Bạn đang đọc Allkuro Chiếc Bóng Thất Lạc – Chương 3
“Đát, đát, đát……” bóng rổ được biểu diễn một cách tự nhiên, tiếng bước chân cọ xát trên sàn nhà tạo ra tiếng động mạnh, tốc độ nhanh đến mức khó ai có thể đuổi kịp.
Động tác ném rổ lưu loát, gọn gàng, phô ra hết thực lực cá nhân của người chơi bóng.
“Lợi hại! Aomine quả nhiên lợi hại!”
“Khó có thể ngăn cản tiến công được, thật không hổ danh là Aomine!”
Bốn phía đều là tiếng khâm phục, tán thưởng nhưng mà Aonime lại tỏ vẻ rất không kiên nhẫn, tùy ý ném quả bóng trên tay qua lại.
Ánh mắt sắc bén.
“Ồn muốn chết.”
Vì thế nháy mắt sân vận động của CLB bóng rổ trở nên yên tĩnh.
“Cái gì? Aonime hôm nay tới huấn luyện á?”
Kise xuất hiện đúng lúc.
“Đúng vậy.
Hôm nay cậu ấy chủ động đến đấy tớ cũng rất bất ngờ”.
Moimoi nhìn ra giữa sân, cảm giác lúc này của cô là không nói nên lời.
Rõ ràng cô hy vọng Aonime đến huấn luyện nhiều hơn, hiện tại cậu ấy ở đây luyện tập nhưng một chút cao hứng cũng không có.
Đó không phải là điều cô muốn thấy.
Dai-chan hơi kỳ lạ…
“Aominecchi làm sao vậy?”
Kise cũng phát hiện Aomine không thích hợp.
Tuy rằng trước kia lúc luyện tập Aomine thường xuyên mắng chửi người khác nhưng lần này dáng vẻ không kiên nhẫn của hắn cũng không phải vì đối thủ quá yếu.
Điều gì khiến Aonime bực bội thành như vậy?
“Dai-chan nói……!Giống như từ buổi chiều ngày hôm qua bắt đầu……” Momoi nhớ tới câu chuyện ngày hôm qua.
“Đúng rồi, cậu ấy đi mua một ly vanilla milkshake, sau đó vẫn luôn trong tình trạng như vậy……”
Vanilla milkshake?! Kise nhanh nhạy tóm được từ ngữ quan trọng.
Hoá ra Aonimecchi đã bắt đầu hành động.
Điều này khiến Kise đột nhiên nghiêm túc lên.
Hắn cũng rất để ý cảnh trong mơ lẫn thiếu niên kia.
“Hừ.
Thật là yếu.”
Aonime không còn nhẫn nại được nữa, cuối cùng, hắn đem bóng ném về phía Kise.
“Lại đây cùng tớ one on one”.
“Được.
Đã lâu không cùng Aominecchi một chọi một, lần này xem tớ thắng cậu như thế nào!”
Kise nháy mắt ý chí chiến đấu sục sôi.
Moimoi Satsuki nhìn thấy như vậy, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy hơi buồn…
“Satsuki”.
Tiếng nói ôn nhu nhưng lại mang cho người ta cảm giác uy nghiêm không thể xâm phạm tới vang lên.
Moimoi nhìn Akashi đang đến gần mình, cô tỏ ra kính cẩn đến 10 phần.
“Tớ đây, Akashi-kun, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Akashi cười nói:
“Cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng làm phiền cậu đi một chuyến”.
“Aominecchi thật quá đáng! Cư nhiên lại khi dễ tớ!”
Kise oán giận kêu la, không biết đây là lần thứ bao nhiêu bị đoạt bóng rồi.
“Do cậu quá yếu”
Aonime sau khi ngược con người kia xong, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Tâm trạng khó chịu do không tìm được đáp án của giấc mơ được giảm bớt không ít.
“Chẳng qua do cậu có kinh nghiệm phong phú hơn so với tớ thôi”.
Kise tỏ vẻ không cam lòng.
“Thêm vài trận nữa đi.
Tớ nhất định sẽ thắng.”
“Đừng biện hộ nữa.
Cậu chính là kẻ yếu nhất trong chúng ta.” Aonime cười nhạt.
“Kise-kun cũng rất lợi hại”
Kise muốn phản bác lại nhưng một giọng nói trong trẻo ngăn cản.
Kise nhìn trái nhìn phải, nhìn khắp nơi, lại nhìn Aonime đang khoe khoang trước mặt.
