Airhead 1

Chương 12chương 11b


Đọc truyện Airhead 1 – Chương 12: chương 11b

Nhưng Cosy chỉ hớn hở nhìn mình ra chiều sung sướng, đuôi cứ ngoáy loạn cả lên.
Giây phút đó mình biết là mình sẽ mang Cosy theo cùng mình, dù cho trời có sập.
Thật không may, đúng lúc đó Justin Bay đẩy cửa bước ra, mặt hầm hầm khó chịu.
“Có phải vì chuyện cái nhẫn không?” – anh ta bước tới nắm lấy tay mình, hạ giọng thì thào. Bọn mình đang đứng giữa phố Trung tâm, dưới lòng đường xe cộ đang tấp nập đi lại như mắc cửi – “Cái mà anh tặng cho Lulu ý? Nghe này, nó chẳng nói lên điều gì hết, em yêu ạ. Anh chỉ tặng cho cô ta để cô ta khỏi nghi ngờ chuyện hai chúng ta thôi. Em không thể vì thế mà giận anh đấy chứ?”.
“Tôi chẳng hiểu anh đang nói về chuyện gì cả” – mình thú thật với Justin – “Giờ tôi có nơi rất cần phải tới…”.
Đột nhiên anh ta nắm lấy hai vai mình kéo giật lại và… hôn đắm đuối lên môi mình.
Nụ hôn thứ hai trong vòng 12 tiếng vừa qua của mình có vẻ còn mãnh liệt hơn cả nụ hôn đầu tiên. Hai đầu gối mình tự dưng mềm nhũn ra, thiếu điều muốn ngã khuỵu vào vòng tay cơ bắp kia.
Trước giờ mình vẫn luôn cười khẩy khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Frida, nhất là mấy đoạn nhân vật nam chính kéo giật nhân vật chính lại và cuồng nhiệt làm đầu gối cô ta run lẩy bẩy, không làm chủ được mình. Mình luôn tự nhủ rằng mấy chuyện như thế chỉ có trong tiểu thuyết chứ ngoài đời làm gì có ai như vậy.
Thật ngạc nhiên khi chính cơ thể mình – hay nói đúng hơn là cơ thể của Nikki Howard – bỗng dưng nhũn như chi chi trước nụ hôn của Justin Bay, ngay giữa con phố Trung tâm đông đúc, trước mặt chú Karl – người gác cổng, và một dãy dài những chiếc xe taxi đang nối đuôi nhau đứng chờ đèn xanh, và hàng trăm con chim bồ câu đang mải miết nhặt nhạnh thức ăn trên phố cùng ánh mắt tò mò của những người đi bộ. Mình sém chút nữa đánh rơi luôn cả Cosabella – đang bị ép dp lép giữa mình và Justin – vì… bất ngờ.
Phản ứng như vậy có được coi là bình thường không nhỉ? Không lẽ cơ thể con người luôn phản ứng loạn xà ngầu lên như vậy mỗi khi được ai đó hôn? – nhất là khi họ là những người đàn ông lạ lẫm đối với mình (nhưng lại có chung một điểm: đẹp lung linh như vừa bước ra từ mấy cuốn tạp chí lá cải)? Hoặc là thế, hoặc là Justin và Brandon Stark đều tình cờ là những người hôn giỏi? Bởi vì họ khiến mình mất hết tự chủ mỗi khi được họ hôn. Và giờ thì mình thích mấy trò hôn hít này rồi đấy. Mặc dù mình biết việc hôn bạn trai của bạn thân nhất của Nikki Howard là hoàn toàn sai trái, nhất là lại làm đằng sau lưng bạn thân của Nikki Howard.
Chưa kể, thành thực mà nói mình không hề thích hai người họ. Người mình thích xưa nay vẫn luôn là cậu bạn thân ở nhà cơ. Nếu cậu ấy cũng ngả người hôn mình ngay giữa đường phố Trung tâm như thế này, thề là mình sẽ chết vì hạnh phúc mất.
