Bạn đang đọc Ái Tình Quy Hoa Cục – Chương 44
Mặt Hạ Niệm Văn hơi đỏ lên, bởi vì Liễu Đinh Huy nói yêu đương mà không lấy đùa giỡn lưu manh làm chính thì đều chỉ là ăn chay, nhưng nàng làm sao dám đùa giỡn lưu manh với Mộc Chỉ chứ?
Cứ như thế mạnh mẽ bổ nhào vào à?
Hẳn là sẽ bị Mộc Chỉ một cước đá xuống.
“Hạ Niệm Văn? Em đang nghĩ gì thế?”
“Chuyện này, em có thể nhờ chị giúp một chuyện không?”
“Nói.”
“Em có thể ở chỗ này với chị không?”
“……Căn nhà em đang ở không phải rất tốt sao?”
“Em có thể ở chỗ chị mà không đóng tiền thuê nhà không?”
“…..”
Phương thức vô sỉ như vậy đương nhiên không phải loại động vật đơn bào như Hạ Niệm Văn có thể nghĩ ra được, rất rõ ràng, là vừa rồi Liễu Đinh Huy đưa ra chủ ý trong điện thoại, chứ dựa theo phong cách của Hạ Niệm Văn thì cả đời này cũng đừng tưởng đi vào trái tim Mộc Chỉ.
Mộc Chỉ có chút khó xử, lại giống như không tìm được lý do cự tuyệt.
Cô trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng “ừ”.
Đầu Hạ Niệm Văn nóng lên, tiến lại ôm Mộc Chỉ vào lòng, phi thường tự chủ, bản năng, không có tà niệm gì.
Trên người cô có hương Mộc Lan nhàn nhạt, nàng mừng rỡ vô cùng, chỉ thử một chút mà thôi, tuy thời gian Mộc Chỉ cân nhắc hơi lâu, đại khái khoảng năm phút, nhưng đến cuối cùng cô vẫn “ừ” một tiếng, điều này không khỏi làm Hạ Niệm Văn vui vẻ hiển hiện lên khắp ánh mắt đôi mày.
Hai tay Mộc Chỉ buông thõng, không biết làm thế nào cho phải.
Nàng có chút kích động buông Mộc Chỉ ra: “Hiện tại em về dọn đồ nhé?”
Có cần biểu hiện nóng lòng khó dằn nổi thế không?
“Ngay bây giờ?” Mộc Chỉ nhìn ngoài cửa sổ, một màu đen nhánh.
“Ừ, lằng nhằng dây dưa không bằng làm ngay.” Lập tức Hạ Niệm Văn liền gọi xe trở về căn nhà mình thuê để dọn đồ.
“Đây là có chuyện gì? Rời nhà trốn đi hay sao?” Niệm Sanh đang chuẩn bị đi làm, mười giờ tối, Hạ Niệm Văn vẻ mặt mê gái dọn đồ đạc của mình: “Về sau chị có thể ngủ ở phòng ngủ chính, không cần ngủ phòng khách.”
“Vậy em muốn đi đâu? Niệm Văn, tuy rằng hiện tại áp lực xã hội quá lớn, hiện tại không phải thời đại tốt, nhưng chúng ta đầu tiên phải đối xử tốt với chính mình, phải không? Hơn nữa tuy chị là chị của em, tuy chị biết qua bao năm, em vẫn muốn báo ơn, nhưng bắt em ngủ đầu đường, phận làm chị thì vẫn không đành lòng mà.
Tuy giường sô pha ở phòng khách hơi cứng, nhưng ở cùng em, đương nhiên cả nữ nhân kia nữa, chị cũng rất vui, thật đó, em không cần để bụng chuyện chị ngủ phòng khách đâu.” Hạ Niệm Sanh thập phần áy náy bá vai Hạ Niệm Văn, ôn nhu nói.
“Em làm gì mà phải lưu lạc đầu đường, em dọn vào ở cùng Mộc Chỉ, căn phòng đó để trống nên vừa lúc để chị ở thôi.”
Cánh tay đang khoác trên vai Niệm Văn được thu lại, Hạ Niệm Sanh dị thường nghiêm túc kéo nàng ngồi xuống sô pha.
Đúng lúc Tịch Thận Chi đi ngang qua phòng khách cũng bị kéo lại, cô và Tịch Thận Chi ngồi một bên, Hạ Niệm Văn ngồi đối diện.
Trên tay Tịch Thận Chi bưng nho mới rửa, Hạ Niệm Sanh vừa ăn vừa ngang nhiên nghiêm túc hỏi Hạ Niệm Văn.
“Nói, hiện tại rốt cuộc là tình huống thế nào?”
“Tình huống gì cơ?”
