Bạn đang đọc Akaineko: Chương 58: Linh Hồn Bất Tử (Phần 3)
23 GIỜ 09 PHÚT
Bán đảo Onawaki.
Một bước, hai bước, ba bước… Erika để lại dấu chân của mình trên bờ tường vốn luôn được giữ trong tình trạng hoàn hảo nhất. của lâu đài.
Một phát, hai phát, ba phát… cô công chúa muốn bịt tai lại để không phải nghe tiếng viên đạn được xoáy với tốc độ kinh người trong ống giảm thanh khẩu súng ngắn.
Đáp đất với tư thế an toàn, cô tiến thẳng lên tầng bốn. Ước chừng đã khoảng hai mươi phút từ khi bọn thích khách này kiểm soát lâu đài dưới lưỡi gươm của chúng. Sát thủ? Chúng làm việc cho ai? Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, căn phòng của mẹ cô đã ở trước mắt.
Erika nghiêng người đột ngột để tránh một tay kiếm vừa nhảy bổ tới cô, tay áo của cô đã rách một đường dài và da thịt cô cũng thế. Trước khi thanh kiếm vung tới cô một lần nữa, nàng công chúa nhanh chân đạp hắn sang một góc cùng với nhiều nạn nhân khác và bắn hai viên, chẳng biết hắn có chết hay không nhưng đủ để cô cầm chân hắn ở đó cho tới khi cô biết mẹ mình không sao.
Cô nàng vặn nắm cửa nhưng mọi thứ vẫn trơ ra. Ít ra thì mẹ cô đã khóa cửa!
Không dám lớn tiếng, Erika lùi lại một bước và bắn cho rơi cái ổ khóa ra. Cùng lúc đó ở cuối hành lang cũng vang lên tiếng súng giảm thanh, từ nãy tới giờ không có tên nào cô xử lí có dùng súng cả, đó có thể là cứu viện, nhưng cũng có khả năng là một kẻ thù khác nữa. Không lạ gì nếu như có những kẻ muốn thừa nước đục thả câu mong nhận được chút tiếng tăm từ chuyện này. Hoàng thất Onawaki có quá nhiều kẻ thù, đến mức không thể đếm được hết nên chẳng thể biết được ai là ai.
Cánh cửa phòng mở ra, Erika không hi vọng điều gì khi nhìn vào bên trong, cô đã chấp nhận tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Nhưng… cô vẫn không thể tin được vào mắt mình.
Cô đã tới trễ. Cánh cửa kính chịu lực bị vỡ chính là dấu hiệu cho thấy kẻ ấy không vào cùng một con đường với cô. Không có vết máu nào. Chỉ có cơ thể còn hổi hơi nóng của mẹ cô trong bộ đồ ngủ dưới sàn, bị mất đầu. Và cái đầu ấy đang bị treo ở chiếc đèn chùm phía trên. Những lọn tóc của mẹ cô phủ xuống cái ánh nhìn kinh hoàng. Lưỡi gươm nhanh tới nỗi có thể lưu giữ gần như nguyên dạng biểu cảm của nạn nhân trước khi bị giết.
Nhưng đó không phải là nạn nhân. Đó là mẹ cô!
Những giọt máu nhỏ giọt từ trên chùm đèn xuống tấm thảm phía dưới chẳng mấy chốc lại khiến cô muốn nôn. Erika nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể nào gạt hình ảnh mình vừa thấy ra khỏi đầu. Dưới góc nhìn của cái kính hồng ngoại, tất cả giống hệt như cô vừa mới vị ép xem một bộ phim kinh dị được chiếu với hiệu ứng 3D. Khắp nơi trên cơ thể cô bị bao trùm bởi sự sợ hãi, vết thương ở cánh tay cô chẳng còn biết đau là gì nữa bởi vì nỗi đau cô đang phải chịu lớn tới nỗi nó lấn át hết mọi thứ. Cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, vì kinh hãi, tâm trí cô bị chấn động tới nỗi nó không kịp phản ứng với xung quanh.
