Akaineko

Chương 62


Bạn đang đọc Akaineko: Chương 62


13 GIỜ 19 PHÚT
Phòng 405, bệnh viện Quốc dân Emodimo, Bán đảo Onawaki.
Hơi ẩm duy nhất trong căn phòng bệnh – được bao phủ bằng màu trắng nguyên thủy – đến từ chiếc máy phun sương mang hình ảnh ngộ nghĩnh của một chú sóc nâu to gấp ba lần kích thước thật. Cái máy Otaki mang đến với hi vọng sự khác thường của nó so với căn phòng đơn điệu này sẽ khiến người khác chú ý tới nó mà quên đi nỗi đau họ đang phải gánh chịu. Cậu đã nhìn thấy quá nhiều, đến nỗi không muốn nhìn thấy nữa cái cảnh mọi người bước vào, ngồi im lặng ở đó và rồi bước ra với nỗi đau u ám đeo theo dai dẳng. Cậu nghĩ bản thân mình cũng ám ảnh bởi chuyện này nhưng có lẽ cậu ở đây nhiều tới mức nó chẳng còn là vấn đề quan trọng mấy nữa thay vào đó cậu lại muốn xoa dịu nỗi đau của mọi người.
Đã ba ngày rồi, Erika đã rơi vào tình trạng hôn mê ba ngày kể từ cái hôm diễn ra vụ thảm sát rồi. Tất cả mọi người đều dành chút thời gian đến theo dõi tình hình của cô công chúa nhưng không ai ở lại lâu. Đội của cậu không được nhận lệnh điều tra vụ này nhưng họ luôn tìm cách để chen chân và thâm nhập vào từng manh mối dù là nhỏ nhất. Hoàng thất cử những bác sĩ giỏi nhất và những cận vệ thân tín nhất đến canh gác để tránh khỏi việc tính mạng công chúa bị đe dọa thêm một lần nào nữa. Người thân duy nhất còn lại của cô chính là bố cô có thỉnh thoảng ghé qua nhưng ông chẳng thể làm gì được khi mà chính bản thân mình cũng rơi vào hoàn cảnh phải đề cao cảnh gác mỗi khi ra ngoài như cô con gái.
Chỉ trong một đêm, mọi thứ đột ngột thay đổi.
Sự thay đổi khiến người ta không chấp nhận được.
Mảnh đất dưới chân họ lung lay từng giây một.
– Chào cậu Otaki, mọi chuyện vẫn tốt chứ? – Cô y tá, cũng là một nhân viên trực thuộc trụ sở trung ương của NAI, hỏi cậu với một nụ cười tươi rói trên môi. Cô ấy nhận nhiệm vụ đến truyền dinh dưỡng qua ống dẫn cho công chúa Onawaki mỗi bữa.
– Trong tình hình này thì cháu không chắc có thể trả lời cô một câu trả lời mà cô muốn!
Trong phòng chỉ có hai người, trong lúc cô y tá thay túi dinh dưỡng cho Erika thì chàng đặc vụ trẻ chăm chăm nhìn vào những thông số đang chạy trên màn hình laptop của mình.
– Tôi tưởng là nhiệm vụ của bạn trai khi bạn gái thành ra như vậy là phải đi tìm cho ra kẻ gây chuyện chứ?
– Cháu không phải bạn trai của công chúa!
– Ít ra thì cũng là một người đàn ông? – Cô y tá vẫn không từ bỏ.
– Cháu đang cố đây! – Cậu chàng chỉ tay vào chiếc laptop đang nhận thông tin từ những đồng đội khác của cậu từng giờ một. – Hơn nữa, cô ấy cũng chẳng có ai để ở bên cạnh!
