Đọc truyện Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu – Chương 6
Nhất định là do mấy ngày nay cứ tiếp xúc với gương mặt người chết của cậu ta nhiều quá ── chắc chắn là nguyên nhân đó! Chỉ cần đêm nay cùng với mấy người đẹp làm vài lần là có thể quên đi cái gương mặt người chết kia, ha ha ── William nở nụ cười thật tươi với mấy cô gái xinh đẹp ở bàn đối diện, má lúm mê người trên mặt lập tức hiện ra, khiến Cole nhìn có chút say mê, thế nhưng động tác kế tiếp của anh lại khiến Cole tím mặt.
William đứng lên, trên gương mặt là nụ cười mê người, tiến đến cái bàn mà bọn kia vừa chỉ có mấy cô gái, ngọn đèn mờ ảo cùng với âm nhạc ồn ào khiến cậu căn bản chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng lại rõ ràng nghe được bên kia truyền đến tiếng cười cao vút, rất hiển nhiên là William đã thành công, một lúc sau liền thấy mấy cô gái ấy đi về phía bàn bọn cậu.
“Thật không hỗ là William, vừa ra quân đã thành công!” Nam sinh bên này còn đang bận cảm thán, tại sao đều là đàn ông, bọn họ lại không nổi tiếng được như William? Người với người quả thật không phải ai cũng như ai!
“Ha, tập thể các anh em hoan nghênh các tiểu thư xinh đẹp đại giá quang lâm!” William còn đang ôm một người, đằng sau lại còn cả một đám, dáng vẻ rất đắc ý, đám nam sinh kia nhìn mà ghen tị muốn chết, mà khuôn mặt Cole thì lại càng trở nên âm trầm, cậu đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Đây là thứ các anh gọi là chơi sao?” Tức giận không gì sánh được nhìn bàn tay đang đặt lên eo cô gái kia của William, cậu cuối cùng gần như là gầm lên nói: “Anh vừa mới chia tay bạn gái cũ thôi, anh cái loại hỗn đản đa tình này!”
Mọi người thoáng cái trầm tĩnh hẳn lại, có vẻ khó hiểu nhìn cậu, cậu chỉ thấy thất vọng nhìn thoáng qua William, xoay người định rời đi.
“Ha, rốt cuộc là làm sao vậy? William?”
“Cái tên gia khỏa không biết mình là ai kia làm sao vậy, William?”
Mọi người cảm thấy khó hiểu, phản ứng của Cole giống như bọn họ đoạt đi người yêu của cậu vậy, mà người biết được nguyên nhân chỉ có thể là William, đương nhiên cuối cùng mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía anh.
William càng cảm thấy bất đắc dĩ, anh làm sao mà biết được khối băng kia bị làm sao chứ, vốn anh tâm tình tốt còn định giúp băng sơn mỹ nhân kia chơi một chút, ai mà biết gia khỏa kia đột nhiên nảy ra cái vấn đề gì, nhưng cái lúc gia khỏa kia bỏ đi hình như tâm tư cũng không được tốt cho lắm…
“Không có việc gì, cái người kia hay khó hiểu như thế đấy, các cậu không cần để ý đến cậu ta, chúng ta cứ chơi việc của chúng ta đã.” William lại đeo lên nụ cười trấn an người khác, không đứng đắn quay sang nói, “Hắc, các tiểu thư xinh đẹp, tôi vừa nói đến đâu rồi nhỉ?”
“A! Anh vừa nói cái cậu con trai kia tính tình rất quái dị…”
Rất nhanh, mọi người liền quên đi hành động kì quái vừa rồi, trong bài nhạc tiếp theo trở lại không khí hào hứng sôi nổi, các nam sinh hay nói mà nói chuyện cũng rất có duyên, còn các nữ sinh thì cũng không có một chút ngượng ngùng nào, rất nhanh bọn họ đã hỗn độn thành một đoàn. Nhưng người khởi xướng William trái lại bắt đầu cảm thấy không yên lòng…
Lúc Cole rời đi sắc mặt dường như còn tái nhợt hơn bình thường, câu nói cuối cùng còn cao hơn hai phần so với bình thường, nhìn cậu đi, bước chân có vẻ lảo đảo, cậu ấy còn phải lái xe… Sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ…
“William? William?”
“William!”
“Hả?” William giật mình, vừa phát hiện mình cứ thế mà xuất thần ngồi một bên, mọi người cứ thế nói chuyện, anh một chút cũng không có phản ứng, khiến cho mọi người bắt đầu khó hiểu mà chỉ trích anh.
“Anh làm sao vậy, người ta nói chuyện với anh, anh lại hoàn toàn chả có tí phản ứng nào, rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?” Đã quyết định chấm William, Suzanne làm nũng mà oán giận.
William cười cho có lệ, nhẹ nhàng nói một câu vào tai cô: “Anh đang suy nghĩ dùng mùi bảo hộ nào sẽ khiến em hưng phấn đây.”
“Anh…” Trên mặt Suzanne xuất hiện một tia đỏ bừng, thế nhưng rất nhanh mà hào phóng đáp lại, “Em thích vị chocolate.”
“Ha hả…” Không được… Anh hoàn toàn không yên tâm với cái khối băng kia, dù sao diện mạo cậu hoàn toàn không bình thường, hơn nữa đối với đường phố ở đây cũng không quen, là nơi ngư long hỗn độn, cậu lớn lên lại xinh đẹp như vậy, chỉ nhìn khuôn mặt này thì bọn sắc lang cũng chẳng quan tâm cậu là con trai hay gái nữa… Không xong rồi!
“Không xong rồi!” Anh đột ngột đứng lên, biểu tình trên mặt có vẻ nghiêm trọng, Suzanne lẫn mọi người đều ngây người, Suzanne càng cảm thấy thật tủi thân, có phải William rất ghét vị chocolate không… phản ứng mạnh như vậy…
“Xin lỗi, tôi có chuyện đi trước, chào nhé!” William vội vội vàng vàng cáo biệt, lưu lại một đống người như lọt vào trong sương mù, vừa ra ngoài câu lạc bộ, lập tức rút điện thoại di động gọi cho Cole, cũng không biết tên băng sơn làm cái gì mà nửa ngày không nhấc điện thoại, nôn nóng khiến anh muốn bấm gãy cả điện thoại!
Hung hăng ấn tắt, anh hít sâu một hơi, liều mạng ngăn chặn cái ý niệm muốn đem cái điện thoại di động kia ném bay xuống mặt đất, bất đắc dĩ lại ấn số di động của Cole lần nữa, cuối cũng nửa ngày sau bên kia mới truyền đến một thanh âm băng lãnh “Alô…”