Mình không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra được. Cho dù là cơ thể của Nikki có đang thích thú với màn hôn hít này thế nào đi nữa thì cũng phải chấm dứt ngay thôi. Nhỡ Christopher tình cờ đi ngang qua đây và thấy mình đang đắm đuối hôn gã Justin Bay kia thì sao? Lâu nay Christopher vẫn luôn ghét Justin Bay vì đã làm hỏng cả bộ phim Journeyquest với lối diễn xuất không-thể-tệ-hơn của anh ta.
Mặc dù có nhìn thấy thì cậu ấy cũng không thể tưởng tượng nổi mình chính là Nikki Howard.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng.
Còn Lulu thì sao? Nhỡ cậu ấy đã thức giấc và đang nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy bọn mình thì sao? Đành rằng cô ta đã bắt cóc mình tối qua nhưng dù sao cũng vì mục đích tốt xuất phát từ trái tim cô ta.
Chúa ơi, sao anh ta lại hôn tuyệt đến thế cơ chứ? Mình thật chẳng muốn dừng lại chút nào.
“Làm ơn dừng lại đi…” – mình lấy hết dũng khí đẩy anh ta ra.

“Em biết đây là chuyện em muốn làm mà” – giọng Justin trầm trầm giống y như giọng mấy tay công tước điêu ngoa vẫn thường được miêu tả trong truyện của Frida. Tay anh ta vẫn bám chặt lấy vai mình.
“Không” – mình yếu ớt phủ nhận – “ Không phải. Như thế này là không được.”
“Em đâu có nói như thế hôm ở Paris” – Justin
“Ừm…” – mình mím chặt môi lại, cố gắng không nhìn vào mặt anh ta – “Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ đến Paris. Bỏ tay ra…”
Ngay lập tức, Justin buông tay khỏi vai mình. Nhưng không phải vì mình yêu cầu, mà là vì Gabrriel Luna. Chính anh ta không hiểu từ đâu xuất hiện, đã bước tới giật tay Justin ra khỏi vai mình.
“Tôi nghĩ cô gái đây đã yêu cầu anh bỏ cô ý ra” – Gabriel Luna nghiêm giọng ra lệnh cho Justin bằng cái giọng Anh đặc sệt.
Oài, chuyện càng lúc càng diễn biến kịch tính như trong mấy cuốn tiểu thuyết của Frida thì phải! Lãng mạn và bi tráng!
“Mày nghĩ mày là ai thế hả?” – Justin vuốt lại chỗ áo da hơi nhăn nhúm do bị anh Gabriel túm vào.
“Một người bạn của Nikki” – anh Gabriel lạnh lùng nói. Lại thêm một thành viên của hội B. C. N! Chính anh ta tự nhận đấy nhá!
“Em không sao chứ, Nikki?” – nói rồi anh ý quay sang hạ giọng hỏi thăm mình, đầy thiện chí.
Mình gật đầu một cách vô thức. Còn Cosabella thì gầm gừ khó chịu nhìn Justin. Cũng phải thôi, chẳng ai lại thích bị kẹp giữa hai con người to xác như thế.
“Em không sao” – mình nói – “Chỉ sợ… anh biết đấy… nhỡ có ai nhìn thấy”.
Ai ở đây nghĩa là Christopher và Lulu, tất nhiên rồi. Nhưng phản ứng của Justin khi vừa mới nghe thấy thế… đúng là ngoài dự đoán của mình. Xem ra tới lúc đó anh ta mới giật mình nhận ra rằng bọn mình đang đứng giữa con phố đông người. Anh ta thậm chí con không buồn liếc lên nhìn ô cửa sổ to đùng trên tầng áp mái lấy một lần. Đồ đểu! Tên hèn nhát!
“Cũng đúng!” – anh Gabriel gật gù, trong khi Justin đứng bên cạnh mặt xanh như đít nhái – “Đám paparazzi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Anh nghĩ anh vừa nhìn thấy một vài vị đang lấp ló ở chỗ ngã tư, trên đường tới đây”.
