Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 1: Biến Cố


Bạn đang đọc Ái Tình Chuyển Kiếp – Chương 1: Biến Cố


Châu Mộc Vân khoác trên mình một bộ váy dài màu đen, nhẹ nhàng bước đi trên con đường rộng lớn, mới chỉ sáu giờ hơn mà thành phố phồn hoa đã sắp bị bao phủ bởi một màu đen u ám, mặt trời ở phía bên kia cũng đang dần khuất dạng sau các tòa nhà cao tầng, để lại một vài tia nắng yếu ớt.

Cô ngước mặt lên nhìn những đám mây ở trên cao để ngăn nước mắt chảy ra, sau đó lại sụt sịt vài cái, không suy nghĩ gì nhiều nữa mà chậm rãi bước đi.

Chỉ mười lăm phút sau Châu Mộc Vân đã dừng lại trước một nhà tang lễ nằm ngay chính giữa thành phố, nơi này cũng u ám không khác gì bên ngoài.

“Vân tới rồi đấy à, mau vào trong đi con.”
Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc đồ đen, đeo khăn tang chạy tới nắm lấy tay cô.

Châu Mộc Vân gật đầu, nở một nụ cười chua chát rồi theo dì đi vào.

Bên trong nhà tang lễ là hai chiếc quan tài, ngoài một vài họ hàng đang đứng đó thì không có bất cứ một ai khác nữa.

Cô quỳ sụp xuống, ngước nhìn lên hai tấm di ảnh trước mặt, nước mắt cuối cùng cũng không chịu được mà chảy ra, lăn dài trên gò má.

Châu Mộc Vân không nói gì mà cứ im lặng rơi lệ, đôi môi bị cắn đến bật cả máu, tiếng nấc quả thật khiến mọi người xung quanh đau đến xé cả ruột gan.

Vị trưởng khoa khi xưa được người người kính trọng, người phụ nữ tài giỏi xinh đẹp bây giờ lại chẳng còn hơi thở nữa, chỉ có thể nằm yên ở một chỗ.

“Cha, mẹ, sao hai người lại bỏ con mà đi…” Cô mếu máo, hai hàng lệ cứ liên tục chảy ra không tài nào ngừng lại được.

Khóc một lúc Châu Mộc Vân cuối cùng cũng không muốn họ thấy bộ dạng thảm hại của mình nữa nên đứng dậy rồi lấy tay quệt ngang má, nở một nụ cười miễn cưỡng.


Cô mất tám năm học y vì ước nguyện của cha, muốn trở thành một bác sĩ như ông ấy nên nhất định phải dũng cảm bước tiếp.

“Cha mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm cách để chứng minh hai người vô tội.”
Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, nói xong liền quay người rời đi nhưng còn chưa kịp bước tiếp thì bỗng khựng người lại.

Đập vào mắt chính là một bóng dáng cao lớn với khuôn mặt hết sức quen thuộc.

“Minh Viễn…”
Tống Minh Viễn nhìn cô một cái rồi bước lên trước, đặt bó hoa hồng trắng lên quan tài.

Anh đang mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt đẹp đến nao lòng nhưng nó lại tỏa ra một cảm giác u buồn đến kì lạ.

“Anh tới thăm hai bác một lát, bây giờ có chút việc nên đi trước đây, tối về sẽ gọi điện cho em.”
Tống Minh Viễn nói xong liền sải bước rời đi như đang cố tránh né người phụ nữ trước mắt nhưng Châu Mộc Vân lại nhanh chóng đuổi theo, chờ khi ra ngoài liền nắm chặt lấy tay anh.

“Minh Viễn, anh có tin cha em không, ông ấy thực sự không làm việc đó!”
Bước chân người đàn ông thoáng khựng lại, anh quay đầu, ánh mắt đặt lên người con gái trước mặt.

Đôi mắt cô rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp khi xưa giờ lại trở nên vô cùng tiều tụy.

Lúc này đây tâm trạng anh thực sự rất hỗn loạn, muốn không tin cũng chẳng thể làm được bởi lẽ cứ nhìn thấy cô tiếng khóc xé ruột xé gan của mẹ một tháng trước lại văng vẳng bên tai.