– Tôi chỉ chọc cậu tí thôi! Cậu luôn mang cùng một khuôn mặt mỗi lần tôi tới nên tôi muốn xem thử xem khi nhìn cậu dưới những khía cạnh khác cậu có đẹp trai ra hơn được tí nào không! – Nói rồi cô bước tới chỗ những thiết bị chằng chịt dây nhợ dùng để theo dõi nhịp tim, huyết áp và đủ thứ loại nhịp khác nữa… – Cậu cũng nghe bác sĩ nói rồi đúng không? Rất có thể khi tỉnh dậy cô ấy sẽ bị tổn thương tâm lí, sau những chuyện cô ấy đã trải qua, nhẹ nặng thì chưa biết nhưng…
– Nhưng sao? – Otaki nghe ngóng khi câu nói bị dừng lại giữa chừng.
– Chúng ta nhất định phải tìm cho ra kẻ đã gây ra chuyện này!
– Đó là chuyện đương nhiên! – Vẫn cắm mặt vào trong màn hình trước mặt, có một bức mail vừa mới được gửi tới hiện lên trên giao diện chính của chiếc laptop.
– Cậu biết chuyện gì chưa?
– Chuyện gì?

– Hình như cô ấy tỉnh lại rồi! – Giọng nói gấp gáp, rõ ràng bản thân cô cũng ngạc nhiên.
– Gì cơ? – Cậu chàng đứng bật dậy nhưng vẫn thấy cơ thể của cô công chúa nằm im lìm giữa tấm chăn trắng. – Cô ấy có phản ứng đâu?
– Không! Thông số cho thấy cô ấy đã thoát khỏi tình trạnh hôn mê rồi!
*​
12 GIỜ 49 PHÚT
Trung tâm Tsugini, Bồ Công Anh Xuân.
Đối diện với tòa cao ốc sang trọng bậc nhất của khu vực trung tâm Tsugini – Tsuginime Center – là một công trình đang thi công dang dở vì phải tạm ngừng do mấy lí do tranh chấp vớ vẩn của những tay ngồi mát ăn bát vàng muốn đầu tư sinh lợi đủ kiểu. Cái khối sắt thép khổng lồ được bao bọc bên trong các lớp lưới bảo vệ khiến nó trông như một cái bẫy cá nằm sừng sững giữa những con phố hiện đại và tấp nập người vào một buổi trưa chủ nhật hiếm hoi có nắng giữa mùa đông này. Với chiều cao gần gấp rưỡi tòa cao ốc bên cạnh khi được xây xong, nó sẽ trở thành một biểu tượng mới của thành phố này, vào thời điểm này nó chỉ mới đi được hơn nửa đoạn đường một chút. Tuy vậy nhưng đứng từ tầng ba mươi của tòa nhà bên này vẫn có thể ước lượng được sự đồ sộ của nó sau khi hoàn thành.
Câu chuyện của ông chủ quầy bar về tòa nhà mà ông vẫn theo dõi sự “lớn lên” của nó mỗi ngày khiến cho anh chàng học việc mới mê mẩm tới quên mất rằng mình đang ở trong một tình cảnh hoàn toàn không hề phù hợp chút nào để tán dóc. Quán bar và nhà hàng nằm trên tầng ba mươi của tòa Tsuginime Center đã được bao trọn trưa hôm nay để tiếp đón một vị khách quan trọng, và họ chỉ ngồi cách cậu chàng có vài dãy bàn, ngay cạnh cửa sổ nhìn xuống trục đường đại lộ chính. Thật là khó lòng để một tên làm việc bán thời gian kiếm sống như cậu có thể gặp được người của Hoàng tộc. Thậm chí điều đó còn nghe như một phép màu. Nhưng rõ ràng cậu không thể không thừa nhận rằng chàng Hoàng tử nổi tiếng khó tính về khoảng ăn uống như Hoàng tử Orehi lại chọn nhà hàng của mình, ngay trong ca trực của cậu. Chàng Hoàng tử đến cùng một cô gái trẻ xinh đẹp và dễ dàng có thể nhận ra đây là một buổi hẹn hò.
