Ái Tình Quy Hoa Cục

Chương 25


Bạn đang đọc Ái Tình Quy Hoa Cục – Chương 25


Mộc Chỉ không nói với Hạ Niệm Văn chuyện của Hàn Thiếu Công, không biết vì lý do gì, có lẽ cảm thấy chuyện về gã bạn trai từng lừa dối mình là một chuyện khó có thể mở miệng, lại hoặc là cô không muốn nhớ tới hay nhắc lại đoạn tình cảm lưu luyến gắn liền với một quãng thời gian không ngắn kia.

Đối diện ánh mắt chân thành tha thiết của Hạ Niệm Văn, không hiểu sao trong lòng như có sợi tơ dây dưa quấn quýt.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng khuấy cà phê, cuối cùng nói: “Niệm Văn, chúng ta đều là con gái, sao có thể có khả năng.”
Đổi cà phê nóng lần nữa cô cũng chỉ uống mấy hớp, cà phê lạnh, cô cũng rời đi.

Hạ Niệm Văn nhìn chỗ ngồi trống rỗng đối diện, ngơ ngẩn xuất thần, nhìn mạt bóng lưng của người rời đi kia, tâm tình phức tạp.

Tuy rằng sớm biết là kết cục như vậy, sự trống rỗng chua xót trong lòng vẫn đúng hạn ập tới.
Mộc Chỉ ra khỏi quán cà phê, thở thật dài một hơi, cô có một loại dự cảm, một thứ dự cảm thật bất an.

Cô không dám miệt mài theo đuổi, nhưng trong lòng cô cũng biết sự bất an này nhất định có liên quan với cô gái thanh tú trong quán cà phê kia.

Gió thổi qua, hoa rụng, Ngõ Hoa Quế lả tả đầy đất từng chùm hoa quế nhỏ vụn, vừa nồng đượm lại ngát hương, nhưng lại không xua tan được phiền muộn trong lòng Mộc Chỉ.

Cô không muốn về nhà hàng, lại càng không nghĩ về nhà, không muốn bật máy lên, lại bởi vì bỏ đi quá vội vàng, trước khi ra khỏi cửa chỉ mang theo di động, ví tiền cùng giấy tờ chứng minh thư quan trọng toàn bộ đều ở trong túi xách ở nhà hàng.

Cô hiện tại không một xu dính túi, cho dù tối nay không muốn về nhà, đi ở khách sạn cũng không có điều kiện.
Cô đứng trước cửa một khu thương xá, trong lòng bị đè nén, bất đắc dĩ đành phải khởi động máy một lần nữa.

20 cú điện thoại lỡ, 5 tin nhắn mới.

Trong số 20 cuộc gọi lỡ thì có 10 cái là của Liễu Đinh Huy, 4 cái của mẹ cô, còn có 6 cái là cùng một dãy số, cô không lưu, nhưng cô biết dãy số kia là của người cha có tiền của mình.


Cô ấn số di động của Liễu Đinh Huy, nhắn anh ta đem túi xách của mình ra, nhưng lại không gọi được, điện thoại không nằm trong vùng phủ sóng.

Cô khẽ thở dài, vừa định cất di động đi, lại ở trên màn hình lật thấy tên một người khác: “A lô? Cậu có thể tới đón tôi không? Gặp mặt rồi nói sau, tôi ở trước Trung tâm thương mại bách hoá bên ngoài Ngõ Hoa Quế.”
Hai mươi phút sau, một chiếc Bentley đỗ trước mặt cô, cô mở cửa xe, trên ghế lái là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, da thịt trắng nõn nà, xương quai xanh tinh xảo, ẩn chứa một vẻ đẹp nhiếp hồn người, chính là Lăng Tiêu Tiêu vừa lên làm cô dâu cách đó không lâu.
“Làm sao thế? Có chuyện gì à? Giờ cậu muốn đi đâu? Cậu mà cũng có lúc để mình phải rơi vào tình cảnh chật vật đến thế?” Lăng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Mộc Chỉ, hỏi.
“Cậu cứ dẫn tôi đi đâu đó trước đi, tôi đau đầu quá.” Mộc Chỉ rúc trên ghế phụ, nghiêng đầu, hạ cửa kính xe xuống, gió đêm thổi qua đầu khiến cảm giác của cô khá hơn một chút, có lẽ là lúc ở quán cà phê nói với Hạ Niệm Văn nhiều quá, thế cho nên hiện tại cảm thấy mệt đến vậy.

