Bạn đang đọc Akaineko: Chương 52
BA NĂM TRƯỚC
Trụ sở NAI, vương quốc Hoa Hướng Dương.
Yuki đi cùng hai người đàn ông có cơ thể lực lưỡng đến đáng sợ. Dưới thứ ánh sáng trắng trong hành lang này, cơ bắp họ lộ ra rõ mồn một dưới lớp vải áo sơ mi trắng, khiến cả cậu còn thấy hoảng hồn cho dù cậu cũng chẳng phải là hạng mỏng tanh gì. Mỗi người kè một bên, trông cậu chàng Miêu tinh đi giữa trở nên nhỏ bé hẳn đi, cậu như một tên tù chẳng có chút cơ may nào để thoát khỏi hai tên cai ngục mà chỉ cần một cú đấm của họ thôi cũng đủ nhặt cho hết hàm răng. Có điều, họ có gương mặt không tới nỗi bặm trợn mà thậm chí còn khiến người ta thấy họ thật trông giống những thiên thần.
Cậu chàng cố gắng tập trung vào lối đi trước mặt mình thay vì cứ để ý hai người bọn họ. Yuki đã rời khỏi cái thế giới loài người này từ khi cậu chỉ mới mười tuổi, thế nên bây giờ mọi thứ trông lạ lẫm nhiều hơn là quen thuộc, nó khiến cậu lo sợ rằng mình sẽ chẳng thể kịp phản ứng nếu có chuyện gì xảy ra. Bởi vậy, cậu cố gắng ghi nhớ những hành lang ngầm dưới lòng đất mà mình đã đi qua, chúng sẽ có ích khi cậu cần phải rời khỏi đây vì một lí do bất đắc dĩ nào đó. Cậu đang bước chân vào một lãnh địa mà chưa một lần cậu biết tới nó, đối với cậu như thế đã đủ gọi là nguy hiểm rồi!
Hành lang ngầm ấy trải dài gần như vô tận khi cậu cùng hai người hộ tống kia đi hết ngã rẽ này đến ngã rẽ khác. Đến mức cậu hoàn toàn mất hết khả năng xác định phương hướng. Nhưng có vẻ như cuối cùng họ cũng tới nơi.
– Bây giờ cậu có thể tự vào được rồi! – Một trong số hai người đi cùng cậu lên tiếng, giọng nói hoàn toàn chỏi lại so với cái cơ thể kia.
– Cảm ơn! – Yuki bước qua cái ngưỡng cửa mà ông ấy đã mở sẵn cho.
Cánh cửa đóng ầm lại phía sau cậu báo hiệu rằng cậu đã không còn đường quay lại nữa. Kể từ bây giờ cậu chỉ cần lao tới phía trước thôi!
– Chào mừng cậu đã tới NAI! – Một người đàn ông khác cất giọng ngay khi cậu vẫn còn bỡ ngỡ đứng ở ngay cửa ra vào của căn phòng trắng.
Nhưng Yuki biết người đàn ông này, một công chức có vẻ xoàng xĩnh với bộ đồ vest nhàu nhĩ thường xuất hiện ở Nhà chính để bàn bạc gì đó với cha cậu – trưởng làng, bây giờ ông ăn mặc chải chuốt như thể là chủ của nơi này vậy. Chính người đàn ông này là người đã mang viên Akaineko về cho làng của cậu.
– Chào ông!
– Sau một chuyến đi dài như vậy sao cậu không ngồi xuống nhỉ?
“Chuyến đi dài” kia chỉ là một cách nói cường điệu lên thôi! Ông ấy chỉ là đang muốn ám chỉ tới việc cuối cùng thì cậu cũng quyết định thực hiện “chuyến đi dài” của cuộc đời mình. Cậu chàng cũng chẳng muốn đáp lại mà chỉ ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế sô pha trong phòng.
