Ái Tình

Chương 9Chương Ix


Đọc truyện Ái Tình – Chương 9: Chương Ix

CHAP 9
Thư Lê đang bần thần ngắm nhìn chiếc lưng trần đầy khêu gợi của người nọ thì hắn ta tỉnh dậy, giọng nói trầm khàn mệt mỏi “Cô dậy rồi à…”
Cô hoảng sợ túm chăn lên che ngực, giật lùi mấy bước, khuôn mặt hoảng hốt “Anh…anh…anh…”
“Này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt bị cưỡng hiếp như vậy. Cô nên nhớ hôm qua cô là người chủ động đấy!” Trần Dũng bình tĩnh nói.
Chủ động?
Thư Lê nhớ lại…
Ừm, là cô say rượu nhìn Trần Dũng thành Hoàng, sau đó lao vào anh ta khóc lóc.
Ừm, là cô say rượu lột áo anh ta…rồi còn sờ soạng!
Ừm, là cô chê anh ta yếu sinh lý…sau đó…sau đó…
Cô nhớ lại.
Lần 1, Trần Dũng quay lưng về phía Lê, không biết đang nghĩ gì…Thư Lê liền chồm lấy ôm lấy bóng lưng trần màu đồng của anh ta, nức nở “Hoàng…anh lại nghĩ đến cô ta phải không…lại nghĩ đến cô ta phải không…”
Cơ thể Trần Dũng cứng lại…hắn xoay người…đè lên cô…
Lần 2, Thư Lê mệt mỏi nằm co cụm trong góc thổn thức khóc. Bỗng một bàn tay rắn chắc kéo cô lại…hắn lại đè lên cô…
Lần 3…aizzzz, là Thư Lê trèo lên bụng anh ta nói “Tôi muốn làm nữ vương…tôi muốn làm nữ vương…”
Sau đó thì cô không nhớ nữa. Chắc hẳn không có lần thứ 4 đâu nhỉ…
“Tôi…tôi…tôi…” Khuôn mặt của Thư Lê chuyển từ màu trắng hồng sang màu gan heo, cô-muốn-đào-lỗ-chui-xuống. Đã bị cưỡng hiếp, à không, nói là cô cưỡng hiếp người ta mới đúng, mà không chỉ một lần…không chỉ một lần…
“Thôi đi!” Trần Dũng hiên ngang đứng dậy.
Này, anh còn chưa mặc quần, anh còn chưa mặc quần. Thư Lê lấy tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn ti hí dòm qua kẽ ngón tay. Trời đất quỷ thần ơi, anh ta thực sự…khủng quá!
“Cô cứ lắp bắp như vậy làm tôi thấy lạ lắm đấy, không giống cô đêm hôm qua nhỉ?” Giọng Trần Dũng có vẻ bỡn cợt.
Đêm hôm qua?
Nếu có khói bốc ra khỏi tai lúc này, chắc Lê cũng không thấy có gì kỳ lạ.
“Tôi…”

“Thôi được rồi, quên đi!” Trần Dũng bình tĩnh nói “Đây chỉ là một tai nạn, ok? Chúng ta đều là người trưởng thành, đừng quá bận tâm chỉ vì một phút sai lầm…”
Thư Lê mím môi.
Không phải là một phút sai lầm đâu mà là rất nhiều phút đấy… Cô ảo não nghĩ!
“Tôi cũng nghĩ như vậy…chỉ vì…tôi sợ anh nghĩ tôi…giống như bạn gái anh nói…câu dẫn anh…tôi say rượu…” Cô ấp úng.
“Tôi biết!” Trần Dũng bình thản.
“Vậy tôi đi làm việc…à, anh có thể…quay đi, để tôi mặc đồ được không?”
Thư Lê rón rén rời khỏi phòng của Trần Dũng, chỉ sợ sẽ bắt gặp bà Loan hay chị Hà thì thật khó mà giải thích.
Bỗng một cái bóng nhỏ bé chạy tới níu chân cô “Cô Lê…”
“A, Bảo …” Thư Lê hoảng sợ tới suýt nữa té ngã.
“Cô làm gì ở đây?” Thằng nhóc khoanh tay lườm nguýt “Vì sao cô lại đi ra từ phòng của bố…”
“À…ông chủ…gọi cô lên để…soạn lại thực đơn cho Bảo . Thôi, cô về phòng chuẩn bị đã nhé!” Lê nói dối qua quit.
Thằng nhóc này không đơn giản!
Nó trừng mắt theo dõi cử động của Lê!
“Thư Lê…” Giọng bà Loan đầy lo lắng “Đêm qua cháu đi đâu? Cháu dặn bác 11h chưa thấy cháu về thì gọi điện báo cảnh sát nên bác đã gọi điện, nhưng họ nói cháu mất tích chưa đủ 24h thì chưa thể tìm kiếm được…”
“Cháu…đêm qua cháu say rượu…nên leo lên trần ngủ!” Cô xấu hổ cúi đầu. Không thể nói là đêm qua cháu ngủ với con trai bác được. Không thể nào…aizzzz!
“Vậy thì tốt, không sao là tốt rồi nhưng đừng tự hành hạ mình… cô ta có làm khó gì cháu không? Có đe dọa cháu không?” Bà Loan quan tâm hỏi.
“Không bác ạ…cô ta chỉ nói về vấn đề giữa cô ta và Hoàng. Thực ra, chính chồng cũ của cháu đã theo đuổi cô ta trước!”
“Lũ đàn ông thật khốn nạn…” Bà Loan tức giận nói.
Trần Dũng ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc. Hắn nhớ tới “sai lầm” đêm qua.
Nói là một phút nông nổi của Trần Dũng, ai tin? Hắn là người nổi tiếng quyết đoán, làm việc dứt khoát, nhanh nhẹn, dựa trên lý trí chứ không theo cảm tính…vậy ai tin hắn đã có một phút nông nổi?
Từng có một lần hắn bị một ả siêu mẫu chuốc rượu, hắn đã lý trí ném cô ta ra khỏi giường, sau đó lạnh lùng “Hạng con gái như cô mà đòi lên giường của tôi? Về đầu thai lại đi…”
Vậy mà hắn lại không kiềm chế được trước một cô bảo mẫu bình thường.