Nhớ tới Hạ Niệm Văn, trong lòng không hiểu sao lại bất giác nặng nề.

Mình rốt cuộc dây thần kinh nào bị lệch rồi, vậy mà lại đem chuyện nhà vốn chưa từng kể cho ai, không chút giữ lại tâm sự hết với em ấy.

Nhớ tới ánh mắt chân thành tha thiết của người đó, bỗng nhiên cõi lòng thảng thốt mơ hồ.

Cô đưa tay xoa xoa giữa đôi mày.
“Hôm nay ở nhà tôi quả thật có việc không ra được, không phải cậu buồn chuyện tôi không tới dự tiệc sinh nhật của cậu đấy chứ?”
“Hiện tại cậu là phu nhân quyền quý, việc nhà một đống phải làm, có hẹn trước cũng không thu xếp được.”
“Mộc Chỉ!!!” Nàng hét lớn với cô, đột nhiên đạp phanh.

Mộc Chỉ nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt ghế, biết đạp phải đuôi nàng, liền không thể không giải thích: “Nói đùa thôi mà, cậu cũng biết tôi không muốn mở tiệc sinh nhật còn gì, cho nên, tôi hoàn toàn không để bụng đâu, cậu giận như vậy làm gì chứ?”
“Quên đi, đời này của tôi đúng thật là nợ cậu mà.” Nói xong nàng lại lái xe đi tiếp, bởi vì tâm tình Mộc Chỉ không tốt, xe đi thật sự chậm, mà trong thành phố đường vốn hẹp, cũng may hiện tại đã qua giờ cao điểm, trên đường cũng không nhiều xe.
“Cuộc sống tân hôn có ổn không?” Mộc Chỉ quan tâm hỏi.
“Ừ, cũng được, cứ thế thôi.” Lăng Tiêu Tiêu thản nhiên đáp, ánh mắt lại không biết trôi về nơi nào.

Mộc Chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, hiện tại cô là Bồ Tát bùn qua sông, tự bản thân cũng khó bảo toàn, thầm nghĩ đây hẳn là tô thêm chút sắc thái truyền kỳ cho cuộc đời trước năm ba mươi tuổi của mình.


Chuyện về Hạ Niệm Văn, vài lần lên đến bên miệng đều bị cô nuốt trở về.

Cô nên nói với Lăng Tiêu Tiêu thế nào đây? Nói có người thích tôi? Lại còn là con gái, thậm chí còn là học trò cũ?
Lăng Tiêu Tiêu nghiêng đầu quan sát sắc mặt cô, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cô.

Mộc Chỉ bị nàng nhìn chằm chằm khiến cõi lòng run rẩy, nghĩ lại một vài chuyện xưa trước kia, rốt cục nhịn không được đặt ra câu hỏi: “Tiêu Tiêu, cậu nghĩ thế nào về Les?”
Phanh “két” một cái, Lăng Tiêu Tiêu lại đạp thắng gấp.
Mộc Chỉ nhắm mắt, cảm thấy nàng phản ứng cũng hơi thái quá.

Sắc mặt nàng xanh mét, hoảng sợ nhìn Mộc Chỉ, nhìn đến nỗi Mộc Chỉ trong lòng ẩn ẩn bất an, có chút lo lắng nhìn Lăng Tiêu Tiêu: “Cậu làm sao thế? Không có việc gì chứ?”
“Hả? Ừ, không có gì.” Thấy mình thất thố, nàng cuống quýt xoay đi, không muốn để Mộc Chỉ nhìn ra vẻ bất an của mình, chỉ là dù nhìn từ góc độ nào thì sắc mặt Lăng Tiêu Tiêu cũng tái nhợt, có lẽ trong lòng nàng có chuyện gạt cô cũng không ít hơn chuyện mà Mộc Chỉ chưa từng kể cho nàng, hoặc có lẽ là chuyện cũ ngày xưa trong lúc trưởng thành, điều mà Mộc Chỉ từng hoài nghi, chẳng lẽ đều là sự thật?
“Sao hôm nay cậu đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Lăng Tiêu Tiêu sửa sang lại quần áo, ngồi nghiêm chỉnh.
“Không có gì, chỉ là hôm nay xem phỏng vấn của Lâm Tịch, nghĩ đến câu nói của anh ta, có chút xúc động.”
“Cậu nói là câu kia, Viết nhiều câu như vậy, cũng không giữ được một người?” Nhắc đến cũng trùng hợp, trong xe radio đang phát ra bản [Tạm biệt Nhị Đinh Mục] giọng nam.