Đó cũng là lúc cậu bắt đầu nhìn rõ căn phòng này, một căn phòng trắng tinh, với những bức tường không có cửa sổ giống nhau. Chẳng có vật trang trí nào trên tường, chỉ có mỗi bộ sô pha bọc vải nhung màu đỏ thẫm này ở giữa. Nó khiến người ta liên tưởng tới một căn phòng dùng để hỏi cung.
– Cậu không cần phải căng thẳng vậy đâu! – Người kia trấn an cậu. – Chúng ta ở đây để thỏa thuận chứ không phải để đánh nhau!
– Tôi không có ý đó! – Tuy trả lời vậy nhưng cả cơ thể cậu thực sự là đang căng ra.
Người kia vẫn bình tĩnh rót trà cho cậu.
– Tôi xin giới thiệu lại vậy! Tôi là Akaishi Minamoto, nhân viên trực thuộc NAI chi nhánh Hoa Hướng Dương chịu trách nhiệm về khu vực K20. Nói đúng hơn là chịu trách nhiệm về nơi cậu lớn lên!
– Tôi cứ tưởng Trưởng làng mới là người chịu trách nhiệm đó?
– Có nhiều vấn đề khác ngoài việc coi quản một ngôi làng, mọi việc tôi đang làm chính là xem xét mọi thứ trên phương diện vĩ mô hơn!
– Nghe có vẻ… to lớn quá nhỉ?
– Không to lớn bằng chuyện cậu vừa làm đâu!
– Thì ra tôi bị kéo tới đây vì đã cứu cô gái đó à? Có phần thưởng nào không?
– Treo phần thưởng luôn là một chiêu trò PR khôn ngoan nhưng đây không phải là một công ti mua bán bất động sản! – Vừa nói ông vừa lắc đầu. – NAI là một tổ chức thuộc chính phủ Hoàng gia Onawaki có chi nhánh trên hầu hết các hành tinh trong Vũ trụ. Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo đảm ọi bộ máy nhà nước từ địa phương đến trung ương hoạt động một cách trơn tru nhất đồng thời cũng là một cơ quan điều tra cấp cao với những đặc vụ được đào tạo kĩ càng, chấp nhận xả thân vì nhiệm vụ của mình. Và tôi đang muốn đề nghị cậu trở thành một trong số họ.
– Tôi ư? – Yuki tròn mắt, thậm chí còn không dám tin vào tai mình. Cậu nhớ lần trước tìm tới cậu để trả viên ngọc thất lạc ông ấy chỉ đơn giản bảo mình là một nhà buôn có lương tâm thôi. – NAI?
– Khi mọi chuyện bắt đầu, cậu sẽ được hiểu rõ hơn nữa!
– Khoan đã! Ông có thể làm ơn giải thích chậm hơn không? Tại sao chứ? Tại sao tôi lại phải tham gia cái tổ chức của mấy ông chỉ vì tôi cứu một cô gái?
Ngài Minamoto cảm thấy giải thích chuyện này thật phức tạp, nhất là với một người chẳng có bất kì khái niệm nào về vấn đề mình đang phải đối mặt như thế này.
– Cô ấy chính là một công chúa!
– Hả? – Tròng mắt cậu chàng sắp long ra khỏi hốc mắt tới nơi.
– Cô ấy là Hinaki Kojimoto, công chúa của vương quốc Bồ Công Anh Xuân. Cô ấy có vẻ đã đi lạc vào khu vực của cậu, nhưng đó không phải vấn đề chính! – Yuki im lặng để ngài Minamoto tiếp tục. – Cái quan trọng là cậu đã dùng cái gì để cứu cô ấy! Chẳng phải trước đây tôi đã cảnh cáo cậu về sự nguy hiểm của nó rồi sao?
