Đọc truyện Ái Tình – Chương 11: Chương Xi
CHAP 11
“Cô Lê…đây là Nhi Nhi, bạn gái của Bảo !” Bảo Nam dắt một nhóc con có hai bím tóc thắt nơ hai bên, khuôn mặt tròn trịa xinh xắn như búp bê tới trước mặt Thư Lê “giới thiệu”
“Chào cháu…” Thư Lê mỉm cười với bé gái xinh xắn.
“Chào cô!” Đứa nhỏ hết sức lễ phép, nó quay sang vặc thằng nhóc “Ai nói Nhi Nhi là bạn gái của Bảo Nam? Nhi Nhi đang suy nghĩ thôi nhé…” nó đảo mắt từ trên xuống dưới thằng nhóc, bĩu môi “Đã bảo phải mặc quần màu hồng cho giống Nhi Nhi rồi mà không chịu…đừng hòng…” nói rồi quay ngoắt trở về chỗ ngồi của nó.
Thư Lê bấm bụng cười. Chuyện là sang nay thằng nhóc Bảo giãy đành đạch bắt Thư Lê phải tìm cho bằng được một-chiếc-quần-ngố-màu-hồng cho nó, nhưng gấp như vậy kiếm đâu ra…ai ngờ đúng lúc bố thằng nhóc nghe được, liền xông vào phòng gằn giọng “Đàn ông con trai ai lại thích màu hồng, ủy mị quá đi mất. Có nín hay không thì bảo? Bố cho Bảo ở nhà bây giờ…” nghe nói vậy thằng nhóc im bặt, mếu máo đưa cặp mắt ngân ngấn nước tới nhìn Thư Lê, lẩm bẩm “Bố đại ca là người xấu…”
Cô ngẩn ngơ…không biết từ bao giờ cô bỗng chú ý tới sự xuất hiện của “người đó”, hắn làm cho cô tức giận, làm cho vui vẻ, làm cho cô nghi ngờ, làm cho cô xốn xang…không biết bây giờ hắn và Diễm đang vui vẻ với nhau như thế nào? Liệu hắn và cô ta là mối quan hệ gì…cô lắc đầu, nghĩ nhiều thật mệt mỏi!
Trái với tưởng tượng của Thư Lê, phía bên kia không hề “vui vẻ”.
Trần Dũng hậm hực vì con trai ngang bướng, lại thêm một cô bảo mẫu càng ngang bướng hơn. Từ bao giờ hắn – người đàn ông trụ cột trong gia đình, ngay cả con trai và bảo mẫu cũng không điều khiển được.
Không khí trong xe vô cùng ngột ngạt…
“A…anh đi có phải hơi nhanh không…xe buýt của nhà trường đi không nhanh như vậy đâu…” Diễm đằng hắng mấy cái, nở nụ cười dịu ngọt.
“Chúng ta tới trước rồi đợi họ!” Trần Dũng lạnh nhạt đáp. Hắn đã để Vũ ở nhà để tự lái xe đưa con trai đi chơi, vốn muốn tạo cho nó kỉ niệm đi xa đầu tiên với bố…vậy mà…hai người kia, được lắm, dám phản hắn!
Diễm chán nản nghiêng đầu vào cửa kính, nhìn ra ngoài. Vốn định tạo không khí lãng mạn riêng cho hai người, cái người này lại bực tức vì mấy chuyện không đâu, tiếc thật.
Kể ra, so với Hoàng, Trần Dũng hơi “cứng” tuổi, hắn cũng đã 40 rồi…nhưng với Diễm, cái tuổi ấy của hắn lại khiến cô càng cảm thấy có sức hút hơn so với đám đàn ông trẻ. Tuổi ấy là độ tuổi chín muồi của một người đàn ông thành đạt, bình ổn, thâm trầm, mạnh mẽ…đặc biệt là Trần Dũng không giống như đám người “sắp trung niên” khác, với chiếc bụng phệ, mái đầu hói lưa thưa…hắn vẫn là một người đàn ông lịch lãm, quyến rũ, nhìn vòm ngực rắn chắc lộ ra sau cổ áo sơ mi nửa kín nửa hở quyến rũ… Aizzzz, làm tình với một người đàn ông như vậy sẽ rất tuyệt!
