Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 7: Sự giáo dục của gia minh diệc


Đọc truyện Ái Thượng Điều Giáo Sư – Chương 7: Sự giáo dục của gia minh diệc

Edit: Gấu bếu phì ~

Vẽ lại bản thiết kế của Minh Diệc làm cho Lăng Phàm bận rộn suốt một ngày, không phải vì năng lực của Lăng Phàm quá kém cỏi, cũng không phải do Gia Minh Diệc giao nhiệm vụ quá khó khăn cho cậu. Chỉ là tổ trưởng mới giao công việc lần đầu, nên cậu tự dặn mình phải làm thật tốt.

Mà Gia Minh Diệc sau khi thấy bản vẽ của Lăng Phàm, hơi nhíu mày. Nhìn ra được người này rất dụng tâm, cũng rất nỗ lực theo đuổi bản gốc nên mang đến hiệu quả khá tốt, nhưng trông hơi cứng, cũng như chưa hiểu được dụng ý của nhà thiết kế. Lăng Phàm thấy Gia Minh Diệc lạnh mặt thì tự ti cúi đầu. Cậu cũng không phải thực sự theo học thiết kế, thời gian học đại học cũng chỉ học quản lý thương nghiệp, ban đầu vào công ty này cậu cũng chỉ là muốn làm nhân viên bình thường, nhưng để thích ứng công việc của công ty hơn, Lăng Phàm đi học thêm lớp kiến trúc thiết kế ban đêm. Hình như cậu xoay ngang vẫn là quá kém, bản vẽ cơ bản nhất cũng không lọt vào mắt tổ trưởng? Thấy vẻ mặt uể oải của Lăng Phàm, Gia Minh Diệc không khỏi mềm lòng, thả lỏng sắc mặt, hắn đem bản vẽ đến trước mắt Lăng Phàm:

“Tiểu Phàm, tại sao cậu nghĩ tòa nhà này sẽ phù hợp với thiết kế của tôi?”

“Cái này…” Ý của hắn là cậu không biết mà làm liều ư?

“Vậy sao cậu lại xây dựng tòa nhà với ý tưởng liên quan tới các khối hình vuông màu xanh?”

“Cái kia…”

“Cậu không cần lo lắng, tôi nghe nói cậu đi học lớp học kiến trúc thiết kế ban đêm nên muốn xem thử ý tưởng của cậu.”

“Tôi …tôi…” Lăng Phàm do dự nửa ngày, nhìn Gia Minh Diệc không có ý định buông tha cho cậu, chỉ có thể cúi đầu nói: “Tòa nhà này nằm ở  trung tâm thành phố, bởi vì không gian không có quá nhiều cây cối, tôi muốn để nhân viên có thể làm việc tốt hơn, vậy nên muốn tranh thủ làm tăng diện tích của màu xanh.”

“Tốt, như vậy…. làm thế nào để tăng thêm không gian có màu xanh?”

“Tôi.. tôi còn chưa nghĩ tới.” Cậu ở trước mắt Gia Minh Diệc nhất định là rất buồn cười đi chỉ biết nói lý thuyết suông.

Gia Minh Diệc lại không biểu hiện ra chút khó chịu nào, chỉ là lấy lại bản vẽ, nhìn đồng hồ một cái.

“Sắp đến giờ tan ca rồi,chúng ta đi thôi!”

“Vậy… kế hoạch này…” Hiện tại chưa đến năm giờ, thời gian vẫn còn sớm mà?


Hơn nữa… hắn không phải là không chấp nhận bản vẽ của cậu sao?

“Bản vẽ cũng không thể làm xong ngay được. Đi thôi. Hôm nay tôi dẫn cậu tới một nơi.”

“A….?” Lại đi đâu? Cậu luôn cảm thấy người đàn ông này có quá nhiều chủ ý, liền khẩn trương thấp thỏm. Ngay khi Lăng Phàm còn ở trong kinh ngạc, Gia Minh Diệc đã tắt đèn, đứng ở cửa phòng làm việc.

“Còn không nhanh lên, chậm thì cậu tự mà chạy theo xe!”

“A,…. vâng” Lăng Phàm lấy lại tinh thần, vội vàng chạy theo hắn ra ngoài.