– Vậy thì sao? Bởi vì tôi muốn cứu cô ấy! Tôi không quan tâm cô ấy có là công chúa hay nữ hoàng gì, tôi biết là mình cần phải cứu cô ấy bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô ấy sống không ra sống, chết cũng không ra chết như vậy! Tôi cũng biết chuyện kia nữa, và nếu muốn cô ấy được sống là tham vọng của tôi thì có lẽ tôi đã sẵn sàng để nhận lấy hậu quả rồi!
– Cậu… thật sự căm thù ngôi làng ấy sao? Đến mức không quan tâm tới việc họ có sống hay chết? – Ngài Minamoto thấy chuyện này thật quá quắt bởi đó là nơi mà ông luôn muốn bảo vệ, dù không có cùng dòng máu nhưng lại là da thịt của ông.
– Họ chẳng có chết được đâu! Chẳng qua chỉ là hạn hán thôi mà! Chừng nào cô nàng công chúa đó khỏe rồi thì hãy trả lại nó. Và làm ơn đừng có tìm tới tôi hay đề nghị mấy chuyện vớ vẩn nữa, tôi chỉ muốn được sống như một con người, tôi muốn thoát khỏi nơi đó!
– Đó không còn là vấn đề có trả hay không nữa rồi! – Một giọng nói phụ nữ chen ngang cuộc hội thoại khiến cho cả hai người đang ngồi trên sô pha lập tức ngẩn đầu dậy.
– Hoàng hậu?! Người tới rồi! – Ngài ấy đừng dậy để đón Rika đứng ở cửa vào bên trong và Yuki cũng hành lễ mà đứng dậy.
Cậu chàng tự hỏi không biết tại sao lại có một bà Hoàng hậu ở đây?!
– Câu chuyện này đúng là thật phi thường! – Hoàng hậu đã có ý chĩa mũi dùi vào cậu ngay khi vừa mới ngồi yên vị trên ghế. – Làm sao con bé lại có thể vướng vào chuyện này được chứ?
– Hoàng hậu, ý người là sao vậy? – Ngài Minamoto vừa rót trà vào tách cho Người vừa hỏi.
– Cậu… – Người phụ nữ ấy chỉ nhìn mỗi cậu. – …có biết mình đã gây ra chuyện gì không mà lại có thể nói như vậy?
– Viên đá đó… cô ấy là con gái Người sao, Hoàng hậu? – Cậu phỏng đoán.
– Phải! Và cậu hẳn đang nghĩ rằng mọi chuyện phải đơn giản lắm! Bây giờ viên Akaineko chính là hi vọng sống duy nhất của nó. Con bé gần như đã chết khi cậu cứu nó vì vậy viên ngọc ấy chính là sợi dây duy nhất nối nó lại với cuộc sống này. Nhưng cơ thể con người không thể chịu đựng được những biến đổi quá lớn, sự thay đổi đó sẽ gây ra những vấn đề mà vốn dĩ con người cũng không thể giải quyết được. – Khi đó, Rika đã nghĩ tới chuyện sẽ nhờ người ở Vùng Đất Thánh giúp cô con gái bé bỏng của mình nhưng cuối cùng cô vẫn không làm điều đó. Bởi vì con gái cô vốn dĩ được sinh ra là một con người trọn vẹn, biết quá nhiều về cái thế giới đó chỉ khiến nó bị đẩy vào nguy hiểm như cô đã từng thôi. – Nhưng cậu thì khác, cậu ít nhất cũng mang trong người một nửa dòng máu Miêu tinh. Cậu nhất định biết cách!
– Tôi không biết cái cách mà Người muốn nói là gì?!
– Bởi vì cậu không biết cách sử dụng năng lực đặc biệt của mình. NAI sẽ chỉ dẫn cho cậu!
– Chúng tôi sẽ tạo cho cậu một lí lịch hoàn toàn sạch sẽ cùng với một khóa đào tạo chính thức. Cậu sẽ ở đây mà không ai biết được thân phận trước đây của cậu. Cậu cũng sẽ công tác như bao nhân viên khác ở đây, nhưng công việc của cậu chính là phải luôn nắm bắt được thông tin của công chúa. – Ngài Minamoto giải thích cho cậu.