Quãng thời gian thảnh thơi bất ngờ cùng những vì khách bất ngờ làm cậu chàng mê mải tới nỗi không chú ý rằng có một người vừa mới bước ra khỏi thang máy. Trong bộ đồng phục của bảo vệ tòa nhà, người vừa bước vào cúi chào ông chủ quầy bar khi đi ngang qua ông mà ông ấy không có chút nghi ngờ nào. Có vài nhân viên bảo an khác cũng đứng quanh nhà hàng nên có thêm một người nữa cũng chẳng có gì là quá quan trọng, hơn nữa, với những nhân vật mang tầm cỡ quốc tế thế này thì việc giữ an ninh là vô cùng quan trọng. Nhờ có suy nghĩ đó mà nhân viên bảo an kia mới dễ dàng tiếp cận bàn ăn của những nhân vật quan trọng kia.
Gương mặt nghiêm khắc quen thuộc của những nhân viên làm công tác bảo vệ khiến việc trà trộn dường như trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Người nhân viên lướt qua bàn ăn của vị Hoàng tử và dừng lại một chút ở bàn bên cạnh rồi cúi xuống như thể chỉnh lại chiếc khăn bàn bị lệch sau đó tiếp tục bước đến góc phòng cách đó hai dãy hoa trang trí để vào vị trí canh gác của mình.
Chưa bao giờ Yuki cảm thấy mình hồi hộp đến thế này. Trong quãng thời gian ngắn ngủi làm việc ở NAI, cậu chàng từng nhận rất nhiều vụ phức tạp hơn, đòi hỏi nghiệp vụ cao hơn cái trò trà trộn rồi đặt máy nghe lén này nhưng quả thực là chưa bao giờ cậu cảm thấy tim mình đập nhanh như thế. Có lẽ do cậu sợ nàng công chúa nhỏ sẽ phát giác ra mình. Bởi vì cô nàng biết mánh này của cậu, mà dường như bản thân cậu cũng muốn cô nàng biết mình đang ở đây.
Chẳng hiểu chuyện quái gì đã xảy ra với cậu khiến Yuki đưa ra cái quyết định ngớ ngẩn này. Vì ghen chăng? Cậu thấy chẳng việc gì phải lo lắng khi mà Hina nhất định sẽ làm mọi cách để từ chối cuộc hôn nhân này. Nhưng nếu không phải như vậy thì sao? Nếu như tên Hoàng tử kia có thể làm cô ấy xiêu lòng thì sao? Khi đó, mọi thứ sẽ quay về đúng với vị trí của nó, Công chúa ở bên Hoàng tử, thế là họ hạnh phúc suốt đời bên nhau như trong cổ tích. Tuy thế nhưng Yuki ghét cay ghét đắng cái điều mà mình vừa nghĩ. Cậu cho rằng đầu óc cậu trở nên đầy mâu thuẫn như vậy từ lúc chỉ cách thời điểm hiện tại có vài chục phút, cậu không biết điều thực sự mà cô gái nhỏ ấy muốn nói là gì. Và cậu không thể để cho chút tự mãn của mình che mờ đi câu trả lời thực sự, cậu muốn nghe nhiều hơn nữa – lí do khiến cô ấy rơi nước mắt – nhưng cái tên Hoàng tử chết dẫm kia xuất hiện và phá hỏng mọi thứ.
Câu trả lời của cậu càng mù mờ hơn khi Hina nhận lời đi ăn cùng với tên Hoàng tử này cho dù trước đó đã hoàn toàn cự tuyệt đồ ăn của cậu. Còn bây giờ xem cô ấy đang làm gì: vui vẻ tươi cười và nhấp nháp món nấm nhồi trong khi trò chuyện luyên thuyên? Nếu như cô ấy thích đi nhà hàng thì hoàn toàn có thể nói mà, cậu luôn được Hoàng hậu chu cấp đầy đủ?! Hay là cậu sẽ nấu gì đó?! Yuki tưởng chừng sắp phát điên lên khi lái xe tới đây bởi những suy nghĩ ấy!
