Bạn đang đọc Akaineko: Chương 34
Thực ra thì giờ giải lao bây giờ trông cũng không khác giờ học cho lắm. Nhưng mà như thế là nói ngược rồi! Đáng ra phải là giờ học trở nên không khác gì giờ giải lao mới đúng. Kì thi cuối kì đã kết thúc vào ngày hôm qua nên dường như bây giờ ai cũng đang trong tâm thế “chẳng cần biết học là cái quái gì nữa”. Tôi cảm thấy mình bỗng dưng lại trở nên rảnh rỗi đến không ngờ, chẳng có việc gì để làm ngoại trừ việc nằm dài ra bàn rồi nhắm mắt lại như thể mình ngủ vô cùng ngon lành mặc kệ thời tiết hôm nay cũng chẳng có chút tốt đẹp nào. Có điều nếu như tôi chợp mắt được thì có lẽ sẽ tốt hơn. Trong đầu tôi có nhiều hơn một lí do để tôi không thể ngủ được.
Miwa thậm chí còn chưa hề tỉnh cho tới sáng nay. Chị Yui bảo sẽ chăm sóc cậu ấy nên tôi cứ việc về nhà ngủ, chị ấy còn đinh ninh rằng nhất định sẽ không để cho Kawahachi bước vào căn phòng bệnh nửa bước. Tôi không biết cái linh cảm của chị ấy nhạy bén cỡ nào nhưng có vẻ như nó không hề sai, chị ấy thậm chí còn nhận ra trước cả khi tôi nhìn thấy điều bất thường.
Anh Kawahachi đã kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra. Tôi biết là câu chuyện đó có phần khiến người khác ngạc nhiên – mà đôi khi cũng hoảng hốt – thật nhưng có vẻ như mọi chuyện không xuất phát từ chuyện màn trình diễn phép thuật kia mà chính là thứ sự thật đã được phơi bày ấy. Ngay cả tôi còn phải ngạc nhiên khi biết rằng Miwahi lại có linh hồn của chị Shatomi trong mình. Hóa ra tất cả những chuyện xảy ra đều là có nguyên nhân của nó cả!
Suýt nữa tôi đã không thể thở nổi khi biết chuyện đó. Có điều, chỉ có tôi là thấy mừng vì chuyện ấy. Kì thực tôi chưa thấy thứ phép thuật nào nhiệm màu đến vậy! Giống như trong một câu chuyện cổ tích vậy, hai người tưởng đã mãi mãi xa nhau rốt cuộc vẫn ở bên nhau và tìm thấy nhau một lần nữa. Anh Kawahachi rõ ràng vẫn luôn còn tình cảm với chị Shatomi và giờ đây anh ấy cũng bắt đầu không thể giấu nổi tình cảm của mình dành cho Miwa của tôi. Như vậy không phải quá tuyệt vời rồi hay sao?
Nhưng anh ấy lại không thấy vậy! Anh Kawahachi thậm chí còn không thể hiểu nổi anh ấy nữa khi mà sau bao nhiêu năm rốt cuộc cũng được gặp lại người mình yêu anh ấy dường như lại không còn chút cảm xúc nào nữa.
Tôi bị sốc khi nghe chuyện đó!
Ừhm, cho dù không phải chuyện của tôi nhưng mà thật sự rất sốc đấy! Tôi chẳng biết khi tỉnh dậy thì Miwa sẽ nghĩ như thế nào. Hay tôi nên gọi là chị Shatomi nhỉ? Mà tôi cũng chẳng biết nên gọi là gì nữa. Mà chuyện đó cũng đâu có quan trọng… Ban đầu tôi và chị Yui hoảng cả lên khi nghe tin Miwa bị tai nạn nhưng thậm chí bây giờ tôi còn thấy bối rối hơn khi cậu ấy hôn mê trong khi tôi chẳng thể hiểu nổi câu chuyện tình yêu của hai người ấy đang có vấn đề gì. Mà tôi có nhất thiết phải quan tâm xem người khác đang yêu nhau thế nào không nhỉ? Nhưng không, tôi không muốn thấy cảnh này!
