Đọc truyện Ái Tình – Chương 14: Chương Xiv
CHAP 14
Diễm bước lên chiếc Ranger Rover của Trần Dũng, môi nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ. Dạo này hắn rất chăm sóc cô, thường xuyên lui tới đưa đón cô đi làm, đi ăn trưa…
Chỉ là…về chuyện kia, dù cô đã gợi ý mấy lần nhưng hắn chưa hề chạm vào cô, chỉ hôn phơn phớt lên má hoặc thỉnh thoảng ôm vai cô mà thôi. Diễm tự nhủ, hay là hắn đã đến tuổi “có vấn đề” về sinh lý… Cô tặc lưỡi, không thể nào, nhìn vòm ngực săn chắc, cơ thể rắn rỏi màu đồng tuyệt đẹp kia, không thể có chuyện hắn “có vấn đề” được…cô liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười mê hoặc.
“Giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Tới Sawadee ăn đồ Thái, em thấy được chứ?”
“Vâng…với em miễn là cùng anh thì ăn gì cũng ngon!”
Hai người bước vào nhà hàng, ko chú ý tới một chiếc Camry màu đen đã chầm chậm theo sát từ lúc ở căn hộ chung cư của Diễm…
Dùng bữa xong, Trần Dũng khoác tay Diễm ra xe thì có tiếng ngăn lại “Thì ra đây là lí do cô chán tôi phải không?”
Diễm giật mình, nhìn thấy khuôn mặt đang cười nhạt của Hoàng.
Trần Dũng thì lẳng lặng nhìn hắn, trên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Anh…” Diễm ấp úng, không nghĩ sẽ gặp Hoàng tại đây, lại không nghĩ hắn dám tìm đến cô gây sự. Chết tiệt, còn Trần Dũng đang ở đây, cô không thể bại lộ…phải nghĩ ra kế hoạch…
“Đây là bồ mới của cô à? Cũng ngon đấy…” Hoàng liếc Trần Dũng định đả kích hắn vài câu, nhưng nhận ra trên người hắn toả ra luồng khí nguy hiểm liền co người lại, quay sang dùng ánh nhìn giễu cợt chiếu tướng Diễm.
“Đây là ai vậy em?” Trần Dũng bình thản, hắn 8 phần đã đoán ra người đàn ông này là ai…
“Một người lạ…anh ta…quấy rối em…” Diễm hoảng hốt núp vào người Trần Dũng, đôi mắt rớm lệ.
“Quấy rối cô?” Hoàng nở nụ cười quái dị “Xin lỗi vì đã quấy rối cô, người đàn bà đã cướp chồng của bạn thân mười mấy năm trời…nhận hàng tỷ và một chiếc xe hơi từ tôi… Mà nay tôi lại thành kẻ quấy rối cô?”
Hắn nhìn Trần Dũng châm biếm “Anh có gì cho cô ta? Chiếc Ranger Rover này…” Hắn chỉ lên xe của Trần Dũng, nhếch mép cười “Chắc nên chuyển sở hữu cho cô ta thì hơn… Hahaha!”
Trần Dũng nhàn nhạt nở nụ cười, đúng như hắn đoán, đây hẳn là chồng cũ của Thư Lê, con trai cổ đông lớn của tập đoàn Hoa Bắc, tập đoàn chuyên kinh doanh về mảng xây dựng, nội thất khá có tiếng.
“Anh nói bậy…” Diễm hoảng sợ lùi lại “Tôi không quen anh…anh là theo đuổi tôi không được…đừng xúc phạm tôi…”
Diễn quá đạt!
Hai người đàn ông cùng chung một suy nghĩ, nhưng người phụ nữ kia vẫn tiếp tục nhập vai kẻ đáng thương.
Trần Dũng hờ hững “Nếu em đã nói vậy, mặc kệ anh ta…chúng ta đi…”
Diễm níu chặt cánh tay của hắn, dợm bước đi.
“Diễm…tôi sẽ không để yên cho cô đâu…” Hoàng điên cuồng cười lớn rồi xoay người lên ô tô phóng vút đi.
“Em sợ quá…” Diễm nhỏ nhẹ nói, cô quay đôi mắt đẫm lệ sang nhìn Trần Dũng “Hắn ta luôn theo đuôi em mấy hôm nay…biết em có bạn trai liền vu khống…” Cô chỉ sợ hắn nghi ngờ.