Thấy Tống Minh Viễn không nói gì Châu Mộc Vân lại càng gấp gáp hơn, nhìn anh bằng ánh mắt thành khẩn: “Em chắc chắn cha em bị đổ oan, cho em chút thời gian được không, em sẽ làm rõ chuyện này?”
Càng nhìn cô như vậy anh lại càng đau lòng, tuy biết bạn gái mình đang bị sốc vì cha mẹ qua đời nhưng anh cũng vừa trải qua một khó khăn lớn, nói thông cảm cũng khó mà làm được: “Em về nhà nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm đến chuyện này nữa.”
Châu Mộc Vân vẫn còn muốn nói tiếp nhưng thấy nét mặt khó coi của Tống Minh Viễn cũng biết điều mà không nói nữa.

Cô cụp mắt, hàng mi dài khẽ động, còn chưa kịp bước được bước nào thì người đàn ông phía sau bỗng tiến tới ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp chợt phả vào cổ khiến Châu Mộc Vân run người: “Cho anh chút thời gian, anh sẽ làm rõ chuyện của hai gia đình chúng ta…”
Giọng nói anh không đanh thép như thường ngày mà nhỏ nhẹ như một chú mèo con lạc đường, Tống Minh Viễn nhắm mắt, vùi đầu vào hõm cổ trắng ngần của bạn gái mình.

Những ngày qua anh thật sự rất mệt mỏi, từng chuyện từng chuyện cứ liên tiếp xảy đến khiến người vốn dĩ mạnh mẽ như anh đây cuối cùng cũng cảm thấy kiệt sức.

Châu Mộc Vân cắn chặt môi, đau lòng nắm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình: “Anh về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tống Minh Viễn thở dài, buông cô ra rồi lại nhét vào tay cô một chiếc chìa khóa: “Em đi bộ tới đây đúng không?”
“Ừm, em không chịu được mùi trong xe ô tô.”
“Lấy xe anh về đi, trong đó có bình phun tinh dầu hoa oải hương nên sẽ không khiến em đau đầu đâu.”
“Vậy anh về bằng gì?”
“Tí nữa thư ký sẽ tới đón anh, em về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Châu Mộc Vân mỉm cười, cảm giác áy náy khi nãy rất nhanh liền thay thế bằng sự ấm áp, đôi mắt trong veo vốn đang u buồn chỉ vì câu nói này mà lại trở nên sáng lấp lánh.

Cô vén một vài cọng tóc mai ra sau tai, nhẹ nhàng bước tới chiếc xe ô tô màu đen ở trước nhà tang lễ.

Chờ khi bóng hình nhỏ bé khuất đi sau cánh cửa Tống Minh Viễn mới thu lại nụ cười trên môi, không nhanh không chậm đút hai tay vào túi quần.


Đôi môi mỏng mím chặt, tầm mắt lại lần nữa đặt lên hai chiếc quan tài ở bên trong, khuôn mặt hoàn toàn không để lộ ra cảm xúc gì.

“Ting!”
Một âm thanh nhỏ phát ra từ chiếc điện thoại trong túi quần khiến anh nhẹ nhàng đưa mắt nhìn, chậm rãi lấy nó ra.

Là một tin nhắn được gửi tới từ người dùng “Mây Mây”: “Cảm ơn anh vì đã không bỏ rơi em.”
Tống Minh Viễn siết chặt chiếc điện thoại trong tay, khuôn mặt đang dần trở nên phức tạp.

[…]
Châu Mộc Vân sau khi ngồi vào chiếc xe quen thuộc liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi đi một dòng tin nhắn, nhìn tới chiếc bình phun tinh dầu trước mặt lại vô thức nở nụ cười.

Từng làn sương mờ mờ ảo ảo phả ra vây lấy mặt cô, cơn đau đầu vốn dĩ sẽ xuất hiện mỗi khi đặt chân lên xe ô tô giờ cũng không còn nữa.