Tôi không muốn mọi chuyện thực sự chỉ là tuyệt vọng cho dù ban đầu chính tôi là người đã phán như vậy với Miwahi. Hay nên gọi là chị Shatomi nhỉ?!
– Hinaki! – Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình trong khi tôi đang quằn quại trên mặt bàn của mình với mớ suy nghĩ không đâu trong đầu.
Khi tôi ngước lên, tôi nhận ra không chỉ có một người đang nhìn mình. Cả lớp đều đang rất chú tâm vào những chuyện xảy ra xung quanh. Chẳng hạn như việc tôi vừa làm cái hành động kì lạ ngay giữa giờ giải lao hay như việc có ai đó đang đợi tôi ngoài hành lang.
– Nhanh lên! – Tên “Hoàng tử” lặp lại yêu cầu của mình như một mệnh lệnh.
Cậu ta chưa bao giờ nói chuyện với tôi như vậy nên tôi gần như đã phát cáu.
– Cậu có thể làm ơn giữ trật tự trong hành lang được không? – Tôi bước ra tới chỗ cậu ta và nói như thể mấy giáo viên giám thị đang tìm cách làm khó dễ. Và tôi biết rõ rằng có nhiều người đang theo dõi chúng tôi như mấy phóng viên báo lá cải trong lớp, họ sẽ không bao giờ bỏ qua một cuộc trò chuyện công khai của “cựu cặp đôi học đường” như thế này.
– Cậu đang nói mơ gì thế? Có chuyện quan trọng mà sao trông cậu tỉnh như tờ thế?
– Chuyện gì quan trọng cơ? – Tôi nheo mày.
– Chuyện Joudouki vào bệnh viện đấy! Cô tớ đang muốn biết chuyện gì đang diễn ra.
– Cái đó thì cậu đi mà hỏi cảnh sát ấy!
– Có những chuyện họ cũng không biết mà!
– Đảm bảo là cái gì họ cũng biết! – Tôi cam đoan.
– Này! Cậu có thôi cái kiểu ăn nói chán đời đó không hả? – Cậu ta cũng phát bực với tôi đến nỗi quát lên.
Tôi nhìn ngược vào trong lớp, dường như ai nấy cũng đều đang phấn khích. Nghe thì hơi kì cục quá nhưng đúng là họ đang phấn khích đấy! Tôi thì chẳng ngại gì sự phấn khích ấy vì có lẽ hơn một tháng trôi qua, tôi đã dần quen với sự phấn khích ấy rồi. Tôi chỉ thấy thật sự lo lắng khi tên Miêu tinh kia bỗng dưng trở người như thể sắp đứng dậy, cậu ta nhất định không nhìn vào tôi nhưng tôi biết cậu ta lúc nào cũng quan sát tôi. Nhưng có vẻ như tên đó không có ý định chen vào cuộc trò chuyện đang bỏ dỡ của chúng tôi.
– Kei? Cậu mới là người có vấn đề đấy! Cảnh sát không phải đã thông báo tất cả chi tiết về vụ tai nạn rồi sao?
– Đúng vậy! Nhưng có một chi tiết rất kì lạ… – Cậu ta đá mắt sang tôi như thể tôi có thể hiểu điều mà cậu ta đang nói tới. Nhưng kì thực tôi không tìm thấy điểm kì lạ nào nên đành để cậu ta tiếp tục. – Họ bảo theo những nhân chứng khi đó thì anh Kawahachi đang đuổi theo cô ấy và anh ta dừng lại đột ngột khi Joudouki bước xuống tim đường. Chẳng phải lúc đó anh ấy đáng ra lại phải càng đuổi nhanh hơn để ngăn cô ấy lại sao?
– Và?
– Cảnh sát đã hỏi cung anh ấy… Anh ấy không hề trả lời!
Tôi biết mà! Anh ấy ngán cảnh sát tới tận cổ rồi. Anh ấy có lẽ sắp nhớ hết mặt mấy người trong trụ sở cảnh sát của Tsugini rồi. Nhưng chuyện anh ấy không hề trả lời cũng dễ hiểu thôi! Đúng ra phải là anh ấy chẳng còn tâm trạng đâu nữa để mà làm việc đó vì chính anh còn không biết tại sao mình làm vậy.