“Anh tin em ko phải người bỉ ổi như hắn nói…” Trần Dũng thản nhiên “Đúng không? Em ko thể là thứ đàn bà ti tiện, bẩn thỉu đi cướp chồng của bạn thân hay lừa tiền của hắn…”
Hắn hơi nhếch mép cười.
“Em…dĩ nhiên!” Môi Diễm hơi cứng lại.
Phải rồi, ti tiện, bẩn thỉu…nếu Trần Dũng biết… Diễm lo sợ. Hoàng, phải bịt miệng hắn lại thôi!
“Đến rồi, em lên đi!”
“Dũng…anh đưa em lên nhà được không?” Diễm vờ yếu đuối “Em sợ người đàn ông kia sẽ theo em…” Vai cô run rẩy, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt yêu kiều.
“Được!”
Đưa Diễm lên cửa phòng, Trần Dũng định rời đi thì Diễm nói.
“Anh vào trong đi…” Diễm nở nụ cười quyến rũ “Em mời anh một tách cafe!”
“Ừm…” Trần Dũng bước vào căn hộ chung cư của Diễm. Hắn cũng muốn xem người đàn bà này tính giở thủ đoạn gì với hắn.
Sau khi pha cafe cho Trần Dũng, Diễm vờ mệt mỏi nên đi tắm, sau đó xuất hiện trong chiếc áo choàng tắm nửa kín nửa hở, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đặt lên vai Trần Dũng, thẽ thọt “Đêm nay ở lại với em…Dũng…” Cô tự tin sức quyến rũ của mình, cùng với khung cảnh hữu tình, giọng nói ngọt ngào, thừa sức khiến hắn động tình.
Trần Dũng đứng lên, nhàn nhạt “Anh phải về…Bảo Nam nói tối nay muốn anh cùng nó chơi điện tử…”
“Vì sao? Vì sao ko gần gũi với em…” Diễm chợt nức nở “Chúng ta ở bên nhau 2 tháng…anh thậm chí không hôn em…không ôm em…”
Trần Dũng chán ghét nhìn biểu tình đáng thương của Diễm, trong lòng khó chịu nhưng bên ngoài vẫn phải bình thản. Thứ đàn bà lăng loàn, ti bỉ như vậy còn hy vọng sẽ quyến rũ hắn, leo lên giường của hắn?
“Anh…thực ra…anh đang chữa bệnh, phải uống thuốc…bác sĩ nói anh nên kiêng gần gũi…vì vậy…” Hắn ấp úng. Để cô ta tin, hắn đành phải dẫm đạp lên tôn nghiêm đàn ông của mình.
“Vậy sao…” Diễm hơi thất vọng “Xin lỗi…em làm anh khó xử…em tưởng…tưởng anh không thích em!”
“Người xinh đẹp, lương thiện như em sao có thể ko yêu thích?” Trần Dũng dối lòng. Cảm giác khen ngợi cô ta khiến anh lợm giọng.
Vừa lái xe trở về nhà, Trần Dũng vừa bực bội.
Vì kế hoạch của mình, hắn đã phải thường xuyên ở bên cạnh người đàn bà đê tiện, nham hiểm đó…hôm nay hắn lại phải tự dẫm đạp lên tôn nghiêm và sĩ diện đàn ông của mình để tránh không phải tiếp xúc thân mật với cô ta… Cái thứ đàn bà… Hắn tức giận vỗ vào vô lăng. Thật đáng ghét!
Muốn lên giường của hắn, được! Đã thèm khát đàn ông đến vậy…hắn sẽ cho cô ta đàn ông…
Trần Dũng đang rẽ về gần tới nhà thì thấy bóng lưng Thư Lê cùng một người đàn ông đang sánh bước chạy bộ bên hồ, hai người cười nói rất vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt hớn hở của Thư Lê cùng người đàn ông kia, Trần Dũng thấy bực bội trong lòng. Cả tháng nay cô ta ngó lơ hắn, coi hắn như người vô hình, vậy mà giờ cười cười nói nói vô cùng vui vè với người khác?
Bíp bíp!
Trần Dũng bấm còi, ngó đầu ra ngoài “Cô bảo mẫu…lên xe!”