Cô ta cũng ưa nhìn nhưng không phải xinh đẹp, chỉ là ưa nhìn thôi. Thân thể lại hơi mũm mĩm, khuôn mặt có vài vết tàn nhang…
Tính cách thì ngang bướng, bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong lại nhu nhược…bản thân tựa như một ngọn đèn dầu yếu ớt, có lúc bùng lên mạnh mẽ nhưng sau đó lại nhụt chí co mình!
Cô ta…không phải tuýp phụ nữ của Trần Dũng…
Nhưng vì sao hắn động tình với một người phụ nữ như vậy?
Là vì cô ta chủ động lao vào hắn?
Không…đã có hàng trăm phụ nữ chủ động lao vào hắn, nhưng nếu hắn không thích, thậm chí liếc mắt hắn cùng lười.
Là vì cô ta xinh đẹp, quyến rũ?
Dẹp đi…
Có lẽ là vì những giọt nước mắt, những câu hỏi mà Thư Lê “hỏi” hắn đêm trước, khi tưởng nhầm hắn là tên chồng cũ đốn mạt nào đó…
Có lẽ là vì đồng cảm với cảm giác của cô, thương hại cảm giác đau lòng của cô…hắn có thể cảm nhận cô không giả vờ say, là cô say thật.
Người giả vờ sẽ không gọi tên người đàn ông khác khi đang làm tình với hắn.
Khi nghe Thư Lê run rẩy rên lên “Hoàng…nhẹ thôi…nhẹ thôi…” Hắn đã điên cuồng làm cô đau đớn. Một lần, rồi một lần. Hắn phải trừng phạt cô vì đã dám gọi tên người khác khi đang “cùng” hắn…
Hắn hăng say không biết mệt mỏi…người phụ nữ này thật biết cách làm cho hắn tức giận!
“Vũ à…cậu điều tra cho tôi quá khứ của Thư Lê, bảo mẫu của Bảo . Tất cả, từ xuất thân gia đình, học vấn, nghề nghiệp, chồng con, mối quan hệ xã hội…” Trần Dũng rút chiếc Goldvish bấm số của Vũ, tài xế kiêm thủ hạ thân tín nhất của mình.
Hắn muốn biết.
Muốn biết tất cả về cô…vì sao cô lại thương tâm, lại khóc lóc, lại oán trách chồng cũ của mình. Hắn đã làm gì cô?
Thư Lê buồn bã mất mấy ngày sau “sự cố” hôm ấy. Cô cảm thấy sống cùng một nhà với người đàn ông đã từng lên giường với mình thật…khó!
Nhưng sự thực không khó như cô nghĩ. Khi cô tìm cách tránh mặt hắn thì hắn thản nhiên đối mặt với cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ…có lẽ…cô đã nghĩ nhiều!
Lê từng ngồi tự hỏi mình, cái đêm cô bị Huỳnh “trọc” cưỡng hiếp, cô đã đau khổ tới muốn chết. Vì sao lần này cùng Trần Dũng, cô lại không muốn chết?
Vì hắn ta đẹp trai, nam tính, đầy quyến rũ?

