Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 47


Đọc truyện Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu – Chương 47

Nam nhân nhìn qua tương đối ôn hòa kia trên mặt có chút giật mình, hắn nhìn William vô cùng chật vật rồi nhìn em bé trong lòng anh, nói thật, thật đúng là khó mà tin tưởng được, nam nhân này cư nhiên sinh em bé? Bất quá lão đại sao lại đối nam nhân này có hứng thú chứ? Lẽ nào nói lão đại cũng muốn chính mình sinh? Ách… Điều này cũng có thể, lão đại đến bây giờ bên người không có nữ nhân cũng không có em bé!

“Xin chào!”, Nam nhân mỉm cười với William, “Anh có thể gọi tôi Evan, lão đại chúng tôi muốn mời anh đi gặp một lần.”

“Tôi có thể cự tuyệt không?” William so sánh cục diện hiện tại, minh bạch bộ dạng hiện tại của mình căn bản trốn không thoát, anh nhìn những người này cũng không biết họ muốn mình làm gì… chẳng lẽ nói muốn bắt mình cùng em bé triển lãm sản phẩm nghiên cứu khoa học? Nghĩ vậy cả người anh run rẩy kịch liệt!

“Không thể, bất quá anh không cần sợ, lão đại chúng tôi không có ý ác.” Evan cười nói, chỉ nghe lão đại có ác ý hay không, kì thực hắn cũng không biết rõ lão đại rốt cuộc có ý gì, hắn ý bảo người lạnh lùng bên cạnh, “Xem ra ngài James cần chúng ta giúp đỡ.”


Hai người nam nhân cao to nâng William, William trong lòng có em bé không có cách nào phản kháng, hơn nữa anh hiện tại căn bản là không có khí lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý để hai nam nhân mang mình lên trực thăng, không biết bị mang đi nơi nào.

William lo sợ họ đối em bé bất lợi mà chăm chú ôm lấy em bé, nếu như bọn họ muốn lấy đứa bé của mình làm thí nghiệm, anh thà chết cùng con cũng sẽ không để bọn họ thực hiện được!

Em bé mới sinh còn chưa mở mắt, toàn người hồng giống như chuột con, cũng chưa kịp để anh bao bọc đã bị mang lên trên máy bay, không ngừng khóc nháo cứ cọ lấy ngực William, tiếng khóc thê lương bi ai làm William không biết phải làm sao, mà ba người khác thì bị làm cho phiền, cuối cùng nam nhân yên lặng kia cũng mở miệng nsoi với William: “Nếu như ngươi không cho nó câm miệng, ta sẽ đánh nó.”

William biết hắn nói thật, thế nhưng em bé bộ dạng này anh cũng đâu có biện pháp gì! Em bé không ngừng cọ vào ngực William, làm ngực anh sưng lên khó chịu, thậm chí bị đứa con cọ đến có chất lỏng từ nụ hoa chảy ra, anh bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì nhìn đứa con mình vừa mới sinh ra ––– nó không phải là muốn ăn sữa chứ? Anh lập tức nghĩ đến cách đây không lâu cảnh tượng Cole mút sữa của mình, lúc đó có nói một câu “không cần mua sữa bột”… Thế nhưng hiện tại sao có thể?! Dù là anh có sữa cũng không thể ở trước mặt nhiều người như thế đút cho con trai! Điều này sao làm được!

Anh ngẩng đầu nhìn về phía ba người kia, ngoại trừ Evan đang lái trực thăng, hai người khác đều đang trừng mình, anh biết người kia so với Cole còn muốn lạnh như băng hơn nói được là làm được, nếu nói Cole là lạnh như băng như vậy thì nam nhân này là lãnh khốc, trời mới biết hắn sẽ đối đứa con của mình làm ra sự tình tàn nhẫn gì!