Thư Lê ngơ ngác nhìn hắn, người đang ông đứng bên cạnh cô có vẻ rất trẻ, chỉ khoảng 25 tuổi, dáng người cao lớn sáng sủa, khuôn mặt vô cùng bắt mắt.
“Có chuyện gì?” Thư Lê nhận ra là Trần Dũng thì lạnh nhạt.
“Tôi nói cô lên xe là cô phải lên xe…” Trần Dũng hừ lạnh “Tôi là chủ, phải trình bày với cô tôi gọi cô vì việc gì sao?”
Thư Lê bĩu môi, thật ra dáng quá!
“Tạm biệt Albert, mai gặp nhé!” Cô vẫy tay với chàng trai trẻ nọ.
“Chào chị Lê!” Albert mỉm cười rồi chạy đi.
Tuổi trẻ…đó là thứ hắn đã từng có, rồi từng đánh mất, ko bao giờ tìm lại được. Trần Dũng lạnh nhạt nhìn theo bóng người của Albert, trong lòng nổi lên sự ghen tị.
“Có chuyện gì?” Thư Lê lạnh nhạt.
“Có chuyện gì mới được gọi cô à? Hay tôi đang phá vỡ khoảnh khắc vui vẻ của cô và anh chàng kia?” Trần Dũng giễu cợt.
Giọng nói này…nghe như ghen tị vậy. Thư Lê bĩu môi.
“Chúng ta không về nhà sao?”
“Tới siêu thị…” Trần Dũng lạnh lùng.
Tới siêu thị, hắn chất một đống đồ lên xe đẩy, từ đồ ăn đến vật dụng linh tinh, thậm chí ko thèm nhìn đó là vật gì, bao nhiêu tiền, hắn cứ chất lên xe rồi bắt Thư Lê đẩy…
“Này…này…” Thư Lê hoảng hốt “Anh mua cái này làm gì…”
“Này, đây là tạp dề, nhà anh đã có tạp dề rồi…”
“Vứt cái cũ đi…”
“Nước mắm này nhà chúng ta ko ăn…”
Trần Dũng hơi khựng lại, “nhà chúng ta”? Từ lâu hắn đã ko nghe được 3 từ này…
“Ăn thử cái mới…”
“Sữa tắm này ở nhà ko ai dùng cả…”
“Đem tặng…”
Cứ thế hắn chất một đống đồ lên xe đẩy, đến lúc tính tiền.
Thư Lê đỏ lựng tới tận mang tai…cái tính cách lấy đồ ko thèm nhìn là-cái-gì hay bao-nhiêu-tiền của hắn dẫn tới hệ quả, trên mặt bàn tính tiền là 5 hộp bao cao su loại 12 chiếc và 3 lọ gel bôi trơn, không biết hắn đã cho vào xe đẩy lúc nào.
Nhân viên tròn mắt nhìn Trần Dũng và Thư Lê…5 hộp bao cao su các màu các mùi, cũng…cũng…nhiều quá đi! Định để dành cả năm sao?
Khụ khụ!
Thư Lê đằng hắng rồi quay sang trừng mắt nhìn Trần Dũng. Hắn bày ra biểu tình tôi-không-cố-tình, thản nhiên đặt chiếc thẻ tín dụng bạch kim lên mặt bàn…
Thư Lê khệ nệ xách một đống túi lớn túi nhỏ ra ô tô, còn Trần Dũng khoanh tay, thong thả bước đằng sau.
“Mở…mở cửa…”
Cô leo lên xe, thở phào nhẹ nhõm.
Rột rột…
Trần Dũng vừa leo lên xe thì nghe tiếng kỳ quái, hắn nhìn cô “Bụng cô kêu à? Ăn gì chưa?”
“Tôi…tôi…” Thư Lê ngại ngùng, thật mất mặt, thế mà lại đói tới mức bụng kêu thành tiếng, cũng tại lúc nãy chỉ ăn một bát ngũ cốc rồi đi chạy, bây giờ lại bị hành hạ mang vác một núi đồ.
“Tôi đưa cô đi ăn…” Trần Dũng lạnh lùng “Thưởng công bê đồ cho tôi…”
Thư Lê lườm hắn, cô không phải là cửu vạn nhé!
“Ăn gì?”