Vì hắn ta mạnh mẽ, cuồng nhiệt, đầy xúc cảm?
Aizzz, dừng lại đi Thư Lê, mày đã quá cái tuổi mê-trai rồi đấy. Hắn ta không phải tuýp người mày có thể mê mẩn như những cô thiếu nữ mới 18 đôi mươi.
Hắn ta – rất nguy hiểm, rất bá đạo, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, quyến rũ…nhất là…
Thư Lê lại đỏ mặt!
Nói vê Diễm, sau khi nghe Hoàng Ân kể lại vụ đụng độ của Kiều My và Thư Lê tại nhà Trần Dũng, cô đã tức giận tới nỗi đập vỡ một chiếc bình gốm thời nhà Minh bày trong phòng khách nhà Hoàng.
“Em làm sao vậy?” Hoàng hoảng sợ kéo con trai lui ra đằng sau mình khi thấy cảnh Diễm phát điên.
Diễm vừa nắm tay thật chặt, vừa nghiến răng…
“Thư Lê…Thư Lê…tôi sẽ tìm cách đưa cô ra khỏi nhà của Trần Dũng, sau đó làm cho cuộc đời cô tan nát…cô không thể sống tốt…không thể sống tốt…” Diễm tự nhủ.
Với chiếc chìa khóa Mercedes E250 trên bàn, cô lạnh lùng nói với Hoàng “Em ra ngoài có việc, anh ăn cơm trước đi…”
Kiều My rốt cuộc cũng chỉ là một con đàn bà nông cạn, cái trò mèo của cô ta liệu qua mắt được người khác hay không? Có lẽ cần phải tới chính Diễm ra tay…
Cầm trên tay tập hồ sơ của Thư Lê, Trần Dũng hơi nhíu mày suy nghĩ.
Thì ra cô ta từng là một tiểu thư con nhà giàu, sau đó gia đình gặp biến cố, bà mẹ phát điên đâm chết ông chồng vì nghĩ rằng ông ta ngoại tình. Nhà nội bỏ mặc cô ta, cô ta phải tới sống với ông bà ngoại, sau đó gặp Dương Minh Hoàng, kết hôn và sinh con cùng anh ta. Cho đến 5 tháng trước, Minh Hoàng đệ đơn ly hôn lên tòa án với lý do “Vợ phát bệnh thần kinh, chung sống không hòa hợp”, tước quyền nuôi con, thăm con và lại gần chồng cũ của Thư Lê, không chia cho cô ta một đồng tiền nào. Nhưng thực ra phía thám tử của Trần Dũng đã điều tra ra được chồng cô ta vì có quan hệ ngoài luồng với bạn thân của Thư Lê, doanh nhân trẻ Lưu Ánh Diễm nên mới dứt khoát rời bỏ vợ, lại đẩy cô ta vào cảnh tứ cố vô thân, không tiền bạc, không chỗ dựa như vậy. Vì ông bà ngoại đã mất nên Thư Lê phải lang thang tìm việc, trước đây từng làm tại quán bia cỏ nhưng vì lí do nào đó nên nghỉ việc, lại gặp được mẹ hắn nên được bà nhận làm bảo mẫu. Chắc chắn cô ta cũng chẳng phải cháu họ của bạn mẹ Trần Dũng…có lẽ bà thấy thương hại nên nhận cô ta vào làm việc!
Trần Dũng cầm bức ảnh thời phổ thông của Thư Lê lên nhìn. Một khuôn mặt tròn trịa, xinh xắn, thân hình cô ta lúc ấy còn mảnh mai, hấp dẫn… bây giờ tuy nét mặt vẫn khá ưa nhìn nhưng thân hình thì hơi mũm mĩm, đẫy đà…aizzzz, đẫy đà cũng có cái hay của đẫy đà!
Trần Dũng lắc lắc đầu.
“Thưa giám đốc, có phó giám đốc Lưu Ánh Diễm bên công ty Rượu Nhập Khẩu Hoa Minh tới gặp!”
“Cho vào…”
Trần Dũng nhếch mép cười, Lưu Ánh Diễm? Vì sao tới tìm hắn, vì công việc hay vì cô bảo mẫu đang được “vô tình bảo vệ” trong nhà hắn?
Hắn nhớ lại khuôn mặt ti bỉ của tên trọc hôm nọ đã đến náo loạn nhà hắn…
“Mọi công việc tôi đã bàn bạc nội dung sơ qua với giám đốc, vậy có thể để tôi mời giám đốc một bữa cơm không?” Diễm nở nụ cười mà cô tự tin là rất quyến rũ.
“Rất sẵn lòng, phó giám đốc Diễm cứ gọi tôi là Dũng!” Trần Dũng nửa cười nửa không.
“Vâng, vậy xin anh hãy gọi tôi là Diễm…được không?” Trong giọng Diễm chứa đựng sự ngọt ngào.
“Mời Diễm ra ngoài đợi tôi một chút, tôi cần thu xếp tài liệu!”
Diễm duyên dáng trong bộ đầm công sở bó sát màu đen, tôn lên cơ thể mảnh mai nhưng không thiếu những đường cong đầy khêu gợi, mỉm cười bước ra ngoài.
“Điều tra cho tôi phó giám đốc công ty Rượu Nhập Khẩu Hoa Minh, Lưu Ánh Diễm!” Trần Dũng rút điện thoại ra, lạnh nhạt.
Muốn chiếm được ưu thế cần phải nắm chắc tiểu sử của đối thủ, đó là phương châm làm việc của hắn!