– Vậy giả thuyết là gì nào? – Tôi lên tiếng. Có vẻ như mấy người trong lớp học càng lúc càng chộn rộn hơn vì muốn hiểu cho rõ câu chuyện.
– Họ bảo anh ấy có lẽ đã dàn xếp…
– Cô cậu bảo sao?
– Cô ấy không nói gì cả! Thậm chí anh ấy cũng không nói gì về chuyện ấy với cô!
– Cậu đã hi vọng là tôi biết được nhiều hơn à? – Tôi nheo mày phỏng đoán.
– Chắc chắn như vậy!
Tôi thở ra một hơi dài. Tôi chẳng hiểu tại sao cậu ta lại muốn dính dáng tới vụ này nữa. Dù sao thì cô cậu ta giải quyết là được rồi, chẳng cần cậu ta phải nhiều chuyện làm gì. Và tôi cũng chẳng dám mở miệng nói với cậu ta vì dù sao đi nữa tôi cũng cần được sự cho phép của khổ chủ thì mới đúng trình tự, đảm bảo anh Kawahachi sẽ chẳng nói một lời cho dù có cạy miệng anh ấy.
Tôi cũng đã phải mất một lúc để có thể bắt anh ấy giải thích những chuyện đã xảy ra.
– Vậy là cậu biết đúng không?
– Cậu nghĩ chỉ cần là bạn của Miwahi thì sẽ biết tất cả mọi chuyện về cậu ấy sao? Nhưng chẳng việc gì cậu phải làm ầm lên như vậy cả, cậu muốn cả thiên hạ này biết chuyện đó sao? – Tôi ám chỉ những người đang ngồi trong lớp kia. – Mọi chuyện đã có cảnh sát lo rồi!
– Không phải như thế!
– Hả?
– Tớ đã được giao vụ này!
– Sao? – Tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói gì nữa.
– Cô đã giao vụ này cho tớ. Sự nghiệp của Miwahi Joudouki sẽ do tớ phụ trách.
– Hả? – Tôi phát hoảng. Bây giờ thì tôi mặc kệ cái lũ tọc mạch trong kia muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn nghe gì thì nghe. – Cậu đang nói đùa đấy à?
– Không! Là sự thật đấy! Vì thế nên tớ cần cậu giúp!
– Xin lỗi! – Tôi rất tiếc khi phải bắt mình nhìn thấy gương mặt thất vọng của cậu ta, người muốn trở thành “Hoàng tử Giải trí”. – Tôi không biết gì hơn ngoài những điều cảnh sát nói cả! Và hơn cả thì cậu chính là người đề nghị chuyện này với Chủ tịch đấy à? Nếu đúng như vậy thì tôi nghĩ cậu nên rút lại đi. Không phải tôi nói cậu không có năng lực để trở thành người thay thế cô ấy nhưng tôi không muốn sự nghiệp của Miwahi bị dang dở. – Tuy nói thì mạnh miệng nhưng tôi còn chưa chắc là Miwa có tiếp tục con đường kia không, khi cậu ấy giờ đây đã có được những kí ức trước đây của chị Shatomi.
– Tớ hiểu! – Giọng cậu chàng bất chợt xìu xuống. – Cậu lo như thế cũng đúng thôi!
– Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ thôi! Và cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì hai người đó sẽ tự mình lựa chọn, cậu không cần nhúng tay vào đâu!
– Nhưng tớ có một điều này muốn nói với cậu!
– Sao?
– Tớ nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu!
*
09 GIỜ 15 PHÚT
Rừng Naoga, rìa thị trấn Latura, vương quốc Tulip.
– Xin lỗi vì làm phiền con đến đây hôm nay nhé!
– Không sao đâu ạ! Vả lại cũng sắp tới kì nghỉ đông rồi nên con cũng rất rảnh! – Cô hiệu trưởng trường đại học phép thuật vừa nói với mẹ mình vừa xếp những thứ trên giá xuống đất.