Câu nói đó thật chẳng khác gì tiếng sét ngang tia với Justin. Anh ta cuống cuồng dựng cổ áo khoác lên và lủi thật nhanh, không quên buông ra một lời nhắn nhủ: “Anh sẽ gọi lại cho em sau, em yêu”.
Không thể tin nổi! Anh ta không thèm hỏi han về cô bạn gái Lulu đấy một câu nhưng lại hốt hoảng bỏ chạy khi nghe thấy từ paparazzi. Hèn h thế là cùng!

Anh Gabriel quay sang hỏi mình: “Em thực sự khỏe lại rồi chứ, Nikki?”.
Mình chớp mắt nhìn anh ấy… sau đó lại liếc nhìn chú Karl, người vẫn đang há hốc mồm bất ngờ trước những gì vừa xảy ra, tay run run bấm điện thoại. Không lẽ chú ý định gọi 911 sao? Vừa nhìn thấy ánh mắt mình nhìn về phía chú, chú Karl lập tức cất điện thoại vào trong túi áo.
“Em không sao” – mình quay sang nói tiếp với anh Gabriel – “Nhưng em… em cần phải đi bây giờ. Em cần phải quay lại bệnh viện. Em… em vẫn chưa được phép xuất viện sớm thế này và… nói chung là em cần quay trở lại đó”.
“Anh biết” – giọng anh ấy vẫn bình tĩnh như khi nhắc tới đám paparazzi – “Anh vừa từ đó tới đây nè. Anh đã tới bệnh viện để xem tình hình của em thế nào và phát hiện ra cả bệnh viện đang tán loạn hết cả lên vì sự mất tích của em. Tối qua em đã trốn viện đi chơi đúng không?”.
Trốn viện đi chơi á? Xin lỗi, phải nói là bị bắt cóc bởi hai hai kẻ N.T.V.N.T thì đúng hơn.
Không lẽ anh ấy đã chứng kiến toàn bộ sự việc giữa mình và Justin Bay sao? Kể cả mình (không, Nikki Howard) đang ôm hôn say đắm Justin trước của căn hộ nhà Nikki?
Đồ Nikki hư hỏng! Mình muốn lăn ra ngất hoặc ngủ ngay tại trận để tua qua cái đoạn này mà không được.
“Kh-không” – mình lắp bắp – “Không, chuyện không phải là như thế. Tuyệt đối không phải. Anh đừng hiểu lầm! Tất cả là do Lulu. Lulu Collins và Brandon Stark…”
Mình im bặt khi thấy phản ứng của anh Gabriel, có vẻ như càng cố thanh minh thì mình càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn thì phải.
“Nghe này, em phải quay lại bệnh viện thôi” – mình ngại đến nỗi không dám cả nhìn vào mặt anh ấy nữa –“Hẹn… hẹn gặp anh sau vậy nhé”.
Nói rồi mình quay ngoắt người đi, tay ôm Cosabella, bước thật nhanh ra đường vẫy xe.
Để rồi đứng khựng lại trước câu nói của anh Gabriel.
“Nếu là anh thì anh sẽ không tốn thời gian vẫy xe đâu. Giờ này khó đón taxi lắm”.
“Hầu như không đón nổi đâu, cô Howard hú Karl từ chỗ cửa vội nói với theo – “Mọi người đều đang bận đi làm. Chắc phải một tiếng nữa may ra mới có xe”.
Một tiếng nữa cơ á? Mình không có tới một tiếng đồng hồ đâu! Mình cần phải quay lại bệnh viện ngay, nhất là nếu lời anh Gabriel nói là đúng, rằng “cả bệnh viên đang tán loạn cả lên”. Tại sao mình phải dừng lại check email trên cái máy tính bị gài của Nikki Howard cơ chứ? Đáng ra mình phải tìm điện thoại gọi cho bố mẹ và nói bố mẹ đừng lo lắng mới đúng. Hay là mượn chú Karl gọi một cú nhỉ? Mà thôi, tốt nhất đi lên phố và…

“Không sao” – mình gần như sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi – “Em sẽ đi tàu điện ngầm vậy”.