Ngước nhìn lên kính chiếu hậu Châu Mộc Vân lại phát hiện khuôn mặt mình quá nhợt nhạt, đôi mắt thường được khen là đẹp như ngọc bích đã chằng chịt tia máu, đến cả đôi môi mỏng như hai cánh hoa cũng bị nứt nẻ, nhạt nhòa chứ chẳng hồng hào như xưa nữa.

Cô lấy trong túi xách mình ra một thỏi son, vốn định tô lên để giấu đi vẻ mất sức sống nhưng lại vô tình phát hiện một tờ giấy nằm trong đó gần ba ngày trời.

Châu Mộc Vân sững người, lấy nó ra rồi lại đặt tay lên bụng, nếu hôm nay không thấy thì chắc có lẽ cô cũng quên béng mất trong bụng mình một sinh linh nhỏ bé đang dần lớn lên.

Đây chính là kết tinh tình yêu giữa cô và Tống Minh Viễn, nhưng trong hoàn cảnh như bây giờ cô lại chẳng thể mở lời với anh được.

Đối với sự xuất hiện của đứa con này tâm trạng Châu Mộc Vân thật sự rất phức tạp, vui có buồn cũng có, thai nhi đã được hai tháng tuổi rồi, cô chỉ lo khi nói tin này ra bạn trai mình sẽ không thể chấp nhận được.

Sợ rằng tâm trạng u buồn của mình sẽ làm ảnh hưởng đến con nên cô cũng quyết định không suy nghĩ lung tung nữa, cắm chìa khóa vào rồi khởi động xe: “Chờ mẹ vài tháng nhé bảo bối…”
Con của cô nhất định phải được sinh ra, nhất định phải được sống trong gia đình hạnh phúc đầy ắp tình yêu thương, nên dù khó khăn tới đâu Châu Mộc Vân cũng phải cố gắng đến cùng.


Chiếc xe ô tô chạy bon bon trên đường, ngay khi cửa sổ mở ra thì một gợn gió nhẹ cũng lùa vào thổi bay mái tóc của người phụ nữ.

Từng ánh đèn lấp lánh như sao trời đang dần được thắp lên các tòa nhà cao tầng, đưa thành phố phồn hoa ra khỏi cái tối đáng sợ.

Châu Mộc Vân chống tay, tay còn lại cầm vô lăng nhưng bỗng lúc này hình ảnh trước mặt bỗng phân ra làm hai.

“Chuyện gì đây?”
Cô nhíu mày, ngay sau đó lại lắc lắc đầu nhưng một cơn đau dữ dội bỗng truyền tới, hoa mắt, chóng mặt, có đủ cả.

Châu Mộc Vân hoảng loạn giữ chặt lấy vô lăng, cắn chặt răng để gượng ép bản thân mình tỉnh táo lại sau đó lắc đầu, nhưng những chiếc xe trước mắt không chỉ phân làm hai mà làm ba làm bốn luôn rồi.

“Tại sao lại đau đầu như vậy chứ? Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Cô thở gấp, sợ rằng mình sẽ gây tai nạn nên nhanh chóng tấp vào lề đường nhưng chợt quên mất mình đang trên đường cao tốc.

Một ánh sáng lóe lên, Châu Mộc Vân còn chưa kịp hoàn hồn lại thì chiếc xe container lập tức lao tới, đâm thằng vào xe cô.

“Á!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên ngay sau đó chiếc ô tô màu đen cũng bị lật mất vài vòng, khiến những chiếc xe xung quanh dừng lại hết.

“Có tai nạn rồi! Mau mau gọi xe cấp cứu ngay!”
“Mau cứu người đi, bên trong đó có một người phụ nữ kìa.”
“Làm sao đây, tôi không lật xe lên được, gọi cứu hộ giúp với!”
Châu Mộc Vân hi hí mắt, không màng tới chiếc xe đang đè hẳn trên người mình mà nhìn ra mọi người bên ngoài bằng ánh mắt cầu cứu: “Cứu con tôi… Làm ơn… cứu con tôi…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.