William bất đắc dĩ cúi đầu nhìn em bé càng ngày càng khóc lợi hại, giọng khóc nho nhỏ có chút khàn khàn, làm anh rất yêu thương, anh hung hăng nhắm mắt lại, nâng áo T-shirt, đặt cái miệng nhỏ nhắn của con trai tại nụ hoa, em bé lập tức theo bản năng cắn tới, tuy rằng đứa bé còn nhỏ chưa có răng, thế nhưng cũng làm William có chút đau nhức.

Đứa bé bị đói một ngày tìm được thức ăn rồi, liền nhanh chóng bắt đầu mút vào, từ nụ hoa của William không ngừng mà hấp ra những giọt sữa ngọt ngào, cũng may sữa William tương đối dư thừa, đứa nhỏ không cần cố gắng nhiều sức là có thể ăn, nó ăn rất vui vẻ, hai bàn tay nhỏ thậm chí toàn tâm toàn ý áp tới bộ ngực William, tuy rằng không mất bao nhiêu khí lực, thế nhưng lại khiến William quẫn bách không dám mở mắt, chỉ làm đứa bé mút vào làm bộ ngực sưng phồng của anh như có kỳ tích mà cảm thấy thoải mái rất nhiều, mà nụ hoa bên kia không có mút vào cư nhiên chủ động thẳng đứng lên, tựa hộ khát cầu được mút vào ––– điểm này làm William vừa thẹn vừa giận ––– quả thực muốn giết cái tên Cole là người khởi xướng kia cùng với ba người làm mình lâm vào trạng thái quẫn bách trước mắt, thế nhưng anh không thể tránh được, do dự một chút, lại không thể chịu được đem miệng đứa con đặt sang nụ hoa bên kia, làm cho bên kia cũng thẳng đứng lên.

Bọn Daisy quả thực thấy trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ một người nam nhân không chỉ sinh con thậm chí còn có sữa, chính người đàn ông lãnh khốc kia trên mặt cũng bày ra vẻ xấu hổ nào đó, chỉ cảm thấy người phát minh ra nghiên cứu khoa học này thật sự là quá mức biến thái!

William bị đưa đến một trang viên lớn, mà cái trang viên này nghiễm nhiên có thể thành một khu dân cư nho nhỏ, bên trong trang viên này thậm chí còn cần phương tiện giao thông, nhìn ra được khả năng tài chính của chủ nhân, phản ứng đầu tiên của William là Nam Cung gia tộc! Lẽ nào Cole không tìm được mình, trực tiếp nhờ Nam Cung gia tộc tìm anh? Cũng có khả năng! Nghĩ như vậy, William liền cảm thấy trái tim bắt đầu co rút đau đớn, loại đau nhức này bất đồng với đau nhức lúc sinh con, là một loại như có như không nhưng vĩnh viễn không ngừng dày vò ––– trừ phi trái tim anh hoàn toàn chết đi, bằng không sẽ không dừng lại.


Anh bị đưa vào một thư phòng, lúc vào, những người đó liền đóng cửa phòng lại tự động rời đi, đứng cạnh cửa sổ sát đất ở thư phòng là một người thon dài, ngược với trời chiều làm anh thấy không rõ ràng lắm, chỉ có thấy được một mái tóc đỏ dài, nam nhân kia chậm rãi quay đầu, anh mới nhìn rõ ràng ––– nam nhân vừa nhìn là biết là con lai, một cặp mắt đen như màn đêm, ngũ quan có sự thâm thúy của người phương Tây lại có sự thần bí của phương Đông, khóe miệng chứa một tia cười tà nịnh, làm William rùng mình một cái.

Người nọ quan sát William hồi lâu, chậm rãi đi về phía William, William lập tức sinh ra cảm giác áp bách, cũng không phải áp bách do chiều cao – William cùng người đàn ông này chiều cao chênh lệch không có nhiều, mà là đến từ khí thế.

Nam nhân liếc mắt nhìn em bé trong lòng William đã được ăn no mà ngọt ngào tiến vào mộng đẹp, phát ra câu nói đầu tiên: “Nhi tử của ngươi thật xấu xí, xem ra gien của ngươi cùng Nam Cung Luật đều rất kém cỏi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.