Đọc truyện Ái Thê – Chương 24
Ái thê – Tố Y Độ Giang
Chương 24
Editor: Phong Ca | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Like page để cập nhật mọi thông tin nhanh nhất: facebook.com/chaomotngaynang/
Mộ Thiền xấu hổ, gương mặt đỏ rực như ánh chiều tà lan từ mặt đến tận sau gáy.
“Ta… Ta không để ý đến chàng nữa!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng không nỡ rời đi, nàng gục xuống bàn, mặt chôn trong khuỷu tay không quan tâm đến hắn.
Thẩm Tranh thấy nàng không đi thì hiểu ngay là nàng muốn được dỗ, nếu không đã chạy đi từ lâu rồi.
Hắn đi qua, nhẹ nhàng sờ lỗ tai nàng. Ai ngờ nàng lại hoảng sợ, trừng mắt nhìn hắn, gắt giọng: “Đáng ghét, đừng đụng ta.”
“Được được, ta không chạm vào nàng.”
Hắn cười bỏ tay ra. Bỗng nhiên hắn rất muốn cười, một câu nói giống nhau nhưng lại được nói với ngữ điệu hoàn toàn khác. Đời trước, nàng cũng từng nói vậy, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ mang theo hận ý. Hơn nữa, khi nói xong liền ngoảnh mặt bước đi, một ánh mắt bố thí cũng lười. Nào giống hiện tại, nàng mắng hắn xong thỉnh thoảng còn lén lút đưa ánh mắt nai con nhìn hắn. Tận đến lúc hai mắt chạm nhau, nàng mới vùi đầu xuống.
Đồng ý không chạm vào nàng nên hắn phải tìm cách khác để dỗ nàng.
Hai tay hắn đan vào nhau, hít một hơi thật sâu, thấy nàng không phản ứng tí nào thì ra vẻ oan ức: “Ta xin lỗi nàng, là ta không tốt. Biết nàng không thích nghe mà vẫn nói hươu nói vượn.”
“…” Mộ Thiền vẫn không nhúc nhích như cũ nhưng trong lòng lại dễ chịu hơn một chút.
“Đều là lỗi của ta, ta không nghĩ là nàng lại hiểu. Ta vẫn luôn cho rằng nàng không hiểu gì cả nhưng không ngờ nàng lại tiến bộ nhanh như vậy. Không chỉ hiểu nghĩa đen mà ẩn ý bên trong cũng hiểu, trước kia nàng đâu có như vậy.”
Không chờ hắn nói xong, Mộ Thiền liền ngồi thẳng dậy, khuôn mặt đỏ bừng, giả bộ muốn đánh hắn: “Ý chàng là ta sai chứ gì? May là ta hiểu nếu không bị chàng đùa giỡn cũng không hề hay biết.”
Thẩm Tranh nắm đôi bàn tay trắng như phấn của nàng, cười nói: “Nàng đừng tức giận! Nàng thông minh lại thích chọc ghẹo tâm trí ta, chẳng lẽ không nên vui mừng hay sao?”
“Không vui! Đây có phải chuyện gì tốt đâu!” Nàng buông nắm đấm ra, trông bộ dạng thật sự không vui tí nào.
“Sao lại không phải chuyện tốt, người xưa có câu: tri âm gặp tri âm. Nếu ta nói mà nàng không hiểu thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Mộ Thiền kinh ngạc với độ “vô sỉ” của hắn: “Chàng, chàng còn muốn trao đổi với ta thế nào?”
Tròng mắt hắn đảo quanh, trông như đang tìm kiếm người thích hợp: “Ta không tìm nàng thì tìm ai? Nàng là nương tử của ta, ta chỉ có thể tìm nàng thôi.”
Môi nàng giật giật như muốn nói gì đó.
Thẩm Tranh nhìn nàng chằm chằm, phỏng đoán nàng định nói hắn đi tìm tiểu thiếp hoặc ca cơ linh tinh ngoài kia. Nhưng cuối cùng nàng không nói ra mà chỉ che khóe miệng đầy ý cười.
Có tiến bộ rồi! Nàng không muốn cùng nữ nhân khác “chiếm hữu” ta. Thẩm Tranh đắc ý tưởng tượng, tiến thêm một bước dò xét nàng: “Hơn nữa, ta cũng không có ý đó với nữ nhân khác, chỉ muốn được ở bên nàng.”
Mộ Thiền rũ mắt che miệng cười yếu ớt, tiếp đó ngượng ngùng liếc nhìn hắn: “Câu nói dễ nghe nhất của chàng đêm nay đấy.”
“Đâu có, đây là câu nói chân thành nhất của ta. Vừa nãy chọc ghẹo nàng cũng không phải thật tình. Hiện giờ ta nào dám chạm vào nàng, đừng nói phía dưới mà ngay cả mặt cũng không dám.”
“Không được nói cái gì trên dưới nữa.”
“Được được, không nói nữa.” Sau đó, không nhịn được thầm nói: “Tại ta quen miệng, không cam lòng không chạm vào nàng.”
Mộ Thiền thấy hắn thuận theo mình nên đã hết giận từ lâu, cười nói: “Ta cũng không còn giận chàng nữa. Có phải chúng ta nên mau chóng quay lại buổi tiệc không?”
Đương nhiên là không nên rồi, hắn đã muốn chuồn từ lâu nhưng bây giờ không những trốn thành công mà còn được ở cùng người thương, bị điên mới muốn trở về: “Ta nghĩ là không nên, lúc nãy ta vừa dạy dỗ Cao Linh Ngôn, bọn họ càng xem ta như ôn thần. Ta không có ở đó, Vương gia với bọn họ ăn uống càng vui vẻ.”
