Đọc truyện Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu – Chương 37
Động tác của William làm Cole cảm thấy không thoải mái, theo bản năng cảm thấy anh đang cự tuyệt mình! Trong lòng đau nhói, sắc mặt cũng trở nên thực khó coi.
William không muốn cùng Daisy dây dưa, nhưng dù sao cũng muốn xin lỗi đối phương một lần rõ ràng, anh khéo léo nói với Daisy: “Daisy, anh thực có lỗi, anh nghĩ chúng ta không có cách nào cùng một chỗ ……”
“Cái gì kêu không có cách nào cùng một chỗ!” Daisy lập tức hai mắt đỏ bừng, “William anh quên rồi sao? Anh từng cầu hôn em, muốn cùng em xây dựng gia đình!”
Lời của cô làm sắc mặt Cole ngày càng khó coi, nữ nhân này không nhắc thì cậu cũng đã quên! William muốn cùng nữ nhân này kết hôn thậm chí sinh đứa bé! Nữ nhân chết tiệt! William là của cậu! William hiện tại còn mang trong mình đứa bé của cậu! Thiếu chút nữa không thể khống chế lý trí mà rống to ra tất cả, miễn cưỡng chính mình tỉnh táo lại, Cole lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân kia, không nói gì kéo tay William xoay người rời đi.
Daisy nhìn thấy bọn họ sắp rời đi, cuống quít tiến lên muốn giữ William lại, mà William lại phất khỏi tay cô, Daisy trừng mắt nhìn tay mình giữa không trung, William James! Anh cư nhiên đối xử với tôi như vậy!
Cô đang muốn đuổi theo, đột nhiên chuông di động bên người vang lên, cô cũng không định để ý, định tắt nhưng nhìn đến số điện thoại xong cô lại không dám lỗ mãng, vội vàng tiếp điện thoại: “A lô…”
“Tam thập nhất, nhiệm vụ mới ––– nam nhân mang thai.” Di động truyền tới âm thanh lạnh như băng.
“Cái gì?!” Cô nghe nhầm sao? Nam nhân mang thai?!
Cole hoàn toàn không để ý ánh mắt người qua đường nhìn mình cùng William, túm lấy anh lập tức đi đến bãi đỗ xe, William có thể cảm thấy hàn khí lạnh như băng càng ngày càng lãnh từ Cole, thầm kêu không xong, anh thật vất vả cùng Cole hòa hợp chẳng lẽ cứ như vậy bị Daisy phá hủy? Mà mặt khác, trong lòng lại mừng thầm, Cole đang ghen sao? Cậu thích mình sao?
“Cole, cậu từ từ… Cole… bụng của tôi!” William thấy Cole hoàn toàn không để ý đến mình đành phải kêu đau, quả nhiên Cole dừng bước, kích động sờ bụng William, khẩn trương hỏi: “Đứa nhỏ xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì… Cole nghe anh nói không có việc gì, lại lãnh mặt im lặng không nói lời nào, một mình đi ra khởi động xe, đem xe chạy đến bên William, ý muốn anh lên xe.
Hai người lại lâm vào lặng yên, William phức tạp nhìn Cole, cậu có ý gì? Đứa nhỏ không có việc gì sẽ không để ý chính mình? Cậu đến chỉ vì đứa nhỏ trong bụng mình! Cậu chỉ để ý đứa nhỏ, nếu không phải bởi vì đứa nhỏ trong bụng mình, tên hỗn đản băng sơn này sao có thể đối với mình như thế? Phát hiện chính mình cư nhiên ăn dấm chua với đứa nhỏ, William buồn bực cởi áo khoác ra, nhìn thấy mặt Cole hoàn toàn không có dấu hiệu một chút giảm lạnh, liền đấm mạnh vào cửa kính xe, “Dừng xe!”