Ngôi nhà nhỏ xây theo kiểu kiến trúc truyền thống nằm sâu trong rừng Naoga này chính là nơi mà cô đã lớn lên và được dạy cho biết thế này là bản chất thật của thế giới này. Những bài học đầu tiên cứ như đang được tua đi tua lại trong đầu cô mỗi khi cô trở về tổ ấm của mình, chúng chính là những bước đệm để ngày hôm nay cô được đứng ở vị trí này. Mặc dù nếu nói về việc ấy thì cô còn phải cảm ơn cả Mokiro – Quốc vương của Bồ Công Anh Xuân – nữa, đó chính là người đã cùng quyên góp để xây dựng nên ngôi trường mà cô hiện đang làm hiệu trưởng. Có quá nhiều thứ được để lại nơi này khiến mỗi lần về đây cô đều cảm thấy choáng ngợp.
Công việc sắp xếp lại những dụng cụ phép thuật như thế này thường diễn ra khoảng vài năm một lần. Lúc cô còn nhỏ cô thường thấy rất thích thú khi nhìn thấy chúng một cách tỉ mỉ nhất là những món nằm tít trên các tầng à cô không thể với tới hay do không có đủ tầm nhìn. Căm hầm nằm phía dưới ngôi nhà giống như một thế giới màu nhiệm mà một cô bé mơ ước. Nhưng thực ra khi lớn lên cô mới nhận ra không phải bất kì ai trở thành một kết giới sư cũng được có cơ hội may mắn được sở hữu một căn hầm như thế này. Căn hầm không cao hơn đầu cô là bao nhiêu nhưng những cái giá cao lên tới tận trần và được đặt thành hang đã khiến cho nó dường như trải dài ra vô tận, thậm chí cô còn chưa bao giờ cố gắng đếm xem có bao nhiêu món đồ được để ở đây từ ngày đó đến nay. Khi bước vào đây cô cảm thấy như thời gian ở đây dường như đã bị ngưng đọng lại, mỗi lần trở lại cô đều cảm thấy như mình vẫn chỉ còn là một đứa trẻ lạ lẫm trước những thứ nhiệm màu này cho dù bây giờ cô chẳng còn trẻ trung gì nữa.
– Mẹ này! – Cô gọi mẹ mình khi thắc mắc cầm trên tay một thứ trông như một quả trứng bằng thủy tinh to cỡ một gang tay hoặc hơn và nó rỗng bên trong. – Nó không hề có phép thuật?!
– À! – Nữ kết giới sư đứng bên dưới những giá sách phép thuật đã được quét bụi trước khi Chi tới đang chăm chú nhìn vào những tựa sách như tđể chắc chắn rằng không có cuốn nào bị thất lạc trong khi di chuyển. – Cái đó cũng lâu rồi nhỉ?
– Nó không phải là dụng cụ phép thuật à?
– Trước đây thì là vậy nhưng cũng lâu rồi nên chắc ta cũng chẳng cần tới nó nữa! Dù sao thì mọi chuyện cũng xong rồi!
Nữ kết giới sư mỉm cười nhưng bà vẫn không hề quay lại nhìn cô con gái của mình, để mặc Chi cứ mâm mê thứ đẹp đẽ kia trên tay. Cô hiệu trưởng đoan chắc rằng nó sẽ rất đẹp nếu như được đặt dưới ánh sáng mặt trời nhưng thật đáng tiếc vì cô đang ở dưới tầng hầm vào một ngày mùa đông u ám nên chẳng thể nào mơ tưởng tới chuyện đó được. Chi xoay nó trong tay mình, rồi chỉ trong vòng một tích tắc, quả trứng ấy bỗng trượt khỏi tay cô và rơi thẳng xuống nền nhà. Nó va chạm với vài món đồ được đặt gần đó nhưng may mắn là chẳng có gì bị vỡ ngoài nó, tan thành những mảnh thủy tinh lấp lánh dưới ánh đèn.
– A! – Chi rên lên. – Lại phải dọn dẹp sao?!
– Thì chính con gây ra còn gì! – Bà mẹ phì cười.
– Nhưng không sao chứ ạ? Nó vỡ mất rồi! – Cô hiệu trưởng vừa nói vừa leo xuống khi đang ngồi trên các nấc thang để với lấy những thứ nằm trên tầng cao nhất của cái giá.