*****************************************************************************

Vốn là ý tưởng không tồi, biết đâu ý tưởng của mình lại hợp ý hắn? Không nghĩ tới, hắn vậy mà chỉ lái xe mang cậu đi cửa hàng bách hóa mua đồ uống và bánh bao, sau đó tới nơi hoang vu phế tích này..

“Xách đồ đi theo tôi.”.Tìm đến một khu dân cư  gần đó, hắn liền dừng xe, mang thực phẩm mua tại siêu thị ném cho Lăng Phàm, tự mình xuống xe hướng đống đổ nát đi đến, cuối cùng tìm ra một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, hoàn toàn không để ý một thân âu phục xa xỉ đắt tiền. Lăng Phàm cũng theo sát mà đi, dưới chỉ thị của Gia Minh Diệc mà ngồi xuống cạnh hắn.

“Biết nơi đây là đâu không?” Mở nắp chai nước khoáng, Gia Minh Diệc uống một hớp lớn, sau đó lấy ra bánh bao…. bắt đầu ăn. Lẽ nào nơi đây là Diệc gia? Không.. sao có  thể, tên con đường này hình như thường xuyên xuất hiện trên các văn kiện, chắc là…. Lăng Phàm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, “Đây là nơi sẽ xây dựng tòa nhà kia của công ty?”

“Đúng vậy.” Gia Minh Diệc hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục ăn bánh bao.

“Gia tiên sinh….tại sao lại dẫn tôi tới đây?”

“Có một vài vấn đề còn chưa nghĩ thông suốt, muốn đến đây ngồi một chút….”

Nghĩ thông suốt? Những gì anh ta cần lúc này là tới đây nghĩ thông suốt mọi chuyện? Lăng Phàm còn đang buồn bực, Gia Minh Diệc đã mở miệng:


“Tiểu Phàm, cậu có thể nói cho tôi biết, giá đất của các tòa nhà gần đây không?”

“Nơi này là trung tâm thành phố cũng là nội thành cũ, dân cư nơi này cũng đã lâu năm, hầu hết đều có trên trăm năm lịch sử, ít nhất thì cũng là sáu mươi năm, phong cách có chút phức tạp, bao hàm gồm rất nhiều yếu tố phương Tây, nhưng đồng thời cũng có đặc điểm thuộc về phương Đông.”

“Vậy nếu như ở đây xây dựng một doanh nghiệp hiên đại mà lại dùng một diện tích lớn, cậu nghĩ liệu có thích hợp hay không?”

“Ách…” Đáp án của vấn đề này rất rõ ràng, phụ cận đều là dân cư lâu năm, hơn nữa bởi vì đa số là các khu nhà cổ, đột nhiên có một tòa nhà cao tầng, làm sao cũng không phù hợp. Nhưng, mặc kệ nói như thế nào thì công ty đã chọn nơi này rồi, Gia Minh Diệc sao lại như vậy? Cũng chỉ là người được thuê để thiết kế, cũng không thể vì lời nói không thích hợp của cậu mà để công ty mua đất rồi lại phải bán đi, thay đổi nơi khác phải mất bao nhiêu thời gian cơ chứ? Họ Gia kia đương nhiên là thấy vẻ mặt của Lăng Phàm, đã lấy được đáp án, lơ đễnh cười cười, tiếp tục nói: “Vậy không bằng cho tôi một lời giải thích, tại sao các lãnh đạo cấp cao của công ty cậu lại chọn nơi này?”

“Gần đây có quảng trường và thành phố thương mại nổi tiếng của thành phố S,  cũng coi như là trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi, nhưng giá đất lại không quá đắt, hơn nữa không quá nhiều người nên tương đối an tĩnh.”

“Không sai.” Gia Minh Diệc đồng ý gật đầu, “Vì vậy, để tránh gây xung đột với các tòa nhà dân cư xung quanh về phong cách, cậu nghĩ nên xây dựng tòa nhà này như thế nào?”

“Ít nhất…” Lăng Phàm đột nhiên nghĩ tới bản thiết kế của Gia Minh Diệc. Đó là một tòa nhà không quá hiện đại, cũng không quá nổi bật, ngược lại có vẻ khá là đơn giản, có rất nhiều bản vẽ, vậy mà tổng công ty lại nữa chọn bản vẽ này. Bây giờ nghĩ lại, Gia Minh Diệc kỳ thật đã từng tới nơi này đi.