Cũng chính lúc đó là lúc cô từ bỏ hàng phòng vệ của mình, khẩu súng trượt khỏi tay cô và chân cô không còn đủ sức để đứng dậy nữa. Và cũng lúc đó cô cũng quên rằng kẻ vừa tấn công cô vẫn chưa chết, với thanh kiếm đã nhuốm đầy máu trong tay, hắn dần tiến về phía cô, vết đạn găm vào bắp chân hắn rỉ máu nhưng chẳng hề gì. Bởi vì hắn là một con quỷ, sinh ra để giết chóc, được dạy dỗ để khiến con mồi cảm thấy thanh thản nhất khi xuống Hoàng tuyền. Trong bóng tối, hắn là người được bảo vệ chứ không phải nàng công chúa yếu ớt mỏng manh này.
Một phát súng vang lên khiến Erika như bừng tỉnh, khi ấy cô mới biết là mình đang bị tấn công tuy nhiên kẻ tấn công cô giờ đây đã nằm đo đất.
– Erika? Cậu không sao chứ? – Otaki bước tới bên cạnh và dùng hai tay đỡ lấy gương mặt lạnh như băng của cô.
Nhưng cô công chúa không thể thốt nên được lời nào.
Một thoáng kinh hoàng trượt qua gương mặt của chàng đặc vụ trẻ khi nhìn vào bên trong căn phòng. Cậu nhanh chóng quay lại ôm cô nàng vào lòng.
– Erika! NAI đã bao vây lâu đài rồi! Bây giờ cậu an toàn, được chứ? – Những nỗi đau của nàng công chúa như đã tràn qua cả cậu khi nước mắt cậu chảy xuống má cùng lúc với Erika. – Không sao đâu! Cậu đã không sao rồi!
Cô công chúa kéo cậu vào mình, hai tay cô bấu chặt tới nỗi chúng như tê dại cả đi.
Nhưng cô không chắc, cô không chắc là mình đã không sao…
*
– “Số điện thoại của quý khách hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại lần sau hoặc…”
– Chuyện gì thế không biết! – Lần thứ hai tôi nhận được tín hiệu trả lời kiểu này khi gọi cho Erika.
Tôi đã thẫn thờ mất một lúc khi xem bản tin sáng nay đưa về vụ án chấn động ở Onawaki khuya hôm qua. Làm sao có thể có chuyện đó được cơ chứ? Họ nghĩ lâu đài ấy được nghiêm ngặt thế nào mà lại để xảy ra được chuyện ấy? Nghe cứ như một câu chuyện hư cấu nào đó từ mấy trăm năm trước vậy, nhưng mấy trăm năm trước thậm chí còn có lính canh cơ mà?!
– Cậu thấy có gì không ổn à? – Miwa ngồi bên cạnh tôi trong nhà ăn quay sang hỏi. Cô nàng gặm nhấm một mẩu bánh mì suốt từ khi ngồi xuống tới giờ mà không thèm đụng gì vào đổ ăn.
– Không có gì! Tớ lo ột người bạn thôi! – Tôi thở dài rồi cất điện thoại vào.
– Ai thế? Bạn trước đây á?
– Cũng gần như vậy!
– Hina! Cậu thật bất công với tớ, chúng ta thậm chí chẳng biết gì về nhau cả trong khi tớ nói với cậu mọi chuyện! – Cô nàng hờn dỗi.
– Cậu biết quá nhiều đi ấy chứ?! – Tôi ám chỉ việc cô nàng đào lên việc tôi là công chúa mà tôi đã cố giấu từ đầu.
– Như thế không tính!
– Miwa! Từ khi được anh Kawahachi chiều chuộng thái quá thì cậu đâm ra nhõng nhẽo đấy à? – Tôi vừa nói vừa đưa một thìa súp vào miệng, thức ăn ở căn tin trường đối với tôi chẳng thể nuốt nổi từ khi tôi bắt đầu quen với mấy món ăn của tên Miêu tinh. Không biết nên xem đó là tin tốt hay tin xấu nữa.
– Cậu ấy sắp thành đứa trẻ lên ba chỉ vì được chiều chuộng quá rồi đấy! – Giọng của Kei vang lên ngay sau lưng tôi, cậu chàng đặt khay thức ăn của mình xuống bàn chúng tôi hai giây sau đó. – Tớ đang bắt đầu thấy lo lắng cho sự nghiệp của cô nàng thần tượng bạn trai này!
– Này! Cậu đừng làm quá lên thế! – Miwa phản kháng quyết liệt. – Đó là chuyện của quá khứ rồi nhé! Bây giờ anh ấy giống một tên biến thái trong mắt tớ hơn! – Nói tới đó, cô nàng bất chợt rùng mình.