Diễm lơ đãng đứng đợi Trần Dũng ngoài cửa, nếu không vì chuyện của Thư Lê, chắc cô sẽ không gặp được một người đàn ông có sức quyến rũ mạnh mẽ như Trần Dũng.
Cốp cốp!
Tiếng giày cao gót nện trên nền đã hoa cương, một cô gái có chiều cao khiến người ta ghen tỵ cùng vóc dáng cực chuẩn tiến tới, cô tháo chiếc kính che nửa khuôn mặt, kiêu ngạo hỏi thư ký “Giám đốc của cô đâu?”
Là Kiều My, Diễm liếc cô ta đầy dò xét, là cái cô người mẫu có quen biết vời Hoàng Ân, cô bồ ngu ngốc đáng thương của Trần Dũng.
“Giám đốc trong phòng, thưa chị!” Cô thư ký có vẻ không hào hứng đáp “Nhưng giám đốc đã có hẹn đi ăn trưa với phó giám đốc Ánh Diễm, có lẽ không có thời gian tiếp chị vào lúc này!”
“Cô nói cái gì? Tôi là bạn gái Dũng…tôi gặp anh ấy hay không gặp anh ấy, anh ấy có thời gian gặp tôi hay không lại phải thông báo với một thư ký nhỏ bé như cô sao?” Kiều My tức tối đập tay xuống mặt bàn kính. Lúc này cô ta đã phát hiện ra một người phụ nữ đang lơ đãng nhìn mình, liền khoanh tay tiến lại gần “Cô là ai?”
“Tôi là Lưu Ánh Diễm, danh thiếp của tôi đây!” Diễm lịch sự mỉm cười, rút trong người ra một tấm danh thiếp “Tôi chính là người mời cơm giám đốc Dũng…còn cô là…”
“Tôi là bạn gái Dũng!” Kiều My thản nhiên nói như tuyên bố chủ quyền.
Diễm nhàn nhạt mỉm cười, sẽ sớm không còn là bạn gái nữa đâu. Đàn bà đẹp thôi chưa đủ, không những đẹp còn phải cần cái đầu…
“Hân hạnh gặp cô!”
“Cô hẹn bạn trai tôi đi ăn trưa sao? Vậy mời thêm một người nữa là tôi, cô không phiền chứ?”
“Dĩ nhiên là không, nếu giám đốc Dũng không có ý kiến gì!”
“Hừ…”
Trần Dũng bước ra, thấy Kiều My đang đứng cạnh Diễm thì nhíu mày “Tới làm gì?”
“Dũng….” Giọng Kiều My bỗng chuyển từ trạng thái hống hách sang nịnh nọt, nũng nịu tới nổi da gà.
“Em nhớ anh nên đến thăm anh không được sao?” Cô ta chạy như bay tới, bám vào tay Trần Dũng.
“Anh đang có việc!”
“Không phải đi ăn trưa với phó giám đốc xinh đẹp này sao…nếu thêm một người cô không phiền chứ?” Kiều My quay sang sắc sảo hỏi Diễm với ánh mắt cô thử nói phiền xem…
“Tất nhiên là không!” Diễm thản nhiên đáp.
“Nhưng anh cảm thấy phiền, em trở về đi!” Trần Dũng lạnh nhạt rồi quay sang Diễm mỉm cười “Chúng ta đi, tôi còn rất nhiều việc muốn hỏi cô!”
Trần Dũng và Diễm sánh vai bước đi, bỏ lại Kiều My đứng im như phỗng.
Trần Dũng, anh đợi đấy…đã một tuần nay anh không liên lạc với cô rồi!
Anh bỏ bê cô, lại vui vui vẻ vẻ với một con đàn bà khác…
Góc bên kia, cô thư ký riêng của Trần Dũng che miệng cười!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.