Diễm nhớ tới Hoàng Ân…hắn đã hơn 50 tuổi rồi!
Hoàng Ân là người đàn ông đầu tiên của cuộc đời Diễm, người đàn ông đã – đang và sẽ mang đến cho cô rát nhiều thứ. Hắn mang đến cho cô cái nhìn về cuộc đời, mang đến cho cô sự nghiệp, quyền lực… hắn không đòi hỏi nhiều, chỉ yêu cầu cô ở bên hắn mỗi khi hắn cảm thấy cần cô. Hắn từng là người đàn ông cô yêu, nhưng khi biết hắn sẽ không thể bỏ đi tất cả, sự nghiệp, gia đình, con cái…để công khai ở bên cạnh cô, cô đã buông tha thứ tình yêu non nớt ấy. Con người nếu dùng tình cảm điều khiển mọi việc sẽ phá hỏng tất cả, chỉ có lí trí mới đem lại thành công, chỉ có giẫm đạp lên kẻ yếu mới trở thành kẻ bất khả chiến bại.
Đối với Diễm, điều cô cần không phải là Hoàng Ân, người không thể từ bỏ tất cả vì mình, không phải là Hoàng, gã đàn ông không có bản lĩnh, để mặc cô xoay vần trong lòng bàn tay, mà là Trần Dũng, người đàn ông xuất sắc, phong độ, tài giỏi. Cô đã muốn là sẽ được, sau khi có hắn, cô sẽ loại bỏ Thư Lê – một cách triệt để!
“Tới rồi, xuống thôi!” Thư Lê kéo Bảo đang say ngủ, giục nó dậy. Thằng nhóc vươn vai, uể oải bước xuống xe theo cô.
“A, Bảo tới rồi…cô và bố cháu đợi cháu nãy giờ!” Diễm đon đả đón thằng nhóc, định nắm tay nó, nhưng thằng nhóc lùi lại, ánh mắt đe dọa “Khi Bảo chưa cho phép, không có người phụ nữ nào khác ngoài mẹ được động vào bố đại ca và Bảo !”
Nụ cười trên miệng Diễm trở nên ngượng ngùng.
Thư Lê lặng im không nói gì, trong lòng thầm thỏa mãn. Hay lắm Bảo , tiến lên!
Trần Dũng nghe vậy thì hờ hững “Bảo , không được nói lung tung…”
Thằng nhóc bĩu môi.
Diễm nịnh nọt “Đừng trách con anh ạ, thằng nhóc chỉ là hơi láu lỉnh thôi!”
Câu nói này có vẻ hơi ái muội, “đừng trách con anh ạ”, nghe như vợ nói với chồng vậy. Thư Lê khịt mũi, cô dắt tay Bảo , nói “Đi, chúng ta qua bên kia với cô giáo và Nhi Nhi!”
Nghe tới Nhi Nhi, Bảo hớn hở ra mặt, nó bỏ quên ngay bố đại ca của nó và bà cô nhìn-khó-ưa, đi thẳng.
Lại một lần nữa, Trần Dũng cảm thấy bị hai người nọ bỏ rơi. Hắn mím môi.
Đoàn tham quan trường mẫu giáo của Bảo dừng tại Rừng Quốc Gia Ba Vì, trường các bé đã đặt phòng cho gia đình các bé và các bé, mỗi gia đình một phòng.
Thư Lê nhận chìa khóa phòng, ngẩn ngơ. “Gia đình” họ ở chung một phòng? Cả Diễm, Thư Lê và Trần Dũng?
“Còn phòng ko? Tôi muốn lấy thêm một phòng…” Trần Dũng liếc nhìn con trai “Cho tôi và con trai, còn hai quý cô kia thì ở một phòng!”
Thư Lê và Diễm nhìn nhau. Aizzz, thật oan trái!
“Thưa quý khách, trường mẫu giáo đã đặt toàn bộ phòng của resort chúng tôi!” Cô tiếp tân trẻ mỉm cười “Hiện tại chúng tôi đã hết phòng ạ!”