Những tín hiệu đầu tiên truyền tới bộ đàm cậu khi chàng đặc vụ đang chăm chú nhìn vào cặp “uyên ương” như nhắm bắn. Cuộc nói chuyện nghe có vẻ khá là bình thường với câu hỏi mà người ta vẫn sẽ phải hỏi sau khi nghe được cuộc cãi vã vừa rồi:
– Em cảm thấy chuyện đó không quan trọng tới mức Hoàng tử phải để tâm tới!
– Nhưng em đã KHÓC đấy! Em nghĩ chuyện đó không đáng để quan tâm à? Thế thì anh có còn đáng là Hôn phu của em nữa không? – Chàng Hoàng tử Orehi rõ ràng xem đây là một chuyện nghiêm trọng.
– Chuyện đó sẽ nhanh chóng kết thúc thôi! – Hina vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
– Em biết là sẽ không như vậy mà?!
– Hoàng tử! Em thực sự rất biết ơn sự quan tâm của anh nhưng mọi chuyện không tới mức phải như vậy! – Công chúa nói rồi nhón gắp lấy một ít nấm nhồi cho vào miệng.
Và ngay sau đó cô công chúa phải hối hận vì quyết định đó của mình. Cô cố tỏ ra bình thường nhưng chuyện này không phải chuyện đùa. Cái cảm giác đắng nghét trào lên trong miệng cô liền tắp lự sau đó khiến cho cô nàng cứ ngỡ như mình đang nuốt vào miệng một miếng dưa leo được trồng cạnh khổ qua nên cho dù trông nó có tốt đẹp đến đâu thì vẫn không có gì át được cái vị đắng khó chịu ấy. Sau mọi nỗ lực, Hina cũng có thể nuốt được nó xuống cổ họng.

– Đó là… người mà em yêu sao? Bởi vậy em mới nhất nhất từ chối cuộc hôn nhân này?
Từ vị trí của mình, chàng đặc vụ NAI có thể nhìn thấy rất rõ rằng chàng Hoàng tử ấy thật sự nghiêm túc khi hỏi câu đó. Câu hỏi mà ngay cả bản thân cũng muốn nhận được câu trả lời. Hina ngần ngừ đưa ra câu trả lời, vờ như mình vẫn còn đang ăn để kéo dài thời gian.
Thế nhưng, trong lúc cậu chàng lo chăm chăm vào cuộc hội thoại của mình thì đã không nhận thấy cận vệ thân tín nhất của chàng Hoàng tử đang tiến về phía mình. Những hành động đáng ngờ của cậu không qua mặt được những người khác cùng đứng trong sảnh nhà hàng này, quan trọng hơn, cậu đã sơ suất không nhận ra họ không phải là nhân viên bảo vệ của tòa nhà mà là những cận vệ của tay Hoàng tử kia. Hoshi bước về phía cậu một cách kín đáo nhất để đảm bảo không làm ảnh hưởng tới bữa ăn của cặp đôi Hoàng tộc.
Vốn dĩ Yuki đã có thể rời khỏi đây sớm hơn một chút vì dù sao thì cậu cũng đã gắn được máy nghe lén nhưng cậu lại không thể tin được là mình muốn có câu trả lời đó đến thế. Tâm hồn trên mây của cậu đã làm hỏng tất cả!
Yuki vẫn cố nán lại vì câu trả lời ấy, vậy mà xui xẻo thay tên cận vệ kia xuất hiện ngay lúc này và tín hiệu từ máy nghe trộm của cậu bị giám đoạn đột ngột. Lo lắng rằng nó đã bị vô hiệu hóa, cậu quay lại nhìn chiếc bàn mà ban nãy mình đã chạm vào: nó vẫn ở nguyên đó.
– Yuki phải không? – Một giọng nói trầm vang lên trong bộ đàm khiến cậu biết rằng tín hiệu gián đoạn do cậu có một cuộc gọi khẩn.