– Tôi… thực sự không còn lựa chọn nào sao?
– Ta tin chắc rằng hẳn phải còn cách nào đó, nhưng con bé vẫn chưa ổn định, thế nên trong thời gian này con bé cần cậu!
“Con bé cần cậu!”, cô công chúa nhỏ ấy cần cậu! Yuki cảm thấy như mình không thể cứ bỏ cô gái ấy lại đó với một thứ nguy hiểm như vậy. Chẳng phải đó cũng là lí do cậu lại mang cô ấy theo khi chạy trốn hay sao? Cậu bất chấp mọi thứ để cứu cô ấy nhưng bây giờ lại đang đẩy cô ấy vào một nguy hiểm khác ư? Người phụ nữ này thực sự còn biết rõ về “nó” hơn cả cậu.
– Thưa Hoàng hậu! Tôi có thể hỏi một câu không?
– Sao?
– Akaineko… sao Người lại hiểu rõ về nó như vậy?
– Bởi vì tôi và cậu, về cơ bản cũng không khác nhau là bao!
*
– Vậy là… cậu ta ở bên cạnh con từ khi ấy sao? Từ mùa đông năm ấy?
– Phải! Đó là tất cả những gì đã xảy ra!
Tôi thậm chí còn không hề nhận ra điều đó, rằng có một người vẫn ở bên cạnh tôi, vẫn quan sát tôi cho dù tôi có đi xa đến thế nào. Có lẽ chính vì thế mà mẹ tôi dường như quá yên tâm mỗi khi tôi biến mất. Trong cái thế giới khủng khiếp mà mọi người đến với nhau chỉ vì lợi ích này thì việc một nàng công chúa mất tích sẽ mang một ý nghĩa khác: khủng bố, tống tiền. Người ta sẽ nghĩ tới điều đó đầu tiên chứ không phải nghĩ rằng mình đã nặng lời với con cái khiến nó bỏ nhà ra đi như vậy. Điều đơn giản ấy, vậy mà bây giờ tôi mới nhận ra.
Đó cũng là lí do khiến tôi không cảm thấy sự xuất hiện của cậu ta dạo gần đây không còn là một sự đe dọa nữa. Đơn thuần là do tôi đã quen với cảm giác ấy…
Bằng một hành động vô thức, tôi đặt tay lên ngực mình.
Cảm giác như mọi thứ vẫn như vậy nhưng trong thâm tâm tôi giờ đây, tôi đã biết cái thứ ở trong cơ thể này là gì. Chính là viên ngọc ấy, cái thứ đã gieo rắc bao đau đớn cho những người bên cạnh tôi.
– Con… đã gây ra chuyện gì thế này? – Tôi biết mình đang không nhìn vào một điểm nào cụ thể cả. Trước mặt tôi mọi thứ đều trở thành hư vô.
– Ý con là sao?
– Họ, những người ở bên cạnh con, những người đã sử dụng viên ngọc ấy, chính con đã khiến cho nỗi đau tưởng chừng đã ngủ yên của họ bị khuấy động lên. Bởi vì con xuất hiện, bởi vì một lần nữa con đã mang viên ngọc ấy đến gần họ nên lời nguyền ấy mới quay trở lại với họ… – Tôi cảm thấy tim mình đau, tôi cảm thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt mình. – Tại sao lại là chính con chứ?
– Hina… – Bấy giờ Hoàng hậu mới đứng dậy và tiến về phía tôi nhưng bước đi của bà ấy thận trọng và bà sẵn sàng dừng lại bất kì khi nào thấy tôi không muốn.