Thư Lê nhíu mày nhìn hắn. Vậy là bọn họ phải-ở-chung-một-phòng…
“Gần đây có khách sạn nào khác không?” Trần Dũng nhạt nhẽo hỏi.
“Có đấy ạ, nhưng chỉ còn khách sạn bình dân hoặc phòng trọ nhà dân thôi!”
Trần Dũng quay sang nhìn Thư Lê và Diễm, hắn định nói hai người hãy tìm một căn phòng nào đó ở tạm, để bố con hắn ở khách sạn này, thì Bảo Nam lên tiếng “Bố đi mà ở với cô ta, con ở cùng phòng với cô Lê!”
Nó lầm bầm “Bố có biết thay bỉm cho con đâu, có biết đút cháo cho con đâu…” Thằng nhóc vênh mặt.
Thôi được rồi, hắn là một người bố không biết thay bỉm cho con. Hắn trừng mắt “Gần 5 tuổi rồi mà vẫn phải đóng bỉm sao?”
“Buổi đêm con sẽ tè dầm…” Thằng nhóc nói nhỏ, khuôn mặt không một chút xấu hổ “Các bạn lớp con đều như vậy!”
Trần Dũng đen mặt. Thôi được rồi, không nên tranh luận chuyện bỉm sữa với một thằng nhóc, thật mất hết phong độ của hắn.
Hắn nhận chìa khóa phòng, lạnh lùng bước đi.
Chiều hôm đó, nhà trường dắt các bé đi thăm rừng quốc gia Ba Vì, theo kế hoạch tối sẽ đốt lửa trại và chơi trò chơi.
Thư Lê đã có kinh nghiệm đưa con đi dã ngoại, vì vậy cô mặc quần áo thoải mái và đi giày thể thao, đầu đội mũ lưỡi chai khá trẻ trung.
Còn Diễm chỉ nghĩ đây là một buổi nghỉ dưỡng chứ ko biết là sẽ phải đi-bộ-dưới-trời-nóng, cô mặc một chiếc mini zíp ngắn lộ ra cặp chân thon thả, đôi guốc cao 5p thật không phù hợp với hoàn cảnh này.
“Nắng ghê…” Diễm chán nản nói, đi đến đây rồi chẳng lẽ lại nói với Trần Dũng là “Ôi nắng quá, em trở về phòng nghỉ một chút có được không?”
“Cô Lê, kia là con gì…” Bảo hào hứng dắt tay Lê đi nhìn mấy con khỉ đang leo thoăn thoắt trên cây, chỉ trở với vẻ phấn khích.
“Đó là con khỉ…Bảo cho nó ăn đi!” Thư Lê đưa cho thằng nhóc một ít trái cây để cho khỉ ăn. Trước đây trường bé Lương cũng từng đi du lịch ở đây, vì vậy cô rất có kinh nghiệm chiều lòng đám nhóc. Ví dụ như chuẩn bị một ít trái cây để Bảo có thể cho khỉ ăn, hay mang theo khăn ướt lau mặt, tay chân cho nó, mang theo sữa và nước hoa quả để thằng nhóc có mệt thì uống…
Trần Dũng nghiêm túc nhìn Thư Lê, xét về góc độ chăm sóc trẻ con, cô ta thật có năng khiếu!
Thấy ánh mắt lộ vẻ tán thưởng của Trần Dũng với Thư Lê, Diễm tức tối, cô đằng hắng lấy giọng ngọt ngào “Bảo xem kìa, bên kia có con công đang múa đẹp chưa…”
Bảo quay sang nhìn Diễm khó hiểu, nó chợt nhỏ giọng “Công là con gì?”
“Là con mà lông vũ sặc sỡ nhiều màu đó…đang múa kìa…” Diễm được thể kéo tay Bảo Nam, chỉ trỏ.
Thằng nhóc nhìn theo hướng tay Diễm, nó chợt nói “Con gà đó…giống cô thật đấy!”
Khuôn mặt Diễm biến sắc.
