Ái Tình Quy Hoa Cục

Chương 53


Bạn đang đọc Ái Tình Quy Hoa Cục – Chương 53


Ngày Trầm Bạch qua đời, toàn bộ Tuỳ Châu một mảnh trắng xoá, thực sạch sẽ, ngày đó hạ trận tuyết đầu mùa của năm 08.

Tuyết năm ấy, tới tựa hồ đặc biệt sớm, vẫn còn giữa tháng mười hai mà cũng đã rất lạnh.

Bồn địa Tứ Xuyên có tuyết đổ luôn làm người ta vui sướng, chính vì quá hiếm, cho nên mới có vẻ mong chờ.

Ngày ấy tuyết rơi thật lớn, to như lông ngỗng, từng bông từng bông, đậu trên đầu vai, hoà với nhiệt độ cơ thể, chỉ chốc lát liền tan, còn lại trên đầu vai là một vệt nước, tựa như nước mắt theo hai gò má rớt xuống vai áo.

Chỉ là tuyết trên đầu vai Lâm Tâm Văn lại không suy chuyển chút nào, thân thể bà như không có độ ấm, ngay cả tuyết cũng không có cách tan chảy, bà cứ thế đứng sừng sững dưới tàng cây hoè già trong cái sân đó.
Dưới tàng cây hoè già là Mộc Chỉ khoác áo xô đội khăn tang, mẹ con Hạ Niệm Văn mặc áo xanh, còn cả Liễu Đinh Huy vội vàng từ Thượng Hải về.

Trầm Bạch an tường ngủ trong quan tài, vì ốm đau tra tấn mà dung nhan càng tiều tuỵ.

Cả đời này của bà, chỉ vì chấp nhất thâm tình.

Có khi nghĩ, thâm tình là một thứ bi kịch, tất phải lấy cái chết để giải độc.

Nếu không phải lúc trước gặp gỡ Lâm Tâm Văn, gặp gỡ Văn Kì, nếu không phải bà một lòng cố chấp muốn có được trái tim Lâm Tâm Văn, vậy thì kiếp này, tìm một người yêu bà che chở bà cùng nhau sống, củi gạo dầu muối, chẳng qua trong lòng sẽ chẳng bao giờ còn sinh gợn sóng nữa.

Hai loại cuộc sống này, rốt cục loại nào là hạnh phúc? Có lẽ chỉ chính người đó mới biết.

Cây hoè già đó, khi một nhà Trầm Bạch dọn đến cũng đã tồn tại, bông tuyết theo khe hở giữa tán lá rơi xuống, dừng trên đầu vai Lâm Tâm Văn.

Bà nhìn trương dung nhan trong quan tài, chỉ thấy mũi chua xót, một giọt lệ ứa ra, tình cờ như thế, rớt xuống mắt Trầm Bạch, thuận thế, theo khoé mắt Trầm Bạch lăn xuống, như vậy thật giống, như Trầm Bạch đã mất lại đang rơi lệ.
Bà nhớ rõ, trước khi Trầm Bạch chết, nụ cười rạng ngời của người đó, thanh âm em ấy nhẹ như vậy, hơi thở mỏng manh.


Em ấy nói, Tâm Văn, chị có thể, có thể sờ sờ mặt em một chút không.

Lâm Tâm Văn đã đáp ứng Trầm Bạch, trong những ngày ít ỏi cuối cùng của cuộc đời mà bà có thể sống, chỉ cần Trầm Bạch muốn, Lâm Tâm Văn đều sẽ tận lực, hốc hết sức để làm.
Mộc Chỉ cùng Hạ Niệm Văn, Lâm Tâm Văn thương lượng, cuối cùng vẫn đem bệnh tình theo đúng lời bác sĩ tường thuật lại cho Trầm Bạch, bệnh của bà đã thập phần nghiêm trọng, những ngày cuối cùng, bà có quyền biết hết thảy, cũng có quyền an bài cuộc sống của chính mình, không tiếp tục điều trị nữa, xuất viện, trở về Tuỳ Châu.

