Ái Thượng Điều Giá Sư

Chương 45: Sân trường thiên • Tâm nguyện


Đọc truyện Ái Thượng Điều Giá Sư – Chương 45: Sân trường thiên • Tâm nguyện

Rất nhanh sau đó Sở Dao quay lại trường đi học.

Bắt đầu từ khi đó, quan hệ của cậu ta cùng Lăng Phàm càng ngày càng trở nên thân thiết. Số lần hai người cùng đi học cùng ăn cơm tăng dần lên, trong lòng đều tự hiểu nhắc nhở bản thân không nhắc lại chuyện xảy ra lúc trước. Đảo mắt đến cuối năm, trước đêm Giáng Sinh, hoạt động của cậu lạc bộ radio cũng nhiều lên. Mọi người trong club đều am hiểu xã giao lại có giọng nói truyền cảm, đều là người có khả năng đứng ra tổ chức hoạt động cùng có đủ khả năng tuyển người vào clb. Sở Dao muốn làm hội trưởng hội  sinh viên kế nhiệm, đương nhiên đối với hoạt động trong trường tham gia không biết mệt, cậu ta xung phong nhận công việc tổ chức hoạt động ngoại khóa đêm Giáng Sinh cho sinh viên trong trường, phụ trách tìm kiếm sân thích hợp để tổ chức. Vừa vặn đoạn thời gian đó Lăng Phàm cũng không có việc gì bận, thế là hai người liền đi cùng nhau, cứ có thời gian rảnh là lại chạy ngược chạy xuôi, chạy tất cả các nơi có thể để chọn lựa, thường xuyên đến đêm mới mệt mỏi trở về.

Tiêu Đồng tuy rằng không thích Lăng Phàm cùng Sở Dao ở cùng một chỗ, thế nhưng công việc tại hội học sinh của hắn rất nhiều nên hắn không thể can thiệp vào chuyện của Lăng Phàm, chỉ có thể nhắc nhở cậu không cần qúa tin tưởng những gì Sở Dao nói. Buổi tối một ngày, hai người bởi vì chạy đi tìm sân khấu thích hợp nên đã quá nửa đêm, bởi vậy không có xe để về. Đứng ở dưới gió lạnh, Sở Dao nhìn Lăng Phàm,” Bằng không… đêm nay chúng ta liền ngủ bên ngoài đi?Hai người ngủ một phòng, cũng không mất bao nhiêu tiền đâu.”

Lăng Phàm đã lạnh đến mức run run, không nghĩ nhiều liền đồng ý. Hai người ngủ trọ lại tại một quán gia đình, không lớn nhưng rất ấm áp. Sở Dao có vẻ rất mệt mỏi, tiến vào trong phòng liền ngồi phịch xuống ghế, một ngón tay cũng không muốn động. Lăng Phàm vì hắn mà lấy một lý nước ấm, chính mình vào phòng tắm tắm rửa trước. Nửa giờ sau thời điểm cậu lau tóc đi ra, thấy Sở Dao ôm đầu gối ngồi ở trước cửa sổ, trên vai khoác chăn, ngốc ngốc nhìn ra cảnh đêm  bên ngoài.

“Tiểu Phàm.” Nghe thấy tiếng động của Lăng Phàm, Sở Dao quay đầu lại, lộ ra tươi cười nhợt nhạt, “Tiểu Phàm, tớ…. cảm thấy rất mệt.”


“Tớ biết, cậu bận rộn cả ngày như vậy rất vất vả. Lăng Phàm cũng sờ đầu của hắn, “ Mau tắm rửa một cái rồi mới ngoan ngõan ngủ một giấc, ngày mai liền sẽ khôi phục tinh thần.”

“Thật sao?” Sở Dao cười khổ, “ Thế nhưng tớ rất sợ hãi, mỗi buổi tối tớ… đều rất sợ hãi….. sợ bản thân ngủ …. Sau đó sẽ không dậy nổi nữa……”

“Đừng nói linh tinh!” Lăng Phàm cả kinh.

“Là thật, Tiểu Phàm, bệnh của tớ là trị không nổi, nhiều khi kinh hoảng nghĩ tới bản thân có thể chết bất cứ lúc nào. Thế nhưng tớ còn chưa trải qua đại học xong, còn chưa kịp kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng cha mẹ, còn chưa vì bản thân và mẹ đấu tranh mang lại vinh quang trong gia tộc….. Tớ thấy còn rất nhiều chuyện, cho nên tớ muốn tranh thủ dùng thủ đoạn, để bản thân càng nhanh  đạt được mục đích…..” Sở Dao nghẹn ngào, “ Tiểu Phàm, thật xin lỗi cậu…….”

“ Vì cái gì lại giải thích với tôi?”


“ Cậu biết rõ đi? Sở dĩ tớ tiếp cận cậu chỉ vì cậu là bạn cùng phòng với Tiêu Đồng học trưởng. Tớ là một người ti bỉ lại vô sỉ, thế nhưng cậu lại dễ dàng tha thứ như vậy, thật sự xin lỗi….”

Lăng Phàm sửng sốt trong chốc lát. Sở Dao thật mệt mỏi đi? Cho nên mới có thể đột nhiên nói ra nhiều suy nghĩ như vậy? Thế nhưng, Lăng Phàm biết chính mình không thể giúp Sở Dao đạt được mục đích, bởi vì Tiêu Đồng tại hội sinh viên cậu hoàn toàn không biết một chút gì. Cậu chỉ xem Sở Dao là bạn bè bình thường, hi vọng cậu ấy bởi vì ốm đau không còn  mà không còn suy nghĩ linh tinh nhiều chuyện nữa, sẽ giúp cậu ấy không còn tịch mịch nữa.