– Miwa! Anh ấy gần ba mươi rồi! Cậu còn muốn gì nữa ở một người trưởng thành chứ? Mà cậu cũng là người trưởng thành kia mà!
Tôi dám cá là câu chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu cả. Bộ đôi Nhà sản xuất – ca sĩ này mỗi lần ráp lại sẽ thành cuộc buôn dưa lê kéo dài không có hồi kết! Thay vì tham gia vào cái màn nói luyến thoắng ấy thì tôi quyết định tập trung nuốt cho hết mớ thức ăn mà mình đã mua vào bụng. Đó quả là một nhiệm vụ khó khăn khi tôi phải hoàn thành nó trong hạn định thời gian của giờ ăn trưa.
Bởi vì nằm ở một tòa nhà khác nên khi giờ ăn kết thúc chúng tôi phải đi qua một hành lang dài hình vòng cung để quay lại lớp học. Tới tận lúc đó, hai người đi bên cạnh tôi vẫn không có vẻ gì như muốn dừng cuộc hội thoại của họ lại. Chẳng hiểu tại sao hôm nay tôi lại có cảm giác mệt mỏi thế này, chắc chắn không phải do bệnh vì tôi đã thử cặp nhiệt độ ở nhà rồi, cơ thể tôi giống như có thể sẵn sàng đổ ập xuống bất cứ lúc nào vì bây giờ nó nặng như chì vậy! Chính vì thế nên tôi mới chẳng thèm mở miệng hay là ăn uống nổi…
Bất ngờ, từ phía sau có ai đó đập tay vào lưng tôi. Không phải kiểu đập tay, vỗ vai chào hỏi bạn bè mà là một cú giáng thực sự. Trong khi tôi còn chưa kịp tự hỏi xem ai là người đã làm thế – rõ ràng không có quá nhiều đối tượng vì tôi chẳng có quan hệ với ai đủ sâu sắc trong ngôi trường này, hai người tôi thân nhất đã đang đi trước mặt tôi mất rồi. Còn tên Miêu tinh, nếu mà tên đó dám thì tôi cho cậu ta về chầu ông bà thật đấy! – thì cả người tôi đã nằm đo sàn rồi.
– Cô bạn có linh lực đặc biệt thật đấy nhưng lại chẳng thèm sử dụng nó là thế quái nào thế không biết!
Tôi nhận ra giọng nói đó, và đương nhiên là tôi không thể nghĩ ra được là người ấy, cô nàng pháp sư fan cuồng của anh Dehiki.
– Cô vừa làm cái gì thế? – Tôi vừa lồm cồm bò dậy vừa đưa tay xoa vào chỗ vừa bị cô nàng ột vố giờ vẫn còn thấy tê hết cả.
– Tôi mới phải hỏi cô đấy! Rốt cuộc thì cô đã làm gì thế hả?
– Làm gì là làm gì cơ?
– Cô không biết gì sao? Cô biết người khác là gì mà không thể biết được trên người mình có gì sao?
– Có gì cơ?!
Tôi nheo mắt chẳng hiểu cô ta nói gì nhưng ngay lập tức sau đó mắt tôi phải căng ra hết cỡ vì hãi hùng. Kimiko đưa cho tôi xem thứ mà vài giây trước vẫn còn ở trên người tôi: một nắm gì đó không rõ hình thù màu đen xì đang quằn quại trên tay cô ấy và bắt đầu chảy xuống sàn đá bên dưới, chúng bốc khói rồi biến mất. Tôi dùng tay chặn miệng mình lại để không phải nôn ra ngay giữa hành lang.
– Cô đã tiếp xúc với thứ gì thế? – Cô nàng hỏi tôi.
– Làm sao tôi biết được chứ? Tôi thậm chí còn không biết đó là cái gì nữa! – Tôi không tránh được sự hoảng loạn trong giọng nói của mình.
– Cái đó dùng để đánh dấu đấy! Có người nào đó ở Âm giới muốn theo đuôi cô!
– Âm giới? Ý cô là người chết á?
Khi cô nàng pháp sư gật đầu tôi mới vỡ lẽ. Đáng ra tôi nên nhận ra điều này sớm một chút mới đúng. Ngày hôm qua chị Yui đã nói với tôi rằng trên người tôi có mùi người chết?! Nhưng tôi đâu có đụng tới người chết?