Cả đoàn người lớn cùng trẻ con lít nhít rồng rắn kéo nhau về khách sạn, bỗng xuất hiện một bóng người cao ráo nổi bật, khuôn mặt rạng rỡ yêu kiều bên chiếc Audi TT đỏ giữa cửa khách sạn. Kiều My khoanh tay đứng đó, đôi môi gợi cảm nở ra một nụ cười “Trùng hợp thật, ngày mai em có lịch chụp ảnh ở gần đây nên tới sớm một hôm xả stress, anh cũng tới sao?”
Trần Dũng nhíu mày. Thư Lê và Bảo Nam tròn mắt nhìn. Còn Diễm đứng một bên cười khẩy.
“Cô…cô…là cô hôm nọ uống rượu bằng đầu phải không?” Bảo Nam rút ra kết luận một cách nghiền ngẫm.
Uống rượu bằng đầu? Kiều My xấu hổ, cái thằng nhóc này…
“Em không đặt được phòng…tiếc quá!” Kiều My nói giọng mềm mại “Quanh đây cũng hết phòng mất rồi…”
“Vậy cô tới phòng chúng tôi đi!” Thư Lê chợt lên tiếng “Dù sao cũng là bạn của giám đốc!” Cô nhận ra ánh mắt thù địch của Kiều My với Diễm. Được rồi, để cho hai cô nàng ấy đụng độ nhau đi, cô sẽ đỡ phải chịu ánh nhìn không mấy thiện cảm của Diễm. Hahaha! Thư Lê mừng thầm trong bụng.
Trần Dũng sửng sốt nhìn cô, trong ánh mắt hắn là sự đe dọa.
“Tốt quá…” Kiều My thốt lên vui vẻ, cô không ngờ Thư Lê sẽ nói đỡ ình “Quyết định vậy đi…” Nói đoạn kéo vali hành lí lăng xăng đi vào trong sảnh.
Diễm tức giận tới nghiến răng trèo trẹo, đã có hai chiếc bóng đèn ngăn cách giữa cô và Trần Dũng, nay lại thêm một chiếc bóng-đèn-khó-ưa nữa sao?
Tối hôm đó, trường Bảo Nam tổ chức đốt lửa trại và chơi trò đố vui. Thư Lê đang nướng thịt gà trên lửa thì Diễm lại gần.
“Cậu được lắm, lại để cho cô người mẫu đó vào phòng chúng ta. Cậu có ý gì?”
“Ý gì? Cô ta là bạn gái giám đốc…ở chung phòng là lẽ đương nhiên!” Thư Lê thản nhiên nói “Tôi mới hỏi cậu có ý gì, cậu không ở bên cạnh Hoàng làm tình nhân bé nhỏ của anh ta, lại chạy tới đây xun xoe bên cạnh ông chủ của tôi là có ý gì?”
“Đó là việc của tôi!” Diễm lạnh lùng quay lưng đi.
“Dũng…anh ăn đi…”
“Dũng…gà em nướng còn nóng lắm nè…”
Diễm và Kiều My đồng loạt giơ hai xiên nướng tới trước mặt Trần Dũng, hắn nhíu mày.
Thư Lê nướng xong gà, thấy cảnh đó thì vẫy Bảo Nam tới, cười cười “Ăn đi, cô làm xong cho cháu rồi. Mang tới cho Nhi Nhi nữa, con bé sẽ rất vui!”
Diễm và Kiều My nhìn nhau ngại ngùng.
Trong khi cố lấy lòng Trần Dũng thì bọn họ quên mất, người cần lấy lòng nhất là bảo bối của hắn, Bảo Nam.
“Được rồi, hai người ăn đi!” Trần Dũng bình thản “Thư Lê, nhìn gà cô nướng khá ngon…cô nướng cho tôi đi, cô là bảo mẫu của gia đình tôi, phải có trách nhiệm phục vụ đồ ăn nước uống cho ông chủ!”
Thư Lê đang hí hửng xiên que vào con gà tre mới thì nghe Trần Dũng tuyên bố. Thôi rồi, mất bao nhiêu công mới nướng xong thì đã nhường cho Bảo Nam, bây giờ cái gã mắc dịch này lại còn bắt cô phải nướng cho hắn, vậy thì đến bao giờ cô mới được ăn?
“Hai người này không phải đã nướng cho anh rồi sao? Còn bắt tôi nướng?” Thư Lê cự nự khó chịu.