Hai người nhìn nhau, đều có chút thổn thức.

Trong xe nhất thời lâm vào trầm mặc.

Lăng Tiêu Tiêu vẫn nhìn thẳng phía trước, thật lâu sau mới mở miệng đáp: “Cách yêu của mỗi người không giống nhau, cho nên, vô luận là giới tính, hay gia thế, tuổi tác, tình yêu cũng là chuyện riêng tư, chuyện cá nhân, tồn tại tức là hợp lý.

Tôi không biết là Les hay Gay thì có gì khác biệt, tôi hiểu, hơn nữa tôn trọng hết thảy.” Lăng Tiêu Tiêu nói xong, trong đầu vẫn hiện ra bóng dáng rực rỡ của một người, khiến cõi lòng nàng chua xót.

Chỉ là câu nói của nàng lại làm Mộc Chỉ rơi vào trầm tư, tầm mắt của cô dừng lại trên người Lăng Tiêu Tiêu, không lâu sau, hỏi ra một câu khiến Lăng Tiêu Tiêu muốn đập đầu vào tường: “Cho nên, nếu có một ngày có một người con gái thích cậu, cậu có thể chấp nhận sao?”
Lại “két” một tiếng, Mộc Chỉ có chút bực bội: “Phanh của cái xe Bentley nhà cậu có phải mua nhầm đồ rởm không thế?”
Lăng Tiêu Tiêu cảm thấy Mộc Chỉ đêm nay rất bất thường, chẳng lẽ cô ấy đã biết gì? Nhưng cho tới giờ cô ấy cũng không phải là người tò mò nhiều chuyện, nếu nói trên thế giới này chỉ có hai loại nữ nhân, như vậy Lăng Tiêu Tiêu cùng Mộc Chỉ khẳng định đứng ở hai mặt đối lập.

Mộc Chỉ là sự an tĩnh, Lăng Tiêu Tiêu lại là sự huyên náo.

Mộc Chỉ là tĩnh như xử nữ, thì Lăng Tiêu Tiêu là động như thỏ chạy.

Mộc Chỉ là người dù trong lòng rối bời hỗn loạn, trên mặt cũng không chút thay đổi, gặp biến không sợ hãi.

Lăng Tiêu Tiêu thì trong lòng chỉ cần có chút khổ sở, sẽ khóc lê hoa đái vũ, là loại hình tượng làm cho vô số gã đàn ông thương tiếc.

Mộc Chỉ và nàng hoàn toàn đứng ở hai đầu cực đoan, nhưng lại chơi thân với nhau đã bốn năm.
Đề tài của hai người dừng lại ở bài [Tái kiến Nhị Đinh Mục] của Hoàng Diệu Minh, bởi vì Lăng Tiêu Tiêu vào ở Ngọc Bích Đình, trong Ngọc Bích Đình tất cả đều là người nhà Bách gia, Mộc Chỉ cũng không muốn đi cùng nàng về đó, sắc trời cũng đã tối.

Lăng Tiêu Tiêu đặt một chiếc chìa khoá cùng một ít tiền vào lòng bàn tay cô: “Cậu đã không muốn cùng tôi về Ngọc Bích Đình, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng đêm nay chắc chắn tôi không thể ở cùng cậu, tôi phải về trước mười hai giờ.

Đây là chìa khoá nhà trước kia của tôi, cậu cầm đi.”
“Cậu có đồ đánh răng rửa mặt gì không?” Nghĩ đến căn phòng trước kia của mình, khoảng một tháng trước ngày tân hôn cũng không có ai ở.
“Thật đúng là không có, tôi cùng cậu đi siêu thị mua đi.”
Đêm đã khuya, siêu thị đều đã khoá cửa, chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ còn mở.

