tetsu mua đồ ăn vặt gì chứ? Sao không bảo tên nhà giàu Akashi mua cho cậu đi.
“Nếu là Tetsu-kun thì cậu ấy sẽ thích chơi bóng rổ với tất cả các cậu.” Momoi nói ra ý kiến khách quan.

Nhưng là một thiếu nữ tràn đầy thanh xuân, Momoi kỳ vọng cô có thể ở bên cạnh Tetsu một mình là tốt nhất.

Cô nàng tưởng tượng ra cảnh Kuroko đút kem cho mình, gương mặt thẹn thùng đỏ ửng lên.
“Vậy còn Midorin?”
“Hừ.


Tôi đương nhiên không ảo tưởng vớ vẩn như các cậu rồi.” Midorima lạnh lùng khoanh tay, trong lòng hắn tưởng tượng, nghĩ cái gì, với cái tính ngạo kiều như thế, tốt nhất là không nên chọc thủng.
“Midorimacchi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ đi tìm Kurokocchi chứ gì?” Tên tóc vàng nào đó không hiểu cách chừa mặt mũi cho người khác, nói huỵch toẹt.
“Cậu…Hừ…đừng có đặt cái suy nghĩ xấu xa của cậu sang tôi.” Midorima ngay lập tức nổi giận, ánh mắt né tránh.
“Midorimacchi thừa nhận đi, chúng tớ sẽ không cười cậu mà.”
“KISE RYOTA!!!!!!!!!!”
“Hình như mọi người đều muốn Tetsu-kun ở bên cạnh hết cả kỳ nghỉ.” Momoi đột nhiên ngộ ra, hóa ra mọi người đều tính toán giống nhau.

Nhưng mà Tetsu-kun chỉ có một, làm sao bây giờ? Cướp đoạt sao?
Tự động tưởng tượng ra hình ảnh Kuroko nhỏ xinh bị đám màu mè lôi kéo, tranh nhau, khóe miệng Momoi hơi run rẩy.

Không có khả năng, đừng nghĩ nhiều như vậy! Dời đi tầm mắt, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn tới người từ đầu nói một câu sau đó không mở miệng thêm lần nữa, đội trưởng đại nhân, cô thuận miệng hỏi một câu:
“Đúng rồi, Akashi-kun kế hoạch của cậu là gì thế?”
Nghe Momoi nhắc nhở, mọi người ngưng khẩu chiến, dồn hết ánh mắt về phía này.

Vị đội trưởng đại nhân này còn chưa nói gì đâu, kỳ nghỉ của Akashi thiếu gia diễn ra thế nào, thật làm người ta tò mò.

Huấn luyện ở nước ngoài? Quản lý công ty? Tiếp nhận gia tộc? Lãnh đạo…Mọi người am thầm suy đoán rồi lại xấu hổ phủ nhận, chắc không phải đâu, Akashi hiện giờ vẫn chỉ là học sinh trung học thôi mà.
“Các cậu nói tôi nghe là được rồi.” Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Akashi thản nhiên trả lời.

Khóe miệng hắn hơi nâng lên, ý cười trong mắt càng sâu.
Cùng lúc đó, trong khi thế hệ kì tích còn đang tranh luận, Kuroko ở nhà sắp xếp quần áo vào vali..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.