Những kí ức bắt đầu chảy về với tôi như máu thông lên não. Tôi không biết mình có tiếp xúc hay không nhưng rõ ràng người duy nhất khiến tôi thấy kì lạ từ hôm qua đến nay chính là cậu nhóc đó, cái cậu nhóc mà tôi đã nhìn thấy hôm qua khi tỉnh dậy vào giữa giờ ăn trưa, cậu nhóc đã chạy đi khi tên Miêu tinh bước vào lớp! Thế nhưng tại sao? Tại sao?
Cậu ta có chuyện gì muốn nói với tôi tới mức đó?!
*
Tuyết lại tiếp tục rơi xuống thị trấn đông đúc khiến ọi thứ bây giờ trông như một cuộc triển lãm điêu khắc trên băng khổng lồ. Những tòa nhà trông như những khối băng trồi lên giữa những bức điêu khắc nhỏ hơn chính là những con người đang đi trên phố: một người đàn ông đông cứng trước cửa hiệu của một cửa hàng tạp hóa không dám bước ra ngoài vì lo nghĩ không biết sẽ đối phó thế nào với cái lạnh trước mắt với cái áo măng tô mỏng dính trên người, một người phụ nữ co cụm lại bên đứa trẻ nhỏ chừng vài tháng tuổi, một cô gái đang chờ đèn đỏ trong cái rét,… tôi nhìn thấy sự ảm đạm thực sự ngay giữa lòng thành phố.
– Hina?
– A! Em xin lỗi! – Tôi nhận ra đây chẳng phải lúc để suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn ấy.
– Gì vậy? Mặt nhóc trắng bệch rồi kìa! – Anh Dehiki ngồi xuống băng ghế trước mặt tôi trong quán cà phê.
Giữa không gian ấm cúng của tiệm cà phê Nonne này, người ta hoàn toàn có thể quên đi cái lạnh khắc nghiệt đối lập rõ rệt so với bên ngoài. Bàn ghế bằng gỗ theo phong cách tối giản đặt cách xa nhau đủ để người ta có thể cảm thấy sự riêng tư của mình luôn được tôn trọng, những vật trang trí cho giáng sinh dường như vẫn ở nguyên vị trí của chúng so với cách đây gần hai tuần, dưới ánh đèn vàng mọi thứ bỗng chốc trông như được một mặt trời khác chiếu sáng. Tôi và anh Dehiki ngồi một bàn trong góc phòng, có một chậu cây cọ ngăn cách chúng tôi với phần không gian mở còn lại của quán như một bức màn chắn.
– Như thế này không sao chứ? – Tôi lo lắng hỏi anh. – Bây giờ anh quay lại làm người nổi tiếng rồi cơ mà! Xuất hiện ở đây không sợ người khác nhòm ngó à?
– Không sao đâu!
– Không đến nhà hàng VIP như lần trước ấy! – Tôi chòng ghẹo.
– Này, nhóc không xoáy người khác thì không được à?
Khi ấy tôi nhận ra là mình đã quá lún vào cái thói quen không tốt ấy rồi!
Cùng lúc một cô nàng phục vụ bước tới bàn chúng tôi. Thái độ bẽn lẽn của cô ấy rõ ràng nói lên việc cô ấy đã biết có người nổi tiếng ngồi đây.
– Hai vị dùng gì ạ?
– Một sữa chua! – Anh chàng ca sĩ nói. Tôi bất ngờ đến mức phải tự thân cố nén một cái cười. – Nhóc uống gì?
– À! Một sôcôla nóng!
Cô phục vụ ghi ghi chép chép vào cuốn sổ tay nhỏ. Tận khi cô ấy quay lại lần thứ hai và đặt những gì chúng tôi vừa gọi xuống bàn, anh chàng ca sĩ vẫn chẳng chịu nói gì.
– Thế… hôm nay anh hẹn em có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi, phá tan bầu không khí khó chịu bao quanh.
– Ừm, anh muốn đưa cho nhóc cái này! – Nói rồi anh ấy đặt lên bàn ba tấm vé gì đó.
– Gì thế ạ?
– Là vé buổi biểu diễn của anh vào tuần sau! Nhóc có thể đi cùng ai tùy thích, nếu không đủ thì cứ gọi cho anh nhé!