“Em không thể đi tàu điện ngầm được” – anh Gabriel lắc đầu nói.
“Không sao đâu” – mình quay đầu rảo bước đi về phía phố Broome. Dù sao mình cũng là thổ địa ở khu này rồi. Mình thuộc nằm lòng mọi con đường nơi đây – “Em đi tuyến số 6 tới Bleeker sau đó đổi tàu tới phố 14 và đi bộ về viện là được. Cũng không quá xa”.
Mình thọc tay vào túi rút ví ra để lấy vé tháng.
Quên béng mất, không phải ví của mình. Là ví của Nikki Howard.
Và bên trong nó trống rỗng.
“Ôi không” – mình xịu mặt rên rỉ. Vậy là tiền không có, vé đi tàu cũng không. Bực mình quá đi mất!
“Đừng lo” – giọng anh Gabriel vẫn bình tĩnh như không – “Đằng nào em cũng không thể đi bằng tàu điện ngầm mà”.
Mình còn chưa kịp phản bác thêm câu nào thì đột nhiên bị ai đó túm chặt lấy tay giật ngược lại ra sau. Theo phản xạ mình vội hất tay ra, vì tưởng gã Justin Bay kia quay lại định làm gì.
Nhưng mình đã nhầm, chẳng có Justin Bay nào hết… mà là một nhóm học sinh mặc đồng phục tiểu học, vừa thấy mặt mình một cái, cả đám rú rít ầm ỹ váng cả đường.
“Tớ đã nói rồi mà, Tiffany!” – cô nhóc nãy giờ đang níu chặt lấy tay mình hớn hở kêu lên – “Đúng là chị ý còn gì! Thấy chưa?”.
Vừa nói tay cô bé vừa chỉ về phía tấm pa-nô quảng cáo cao bằng tòa nhà 4 tầng lầu treo dọc bên hông một tòa nhà gần đó – trên đó là hình ảnh Nikki Howard trong bộ bikini bốc lửa đang êu gọi khách hàng tới mua sắm tại trung tâm thương mại Stark mới mở trên đường SoHo.
“Thấy chưa? Mình nói rồi mà! Là chị ý đấy!” – cô bé lí lắc kia vừa nói vừa giật giật tay mình đầy phấn khích – “Chị Nikki ơi, chị cho em xin chữ ký nhé”.
“Em cũng muốn, chị Nikki ơi!” – cô bé có tên Tiffany kia nghe thấy thế cũng cuống cuồng mở cặp lấy bút và sổ dí sát vào mặt mình “Chị ký cho em với, xin chị đấy!”.
“Chị không phải là Nikki” – mình kêu ầm lên, cô gắng lách ra khỏi mấy cô nhóc đang bu quanh lấy mình – “Thật mà, chị không phải…”
“Các em!” – nữ tu sỹ phụ trách đám nhỏ rõ ràng không lường trước được sức hút của một siêu mẫu tuổi teen đối với lứa tuổi này – “Có thôi đi không nào! Ngừng ngay việc làm phiền người khác như thế! Để chị ấy được yên!”.
Tất nhiên là chẳng đứa nào chịu nghe lời rồi. Chúng cũng chẳng tin khi mình nói không phải là Nikki Howard.
Chẳng trách được, tại sao chúng phải tin lời mình khi mà mình trông y hệt Nikki Howard trên tấm pa-nô quảng cáo kia…
Cả nhóm thi nhau giật gấu áo mình xin chữ ký, làm Cosabella mấy phen suýt rơi xuống đất. Không hiểu nếu anh Gabriel và chú Karl không kịp thời xông vào giải cứu cho mình thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa? Chú Karl phụ trách nhiệm vụ giữ chân đám nhóc đang la hét ầm ỹ kia lại còn anh Gabriel nhanh chóng nắm tay mình chạy như bay ra khỏi nơi đó, một tay anh khoác lên vai mình. “Giờ thì em hiểu tại sao em không thể đi tàu điện ngầm rồi chứ? Hãy nhớ phải đội mũ hay đeo kính để ngụy trang mỗi khi ra đường”.