Mộc Chỉ đi cùng Lâm Tâm Văn, Hạ Niệm Văn ở lại Nam Thành.
Liền như vậy, nửa tháng còn lại, bà mỗi ngày thức dậy rất sớm, ban đêm lại chậm chạp không muốn ngủ, chỉ mở to mắt nhìn Lâm Tâm Văn ngồi bên giường, đến mấy ngày sau đó, bà đã không thấy rõ bốn phía, thầm nghĩ mờ mịt sờ soạng bắt lấy hết thảy, chỉ sợ thật sự mau dầu hết đèn tắt.
Có mấy ngày, tinh thần tốt hơn một chút, bà cố ý muốn đi ra ngoài dạo, Lâm Tâm Văn kéo bà, đi dọc theo con phố ở Tuỳ Châu, từng bước một, dài lâu đến thế, giống như nhân sinh năm mươi năm của hai người.

Tuỳ Châu có vài con ngõ nhỏ, trên nền đất phô đầy tảng đá trơn bóng.

Trời vừa đổ mưa, trên nền đá bóng đến có thể chiếu ra ảnh ngược của hai người.

Hai người phụ nữ qua tuổi nửa trăm, ngay cả trong ánh mắt cũng lây dính phong sương, các nàng đi qua từng cái từng cái ngõ nhỏ, vừa hẹp vừa dài, nhìn không tới cuối.
Bà nói, Tâm Văn, chị còn nhớ bộ dáng ba mươi năm trước của em không?
Bà tất nhiên là nói nhớ rõ, khi đó các nàng đã thời thượng, không còn thắt hai bím tóc nữa, mà búi tóc lên.

Trầm Bạch nhỏ hơn bà một tuổi, mặt trứng thiên nga, mặt mày thanh tú, so với Văn Kì nhiều hơn một phần khí thế, hơn một phần dũng cảm.

Nếu nói Văn Kì là tiểu gia bích ngọc, thì Trầm Bạch là tiểu thư khuê các, mỗi người đều có điểm tốt, đều tự có thiên mệnh, sao có thể so sánh đây?
Thân thể Trầm Bạch đã mềm nhũn, đã không còn dư bao nhiêu khí lực, chỉ như vậy an tâm tựa lên người Lâm Tâm Văn, đi dọc theo những con hẻm nhỏ với bờ tường kỳ lạ, một đường trò chuyện, nói đến mưa gió ba mươi năm qua, mây khói những năm tháng ấy, nói xong hết những chuyện nhiều không đếm xuể, tỏ bày thứ tưởng niệm nói cũng nói không rõ, những niềm đau khổ cầu mà không thể được, và cả nỗi đau thương khi tương tư đứng nhìn từ xa lại không thể thân cận.
Bà nói, vui vẻ nhất cũng là nửa tháng này, bà muốn Lâm Tâm Văn làm bạn đêm ngày, ngày ngày đêm đêm, không rời không bỏ.

Bà không hề hỏi lại liệu rằng kiếp này Lâm Tâm Văn có từng động tâm trong nháy mắt không, bà cũng không hỏi vì sao những năm qua, ngay cả đến nhìn thăm cũng ngăn bà.

Sinh mệnh đều sắp đến cuối, những thứ đó, chung quy vô tình.
Ngày ra đi, bà cường chống thân mình, làm một bữa cơm cuối cùng, bà hơi thở mong manh, làm xong rồi, thật lâu cũng không tỉnh, lúc ấy Mộc Chỉ liền khóc thành tiếng, một thời gian thật dài, lại đột nhiên nghe được thanh âm của bà, sờ sờ đầu Mộc Chỉ, buồn bã nói: “Đứa trẻ ngốc.”

Bà nói bà muốn ngồi trước cửa, trước cửa có cây hoè gai.

Bà nói mỗi khi hoa của cây hoè rụng xuống chính là lúc bà tương tư người kia.