– Nhanh vậy sao? Em nghĩ chuyện anh quay lại làm ồn ào mấy phương tiện truyền thông đã là ghê lắm rồi, vậy mà bây giờ thậm chí còn có cả một buổi biểu diễn riêng! – Vừa nói tôi vừa nhìn bức ảnh trên cái vé, có vẻ như “buổi biểu diễn riêng” nghe không đúng lắm vì đây là show của cả nhóm DEMON. – Chúc mừng anh!
– Anh nghĩ là mình nợ nhóc một lời cảm ơn, nếu không chắc anh sẽ cứ sống cả đời với việc chạy trốn!
Tôi mỉm cười với anh, thế nhưng trong lòng tôi cũng không thể tự nhắc bản thân mình rằng tôi vốn chẳn làm gì hết. Chính tôi là người đã khiến cho anh ấy khốn khổ một lần nữa, tôi là người đã gián tiếp giết chết Riyu Hatsune.
– Thực ra, em nghĩ em chẳng thể nhận lời cảm ơn của anh đâu! – Tôi nói còn anh Dehiki nhìn tôi khó hiểu. – Em là người giữ viên Akaineko! – Tôi giải thích. – Nếu như em không ở đây thì chắc là tấn bi kịch này sẽ chẳng xảy ra với anh! Trước kia em không biết lí do nhưng biết rồi thì em cũng không thể không tự trách bản thân mình sau những chuyện đã xảy ra.
Trong một lúc, anh ấy đã ngây người ra nhìn tôi. Có lẽ anh ấy không thể chấp nhận được cái sự thật đột ngột này. Đôi mắt màu hổ phách đẹp một cách mê hồn của anh cứ nhìn thẳng vào tôi khiến tôi thực sự bắt đầu tin vào khả năng quyến rũ của Miêu tinh.
– Chắc là chuyện này khó khăn với anh lắm, em xin…
– Khoan đã! Anh ấy cắt ngang lời tôi rồi bước qua bàn trước khi ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh Dehiki nhìn tôi một cách lo lắng. – Nhóc không sao chứ? – Anh ấy giữ chặt hai vai tôi rồi xem xét từ trên xuống dưới khiến tôi ngượng tới mức muốn độn thổ.
– A! Không, em không sao! – Tôi trả lời cùng một cái cười trừ sau khi đẩy anh Dehiki ra, còn anh ấy thì thở đánh thượt. – Em không sao thật mà! Em ổn thật đó!
– Làm thế nào mà nhóc lại có thứ nguy hiểm đấy chứ?
– Chỉ là tình cờ thôi! Mọi chuyện thực sự rất rắc rối, nhưng mà chính nó là thứ đã cứu mạng em nên…
– Hina, anh thực sự rất SỢ thứ đó, xin nhóc hãy vứt nó đi!
– Em ổn thật mà! – Tôi trấn an anh. – Thế nên anh không cần phải lo đâu! Mọi chuyện đã ổn với anh chính là điều khiến em thấy thoải mái nhất!
– Nhóc không nên thấy tội lỗi vì việc đó chứ! Cuộc đời chính là một chuỗi sự kiện được sắp đặt trước, con người, hay các sinh vật khác, cũng chỉ là những diễn viên thực hiện đúng những gì được ghi trong kịch bản ấy mà thôi! Vậy nên nhóc chẳng có lỗi gì cả!
– Em tin được anh không đây?
– Đương nhiên!
Tôi lại mỉm cười.
– Em biết rồi!
– Mà nhóc không sao thật đấy chứ?! Viên Akaineko không làm gì nhóc thật đấy chứ?
– Có lẽ do em không có tham vọng nào xấu xa chăng? – Tôi lại bắt đầu đùa giỡn, xua đi cái ngại ngùng ban nãy khi anh Dehiki cuối cùng cũng chịu quay về chỗ của mình với cốc sữa chua. – Nhưng sao anh lại uống sữa chua thế? Em chưa thấy con trai như vậy bao giờ!
– Nhóc đang nghi ngờ giới tính của anh đấy à?! – Chàng ca sĩ hỏi, còn tôi thì lắc đầu một cái rất kịch. – Cái này tốt cho da mặt đấy! Anh kiếm tiền bằng cái mặt này mà!