Như thể tôi là một thứ mỏng manh lắm. Nhưng đúng là bây giờ bất kì ai cũng có thể làm tôi nổ tung ra được. Tôi đã nghĩ về anh Dehiki, về cô bạn cùng nhà với tôi, đối với họ, việc cứu rỗi ấy không phải là vì tôi muốn được ở bên cạnh họ mà là nghĩa vụ của tôi. Ích nhất tôi cũng sẽ không hối hận về chuyện đó.
– Hina, con làm ơn… – Những giọt nước mắt dường như cũng đang chực chờ nơi khóe mắt của mẹ tôi khi bà ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. Khoảng cách vài mét an toàn đã không còn nữa nhưng bây giờ tôi mới thật sự cảm thấy an toàn.
– Tại sao vậy? Tại sao mẹ không nói cho con biết sớm hơn rằng có một thứ như thế trong cơ thể con? Thậm chí khi ấy mẹ còn bảo là sẽ đi tìm nó? Sao mẹ lại nói dối?
– Bởi vì viên Akaineko mang trong nó một lời nguyền. Nó sẽ mang lại bất hạnh cho những ai có tham vọng biết đến sự có mặt của nó. Mẹ không muốn để con biết rằng con đang giữ một thứ có thể điều khiển bản thân con chứ không phải là con điều khiển nó. Như thế là quá mạo hiểm nhưng mẹ lại có Yuki ở bên cạnh con để chắc chắn rằng con sẽ ổn, cậu ta sẽ có mặt mỗi khi “nó” lại ảnh hưởng tới con. Ta ngờ rằng cái việc con bị dị ứng với những-thứ-không-phải-con-người cũng là một trong những tác dụng phụ, Yuki cho rằng con không bị như vậy, chỉ là con cần phải tiếp xúc để thôi sợ hãi. Vậy nên cậu ta mới ở đó, lần đầu tiên trước mặt con.
Bà ấy đang giải thích cho tôi lí do tại sao lại có cuộc gặp mặt ngày hôm đó, tại sao lại có hai cái tên cùng một họ được ghi lên tấm bảng đen ấy. Tôi cảm thấy như mọi chuyện chỉ mới là vừa hôm qua thôi.
– Vậy… cơ thể con thực sự… thay đổi mà không phải là do hoocmon?
– Có lẽ vậy! Con đang thích ứng để sống với “nó” bởi vì từ ba năm trước nó đã là một phần sự sống của con.
– Ý mẹ là con không làm cách nào có thể lấy cái thứ đáng nguyền rủa này ra khỏi cơ thể mình sao?
– Đừng làm thế con yêu! – Mẹ ôm chầm tôi vào lòng như thể chỉ việc nghĩ đến khoảnh khắc mà tôi làm vậy thôi cũng đủ để bà cảm thấy đã mất tôi ngay lúc này. – Mẹ cần con sống nên mới làm tất cả những điều này! Mẹ biết rằng mình đang đẩy con vào nguy hiểm nhưng nó sẽ khiến cho con tiếp tục được sống như bao người khác.
Khi ấy tôi không còn muốn biết thêm gì nữa. Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đã đủ khủng khiếp rồi. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ để tôi thấy mình sống dở rồi. Tôi chỉ biết rằng mẹ tôi, bà ấy đã khóc rất nhiều. Tôi cũng khóc trong vòng tay bà. Mọi mơ mộng về một cuộc đời hoàn toàn bình thường trong tôi đã tan biến hết, mà có lẽ nó đã không nên ở đó ngay từ đầu rồi mới phải.