“Tôi muốn ăn bún ốc…”
Hắn lẳng lặng lái xe đến một quán bún ốc trên phố cổ, sau đó dặn “Ăn xong thì gọi tôi, chỗ này không đỗ được xe!”
Ăn xong, Thư Lê tính tiền rồi gọi cho Trần Dũng quay lại đón. Cô đang ngẩn người suy nghĩ thì có tiếng đàn ông cười hềnh hệch “Tưởng ai…thì ra là em Lê của quán mụ Hồng!”
Lê giật mình lui lại mấy bước thì đụng phải một người đàn ông.
Đó là Huỳnh “trọc”, cơn ác mộng của đời cô.
“Tôi tìm cô em khắp nơi…cô em trốn kỹ quá…” Hắn nắm lấy tay cô, vuốt ve.
“Buông ra…” Thư Lê hoảng hốt, nhận ra hắn không đi một mình mà có những mấy tên, chúng đang áp sát vào, ép cô ở giữa, người dân đi đường thì xì xầm nhưng họ không dám lại gần, chẳng ai dại mà dây vào rắc rối cả.
“Tôi không biết các người…các người đi đi…” Thư Lê cố bình tĩnh nói.
“Chúng ta không quen nhau sao?” Huỳnh “trọc” cười nhạt “Không phải chúng ta từng thân mật ư, vậy mà em nỡ nói chúng ta không quen biết…”
Thư Lê run lên, đó là quãng thời gian tăm tối, bẩn thỉu nhất của cuộc đời cô, cô không muốn nhớ lại…
“Lui ra…không tôi sẽ báo cảnh sát…”
Bụp!
Huỳnh “trọc” giật phăng điện thoại trên tay Thư Lê ném xuống đất, cười ha hả “Báo đi…báo đi tôi xem nào…”
“Cứu tôi…” Thư Lê hét lên “Cướp…cứu tôi…”
“Đây là cô vợ trốn nhà theo trai của tôi, mọi người đừng để ý…” Huỳnh “trọc” quay ra, phân trần với mọi người “Hôm nay tôi mới bắt được cô ta, cái con đĩ này…” Hắn gằn giọng, kéo tay Thư Lê chuẩn bị đưa cô lên chiếc SH đang dựng ở đường…
Đám đông bán tín bán nghi nhưng vẫn không dám gọi cảnh sát, nhỡ mà họ là vợ chồng thật thì…
“Cứu…Trần Dũng…cứu tôi…” Trong cơn tuyệt vọng, Thư Lê giãy dụa cầu cứu mọi người, nhưng những ánh mắt lảng tránh, vô cảm của mọi người nhìn cô khiến cô hoảng hốt. Lòng người…nhẫn tâm vậy sao? Cô chợt nhớ tới hắn, Trần Dũng. Hắn sẽ cứu cô…hắn sẽ cứu cô…
“Huỳnh “trọc”, nếu mày ko thả cô ấy ra…mày có tin là tao sẽ cho chúng mày nằm im dưới đất ko?” Trần Dũng rời khỏi chiếc Ranger Rover của hắn, bình tĩnh nhìn Huỳnh “trọc”.
Huỳnh buông cánh tay của Thư Lê ra, cười mỉa “Với một mình mày sao?”
Nửa tiếng sau, Thư Lê, Trần Dũng cùng đám Huỳnh “trọc” đều ngồi trong công an phường làm bản tường trình về hành vi gây rối trật tự công cộng.
Có khác là Huỳnh “trọc” và đàn em mồm miệng, mặt mũi tím bầm, còn Trần Dũng thản nhiên ngồi khoanh tay, ko mất đi phong độ, Thư Lê thì run rẩy như người mới ốm dậy…
Cô không nghĩ một mình Trần Dũng có thể hạ được 4 người Huỳnh “trọc”, mà hạ đo ván là đằng khác…trong khi hắn chẳng mảy may mất một cọng tóc! Thật…ngầu!
“Anh uống nước…” Mấy vị cảnh sát khách sáo với Trần Dũng và Thư Lê, dĩ nhiên là sau khi nhận được cuộc điện thoại từ bên trên nói qua về thân phận đặc biệt của Trần Dũng.
“Cảm ơn các anh…” Trần Dũng mỉm cười “Thật vất vả cho các anh, vì cái chuyện cỏn con này mà…”
“Không có gì…”
“Tôi nói chuyện với bọn chúng vài câu được không?”