“Suốt một tuần chị và Tịch Thận Chi không ở, em và Mộc Chỉ đã xảy ra chuyện gì? Thời gian, địa điểm, sự kiện chính, quá trình, kết quả, từng chi tiết đều không thể sót.”
“Chị, chị còn 50 phút nhất định phải đến đài truyền hình, chị liệt kê nhiều thứ như vậy, chị có thời gian nghe xong à?”
“Cho nên, em nhất định phải trả lời rõ toàn bộ vấn đề vừa rồi trong vòng mười phút.”
“Không có gì hết, chỉ là cô ấy bệnh, gần đây em phải đến chăm sóc một chút thôi, không xảy ra chuyện gì hết, chính là như vậy.”
Niệm Sanh trầm mặc, ăn sạch nho mà Tịch Thận Chi đã rửa, đến lúc tới chỗ đổi giày trước cửa, chỉ bỏ lại câu: “Ở bên ngoài đừng nói em họ Hạ, cũng đừng nói là em chị, chị đây không quen em.”
Nói xong “rầm” một tiếng đóng cửa lại, Tịch Thận Chi nhịn không được buồn cười, nhìn mâm hoa quả đã trống trơn, nàng không thể để đồ tham ăn kia nhìn thấy dù chỉ một chút đồ ăn nào mới được.
Đả kích gì đối với Hạ Niệm Văn ở trong phòng khách mà nói đều vô nghĩa, nàng chỉ thiếu điều cười khẽ ngân nga một bài hát nào đó.
“Cần tôi giúp không?” Thận Chi ngồi trên giường thấy nàng thu dọn đồ đạc.
“Không cần, cô vội chuyện của cô đi.” Hạ Niệm Văn nói xong, như nhớ tới chuyện gì, buông quần áo trong tay xuống, cùng sóng vai ngồi ở mép giường với Tịch Thận Chi.
“Thận Chi, cô thật sự không về nhà ở à?”
“Tạm thời không tính, làm sao vậy? Không phải cô muốn đuổi tôi đó chứ?”
“Không phải, sao có thể? Chỉ là, sau khi tôi đi rồi, làm phiền cô giúp tôi chăm sóc chị tôi.”
“Tôi không biết chăm sóc người khác.” Ánh mắt Tịch Thận chi có chút trôi nổi, không nhìn thẳng Hạ Niệm Văn.
“Tôi biết, ý tôi là, cô giúp tôi để mắt tới chị ý, nếu chị ý có chuyện gì, cô có thể gọi điện báo trước cho tôi một tiếng được không?”
“Cô ấy lớn đến thế rồi, sẽ có chuyện gì được chứ?” Tịch Thận Chi ngắm nghía mấy ngón tay mình, đột nhiên nhớ tới ngày đó, người kia uống say rồi nắm tay mình, nói, Thận Chi, tay của cô thật giống tay Tiêu Tiêu, đều mảnh khảnh như vậy, lại không chỉ toàn xương, thầy bói nói người có bàn tay như thế mệnh khổ lắm, thầy bói đúng là chẳng biết gì, chỉ biết nói bừa, cô nhìn Tiêu Tiêu mà xem, giờ gả làm vợ người ta, chắc chắn sống tốt biết bao nhiêu không biết đâu.
Bộ dáng khi nói không tim không phổi, tản mạn chẳng bận tâm gì, nhưng nói đến cùng, cũng là do vẫn chưa quên được mà thôi.
Thận Chi không bắt bẻ, đã không biết từ khi nào mình thế nhưng sẽ để ý thái độ của cô ấy với Lăng Tiêu Tiêu.
Nàng tự thôi miên mình rằng cô ấy chẳng qua chỉ là nhìn không quen một người phụ nữ có lòng tham đến thế mà thôi.
Rõ ràng tham mộ hư vinh, thích một cuộc sống vinh hoa phú quý, lại còn chấp nhất muốn có tình yêu, làm người sao có thể có lòng tham đến thế? Chuyện gì tốt đều muốn ôm vào người, mà càng đáng giận là, Hạ Niệm Sanh vẫn còn có thể dây dưa với cô ta, thế nhưng còn chịu đi dự đám cưới của bạn gái cũ, cô ấy thật quá rộng lượng mà.
“Thận Chi.” Hạ Niệm Văn đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, nàng đã thất thần một lúc lâu rồi.
“Ừ.”
“Chị tôi buổi tối hay đi tiểu đêm, mà lại sợ tối, cho nên cây đèn ở hành lang kia buổi tối đừng tắt, còn cả khi chị ấy ăn quá nhiều cô cũng nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Không phải cô ta là đồ tham ăn sao?”
“Phải, chị thấy tham ăn, thích ăn hàng, nhưng nếu ăn vượt quá dung lượng của một người có thể ăn thì cũng rất nguy hiểm.