– Ta nói rồi mà! Dù sao thì mọi chuyện cũng xong rồi!
Chiyo nhìn mẹ mình một cách khó hiểu. Nhưng cô cũng chẳng để tâm vì bà ấy lúc nào chẳng tỏ ra khó hiểu và thường thì cũng chẳng có mấy chuyện thật sự quan trọng.
Đối với những người đã chọn đi vào con đường này đều biết rõ giá trị của những dụng cụ phép thuật. Bởi chúng không đơn thuần chỉ là những dụng cụ mà còn mang bên trong đó linh hồn của riêng chúng. Mối liên kết giữa kết giới sư và dụng cụ của mình chính là mối liên kết không thể bị phá vỡ thế nên cô hiệu trưởng thấy có một chút bất thường khi cô làm vỡ cái trứng đó mà mẹ lại không hề la gì cô. Thế nhưng cô cũng đâu thật sự biết vai trò của “quả trứng” ấy đã kết thúc chỉ một tuần sau khi nó được tạo ra.
Những hình ảnh đan xen cứ tiếp nối nhau chạy về trong kí ức của người phụ nữ ấy khi nhìn những mảnh vỡ của “quả trứng” kia. Mười bốn năm trước nó được tạo ra ột cuộc gặp gỡ của một người mẹ đặt tình yêu thương cho con không đúng chỗ. Khi ấy bà đã nghĩ như vậy nhưng không hề can ngăn gì vì bà biết chuyện gì tới rồi sẽ tới thôi. Người mẹ ấy mang nó đi để rồi sau đó trở lại khu rừng này một lần nữa. Cũng là nó nhưng lần này thì nó không trống rỗng.
Bên trong đó là một linh hồn vẫn còn tươi mới.
Bà đã nhận lời giúp đỡ rằng sẽ đặt linh hồn ấy vào một cơ thể mới để linh hồn kia có thể hồi sinh một lần nữa. Nhưng bất cứ điều gì cũng có nguyên tắc của nó – người chết không thể được giữ kí ức của mình. Thế nên bà đã viết hai lá bùa mang trong ấy kí ức của cô gái nhỏ kia với hi vọng lách qua được những qui tắc của tự nhiên để một lúc nào đó khi hai lá bùa quay trở lại bên nhau thì những kí ức ấy sẽ lại trở về toàn vẹn.
“Quả trứng” ấy được trao từ tay một người mẹ đau khổ này sang một người mẹ đau khổ khác. Đau khổ vẫn sẽ không biến mất, chỉ là nó sẽ đi ở ẩn một thời gian thôi nhưng đối với những người không hiểu được điều đó thì họ hi vọng đến mức tuyệt vọng rằng chỉ cần có một chút ánh sáng nào, dù cho nó có ngắn ngủi như thế nào, họ sẽ vẫn đuổi theo nó. Bà đã biết được một lúc nào đó đau khổ sẽ lại bộc phát, thậm chí nó sẽ còn khiến họ đau đớn hơn nữa nhưng đó là lựa chọn của họ.
Của cô gái ấy.
*
Tôi nhìn chị Yui nằm ngủ ngon lành trên băng ghế trước phòng hồi sức cấp cứu của Miwahi. Chị ấy đã thức suốt đêm qua chỉ vì lo lắng cô bạn của tôi sẽ thức dậy lúc nào đó mà không có ai ở bên thì đúng là thảm họa. Đêm qua tôi cũng không thể chợp mắt được nhưng đáng ra tôi nên ở đây cùng chị ấy mới đúng!
– Cứ như thế này thì chị ấy sẽ gục mất! – Tên Miêu tinh đắp một tấm khăn lên vai chị Yui trong khi tôi ngồi xuống bên cạnh chị ấy.
Có một điều mà tôi thực sự không dám tin đó chính là mình vẫn còn thấy sợ hãi mỗi khi tới bệnh viện này. Người ta thường sợ hãi bệnh viện vì không ai muốn tới đây thăm bệnh hay khám bệnh cả, tất cả mọi người đều mang tâm thế bất đắc dĩ khi tới đây. Nhưng với tôi thì nỗi sợ hãi ấy sẽ chẳng bằng một góc nỗi sợ hãi mình đã từng chết hụt ở chính chỗ này.