“Họ là bạn tôi…cô là người làm. Họ không có nghĩa vụ phục vụ tôi, cô thì có!” Trần Dũng ngang nhiên nói.
Thôi được rồi, anh có tiền, anh đúng!
Thư Lê lầm bầm.
Kiều My thì vênh váo vì hai chữ “người làm”, cái con ả chết tiệt dám trả treo với cô lần trước, rốt cuộc cũng chỉ là “người làm” thôi.
Diễm thì hơi nhíu mày, lại nở nụ cười như có như không, chậm rãi ăn…
Trở về phòng chuẩn bị ngủ. Tình hình có vẻ vô cùng…phức tạp!
Trong phòng có hai giường đôi, nhưng có tận bốn người lớn và một trẻ em, biết phân chia giường ngủ như thế nào?
Nếu nhét ba cô gái cùng một chiếc giường, Trần Dũng và Bảo Nam cùng một chiếc giường thì có vẻ có lí, nhưng 3 cô gái này cự nự rằng giường quá chật, không đủ cho 3 người…
Nếu mỗi giường hai người lớn, một giường kèm theo Bảo Nam thì có vẻ có lí hơn, nhưng ai sẽ là người “đồng giường” với Trần Dũng.
Kiều My muốn mở miệng nói rằng cô chính là bạn gái của hắn, cô nên cùng giường với hắn và con trai thì đúng hơn, Thư Lê đã nói “Giám đốc và cô Kiều My có quan hệ thân thiết hơn, hai người nằm cùng Bảo Nam nhé…tôi và phó giám đốc Diễm…miễn cưỡng nằm chung cũng được!” Dù sao hai người bọn họ từng là bạn thân, đã ngủ cùng không biết bao nhiêu lần, dù bây giờ rất ghét nhau nhưng nằm ngủ chung chắc cô ta cũng không bóp cổ Thư Lê đâu.
Mặt Diễm tái đi, còn mặt Kiều My mừng rơn sung sướng. Aizzz, mình đã trách lầm Thư Lê, cô ta cũng…tốt đấy chứ!
Trần Dũng khó chịu im lặng, thôi đi, ngủ cùng ai cũng được, dù sao Bảo Nam cũng nằm ở giữa…
“Con không muốn chung giường với cô ấy!” Bảo Nam chợt dõng dạc tuyên bố “Con không thể ngủ nếu có người lạ nằm cạnh!”
“Thế bây giờ con muốn thế nào?” Trần Dũng nghiêm túc hỏi thằng nhóc.
“Thế này đi, con và cô Lê một giường…bố sang ngủ chung với hai cô ấy!”
Phụt. Thư Lê ko nhịn được bật cười, tưởng tượng cảnh Trần Dũng nằm giữa hai người đẹp, bị hai nàng xâu xé…Aizzzz, làm trai đẹp cũng thật khổ.
Trần Dũng đưa ánh mắt đe dọa sang nhìn cô.
“Không được, bố là đàn ông, sao có thể nằm chung với hai người phụ nữ!” Trần Dũng bực mình nói.
“Tùy bố…” Thằng nhóc vội kéo tay Thư Lê lên giường, chỉ chỉ “Cô nằm đây…lát nữa cô phải hát ru Bảo Nam ngủ…”
Cuối cùng, Bảo Nam say sưa rúc trong lòng Thư Lê ngủ, bên cạnh là Trần Dũng quay lưng lại, Kiều My và Diễm mỗi người trấn một góc giường bên cạnh, trong bụng hai người tức tối vô cùng. Miếng ngon như vậy mà để mất, lại để Thư Lê có cơ hội “đồng giường” với Trần Dũng.
Nửa đêm, Thư Lê bật dậy, hoảng hốt “Bảo Nam…Bảo Nam đâu rồi…” Trần Dũng nghe tiếng hốt hoảng của cô thì với tay bật đèn. Hai người kia cũng ngơ ngác tỉnh dậy.
Thư Lê nhìn trong lòng cô trống không…Bảo Nam đâu rồi?
“Thằng nhóc đâu rồi…Thư Lê, cậu ngủ với nó mà, vì sao lại để nó đi đâu mất vậy