Nhưng cậu chàng không thể trả lời được vì tên Hoshi đã ở ngay trước mặt cậu.
– Tôi sẽ nói chuyện sau! – Cậu thì thầm vào bộ đàm trước lúc tiếp chuyện kẻ phá đám. – Chào sếp!
– Chào cậu! Tôi có cảm giác là mình đã gặp cậu ở đâu đó?
– Tôi là nhân viên của phòng quản lí, tôi chỉ muốn đảm bảo nhà hàng là tuyệt đối an toàn với khách quý, thật xin lỗi nếu như tôi không thông báo về sự có mặt này! – Yuki trưng ra một nụ cười giả tạo đến cả cậu cũng không ngờ.
– Quả là một quản lí mẫn cán nhỉ? Vậy chúng ta có thể ra ngoài nói chút chuyện được không?
– Đương nhiên! Nhưng trong này…
– Đội của tôi rất chuyên nghiệp, như cậu đã thấy! – Hoshi cam chắc.
Yuki không còn lựa chọn nào khác đành phải rời khỏi đó. Trong khi hai người họ nói chuyện thì tín hiệu từ máy nghe trộm đã được truyền trở lại nhưng có vẻ như cuộc trò chuyện của chàng Hoàng tử và Hina đã đá sang chủ đề ăn uống, câu trả lời mà cậu muốn vẫn không thể nào nghe được.
Ngay khi cánh cửa thang máy đóng lại và chàng đặc vụ bấm nút xuống tận tầng trệt thì lúc quay lại đã thấy họng súng nhằm thẳng sau gáy mình. Yuki giơ hai tay lên để trấn an kẻ nóng tính kia. Có vẻ như trò đối đáp ban nãy chẳng mang lại tác dụng gì!
– Ngươi định có ý định gì?
– Sao sếp hỏi vậy? Tôi đã nói rõ rồi mà!
– Đừng nghĩ bọn ta là lũ ngốc! Xem thường người khác thì thường không mang lại kết quả gì tốt đẹp đâu!
– Vâng! Tôi cũng đồng ý vậy! – Một nụ cười tự mãn thoáng hiện ra trên gương mặt chàng Miêu tinh.

Chỉ trong một tích tắc sau đó, hai cánh tay của tên cận vệ đã bị khóa chặt bởi gọng kìm do đặc vụ NAI tạo nên. Chỉ trong một động tác, thứ vũ khí nguy hiểm đã trượt khỏi tay của Hoshi và lao thẳng xuống nền thang máy. Cái cảm giác như mình đang rơi rất nhanh do tốc độ của thang máy chẳng ảnh hưởng gì tới cả hai, hoạt động của họ vẫn vô cùng linh hoạt. Hoshi vặt lại Yuki và đẩy cậu chàng vào vách kim loại, một giây sau đó, không khí trở nên yên lặng đến chết người, ánh mắt của hai kẻ thù đang cắm thẳng vào nhau sắc lạnh.
Cùng lúc đó, tín hiệu của cậu lại gián đoạn một lần nữa.
– Yuki tôi cần phải thông báo cho cậu một chuyện khẩn cấp, cậu vẫn đang ở Tomotomi chứ?
Biết là mình không cỏn thời gian nhưng cậu chàng cẩn thận vẫn không trả lời điện đàm mà quyết định xử lí cái tay phiền phức này trước.
– Tôi không biết là cậu ở đâu nhưng chúng ta có một vụ đột xuất! – Cái giọng trầm của một người đàn ông luống tuổi vẫn cứ vang lên trong tai cậu.
Chàng đặc vụ hạ ánh mắt xuống và một lần nữa, Hoshi nằm đo đất chỉ bởi một cú hích vào bụng, cả cơ thể cậu ta bị đập mạnh vào bức vách phía đối diện trước khi bị dội trở lại và rơi xuống nền thang máy cùng với khẩu súng ban nãy. Nhưng lúc đó cậu ta đã không còn cơ hội với được tới nó nữa.