Nếu chị ấy vừa ăn rất nhiều, lại không nói lời nào, nhất định cô phải ngăn chị ấy, phải cản lại.”
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì lúc đó nhất định tâm tình của chị ấy không tốt, chắc chắn sẽ ăn đến khi ói ra mới thôi.”
“Còn nữa, buổi tối lúc cô đắp mặt nạ nhất định phải bật đèn, đừng để tối lửa tắt đèn doạ chị ấy, chị ấy sợ ma lắm.”
“Cô ta thật sự sợ ma?” Thận Chi lắc lắc đầu, rốt cuộc con người nào, ở lúc nào Hạ Niệm Sanh mới chân thật là chính mình nhất đây?
“Đúng vậy, chị ấy sợ ma sợ tối sợ chuột sợ rắn sợ gián.”
“Thật đúng là một nữ nhân kỳ quái.”
Hạ Niệm Văn thu thập đơn giản một chút rồi ra cửa.
Tịch Thận Chi độc lập một thời gian dài đã quen, lại ở tối đó cảm thấy đặc biệt cô độc, giống như cả căn phòng đều đặc biệt trống rỗng, từ từ không còn âm thanh.
Khi Hạ Niệm Văn xách hai cái vali tiến vào nhà Mộc Chỉ, Mộc Chỉ vẫn còn nằm trên sô pha chưa dậy.
Nhà cô ở thuộc loại nằm ở khu chung cư có thang máy, ở tầng chín, bởi vì Mộc Chỉ thích số chín.
Tiền nhà là do Mộc Chỉ tiết kiệm từng phần từng phần tiền qua suốt nhiều năm, rồi trích một phần tiền lương mỗi tháng từ từ trả.
Căn hộ không lớn, khoảng hơn 60 thước vuông, chính là được trang hoàng rất khá, đơn giản lại sạch sẽ.
Hạ Niệm Văn đến, đương nhiên ở phòng dành cho khách.
Mộc Chỉ giúp nàng dọn dẹp đơn giản.
Cô mặc váy ngủ, Hạ Niệm Văn sợ cô lại cảm lạnh, lúc gần đi khoác lên cho cô một lớp áo choàng màu vàng nhạt, dưới chân đi đôi dép lê mềm, mái tóc dài được tuỳ ý buông lơi xuống, bởi vì mới uống canh gừng, đôi môi càng hồng nhuận.
Hạ Niệm Văn không dám nhìn, chắng mấy chốc đã đem đồ đạc trong hai cái vali nhét vào phòng dành cho khách của Mộc Chỉ, nhất thời tăng thêm khí tức khói lửa nhân gian.
Mộc Chỉ tựa cạnh cửa, thấy nàng đem một ít mô hình xe máy bày đầy bàn học.
“Quen em lâu thế rồi, sao tôi không biết em có sở thích này nhỉ?”
“Bởi vì từ năm ấy khi biết chị, em đã đồng ý với mẹ sau này sẽ không chơi thứ đó nữa.”
“Cũng phải, không an toàn lắm, không chơi cũng tốt, chẳng qua, kỹ thuật của em hồi đó tốt lắm sao? Không thể nào nhiều năm thế rồi cũng không chạm tới chứ?”
“Thật sự không còn tham dự mấy trận đấu linh tinh gì nữa, chỉ đôi khi ngứa tay mới tìm bạn bè đi ra ngoài dạo một vòng thôi.”
Hạ Niệm Văn đưa lưng về phía cô, đang sửa sang lại quần áo, chợt nghe tiếng bước chân ngày càng gần.
Thân ảnh yểu điệu dưới ngọn đèn càng thêm xinh đẹp.
Niệm Văn nghiêng đầu nhìn cô, trái tim đập “thình thịch”, lo sợ mà bất an.
Ở khoảng cách chỉ còn một tấc, cô đột nhiên dừng cước bộ, đúng đó không nói gì, chỉ cứ thế lẳng lặng nhìn nàng.
Tháng mười ở thành Nam sương mù dày nặng, tựa sương khói lượn lờ, khoảng cách giữa hai người lại càng giống dải lụa mềm mại.
Cô ngẩng đầu, nàng cũng ngoái đầu nhìn lại, trong không khí trôi nổi một mảnh sương mù.
Cô nâng tay, muốn nói gì đó, căn phòng yên tĩnh, hương của chén thuốc màu lam được nấu trong phòng bếp để trên bệ tràn ngập khắp nơi.
Niệm Văn không biết phải làm sao, sợ hãi cô sẽ nói ra lời cự tuyệt gì đó, lại hoặc là hối hận đồng ý để nàng lại đây.
Trái tim nàng đập thật mau, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Niệm Văn, cảm ơn em.” Cô bỗng nhiên nói.
Hết chương 44