“Cậu cứ nói việc ngoài lề, hiện tại đã tan ca rồi, tôi không còn là tổ trưởng, cậu không phải cấp dưới của tôi.” Hướng Lăng Phàm chậm chạp mở miệng, Gia Minh Diệc lần nữa nói.

“Nếu chung quanh mọi vật đều tương đối cũ kỹ, tòa nhà của chúng ta ngược lại hiện đại hóa, trái lại sẽ có vẻ rất đột ngột, hơn nữa nếu như theo trong kế hoạch mà lắp thật nhiều đèn năm màu, buổi tối cũng sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của người dân.”

” Vậy nên?” Cậu nhóc này tuy ngốc lại hay tự ti, may là không mà hết thuốc chữa.

“Cho nên chúng ta cần chính là một tòa nhà theo phong cách cổ xưa nhưng không mất đi phong cách của một doanh nghiệp lớn.”

“OK, như vậy vấn đề công việc đã ổn, cậu nghĩ nơi này xanh hóa thì nên như thế nào mới hợp?” Đưa tay lấy nước và bánh bao còn lại cho Lăng Phàm, còn hắn thì đứng lên, mặt hướng về phía đường cái. Lăng Phàm lắc đầu, vẫn như cũ không có ý tưởng. Lúc trước ở công ty cậu cũng chỉ giúp đồng nghiệp làm việc vặt, đâu có được thiết kế bao giờ?

“Nhắm mắt lại, ngẫm lại đồng nghiệp của cậu, tưởng tượng tương lai làm việc tại đây, nếu như là cậu, cậu mong muốn mỗi ngày đi tới nơi này sẽ thấy mọi thứ như thế nào?” Gia Minh Diệc nói, đã nhắm hai mắt lại. Lăng Phàm cũng chỉ có thể theo hắn, cố gắng tưởng tượng hình dáng tòa nhà sau này.


“Tôi mong muốn dù khí hậu như thế nào, ở đây đều có thể có một màu xanh biếc, nhưng nó cũng phải thể hiện xuân nắng, hạ nhiệt tình, mùa thu thu hoạch, mùa đông lạnh giá …”

“GOOD, đây là điều tôi cũng rất mong muốn.” Đây là lần đầu tiên Gia Minh Diệc tặng cho Lăng Phàm ánh mắt tán dương.

“Gia tiên sinh, tôi.. tôi vừa rồi…. là nói bậy thôi…”

“Tôi nghĩ ý kiến của cậu không có vấn đề, như vậy, tôi cho cậu một tuần, sau đó cậu cho tôi sơ bộ kiến nghị xanh hóa nơi này.”

“Gia Minh Diệc tiên sinh, tôi.. tôi không được, tôi chưa bao giờ làm…” Lăng Phàm chưa kịp nói xong đã bị Gia Minh Diệc phất tay cắt đứt, “Không cần nói không được, nếu cậu muốn theo tôi công tác thì nhất định phải làm.” Nhìn Lăng Phàm thấp thỏm sợ sệt một chút, tiếp tục nói,”Cung cấp cho cậu một gợi ý, trước khi bắt tay vào làm cần tìm hiểu sơ qua một chút về phong cảnh, cây cối thực vật…”

*****************************************************************************

Tròn một tuần, Lăng Phàm ngoài thời gian đi vệ sinh thì đều ngồi trước máy tính qua ngày. Tra tư liệu, phác thảo sơ đồ bản vẽ, viết kế hoạch, nhiều lần sửa chữa, nhiều lần suy nghĩ cân nhắc,…..

Mắt thấy thời gian Gia Minh Diệc quy định ngày càng gần, Lăng Phàm vẫn chưa tìm được một phương án thiết kế thích hợp. Quanh năm đều có thể thấy quang cảnh thực vật, đồng thời cũng muốn thể hiện đầy đủ bốn mùa…. Cậu đi đâu mà tìm thứ như vậy?

Cuối cùng thời hạn đã đến, Lăng Phàm từ sáng sớm đi làm đã  mất hồn mất vía. Cậu sợ Gia Minh Diệc hỏi tới vấn đề có liên quan tới thiết kế xanh hóa tòa nhà mà chính cậu lại làm không được, nhưng đồng thời cũng lo sợ Gia Minh Diệc chỉ thuận miệng nói một chút, kỳ thực hắn sẽ không quan tâm cậu làm được không.