– Chúng ta nhận được một vụ quan trọng liên quan tới trụ sở chính. Họ đã chuyển giao cho chúng ta ngay khi biết rằng nhân chứng duy nhất của vụ án đã được đưa tới Bồ Công Anh Xuân.
Cả người của chàng cận vệ bỗng chốc như bị tê liệt, cái bộ phận đang mất dần sức lực. Trong cơn hoảng loạn, cậu nhận ra rằng mình đã không còn cơ hội thắng ván này được nữa. Rồi chỉ vài giây sau, cậu ngất lịm đi.
– Xin lỗi nhé! – Cuối cùng Yuki cũng trả lời. – Tôi có vài chuyện! Nhưng giờ thì xong rồi!
– Cậu lúc nào mà chẳng có chuyện! – Ở phía đầu dây bên kia có tiếng thở dài khi chàng đặc vụ nhìn vào bảng điều khiển. Cậu chỉ còn hai mươi giây nữa trước khi thang máy xuống tới tầng trệt. – Thế cậu đang ở đâu?
– Vẫn là ở Tomotomi! – Vừa nói Yuki vừa nhón chân mở nắp trên thang máy để quăng khẩu súng lên và tiếp theo đó là tới tên cận vệ xui xẻo lỡ vướng vào cậu. Hắn đã bị cậu tiêm cho hai mũi kim thuốc mê nên chưa biết khi nào sẽ tỉnh, nhưng sẽ nhanh thôi nếu như cậu ta có thể trạng tốt. Yuki đã phải lưỡng lự dùng tới hai mũi kim vì đống cơ bắp của cậu ta khiến cậu nghi ngờ một mũi thì chưa đủ.
– Có một nhân viên của chúng ta ở trụ sở cảnh sát quận 23, trung tâm Tsugini. Cô ấy sẽ nói rõ hơn cho cậu biết chi tiết nhiệm vụ.
– Ngài Minamoto? Ngài nói ở đây có nhân viên của chúng ta thì sao lại cần cả tôi!
– Khi gặp rồi thì cậu sẽ biết tại sao thôi! Tạm thời rời khỏi nàng công chúa ấy một chút không sao chứ?
– Không sao!
Cửa thang máy mở ra vào lúc đó. Trông mọi thứ vẫn giống hệt như bình thường, Yuki bước ra khỏi thang máy rồi tiến về phía cửa phụ dành cho nhân viên của tòa nhà mà không ai nghi ngờ gì cậu, ngang qua hành lang rộng được bao phủ bởi lối trang trí theo phong cách cổ đại với những cây cột trắng khổng lồ nằm giữa những khu vực tiếp khách đặt những bộ sô pha như một chỗ nghỉ chân tạm thời cho các khách hàng. Cậu chàng nhanh chóng thay bộ đồng phục của nhân viên bảo an sang chiếc sơ mi trắng cùng vest màu xám rồi khoác thêm chiếc măng tô dài tới gối bên ngoài – Yuki không khác nào những vị khách hàng sang trọng quen thuộc của tòa nhà. Cậu sải những bước đường hoàng ra cửa chính rồi leo vào chiếc siêu xe đã được nhân viên đỗ sẵn ngay phía trước tòa nhà.
Trong quãng thời gian đó, cuộc trò chuyện ăn uống thân mật giữa cô công chúa và chàng Hoàng tử Hoa Hồng Đỏ vẫn tiếp diễn tuy nhiên Yuki đã mất tín hiệu với máy nghe lén của mình từ lúc rời khỏi thang máy, cậu đoan chắc rằng bọn cận vệ của tên Hoàng tử đã tìm thấy và phá hủy nó. Khi vừa ngồi vào xe, cậu tháo tai nghe của mình ra một cách bực tức rồi quăng thẳng nó vào trong hộc để đồ trước lúc khởi động động cơ. Chẳng mấy chốc cậu đã dần hòa vào dòng xe cộ tấp nập của trục quốc lộ chính vào một ngày một ngày chủ nhật tương đối đẹp trời. Mặt trời bị che khuất đi một nửa nhưng ánh sáng ấm áp vẫn trải dài trên những cung đường, mọi người hối hả tận hưởng quãng thời gian ngắn ngủi trước khi một cơn bão tuyết khác lại tràn tới.