Tôi cũng không chắc là mình có thể nói chuyện được với tên Miêu tinh hay không khi mà tôi vô tình biết được cậu ta cũng muốn giết tôi vào ngày hôm ấy. Làm sao để có thể nói chuyện bình thường được với một người ngỡ là luôn tươi cười với mình nhưng rồi một ngày mình phát hiện ra người đó chỉ đang ở cạnh mình như việc nuôi cho con mồi béo bở trước khi thịt? Mặc cho việc tôi biết mình phải bình tĩnh để cậu ta không biết rằng tôi đã nghe lén ngày hôm ấy cho tới khi Erika có thể cho tôi một chút thông tin nhưng tôi không chắc là mình có thể làm được điều đó hay không.
Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cậu ta có gì đó rất nguy hiểm vậy mà không ngờ…
– Cậu có muốn về nhà ăn gì đó không? – Cậu ta vẫn tỏ ra vô cùng bình thản như thể bỏ ngoài tai hết mấy lời mắng nhiếc của tôi về chuyện cái máy nghe lén.
Mà đương nhiên là cậu ta phải như vậy rồi vì cậu ta đâu biết là tôi đã diễn kịch lúc đó! Hơn nữa vấn đề bây giờ là tôi phải làm sao để diễn vai một nàng công chúa giận dỗi cho thật đạt.
– Không! Nhưng nếu có thể thì cậu hãy làm gì đó cho chị Yui đi! – Tôi vừa nói vừa thở dài như thể lo lắng cho cả chị Yui và Miwa nhưng chỉ đơn thuần là tôi muốn cậu ta tránh xa mình ra để tôi có thể nhanh chóng kết thúc màn kịch rẻ tiền này.
– Chị ấy đã ních đầy bánh bao vào bụng rồi mới ngủ ngon thế đấy, cậu không cần lo đâu!
– Tôi không thích thức ăn của cậu! – Tôi thậm chí còn không nhìn vào mắt cậu ta nhưng tôi không chắc là mình đang coi thường cậu ta hay đang sợ hãi cậu ta nữa.
– Thật ra thì tôi cũng học được nó từ chị ấy thôi! Vì vậy cũng chẳng khác nhau là bao! Hay cậu muốn ăn ở ngoài? Nhà hàng sao? – Cậu chàng liên tục đưa ra gợi ý dỗ ngọt tôi. – Một người như cậu chắc là thích ăn ở những nơi sang trọng hơn nhỉ?
– Cậu nghĩ tôi có thể vui vẻ đi ăn trong tình hình này à? Ai sẽ đi gọi bác sĩ khi Miwa tỉnh dậy đây?
– Đó không phải là vấn đề của cậu! Vấn đề của cậu là làm thế nào để khỏe hơn cô ấy chứ không phải là ngã gục trước khi cô ấy kịp tỉnh dậy!
Ánh mắt kiên quyết của cậu ta cắm thẳng vào tôi. Nếu nhìn thế này tôi thực sự không thể nào nhìn ra đây chính là người đang muốn lấy mạng mình, nhìn mình như một con mồi. Không! Tôi cần phải bình tĩnh!
– Cậu vẫn còn giận tớ sao? – Cậu ta cúi xuống trước mặt tôi. – Vì chuyện ngớ ngẩn ấy à?
– Đối với tôi thì đó không phải là chuyện ngớ ngẩn!
– Thật ra thì tớ đã hi vọng mọi chuyện sẽ không như thế này!
– Hả?
– Nhiệm vụ của tôi là chăm sóc cậu, ngay từ đầu đã vậy!
– Chuyện cậu đang nói chẳng có ý nghĩa gì cả!
– Nếu cậu không muốn rời khỏi đây thì cứ ăn ở đây đi! – Vừa nói cậu ta vừa đặt một hộp cơm tự làm vào tay tôi rồi đứng dậy. – Đó là phần của tôi nhưng tôi không thể để cho cậu cứ tự hành hạ mình như vậy được!