Hắn xác định ở đây hiện giờ không có ai vừa lên tiếng.
Trong đầu mơ hồ xuất hiện đôi mắt màu lam xinh đẹp, ánh mắt chất phác nhìn hắn.
“Ha.” Kise cười khẽ, trong lòng cũng dễ chịu hơn “Aonimecchi thâtn xấu tính, nhưng mà tớ cũng không chấp nhặt”.
Aomine có chút ngoài ý muốn, hắn cho rằng Kise nhất định sẽ tức muốn hộc máu mà cùng hắn đấu khẩu, cư nhiên lại trở nên bình tĩnh như vậy? Không tồi, tên ngu ngốc này hôm nay có điểm tiến bộ.
“Cậu không nên coi thường tớ nha”.
Nỗ lực đoạt được bóng trong lúc Aonime còn đang sững sờ, Kise sử dụng mô phỏng lại động tác của Aonime trước đó, bóng hoàn hảo rơi vào rổ.
Kise tự tin cười.
“Tớ cũng rất lợi hại”.
***
“Ở nơi nào nhỉ?”.
Giờ tan tầm, giữa biển người qua lại, dáng người thon dài chạy thật nhanh qua lại, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
“A.
Tìm được rồi”.
Kise dừng lại trước 1 cửa hàng tiện lợi bình thường, không có gì đặc biệt.
Kise phấn khích, hắn muốn thử vận may nên đã đi theo những gì xuất hiện trong giấc mơ đến được đây.
Không nghĩ tới nơi này thực sự tồn tại.
Ở trong mơ, hắn cùng thiếu niên đi vào nơi này, cùng nhau ăn kem.
Tên nhóc kia vận khí siêu tốt, mười lần thì hết chín lần trúng thưởng.
Kise vui vẻ đi vào, tập trung tìm kiếm loại kem mà họ thường ăn.
Từ việc Aonime mua vanila milkshake đã nhắc nhở hắn, có thể tìm được thiếu niên kia vì cậu ấy thích đồ ăn vặt, sẽ hay đi nơi nào bán đồ ăn.
Ngay lập tức hắn chạy đến đây.
Kuroko Tetsuya sao? người này đúng là thú vị thật.
Kise vừa mò tìm loại kem vừa suy nghĩ, tuy rằng tớ không biết cậu là người như thế nào, càng không biết tớ và cậu có chuyện xưa gì nhưng ở trong mơ tớ rất kính nể năng lực của cậu.
Cho nên…!Cầm trên tay loại kem có bao bì giống y đúc trong giấc mơ, hai mắt Kise sáng lên, cậu và loại kem này nhất định giống nhau, đều cùng tồn tại phải không?
Vị ngọt của kem tan trong miệng, Kise hạnh phúc thỏa mãn cười tươi.
Rất nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên hắn hứng thú với một người đến như thế.
Người đó lại còn ở trong giấc mơ, nếu nói cho người khác biết nhất định hắn sẽ bị cười nhạo mất.
Nhớ lại cảnh trong mơ gần nhất, thiếu niên tóc lam lau mồ hôi chảy qua mắt, khẩn cầu cùng mình thi đấu.
Rõ ràng năng lực của cậu ấy yếu nhất trong đội nhưng không hiểu sao lại trở thành người quan trọng nhất.
Trong hiện thực sẽ có người như vậy sao? Nhất định phải tận mắt chứng kiến cái gọi là năng lực truyền bóng của bóng ma thứ sáu.
Còn có một điều khiến Kise để ý là trong giấc mơ hắn hình như rất thích cái cậu tên là Kuroko Tetsuya.
Lúc nào hắn cũng nhào vô cậu ta, ôm ôm cọ cọ.
Chắc là vì họ là đồng đội, bình thường nếu là quan hệ công việc hay với những mối quan hệ khác Kise đều đối nhân xử thế có chừng mực, cố gắng duy trì khoảng cách thích hợp, tránh dính vào phiền phức.
Vậy mà ở trong mơ hắn lại chỉ thân mật cùng Kuroko Tetsuya, cảnh tượng này khiến Kise tự hỏi hắn và người đó thật sự chỉ là quan hệ đồng đội thôi sao?
Kise nhanh chóng cắn mấy miếng kem đã gần tan chảy, nếu trong giấc mơ hắn đã đồng ý thân thiết như vậy, trong hiện thực nhất định không được bỏ lỡ.
“Đúng không?” Kise nhìn que kem đã ăn hết, bên trên có chữ “trúng thưởng”, hắn tràn đầy ý cười..