Bà nói mùi hoa cực kỳ giống hương khí trên người Lâm Tâm Văn, bà sẽ cảm thấy Lâm Tâm Văn ở xa xôi nơi cuối thành phố cách mình thật gần, gần đến vậy.

Tinh thần của bà đã lẫn lộn không rõ, đã quên người bà nhớ nhung suốt một đời giờ phút này đang ở bên cạnh, nắm chặt tay bà.

Bà nhìn không rõ, không phân biệt được, bà chỉ biết, cái người bà tương tư, ở cuối thành phố này, không muốn đến thăm bà, cũng không nguyện gặp lại bà.
Đã từng, khi vẫn còn cả ba người, bà cũng từng giận dỗi, cũng từng làm nũng, Tâm Văn bất công, chỉ mang hạt dẻ cho Văn Kì ăn.
Các nàng khi đó, cũng bất quá ở tuổi đôi mươi.
Bà nhớ cái đêm mưa ấy, cái đêm mưa khi Lâm Tâm Văn biết hôn sự của Văn Kì cùng Hứa Minh Huy đã định, nỗi đau xót trong mắt người kia hoà với cơn mưa đêm đó, xướng nên khúc đau thương chẳng thành lời.
Bà nhớ rõ khi tiểu Mộc Chỉ mới sinh, khi ấy còn ở Thượng Hải, bà thậm chí không muốn liếc nhìn nàng nhiều một cái, chỉ cảm thấy đó là hậu quả do mình tuỳ hứng mà nên.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ có một đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa mắt bà, bàn tay kia dày kén, thô ráp, lại cực kỳ ôn hoà.

Bà nhớ rõ đôi tay này, năm xưa từng ở sau gốc cây ngô đồng nơi Thượng Hải nhẹ nhàng bịt ín mắt bà.

Lúc đố đến khi bà nhìn rõ chàng trai núp phía sau gốc cây đó là Mộc Thế Vũ vẫn theo đuổi mình, tức giận đến mức giơ tay đánh lên người hắn.

Hắn cũng không giận, chỉ ôn hoà cười, rồi sau đó mặc kệ thái độ của bà ra sao, hắn vì bà giặt quần áo, vì bà nấu cơm.

Khi bà giận, hắn lặng im ngồi một bên.

Khi bà uống rượu, hắn cũng chỉ lấy thêm một chén.
Sau một đêm say, bà lơi lỏng quần áo, đem chính mình giao cho hắn.


Hắn vui sướng cỡ nào, che chở như trân bảo, cầu hôn, kết hôn, tất cả những yêu cầu bà đưa ra hắn đều thoả mãn, thậm chí buông bỏ công tác ở Thượng Hải, cùng bà một đường đi đến thành phố nhỏ Tuỳ Châu, thành phố mơ màng trong hơi nước ấy.
Thẳng đến sau một lần tranh cãi, hắn mới biết chân tướng, thì ra bà chưa bao giờ thích đàn ông, trong lòng lại có người khác.

Tất cả mọi chuyện, những năm tháng này bất quá là hành động mà bà tuỳ hứng làm lúc giận dỗi, cũng chẳng qua chỉ muốn làm một người khác ghen tị mà thôi.

Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể tin nổi nhìn người trước mắt.

Hắn biết bà không có nhiều tâm tư đặt trên người mình, chính là, hắn tưởng, mặc kệ thế nào, đối xử tốt với bà, bà sẽ có ngày cảm động.

Không phải nói tình cảm có thể bồi dưỡng sao, huống chi, còn có tiểu Mộc Chỉ.

Cuộc sống hôn nhân sáu năm trời bất quá chỉ là một thoáng mây khói.

Hắn bị chấn động quá lớn, suốt mấy ngày mấy đêm đều không về.

Sau hắn lại gặp gỡ một nữ nhân khác, là con gái của thị trưởng thành phố Tuỳ Châu.

Nữ nhân kia liếc mắt một cái nhìn trúng hắn, thậm chí không thèm để ý thân phận đã có vợ của hắn.

