Bạn đang đọc Ái Tình Độc Chiếm Full – Chương 29: Đâu Là Thực? Đâu Là Mơ
Nhưng quả thật mọi chuyện trên đời đều không thể nào lường trước được, Hân Hân mặc dù đã cố gắng chậm rãi từng chút một đưa bát súp đến bàn ăn nhưng khi chỉ còn vài bước nữa thôi là có thể đặt lên bàn rồi thì đầu ngón tay của cô lại bị sức nóng của bát súp truyền đến làm cho đau rát đến khó chịu, súp quá đầy một số ít tràn ra tay khiến cô không thể nào giữ thêm được nữa , kêu lên một tiếng, đưa ngón tay chạm lên vành tai phía trên để giảm bớt cơn đau.
Bát súp không được giữ, tức thì rơi nhanh xuống sàn ,vỡ tan tành.
*Xoảng*
-“Aa!!!”
Mãnh thủy tinh rơi tứ tung trên mặt đất, nước súp tràn ra khắp sàn,vô tình va vào cổ chân cô một ít khiến cho phần da thịt kia trở nên đỏ ửng.
Tiêu chiến xoay lại thấy cảnh tượng tan hoang trước mắt khẽ thở dài ,nữ nhân đúng là lắm chuyện thật, mỗi việc bê một bát súp cũng làm không xong, cô ta định mơ tưởng gì với vị trí phu nhân ở Vương gia đây?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng anh vẫn tiến đến ,tốt bụng quan tâm người bên dưới .
-” Thế nào ,có sao không ?Anh đã bảo là cẩn thận rồi mà”
-“Hức..hức em…”
Hân Hân đáp lại anh bằng giọng nói đứt quãng nức nở, muốn nói với anh là cô không cố ý, cô đã cố gắng hết sức rồi nhưng còn chưa kịp nói hết ,thì Nhất Bác bên ngoài đã nhanh chóng tiến vào, cậu ở phòng khách nghe tiếng đổ vỡ thì lập tức chạy đến xem sao. Vừa đến nơi ,Vương nhất Bác liền cả kinh tiến lại trước mặt Tiêu Chiến đang đứng cạnh những mảnh thủy tinh sắc nhọn bên dưới, cậu lo lắng nắm lấy tay anh, hết lật sang trái rồi lật sang phải xem xét.Trên gương mặt nam tính rõ ràng là vừa sợ vừa lo.
-” Chiến ca,Anh không sao chứ?”
Anh cười cười xoa đầu cậu.
-” Anh không sao ,không có bị thương em đừng lo”. Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt lo lắng đến xót ruột của người trước mặt tâm tình vô cùng vui vẻ ,ít ra vẫn còn xem anh quan tâm như vậy.
Sau đó chợt nhớ đến người đang ngồi dưới sàn kia ,anh mới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nhất Bác.
-” Nhưng mà bạn gái em có vẻ bị bỏng rồi đấy ,mau đến xem sao “.
Lúc này ,Nhất Bác mới chú ý đến Hân Hân đang run rẩy bên dưới, cậu vội vã tiến đến, đ.
-“Hân Hân,có đau lắm không? “
-“Nhất Bác anh xin lỗi, là anh không tốt, đáng ra anh nên biết cô bé không quen việc bếp núc không nên bắt em ấy giúp anh mới đúng,anh xin lỗi “_Tiêu Chiến hai mi mắt rủ xuống, giống nói thỏ thẻ hối lỗi với cậu. Vương Nhất Bác đương nhiên sau đó liền phản bác.
-“Ca ,không phải lỗi của anh,đây là ngoài ý muốn thôi “
Sau đó cậu liền đưa tay ra về phía nữ nhân bên cạnh, ý muốn đỡ lấy cô.
-“Cậu có sao không ?”_Nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm đến thì đã bị cô mạnh bạo gạt ra mất rồi, Hân Hân tự mình chống tay đứng dậy với gương mặt giàn dụa nước mắt, quay người chạy đi.
Nhất Bác không hiểu chuyện gì lập tức đuổi theo,còn một mình Tiêu Chiến ở lại nhẹ nhún vai một cái cúi xuống nhặt những mảnh vỡ ấy lên. Xem ra lúc nãy anh nên khiến cả khuôn mặt cô ta úp vào mới đúng, như vậy cô ta sẽ không dùng cái biểu tình yếu đuối đó để quyến rũ đàn ông nữa .Tính ra cũng là một việc tốt.
Bên ngoài, Vương Nhất Bác sải đôi chân dài nhanh hơn đuổi kịp cô,dùng tay kéo cô lại khi người trước mặt chỉ còn một chút nữa là ra khỏi cửa rồi.