“Tiểu Dao, rất muộn rồi.” Cậu hướng Sở Dao cười cười, “ Nhanh tắm rửa đi, sáng mai còn phải quay lại trường.”

Thế nhưng, cái gì cậu ấy cũng không làm. Lăng Phàm rất rõ tính tình bản thân, thế nên cậu không để ý. Vô luận đối phương cao thượng hoặc là ti bỉ vô sỉ, cậu đều có thể dùng thái độ lạnh nhạt giống nhau tựa như không có gì xảy ra mà đối đãi với đối phương.Sở Dao không khỏi cười khổ trong lòng, tính cách Lăng Phàm như vậy, một ngày nào đó không hại chết chính mình thì cũng là hại người bên cạnh bản thân. Mang theo cảm xúc bất đắc dĩ đứng dậy, hắn xoa xoa thái dương đi vào phòng tắm. Hôm nay đại khái là do thật sự mệt mỏi đi, hắn thật muốn…… lập tức liền có thể nằm xuống đi ngủ……..

Lăng Phàm nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại, trong lại thấp thỏm không yên, không thể yên tâm mà đi ngủ trước. Sở Dao một mình ở trong phòng tắm không thành vấn đề đi? Cậu ấy thật sự chỉ mệt mòi, vẫn là không có chuyện gì khác? Vẫn là đợi cậu ấy tắm rưa xong rồi ngủ đi, nếu như có chuyện gì xảy ra ít nhất cậu còn thức mà ứng phó.


Ngồi trên giường Lăng Phàm nghịch di động. Mười phút qua, hai mươi phút qua, ba mươi phút qua….. năm mươi phút… ước chừng một giờ sau, Sở Dao vẫn không ra khỏi phòng tắm. Cánh cửa đóng chặt, bên trong không một tiếng động. Lăng Phàm ngẩng đầu có chút lo lắng nhìn nhìn phòng tắm, do dự trong chốc lát, xuống giường đi qua gõ gõ cửa phòng tắm: “ Tiểu Dao, câu có khỏe không?”

Không có bất cứ âm thanh nào.

“Tiểu Dao?? Tiểu Dao???”

Trong lòng xẹt qua một tia bất an, Lăng Phàm tăng  thêm khí lực gõ cửa. Nhưng vô luận cậu có gõ như thế nào thì trong phòng tắm không có âm thanh trả lời. Đến cuối cùng cậu nhịn không được phá cửa xông vào.

Cảnh tượng trước mắt thật sự khiến cậu ngây người. Trong phòng tắm nước bay hơi, Sở Dao trần như nhộng té trên mặt đất, hỗn hợp máu tươi cùng nước ấm lan tràn quanh người hắn, chảy xuôi trên mặt đất, trường hợp này thật sự khiêntinh thần người nhìn thấy hoảng loạn. Đại não Lăng Phàm trống rỗng một giây sau đó đột nhiên bừng tỉnh lại, nhanh chóng lao ra khỏi phòng chạy đi tìm người.


Nửa giờ sau, Sở Dao được đưa lên xe cứu thương. Đây đã là lần thứ hai cậu chứng kiến Sở Dao phát bệnh, mà Lăng Phàm cũng từ miệng nhân viên cấp cứu biết được đây là xảy ra chuyện gì……. Bệnh máu chậm đông, một loại bệnh di truyền mà có. Nó như một phần của cơ thể, không thể chữa khỏi, bệnh trạng là phần khuyết thiếu trong cơ thể bệnh nhân, bất cứ cái gì dù chỉ là một miệng vết thương nhỏ đều sẽ dẫn đến khí huyết lưu thong không đình chỉ, có khi không bị thương cũng đột nhiên phát tác. Xe cứu thương chạy như bay, Sở Dao bắt lấy tay Lăng Phàm.

“Tiểu Phàm, tớ có chết hay không…. Sắp chết…..” Hơi thở của hắn mỏng manh.

“Sẽ không đâu, Tiểu Dao, kiên trì nào….” Lăng Phàm cầ chặt ngón tay lạnh bang của hắn.

“Tớ …. Có thể hay không… cứ như vậy….. máu toàn thân chảy hết… rồi mới chết….” Ánh mắt Sở Dao tan rã, kinh ngạc nhìn nóc xe cứu thương,” Thế nhưng… tớ không muốn……. Học trưởng Tiêu Đồng cũng chỉ là vì thương hại tớ, mới nguyện ý để tớ tiếp cận, nhưng là……. Tớ càng muốn được hắn thực sự tán thành, hi vọng hắn cam tâm tình nguyện đem vị trí hội trưởng lưu lại cho tớ…..”

Lăng Phàm cảm thấy một tia bi thương. Đối với người bình thường mà nói, hội trưởng hội sinh viên, vị trí như vậy căn bản không có gì quan trọng, tại trường học có càng nhiều tự do thoải mái càng tốt cứ để ai muốn thì làm. Thế nhưng Sở Dao có khả năng không có cơ hội này, nhân sinh của cậu ấy có thể bất cứ lúc nào chấm dứt, cho nên mới cố chấp với vị trí đó như vậy, không tiếc bất cứ cái gì cũng muốn có nó…….

Trong lòng chua chua, giờ khắc này, cậu chưa bao giờ khó chịu trầm lặng như vậy,vì vận mệnh bất hạnh của Sở Dao mà cảm thấy rất khổ sở.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.