“Mời anh…”
“Cô – chờ tôi!” Trần Dũng ngoảnh sang nói với Thư Lê, cô ngơ ngác, không hiểu hắn muốn nói gì với Huỳnh “trọc”.
Trần Dũng cùng một vị cảnh sát tiến vào phòng tạm giam, bốn tên Huỳnh “trọc” đang co cụm trong góc.
“Ai sai chúng mày bám theo Thư Lê?”
“Hừ…” Huỳnh “trọc” hừ lạnh, tưởng hắn là ai, hắn cũng lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm nay, cạy miệng hắn không dễ.
“Không nói phải không?” Trần Dũng cười nhạt “Chúng mày mở mồm, chúng mày có tiền tiêu rủng rỉnh…tao có thể trả cao hơn nhiều cái người thuê chúng mày…còn nếu không… Huỳnh “trọc”, vụ làm ăn của mày với băng Dương “đảng”, tao sợ là có người phải bóc lịch suốt quãng đời còn lại…”
Dương “đảng”? Sao hắn biết…sao hắn… Huỳnh “trọc” run rẩy, hắn lắp bắp “Mày…mày…”
“Tao là Trần Dũng, nhớ đấy… Bây giờ thì nói đi!”
“Là cô gái xinh đẹp đi chiếc Mercedes E250, cô ta cho tao tiền để bắt cóc và…hãm hại con bé Lê kia…”
“Trước đây chính nó đã sai tao cưỡng hiếp con bé Lê, rồi định lừa cô ta về làm vợ bé…khiến cuộc đời cô ta…lâm vào ngõ cụt!”
“Mày nói Mercedes E250?”
“Đúng…”
Trần Dũng nắm chặt bàn tay! Diễm, cô ta đã sai Huỳnh “trọc” cưỡng hiếp Thư Lê! Thật kinh tởm…
“Anh đã nói gì với hắn ta?” Ngồi trên xe trở về nhà, Thư Lê hỏi Trần Dũng.
Hắn liếc cô, thì ra một con người nhìn yếu đuối lại có thể trải qua những cú shock tinh thần lớn như vậy…vậy mà cô ấy không gục ngã, cô ấy không yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Bị bạn thân cướp chồng…bị chồng phản bội, gán mác thần kinh, cướp đi con trai…bị đẩy vào đường cùng, bị cưỡng hiếp… Cô ấy…đã phải chịu tất cả một mình sao?
Hắn bỗng cảm thấy giá như…giá như hắn có thể giúp cô sớm hơn!
Hắn cũng ko biết vì sao mình lại mãnh liệt muốn bảo vệ, che chở người đàn bà đáng thương này!
Vì hắn thích cô sao?
Vì hắn từng ngủ với cô sao?
Hắn hoang mang ko đáp lại câu hỏi của Thư Lê, khựng xe lại giữa đường.
“Anh sao vậy?”
“Hắn – tên chó má đó, đã…làm nhục cô sao?”
Thư Lê im lặng.
Nước mắt không cản được lại rơi.
Cô nhớ lại, hắn đặt đôi môi kinh tởm của hắn lên người cô như thế nào, đi vào người cô đau đớn ra sao.
Cô nhắm mắt, lắc đầu “Quên đi…chuyện qua rồi, tôi không muốn nhắc lại!” Cô cười nhạt “Vả lại cũng ko phải điều hắn muốn…là người khác sai khiến hắn!”
Cô ấy biết sao?
Cô ấy biết là Diễm sao?
“Cô có muốn trả cho những người đã hãm hại cô – tất cả – hay không?”
Thư Lê sửng sốt “Trả lại?”
“Tôi sẽ giúp cô, Trần Dũng tôi, muốn là được…”
“Anh cần gì ở tôi?”
“Cô!”
Thư Lê hoang mang nhìn hắn, trong mắt hắn không phải sự giễu cợt, không phải đùa bỡn, mà là nghiêm túc.
“Anh thích tôi sao?”
“Tôi không biết…nhưng tôi muốn cô ở cạnh tôi và chăm sóc con trai tôi!”
Thư Lê buồn bã nhìn ra ngoài cửa kính ô tô…cô có thể dựa vào người đàn ông này để trả lại cho họ, tất cả những người đã dày xéo cuộc đời cô, mọi thứ!