Hắn đem chuyện này báo cho Trầm Bạch biết, nghĩ thử một lần cuối cùng, một cơ hội để vãn hồi, nhưng Trầm Bạch thần sắc lạnh nhạt, im lặng không nói gì.
Hắn cuối cùng tâm như tro tàn, đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Ngày thu thập hành lý, là một ngày đông rét buốt, hắn kéo hành lý, lên xe, trong nhà còn có Mộc Chỉ sáu tuổi đứng bên cửa sổ nhìn hết thảy.

Lòng hắn mềm nhũn, đỏ hốc mắt.

Sau này, qua lại tự nhiên ít đi.

Về sau hắn lại cùng nữ nhân kia sinh một cô con gái, kêu Mộc Dung Huyên, bắt đầu cuộc sống của chính mình, chỉ là mỗi khi đêm dài vắng tiếng người, vẫn tưởng niệm hai mẹ con dưới gốc hoè gai, lại có khi sẽ đến trường học len lén nhìn tiểu Mộc Chỉ một cái.


Nhiều năm trôi qua, trước khi bà lâm chung, hắn cuối cùng không nỡ, đến gặp Trầm Bạch một lần cuối cùng.
“Tiểu Chỉ, tiểu Chỉ…” Bà giãy giãy tay, hô hai tiếng.
Mộc Chỉ tiếng lên trước, nắm tay bà.
Bà không mở mắt, chỉ gắt gao nắm tay Mộc Chỉ, không muốn buông ra, làm như tích tụ khí lực thật lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Những ngày sau, cũng chỉ có mình con, phải sống cho tốt, vui vẻ là được rồi, đừng oán ba con.”
Tinh thần của bà thoạt nhìn tốt lắm.
Bà nói tiểu Huy, nhớ kỹ tình cảm từ nhỏ, chăm sóc Mộc Chỉ cho tốt.
Bà nói Thế Vũ, là tôi có lỗi với anh.
Bà nói tiểu Niệm Văn, dì đem con gái của mình giao cho con.
Bà nói Tâm Văn, giúp em chăm sóc con gái mình.

Bà nói, Tâm Văn, chị kể cho em chuyện xưa đi, như vậy em sẽ không cảm thấy đau.
Bà nói sau khi em chết, cứ chôn bên cạnh Văn Kì đi, như vậy đến bên kia, cũng có thể làm bạn, em sợ hoàn cảnh lạ lẫm, có Văn Kì, cũng sẽ không sợ đến vậy.
Bà nói Tâm Văn, nhớ đốt đèn cho em, em sợ bóng tối.
Bà giống như còn có thiệt nhiều thiệt nhiều lời muốn nói, lại cuối cùng rốt cuộc không nói được một chữ, bàn tay vô lực buông xuống.
Hoàng hôn dài lắm, vì người lưu giữ chút ánh sáng còn sót lại.
Hoa hoè gai trên cây hoè già, nguyện người nơi sân này đời sau an tường.
Mộc Chỉ, Hạ Niệm Văn, Liễu Đinh Huy nhất tề quỳ xuống.

Lâm Tâm Văn nhìn trương dung nhan kia thật lâu.

Mộc Thế Vũ một mình một người tới, một mình rời đi, chỉ để lại một mạt bóng lưng.
Đèn tắt, người tan.
Hai mươi lăm tháng mười, tuyết lớn, cũng sắp đông chí, tuyết rơi suốt một ngày một đêm.
Trầm Bạch, nữ, tuổi năm mươi hai, người Thượng Hải, vì say rượu lâu ngày, tích tụ tâm sự, chết vì ung thư gan.
Trong sân nhà, dưới tàng cây hoè già, như còn thấy nụ cười lười biếng đạm mạc của bà.
Bà đứng đó, nhìn Lâm Tâm Văn cười duyên, oán trách mắng, Tâm Văn, chị bất công, chỉ đem hạt dẻ cho Văn Kì.

Thanh âm kia dần xa xôi, mặc kệ có nghe thế nào, giống như cũng không còn nghe rõ.
Hết chương 53


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.