Đùa à???
Mình sẽ không bao giờ còn được đi tàu điện ngầm như người bình thường nữa hay sao? Từ nay trở đi, có lẽ mình nên đeo một cái biển thật to trước ngực viết TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔ TA. ĐỪNG PHÍ THỜI GIAN XIN CHỮ KÝ CỦA TÔI LÀM GÌ.
Anh Gabriel hình như cũng nhận ra nét mặt tái dại của mình, nên liền vỗ vai mình an ủi: “Đừng lo. Anh sẽ đưa em đi”.
Và anh đưa tay chỉ về phía chiếc Vespa màu xanh rêu đang dựng trước cột đèn chỗ ngã tư.
Anh ta tính chở mình đi bằng cái xe máy con con kia?
Đối với bọn con trai Mỹ thì xe my là phương tiện kém-sành-điệu nhất quả đất.
Nhưng Gabriel không phải là người Mỹ. Hơn nữa anh ấy rõ ràng không hề quan tâm đến chuyện mọi người sẽ xì xầm bàn tán về việc anh ấy di chuyển bằng xe máy, nhất là từ miệng của mấy gã thanh niên Mỹ choai choai, tính như đàn bà.
“Anh có mũ bảo hiểm đầy đủ” – anh Gabriel trấn an mình. Xem ra anh ấy hiểu nhầm cái nét mặt vẫn-chưa-hoàn-hồn kia của mình là do không muốn đi xe máy vì lý do an toàn.
“Vâng” – mình thở không ra hơi do vừa phải chạy một quãng đường khá dài. Mình chỉ muốn thoát thật nhanh khỏi đám fan cuồng của Nikki Howard – vẫn đang bị chú Karl và bà nữ tu sĩ kia giữ chặt lại không cho đuổi theo bên mình – cũng như không muốn nhìn thấy căn hộ và tấm pa-nô quảng cáo to đùng kia của cô ta thêm một chút nào nữa. Đấy là còn chưa kể tới cô bạn cùng nhà và ông bạn trai điên khùng vẫn đang say giấc nồng trong nhà. Mình chỉ muốn bay thật nhanh về với gia đình của mình thôi.
Không cần biết bằng cách nào.
“Đây, của em này!” – anh Gabriel chìa cho mình cái mũ bảo hiểm lấy ra từ cốp xe Vespa. Sau đó còn giúp mình đội vào đầu (của Nikki Howard) và cài dây lại. Thật may vết mổ của mình không đau tẹo nào!
Tiếp theo, anh ý giúp mình leo lên xe và chỉ cho mình chỗ để chân. Sau khi đã yên vị trên xe, anh ngoái đầu lại cười rất tươi với mình: “Em bám chắc vào nhé”.
Nghĩa là mình phải vòng tay ôm lấy eo anh ta sao?
Đời mình chưa bao giờ có những cử chỉ thân mật như thế với con trai hết. À, trừ hai gã bạn trai (của người khác) mới gặp trong vòng 24 giờ qua. Nhưng mình đâu có phải là người chủ động tấn công…
Mình phải làm sao bây giờ? Không ôm anh ta nhỡ ngã thì sao?
Đúng lúc đó, một vài cô nhóc giằng ra được khỏi vòng tay của chú Karl và cô giáo của mình và đang phi như bay lại phía bọn mình, miệng không ngừng la hét: “Chị Nikki! Chị Nikki!”.
Anh Gabriel lập tức nổ máy và phóng đi. Mình lảo đảo ôm vội lấy eo anh ý, sém chút nữa thì ngã ngửa người ra đằng sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.