Cậu lên tiếng bằng giọng có chút khổ sở.
-“Hân Hân, cậu làm sao vậy nói mình biết đi được không? “.
Cô bé ấy rốt cuộc cũng dừng lại nhưng chỉ đứng lặng ra như vậy, một lúc sau mới quay người lại đối diện với cậu. Ánh mắt cô nhìn Nhất Bác phức tạp đến mức khiến cậu bối rối, tại sao trong lòng lại có cảm giác như bị cô nhìn thấu thế này nhỉ?
-“Nhất Bác “_Hân Hân khẽ gọi.
-“Chuyện gì?”
-“Cậu…..có thể đưa mình đi thoa thuốc được không? Chân mình bị bỏng rồi “
Vương Nhất Bác liền vội vã gật đầu.
-“Được chứ,lên phòng mình đi ,mình tìm thuốc cho cậu “
-“Được “
Hai người cùng nhau lên tầng hai,ánh đèn vàng nhàn nhạt chiếu xuống soi xuống thân ảnh của hai người. Tại sao rõ ràng là một đôi,đứng cạnh cũng vừa mắt đến như vậy nhưng lại có cảm giác rất cách biệt. Hiện tại cậu và cô ấy đang sánh bước bên nhau nhưng tại sao lại xa vời quá, Vương Nhất Bác quay sang liết nhìn người bên cạnh, cậu nghiêm túc thích con người này,không hề đùa giỡn.Nhưng là tại sao chứ?
*Cạch *
Nhất Bác để Hân Hân ngồi xuống ghế,sau đó xoay người tiến về phía chiếc tủ nhỏ phía sau tìm thuốc cho cô.
Hân Gần nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn trước mắt, hóa ra có một số người đến với nhau tưởng là hòa hợp nhưng thực chất là mờ ảo chóng vánh giống như một giấc mơ hư vô vậy. Mình mơ,và họ cũng vậy, sau khi tỉnh giấc thì sẽ tan thành mây khói mà thôi. Tỉnh mộng càng sớm, thì sẽ càng bớt đi đau khổ thôi .
-“A!có rồi, đây….tớ giúp cậu “
Nhất Bác vui vẻ nắm chặt tuýp thuốc trong tay,định thoa cho cô nhưng lại bị Hân Hân chặng lại.
-“Nhất Bác, mình có chuyện muốn nói với cậu “
…
Không biết họ đã nói với nhau những gì nhưng khi tiếng cửa phòng một lần nữa vang lên thì cũng đã hơn 8 giờ rồi.
Hân Hân một mình bước xuống, thấy Tiêu Chiến ngồi trên sô pha bên dưới cũng nhẹ nhàng gật đầu với anh.
-“Tiêu Chiến ca ca,em xin phép về trước.Xin lỗi anh về chuyện vừa rồi “
-“Không sao,anh có biết một loại thuốc rất tốt có dịp sẽ nhờ Nhất Bác gửi đến cho em.Nó giúp làm dịu vết bỏng rất hay đấy “_Anh nhâm nhi một chút trà,nhàn nhạt cất lời.
-“Cám ơn anh,em về đây “
-“Ừm,về cẩn thận “
Sau khi bóng dáng người kia khuất dần sau cánh cửa, ánh mắt anh mới dần lạnh đi.Đặt tách trà trên tay xuống, sải bước trở lên phòng.
Vừa mở cửa, hình ảnh Nhất Bác đứng trước ô cửa sổ nhìn xa xăm khiến lòng anh trầm xuống không ít, lại cãi nhau sao?Đứa nhỏ này sao lại phải vì cô ta mà bận tâm đến khổ sở như vậy chứ?Thật ngốc.
-“Cún con,có chuyện gì sao?”_Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh, nhẹ giọng lên tiếng. Tay đưa lên xoa nhẹ lên lưng cậu, dịu dàng ân cần, mong có thể khiến người bên cạnh thoải mái hơn một chút.
Vương Nhất Bác thở dài một hơi, có vẻ né tránh hơi ấm ở lưng mình, quay người hướng về phía chiếc giường phía sau.
-“Em mệt rồi nên ngủ trước, Chiến ca ngủ ngon nhé “
Tiêu Chiến đứng lặng im nơi đó, nhíu mày cảm nhận một thứ gì đó đang trào dâng trong lòng.Hai bàn tay nắm chặt cố gắng đè nén nó xuống, cảm giác này là gì đây? Đau lòng?Tuổi thân?Thống khổ?
Hèn hạ….thật hèn hạ…. Chỉ có những kẻ yếu đuối mới bị áp lực bởi những thứ đó mà thôi.