Tôi nhắm mắt lại và cố nhớ về cái lí do mà ba năm trước tôi đã bỏ nhà ra đi để rồi gây nên những chuyện này. Tôi cố gắng nhưng lại chẳng thể lục được chút nào trong trí nhớ của mình. Vì cái lí do đó vớ vẩn quá chăng? Vì một lí do vớ vẩn và sự bồng bột, xốc nổi của tôi đã đẩy cuộc đời tôi vào con đường này chăng? Tôi cũng đã đẩy những con người khác vào nỗi đau này: mẹ tôi, tên Miêu tinh đó, anh Dehiki, Miwahi, gia đình anh Kawahachi, những người dân vô tội của ngôi làng đã bị mất đi viên ngọc bảo vệ ấy,… Khi nghĩ tới đó, tôi chợt nhớ về lí do khiến chị Yui phải tìm đường đến chỗ tôi để ở: Vì làng của chị ấy bị thiêu rụi. Chính tôi là kẻ đã gây ra chuyện đó, và đổ mọi thứ lên đầu tên Miêu tinh! Bởi thế cái kẻ mà tôi gặp ở cầu thang của bệnh viện ngày hôm ấy mới gọi Yuki là “kẻ đang trốn chạy tội ác của mình”?
Thế giới như đang sụp đổ trước mắt tôi…
*
Vài tiếng trước tôi còn là một nàng công chúa vừa đánh mất hết mọi hi vọng của sự sống. Không phải vì tôi sẽ chết mà là tôi vốn đã là một kẻ chết rồi. Giờ đây tôi cảm nhận thấy điều đó rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi nhìn cơ thể mình trong gương – chiếc gương lớn được đặt cuối một căn phòng trống còn sót lại ở khu nhà truyền thống. Trên người không có lấy một mảnh vải che thân, tôi nhìn chú mục vào những đường nét trên cơ thể mình. Tôi không nói là mình đẹp, cũng chẳng bảo mình có số đo hoàn hảo nhưng bản thân tôi biết rằng cơ thể này không có đến lấy một vết sẹo. Đó mới là vấn đề.
Tôi lang thang khắp nơi trong suốt ba năm qua: ngã, chụp ếch, bị mấy thứ cây bụi trong rừng cứa vào tay chân, tự cắt tay mình vì bất cẩn,… sau bao nhiêu đó chuyện mà tôi chẳng nhìn thấy có một vết thương trên người mình. Hơn hết, trong câu chuyện mà mẹ tôi kể, khi ngã xuống vách núi đó, trên người tôi không có chỗ nào là lành lặn. Tôi nhìn phần cánh tay bên trái của mình, thật không thể tin nổi trước đây từng có một vết thương tưởng chừng có thể xẻ đôi cánh tay tôi ra tồn tại ở đúng vị trí ấy. Giờ đây nó chỉ là một mảng da hoàn toàn giống với mọi phần khác trên cơ thể tôi. Phép thuật đôi khi cũng tiện lợi thật!
Nhưng tôi chẳng hề thấy thích thú gì. Kể từ bây giờ tôi phải sống với ý nghĩ rằng bất cứ khi nào mình cũng gặp phải nguy hiểm, lúc nào cũng phải biết điều tiết tham vọng của mình. Nếu không tôi sẽ bị nó nuốt chửng.
– Công chúa! Cô phải mặc đồ vào thôi! – Tổng quản Jintei chẳng biết ý tứ là gì mà gọi vọng thẳng vào.
Tôi đỏ mặt khi biết anh ấy nhận ra tôi vẫn chưa chịu mặc đồ vào. Lúi húi tròng chiếc áo qua đầu, suýt nữa tôi đã làm rách phần vai áo khi tiếng “rẹt” vang lên gần như ngay bên tai tôi. Nhưng ít ra nó cũng chỉ làm phần chỉ nối dãn ra một chút chứ không thể làm rách phần vải đắt tiền.
– Anh đâu cần như vậy! Người khác nghe được thì thế nào?! – Tôi kéo cánh cửa để bước ra khỏi phòng sau khi mặc quần áo vào đàng hoàng và nhìn chàng tổng quản đang nhe răng cười.