Cậu chàng thở một hơi dài lấy lại bình tĩnh rồi đeo tai nghe vào, phòng trường hợp sếp của cậu lại gọi cho cậu có chuyện gấp. Yuki cho rằng một nhiệm vụ vào lúc này dường như là một lựa chọn tuyệt vời nhất để xua tan đi cái cảm giác khó chịu cứ đeo đuổi cậu từ sau cuộc cãi vã với Hinaki. Cậu cần phải quên đi thứ tình cảm mỏng manh ấy trước khi bản thân mình dấn quá sâu vào đó. Chàng Miêu tinh hiểu rõ hơn ai hết “tác dụng phụ” mà nó đem tới cho mình: không thể hoàn toàn tập trung, đầu óc cậu cứ như trên mây mỗi lần nhìn thấy cô công chúa nhỏ hay nghĩ tới chuyện vừa xảy ra. Cậu cần một chất hóa học mạnh hơn để đẩy lùi những suy nghĩ sẽ dễ dàng khiến cậu buông thả với chính mình ấy, trong trường hợp này thì chất adrenaline dường như là một thứ phù hợp nhất.
Chàng đặc vụ thừa nhận mình chưa bao giờ có ý định trở thành một đặc vụ, một nhân viên mẫn cán ở NAI, đối với cậu, gia nhập lực lượng bảo an lớn nhất Vũ trụ chỉ giống như một lớp vỏ bọc. Cậu có một nhiệm vụ quan trọng hơn chính là học tập và bảo vệ cô công chúa nhỏ của Bồ Công Anh Xuân. Nhưng xen giữa vào nhiệm vụ chính ấy, cậu vẫn được phân cho những vụ lẻ tẻ hay chỉ đơn thuần là truy lùng tội phạm không chuyên sâu xem như rèn luyện nghiệp vụ. Cứ như vậy, mặc dù không hề có ý định, bản thân Yuki đã leo lên được một vị trí mà những nhân viên khác phải mơ ước chỉ trong vòng có ba năm ngắn ngủi trong khi có nhiều người phải đổi nó bằng cả cuộc đời mình.
Tất cả vinh quang đó chỉ tới sau một đêm.
Cậu đã thực hiện một vụ có thể đổi được cả chiếc ghế quan trọng mà cậu đang ngồi chỉ sau một đêm.
Kể từ đó, cậu đã xem NAI thật sự như một mái nhà thứ hai của mình, thỏa mãn cho cậu cảm giác an tâm khi bắt được tội phạm hay đôi lúc là khỏa lấp khoảng thời gian cô đơn của cậu. Yuki đã dần quen với những nhịp đập nhanh bất ngờ và chất adrenaline chảy tràn trong huyết quản khi thực hiện nhiệm vụ, nó là một thứ ma túy với cậu.
Giờ đây cũng thế, dường như chỉ có nó mới khiến cậu bình tâm lại. Cậu chàng xem ngài Minamoto như vị cứu tinh của mình.
Làm theo đúng như những chỉ dẫn ban nãy, cậu chàng đặc vụ cho xe đỗ lại cách cổng trước của trụ sở cảnh sát Quận 23 Tsugini vài chục mét rồi xuống xe và tiến gần hơn tới chốt bảo vệ của trụ sở. Hệ thống quản lí lỏng lẻo, có lẽ bởi đây chỉ là một trụ sở nhỏ, chẳng có ai bên trong chốt bảo vệ ấy ngoài một bác đứng tuổi đang phì phèo điếu thuốc. Cậu bước vào trong rồi đi lướt qua những bàn làm việc tiếp dân, một vài người đang cố phân xử mấy tay hợm hĩnh cãi nhau trong một quán ăn gần đó. Ngay khi cậu nghĩ là mình phải đi lên tầng hai để tìm người của NAI thì một bàn tay chạm vào vai cậu.