– Đáng ra em nên nghĩ tới điều đó! – Tôi gật gù rồi cúi xuống cốc sôcôla đang dần nguội đi của mình.
– Lần cuối cùng anh gặp nhóc, nhóc vẫn còn rất sợ “thứ đó”. Vậy thì cái gì khiến nhóc tin rằng mình không sao nếu giữ nó?
– Em không giữ nó. Chính nó là thứ giữ em lại với thế giới này!
*
Từ lúc nào không hay, bên ngoài quán cà phê nhỏ đã đông nghịt người. Hàng trăm học sinh và những bà nội trợ tò mò nhìn vào trong qua tấm cửa kính để theo dõi chàng Hồ ly. Quản lí của anh ấy đã phải tới để giải vây, Nonne chẳng mấy chốc đã bị bao bọc trong biển người khiến cho anh Dehiki phải rời khỏi đó bằng cửa sau để tráng việc gây ra tắc nghẽn giữa phố. Trời đã tối và tuyết vẫn rơi nhưng họ thật sự đã cố đợi cơ hội được gặp chàng ca sĩ, khi ấy tôi cảm thấy họ thật phí phạm thời gian của mình nhưng một phần nào đó cũng thấy tội cho họ vì phải chờ giữa mùa đông giá rét mà anh Dehiki lại ra về như thế.
Nhà tôi cũng có một nàng cuồng thần tượng nhưng may thay cô nàng chưa phải đứng một phút giây nào trong gió tuyết.
Khi mọi người đã tan dần tôi mới có thể rời khỏi đó. Bước đi dưới ánh đèn vàng, tôi không thể nào quên được những gì anh chàng Hồ ly đã nói với mình. Dường như có một nỗi lo sợ vô hình nào đó cứ vây bám lấy anh ấy khi tôi nhắc tới viên Akaineko: gương mặt anh ấy, biểu hiện anh ấy, hành động vượt quá những khuôn mẫu mà anh vốn phải tuân theo ở nơi công cộng,…
– Hina! Không biết có phải tại anh quá nhạy cảm với “thứ đó” hay không nhưng anh có linh cảm không tốt. Nhóc nhất định phải cẩn thận!
Tất cả những gì còn lại của anh ấy chính là sự sợ hãi.
Có điều, tôi có cảm giác tôi cứ phải nghe đi nghe lại câu nói đó. Ngày hôm qua chị Yui cũng nói như vậy. Thế là nghĩa gì? Tất cả những-loài-không-phải-con-người đều nhạy cảm với mọi thứ xung quanh chứ không riêng gì Miêu tinh chăng?
Tôi bước đi thêm hai bước nữa rồi dừng lại trước một cửa hàng bán dụng cụ thể thao, mà tôi cũng không chắc đó có phải là cửa hàng bán dụng cụ thể thao hay không nữa, ánh mắt tôi dường như đang bị cuốn theo một hình ảnh khác mất rồi. Cách tôi chừng mươi bước về phía trước, có một bóng dán nhỏ bé đang ngước nhìn lên cái thứ đang tỏa ra ánh sáng diệu kì và ấm áp trên đỉnh của cột đèn đường.
*
– Là em đúng không?
– Nếu như em không lầm và chị cũng vậy thì chắc là đúng như vậy rồi! – Cậu nhóc trả lời tôi nhưng không thể rời mắt khỏi cái đèn đang phát ra ánh sáng.
– Tại sao…
– Chị có thể làm được như thế nhỉ?
– Làm gì cơ?
– Nhìn thấy em!
– Em là ai? – Tôi hỏi không giấu được chút sợ sệt trong giọng nói của mình. – Là… người của Âm giới sao?
Cậu nhóc nghiêng đầu suy nghĩ rồi quyết định quay lại trả lời câu hỏi của tôi. Vẫn là ánh mắt long lanh ướt át như con gái của cậu nhóc khiến tôi chắc rằng mình nhất định không lầm người.
– Em xin lỗi vì đã làm phiền chị! Nhưng nếu như chị không muốn nhìn thấy em nữa thì em sẽ biến mất!
– Khoan đã! Chị không có nói vậy! Em… đã muốn nói gì với chị vào ngày hôm đó đúng không? – Thực lòng tôi không muốn để cậu bé đi mất giống như hôm qua.
– Chị có nhận lời không, nếu như em nhờ chị giúp đỡ?