Đợi được đến giờ tan làm, lòng Lăng Phàm thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại. Hình như Gia Minh Diệc quên mất sự việc kia, nên cậu cũng không cần lo lắng đề phòng.

Đúng lúc này Gia Minh Diệc gọi cậu lại

“Tiểu Phàm, tuần trước tôi giao cho cậu thiết kế  phương án xanh hóa của tòa nhà, cậu làm xong chưa?”

“Ách… Cái kia… Tôi…” Cúi đầu ấp úng hơn nửa ngày, Lăng Phàm lấy hết dũng khí mở miệng, “Xin lỗi… Tôi … thật sự không có khả năng này, bởi vì…” Càng nói đầu cậu cúi càng thấp, gần như là giấu hết trong quần áo không nhìn thấy.

Gia Minh Diệc cũng không có tức giận hay thất vọng, chỉ là nghiêm túc nói: ” Tiểu Phàm, có phải cậu nghĩ tôi giao nhiệm vụ cho cậu là ép buộc hay không?”

“Không, không phải.”


“Vậy có phải thời gian tôi yêu cầu quá ngắn?”

“Không có.”

“Không phải yêu cầu của tôi rất cao, cũng không phải thời gian quá gấp.Vậy… Là cậu không tận tâm công tác?” Gia Minh Diệc cuối cùng ra được kết luận như vậy.

“Thực sự… Rất xin lỗi.” Hiện tại, áy náy cũng có vẻ vô lực.

“Nếu như xin lỗi có thể giải quyết tất cả vấn đề, vậy có phải hay không tôi không cần làm việc, chỉ cần nói suông là được?”

“Đều không phải, tôi không có xem nhẹ nhiệm vụ, tôi thất sự…” Lăng Phàm tiếp tục xin lỗi nhưng bị Gia Minh Diệc trực tiếp ngăn cản.

“Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho trợ lý của tôi không thông minh, tôi cho cậu thời gian từ từ học, nhưng tôi không chấp nhận việc không cố gắng tiếp thu, không nỗ lực vươn lên của cậu.”

“Gia Minh Diệc tiên sinh, tôi không có!” Lăng Phàm không khỏi có chút nóng nảy. Bị tổ trưởng nghi ngờ năng lực và thái độ làm việc tuyệt đối là chuyện tối kỵ, nói không chừng cậu vì vậy mà mất đi công việc này, hơn nữa Lăng Phàm nhận lời nói không tốt từ hắn, hiện tại cậu hoàn toàn không hiểu.

“Có hay không không phải dùng miệng nói, mà là dùng hành động của cậu thể hiện.” Hắn không nhịn được thiếu kiên nhẫn, làm Lăng Phàm lo lắng chén cơm của bản thân khó giữ được.

“Gia Minh Diệc tiên sinh, tôi biết đều là tôi sai, nhưng tôi mong muốn ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa.”

“Cơ hội, không phải nói là có, cần chính cậu tận dụng năng lực bản thân.” Vẫn là đáp án dập khuôn như trước, khiến Lăng Phàm không khỏi hoảng hốt.

“Thế nào là tận dụng tài năng?” Cậu cẩn thận hỏi lại. Lúc này đây Gia Minh Diệc cũng không có trực tiếp trả lời, hắn ngồi dậy, vòng qua bàn làm việc đứng ở trước mặt Lăng Phàm, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng khó phát hiện. Nếu như nhóc ngu ngốc này không có biểu hiện hoảng sợ như vậy, hắn cũng không muốn khi dễ cậu…

Dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ Gia Minh Diệc, Lăng Phàm theo bản năng lùi một bước.

“Tôi còn chưa nói… cậu đã bắt đầu sợ?” Gia Minh Diệc khinh miệt cười.

“Không phải…” Trả lời rất thẳng thắn.

“Kỳ thực, rất đơn giản, chỉ cần cậu ….lấy thân mình… bồi thường cho sai lầm ngày hôm nay… là được” Tới gần Lăng Phàm một chút, cảm giác được thân thể đối phương không kiềm được run rẩy, Gia Minh Diệc lại càng hưng phấn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.