– Rất hân hạnh được gặp lại cậu! – Cô gái xinh đẹp tóc vàng trong một bộ quần áo toàn hàng hiệu từ đầu tới cuối mỉm cười chào cậu.
Chỉ trong một tích tắc nhìn thấy cô ấy, Yuki biết rằng mình không phải đang nhận một vụ tầm tầm. Đó là lí do tại sao ngài Minamoto lại có vẻ gấp gáp đến thế!
– Chuyện hay rồi đây! – Cậu bất giác buông một câu cảm thán.
– Đừng có làm cái vẻ mặt ấy chứ?! Gặp lại tôi cậu không mừng sao? Được một cô gái xinh đẹp và quyến rũ thế này đến đón?
– Thật sự rất hân hạnh!
– Hay cậu sợ cô công chúa ấy bắt gặp?
– Chị đang đẩy câu chuyện này đi quá xa rồi đấy!
– Được rồi! Nhưng gọi một cô gái chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi là chị thì có phải hơi quá không?
– Vào vấn đề chính đi!
Cô gái nhăn nhó rồi cuối cùng cũng đưa cho cậu một tập hồ sơ màu xanh sẫm. Lúc đó, gương mặt họ trong phút chốc không còn vương lại chút bỡn cợt nào.
– Cậu nghe chuyện ở Onawaki chứ? – Chị gái tóc vàng hạ thật thấp giọng xuống khi cả hai cùng sóng bước ra khỏi trụ sở cảnh sát.
– Có!
– Nhân chứng duy nhất của vụ này là một cận vệ thân tín của công chúa Erika. Cô ấy đã trực tiếp đối mặt với chúng, được đưa vào bệnh viện với một vết thương chí mạng là một đường kiếm cắt ngang cổ.
– Vết thương giống như những người khác?
– Phải! Tuy nhiên cô ấy được phát hiện gần như ngay lập tức và ca phẫu thuật nối các cơ, dây thần kinh cũng như khí quản đã thành công với xác xuất vô cùng nhỏ. Có điều, cô ấy đã biến mất khỏi bệnh viện giống như là bốc hơi giữa những cận vệ Hoàng gia vậy! Sau này lại có thông tin từ một hãng hàng không rằng họ hình như đã có nhận chuyển cô gái ấy tới một bệnh viện cách đó vài chục triệu năm ánh sáng.
– Họ không biết cô ấy là nhân vật quan trọng sao?
– Phía bên kia có giấy tờ đầy đủ và thông tin về vụ đó, ngoại trừ với gia đình nạn nhân, đều đã được bịt kín nên không có chuyện người ngoài biết! – Cô nàng xác nhận.
– Tại sao không phải là thủ tiêu mà lại là vận chuyển đi nhỉ?
– Thậm chí nếu là thủ tiêu thì mục tiêu nhất định phải là nàng công chúa kia bởi vì cô ấy là người còn sống duy nhất sau cuộc thảm sát, bản thân cô ấy chắc chắn cũng đã nhìn thấy kẻ thù. Họ lại nằm cùng một bệnh viện với sự quản lí an ninh vô cùng chặt chẽ.
– Thật kì lạ?!
– Phải! Nhưng cậu có thể không cần phải để tâm đâu vì tôi biết cô ấy được chuyển tới đâu. Nhiệm vụ của cậu là đưa cô ấy tới cho tôi vào sáng mai!
– Có khả thi không đây? – Rốt cuộc thì hai người cũng đã ra được tới nơi mà chàng đặc vụ đỗ xe. – Chị có muốn đi cùng tôi tới đâu đó bàn bạc không?
– Tôi tin vào cậu mà! – Cô gái nói khi Yuki chui vào trong ghế lái. – Chúc cậu may mắn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.