Cole bất thình lình rẽ vào lề đường phanh gấp, giọng nói lạnh lẽo hàn sương: “Chuyện gì?” Anh đang nghĩ muốn trở về tìm nữ nhân kia sao? “Anh nghĩ muốn trở về tìm nữ nhân kia? Hiện tại thân thể anh như vậy còn muốn tán gái sao?”
“Cậu nói cái gì!”William bị Cole trào phúng chọc giận, này khốn khiếp có ý tứ gì! “Là ai đem tôi thành người không ra người ma không ra ma!” Nếu không phải do cậu thì mình có thể biến thành quái mô quái dạng như thế này sao? Mà cậu cư nhiên còn lấy này cười nhạo mình!
Cole đột nhiên quay đầu căm tức trừng William, hình người dạng quỷ? Hừ, nói trắng ra, trong lòng anh vẫn là hận mình! Chính là bởi vì đứa bé nên đành chịu mà thôi! Chết tiệt! Thì ra cậu vẫn nghĩ đến chỉ cần William bên mình không sợ bị anh hận, nhưng hiện tại cậu phát hiện mình để ý! Hơn nữa chết tiệt phi thường để ý! Tưởng tượng đến William oán hận mình, tim Cole tựa như đang bị bóp chẹt mà co rút đau đớn, không cần! Cậu không cần William hận mình!
Cole đấm mạnh lên còi xe trên vô lăng, một tiếng chói tai vang lên, y đột nhiên quay sang, gắt gao ôm lấy William, giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ không ngừng cọ cọ William, không ngừng lặp đi lặp lại: “William, đừng bỏ tôi đi… đừng bỏ rơi tôi…”
William bị động tác bất thình lình của cậu làm hoảng sợ, cảm giác cơ thể cậu run run, không tự giác mà ôm lấy cậu, “Cole…” làm sao vậy? Mỗi khi nghĩ rằng cậu không có tình cảm với mình, cậu lại biểu lộ trước mặt mình vẻ yếu ớt khiến kẻ khác đau lòng như vậy, Cole a Cole, cậu rốt cục bảo tôi phải làm thế nào? Này quá giang xe một chút cũng không dễ chịu!
Cole ngẩng đầu nhìn William, nâng mặt anh lên, lạnh băng môi hôn, khát cầu ấm áp cho thân thể lạnh run.
Đôi môi lạnh như băng nhẹ nhàng chạm, miết môi anh, làm anh bỗng khô nóng,lập tức trả lại một nụ hôn sâu mãnh liệt điên cuồng, lưỡi nóng bỏng trượt vào khoang miệng có chút lạnh của Cole, triền miên, dồn dập như muốn hâm nóng.
Tay Cole bất tri bất giác vói vào trong quần áo, chạm lên làn da trần trụi, như nước lạnh lẽo, làm cho William run run. Tự biết từ sau khi mang thai thân thể đã lâu không tiếp xúc liền trở nên cơ khát, càng muốn cậu, nhưng…
“Từ Từ, Cole… chúng ta đang trên xe…” lý trí mỏng manh bắt buộc phải đẩy cậu ra, tuy rằng con đường này rất ít xe qua lại, nhưng không có nghĩa là không có, nếu tiếp tục làm tùy lúc đều có thể bị người nhìn thấy! Như vậy thật quá sức điên cuồng! Trước đây tuy rằng từng không kiềm chế được, nhưng chưa từng có điên cuồng như thế!
Cole nhìn anh, cầu xin: “William, đừng hận tôi…”
William sủng sốt một chút, bản năng phun ra một câu: “Tôi không hận cậu…”
Nháy mắt dứt lời, Cole đột nhiên hai tay vòng qua đầu anh, điên cuồng hôn lên, mút lấy nước bọt trong miệng anh, quyện chặt, quấn quít, dây dưa, kịch liệt, nóng như tia lửa bắn phá toàn thân! William lập tức ôm chặt cổ Cole, như dũng sĩ tích cực ứng chiến khiêu khích Cole.
Điên rồi! Để cho bọn họ cùng nhau nổi điên đi!