Lăng Tiêu Tiêu dù thế nào cũng không ngờ sẽ gặp gỡ hai người đó ở cửa hàng tiện lợi.

Hai người vô cùng thân thiết chọn lựa này nọ giữa một đống đồ lót áo lót.

Chuyện này ở trong mắt người thường, hai cô gái ở cùng một chỗ thân thiết trò chuyện cũng có rất nhiều, rất bình thường, cùng nhau mua sắm, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau lựa chọn đồ lót, còn cả cùng nhau oán trách cánh đàn ông, nhưng nếu trong số đó có một cô gái là les, những chuyện này liền đều trở nên mờ ám.


Cho nên khi ánh mắt đầu tiên của Lăng Tiêu Tiêu nhìn thấy Hạ Niệm Sanh, bàn tay đang kéo cánh tay Mộc Chỉ của nàng nhẹ nhàng run rẩy, rồi thấy người kia vô cùng thân thiết hỏi cô gái bên cạnh: “Màu này hợp với cô hơn, kiểu dáng này cũng không tệ.”
Cuối cùng, còn ở chỗ quầy thanh toán trả tiền cho cô gái kia.

Khi người kia xoay người lại, rốt cục bốn mắt nhìn nhau, Hạ Niệm Sanh càng không ngờ ở nơi này còn có thể gặp nàng.

Hình ảnh tám năm yêu hận tình cừu tựa như trong khoảng khắc bị dừng lại, bừng tỉnh như cách một thế hệ.
Lăng Tiêu Tiêu nhận ra cô gái bên cạnh Hạ Niệm Sanh, đúng là cô gái mà ở hôn lễ của nàng ngày đó Hạ Niệm Sanh đứng trước mặt nàng ôm hôn, càng nhận ra được cô gái đó chính là tam tiểu thư của tập đoàn Gia Hoà, Tịch Thận Chi.
Trong lòng, trong cổ họng Lăng Tiêu Tiêu tràn ngập chua xót.
Thời gian, địa điểm, nhân vật lúc gặp lại đều ngoài dự đoán của mọi người.

Tầm mắt của Hạ Niệm Sanh dừng trên người Lăng Tiêu Tiêu, đập vào mắt cô là mắt cá chân tinh xảo của nàng, bên dưới mắt cá chân là đôi giày cao gót màu đỏ.

Thật lâu sau, cô kéo cổ tay Tịch Thận Chi, đi lướt qua người nàng.
Trong lòng Mộc Chỉ như có tiếng đứt “phựt”, rốt cục hiểu được hai lần trước khi nhìn thấy Hạ Niệm Sanh lại vì cái gì có cảm giác như đã từng quen biết.

Ngày đó ở hôn lễ, bởi vì Hạ Niệm Văn nên cô không để ý người kia.

Lúc gặp nhau ở nhà hàng, Hạ Niệm Văn giới thiệu đó là chị họ của em ấy, cô chỉ cảm thấy bóng lưng cùng sườn mặt kia đặc biệt quen thuộc, hôm nay thấy vẻ mặt cô ấy cùng Lăng Tiêu Tiêu, rốt cục mọi nghi hoặc, sự nghi ngờ đối với câu chuyện xưa kia đều được chứng thực.
Bốn năm đại học, Lăng Tiêu Tiêu luôn ôm di động cười ngây ngốc, quà cáp mỗi ngày lễ kéo đến ùn ùn, thì ra người đứng sau mấy thứ đó đều là cô gái trước mặt, cô gái tên Hạ Niệm Sanh.
Hạ Niệm Sanh lôi kéo Tịch Thận Chi đi lướt qua bên người Lăng Tiêu Tiêu, cũng không nói một câu gì.

Lăng Tiêu Tiêu đứng trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ, hai người kia đã đi rất xa, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy mà nàng vẫn đứng một chỗ.

Mộc Chỉ nhẹ giọng gọi nàng, nàng giật mình hoàn hồn, nói: “Tôi có việc đi trước.” Sau đó nàng vội vã mở cánh cửa chiếc Bentley lái đi mất.
Hết chương 25
———————————
Bách Linh: Bài “Tạm biệt Nhị Đinh Mục” ko có link youtube nên mình ko up được, mọi người muốn nghe có thể lên google tìm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.