– Ở đây làm gì có ai! Mọi người đều rất quan tâm tới buổi tiệc và đang chờ đợi cô đấy, công chúa! – Vừa nói chàng tổng quản vừa vắt qua vai tôi một chiếc áo choàng dài. Tôi ăn mặc thật quá mỏng manh so với cái thời tiết này. – Thật may là hôm nay không có tuyết!
– Anh có gửi quà mừng năm mới về cho gia đình mình chưa? Em tưởng anh sẽ về thăm họ chứ? – Tôi hỏi khi chúng tôi cùng sóng bước trên hành lang bọc vòng bên ngoài khu nhà truyền thống.
Hôm nay, sinh nhật tôi là ngày đầu tiên trong năm: 01 tháng Một.
– Bởi vì nghe nói công chúa sẽ về!
– Em không thích nghe câu đó đâu!
– Ừm, nhưng đúng là thế đấy! Nhưng anh không muốn bỏ em lại một mình… trong tình hình này!
Tôi đột ngột dừng bước. Bầu trời bên ngoài đang bắt đầu xẩm lại khi hoàng hôn buông xuống, tâm trí tôi giờ đây cũng như thế.
– Anh cũng biết chuyện đó sao?
– À! Thì do tôi bị tra khảo khi Hoàng hậu phát hiện ra chính tôi là người tiếp tay cho em trốn nhà ấy mà! – Anh ấy gãi gãi đầu cùng một cái cười trừ. – Tôi muốn biết lí do khiến bà ấy lại bình tĩnh như vậy cho dù cả tôi và em đều đang làm những điều cấm kị. Bà ấy kể tôi nghe!
– Anh đúng là một tên láu cá! – Tôi biết thể nào mọi chuyện cũng sẽ thành thế này. Mẹ tôi chẳng thể nào giấu nổi trước cái miệng dẻo quẹo cùng cái vẻ ngây thơ vô đối của anh ấy, rốt cuộc thì tôi là người cuối cùng được biết chuyện này.
– Nhưng Người cũng muốn cô lựa chọn con đường cho riêng mình. Tình trạng của cô đã tốt hơn nhiều rồi, cô hoàn toàn có thể sống tốt nếu như cô biết tiết chế mọi thứ. Khi nói ra điều này, chắc chắn Hoàng hậu cũng nghĩ rằng công chúa thực sự đã là một người lớn!
– Vậy là… bà ấy nghĩ em có thể sống tốt ngay cả khi em không có tên Miêu tinh lúc nào cũng đi kè kè phía sau?
– Có lẽ Hoàng hậu đang thực sự tôn trọng công chúa. Bà ấy biết rằng công chúa không còn là một đứa trẻ nữa! Từ giây phút này, cô có thể lựa chọn mọi thứ cho cuộc đời mình. Cô cũng có thể có được một cuộc sống hoàn toàn bình thường nếu như cô muốn. Hoàng hậu có thể là người hiểu cô hơn bất cứ ai vì bà ấy cũng từng mong muốn mọi thành viên trong gia đình mình có được một cuộc sống như vậy chứ không phải là bị bó buộc trong cái không gian tưởng chừng rộng lớn nhưng dường như lại quá chật hẹp của Hoàng cung này. Bà ấy muốn tôi nói với cô những điều bà chưa kịp nói.
– Vậy lần gặp tiếp theo, tôi sẽ phải đưa ra lựa chọn sao?
– Quyết định tất cả là ở cô! Còn bây giờ… – Chỉ trong thoáng chốc, nụ cười đã trở lại trên gương mặt anh ấy. – Cô phải tận hưởng tiệc sinh nhật của mình thôi! Cũng là lần cuối cùng trước khi cô làm lễ trưởng thành vào năm mười tám tuổi mà đúng không? Đây sẽ là lần cuối cùng cô thực hiện nghi lễ thú vị này!
Tôi cố ép mình nở một nụ cười gượng gạo để anh Jintei yên lòng, nhưng anh ấy hoàn toàn có thể đọc hết cảm xúc của người khác nên tôi cho rằng cố gắng của tôi chắc cũng chẳng giúp được gì cho anh cả. Nó chỉ khiến tôi thấy đỡ áy náy hơn thôi!
Chúng tôi tiếp tục tiến về phía điện thờ chính của khu nhà truyền thống. Bấy giờ, khu vực sân phía trước đã bắt đầu nườm nượp khách rồi. Hầu hết là những người quen của tôi, có rất ít những nhân vật “tai to mặt lớn” ở đây vì qui mô của buổi tiệc sinh nhật này chỉ dừng lại ở mức người thân. Tôi thấy vui vì điều đó. Giữa sân có chất một đống củi lớn, dùng để đốt lửa trại! Đây không phải một bữa tiệc kiểu có đầy hoa hồng trong một không gian lộng lẫy ánh đèn, ánh nến cùng với những người ăn mặc sang trọng, áo váy xúng xính và ly rượu vang trên tay.
Đó là một buổi tiệc kiểu “hội trại” ấm cúng khiến tôi cảm thấy thoải mái. Mọi người sẽ cùng nhau ăn những món buffet nhẹ và uống một loại rượu truyền thống làm từ hoa cải mạch tên là Inchikin. Tôi không được phép uống rượu nhưng hầu như ai uống nó cũng say ngất hết nên tôi cho rằng nó là một loại rượu khá mạnh. Sau đó cùng nhau vui vầy bên đống lửa…
Trong một chốc, không khí của buổi tiệc đã đẩy những lo âu của tôi lùi xa.
– Hina… – Cô bạn cùng nhà chạy về phía tôi khi tôi đã đứng trước điện thờ.
– Chào cậu! Bây giờ thì trông hợp rồi đấy! – Tôi nói và chỉ vào bộ váy hồng mà Miwa đang mặc hợp một cách lạ lùng với cái hoa cài mà cô nàng chọn ban sáng.
– Không có stylist thì tớ cũng vẫn ổn chứ bộ!
– Cậu sẽ không nói được câu đó khi cậu ở trong cái ngành đó vài năm đâu!
– Cậu nói chuyện y hệt như anh Kawahachi! – Cô nàng giận lẫy. – Anh ấy vừa mới gọi bới móc tớ một hồi chuyện tại sao đi đâu mà không báo cho anh ấy biết! Tớ xin lỗi nhưng anh ấy sẽ đến đón tớ vào ngày mai, tớ không thể ở lại với cậu được!
– Có bạn trai thì thế đấy! – Tôi đành chịu chứ cũng chẳng biết nói gì. – Nhưng cậu đã nói chuyện tớ là công chúa cho anh ấy biết rồi à?
– Hả? Tớ tưởng hai người thân vậy nên anh ấy biết chứ?
– Hả?
– Mà thôi, sớm muộn gì anh ấy cũng biết thôi! Anh ấy là người thông minh mà! – Cô nàng nói câu đó với đầy vẻ tự hào.
– Mà cậu đến đây với ai thế? Cậu có biết đường trong cung đâu!
– Hửm, tớ đi với Takahashi mà? – Vừa nói Miwa vừa đưa mắt tìm xung quanh. – Cậu ta đi đâu rồi chứ?
Khi ấy tôi cũng bất giác liếc nhìn những người đang đứng dưới sân. Những gương mặt quen thuộc với tôi: cô hiệu trưởng đang vui vẻ trò chuyện với chồng mình, anh Himeshiro thì cùng cái chàng Hoàng tử của Hoa Hồng Đỏ kia đi chào mọi người khắp nơi, chị Umihara – con gái của cô hiệu trưởng – đứng cùng một chàng trai nào đó lạ lắm và đang giới thiệu người đó với anh Nakamichi,… toàn những gương mặt quen thuộc.
Nhưng tôi không nhìn thấy cậu ta, cái tên Miêu tinh đó.