Mộ Thiền chọc mi tâm của hắn: “Chàng đấy, vốn không nên để ý cái tên họ Cao kia, người ngoài nhìn vào lại hiểu lầm chàng.”
Đôi khi nàng cũng không hiểu, vì sao phụ vương với bọn họ đều sợ hắn. Rõ ràng hắn rất ôn hòa, đôi khi còn rất phong độ. Tuy rằng không tính là tao nhã nhưng tổng thể thì cũng lịch sự, đôi khi làm một số hành vi đường đột nhưng không hung hãn tàn bạo như người khác nói.
Cho dù hắn đả thương người khác, chắc chắn do đối phương khinh người quá đáng.
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, chỉ cần nàng không hiểu lầm ta, mọi thứ ngoài kia đều không quan trọng.” Hắn nhân cơ hội cầm lấy tay nàng, thấy nàng không kháng cự thì lá gan lớn hơn, tiếp tục sờ hai cái.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, không rõ nha hoàn nào nói: “Thẩm tướng quân, phó tướng Bàng Tân Kiệt trong quân cầu kiến.”
Thẩm Tranh biến sắc, nói với Mộ Thiền: “Ta đi một lúc sẽ quay lại.”
Mộ Thiền cười dịu dàng gật đầu: “Mau đi đi.” Chờ hắn đi rồi, nàng vội vàng tìm cây quạt, phát hiện không có bên mình thì đoán có lẽ đã làm rơi ở buổi tiệc. Nàng vội vã lấy tay áo quạt gió xua tan nhiệt độ, trong lòng mong hắn về chậm một chút.
Hắn thực sự đi một hồi, lúc trở về mặt có thêm cảm xúc phức tạp không nói nên lời.
Mặt Mộ Thiền hơi nóng nhưng vẫn dám nhìn thẳng hắn: “Chuyện rất nghiêm trọng à?”
Hắn xua xua tay, ngồi xuống, bất ngờ hỏi: “Ta trong mắt nàng như thế nào?”
Mộ Thiền cười nói: “Đẹp trai, còn có thể thế nào nữa?”
Thẩm Tranh hơi thất vọng hỏi lại: “Không có gì khác à? Nhưng mà, nàng tuyệt đối đừng nói ta là đại anh hùng hay gì đó… Ta sợ về sau đánh bị bại trận hoặc làm nàng không vui thì nàng sẽ không thích ta nữa.”
Dường như chỉ nghe thấy câu sau, nàng nhỏ giọng nói: “Ta nào có dễ giận như vậy, không thể nào tùy tiện không thích chàng được.”
Thẩm Tranh nghe vậy, ánh mắt hơi đỏ lên: “Nghe nàng nói những lời này, ta không còn sợ bất cứ điều gì nữa.”
Nàng nhận ra lo lắng trong lòng hắn, vội kéo ghế lại gần hắn một chút, quan tâm hỏi: “Vậy chàng sợ cái gì?”
Vốn Thẩm Tranh không định nói ra nhưng nàng hỏi thăm thì chỉ hận không thể moi tim móc phổi kể cho nàng nghe: “Lần này ta trở về không tránh khỏi việc khai chiến với Lâu Hợp An. Tuy triều đình xác định hắn là phản quân nhưng ta sợ lúc ta giết chết hắn, chiếm lĩnh địa bàn của hắn, trong triều sẽ có người nói bậy. Ta sợ nàng biết tin sẽ nghĩ ta bất nghĩa bất trung với triều đình rồi bắt đầu chán ghét ta. Dù sao trong một năm chờ đợi, ta sợ sẽ phát sinh biến cố, nàng tin vào những lời gièm pha hiểu lầm ta. Đến lúc đó, ta không biết bản thân phải làm gì nữa.”
Mộ Thiền trấn an nói: “Yên tâm đi, bây giờ cũng có rất nhiều người nói chàng không tốt, ta cũng không tin mà.”
Thì ra đã có người buông lời gièm pha? Tên hỗn đản nào dám nói bậy về ta? Thẩm Tranh hỏi lại ngay: “Ai nói ta không tốt?”
Nàng cười: “Chàng không nên hỏi ai nói chàng không tốt mà nên hỏi ai tán dương chàng thì may ra còn có một ít. Chàng cũng biết người trong cung chẳng được mấy ai nói lời hay mà. Nhưng ta không tin bọn họ đâu.”
Trong lòng nàng tin tưởng hắn, ngay cả phụ vương nói hắn không tốt, nàng cũng không tin nói chi đến những người khác. Nhưng vì nàng lo lắng cho mối quan hệ cha vợ con rể nên đành nhịn không nói ra.
“Nghe được những lời này của nàng là ta thấy yên tâm rồi.” Nàng càng đối tốt với hắn, hắn càng không thể chịu đựng cảm giác mất đi nàng.
“Ta còn không sợ chàng coi trọng nữ nhân khác, chàng tin ta đi. Đừng lo lắng nữa!”
Ôi! Thật sự chỉ muốn cưới nàng làm vợ ngay lập tức. Nàng đã nói đến mức này, Thẩm Tranh đành gật đầu nói: “Ta an tâm rồi.”
“Nếu không muốn trở về buổi tiệc thì để ta gọi người mang chút rượu và thức ăn cho chàng.” Nói xong, nàng liền đứng dậy.
Thẩm Tranh níu nàng lại: “Nàng đói bụng?” Thấy Mộ Thiền lắc đầu, hắn liền nói: “Ta cũng không đói bụng, ta chỉ muốn ngồi cùng nàng một chút. Ta sợ ta uống rượu xong sẽ không cầm lòng được mà chọc nàng tức giận.”
Lí do này rất có hiệu quả, Mộ Thiền không sai người mang rượu và thức ăn nữa mà ngồi xuống. Lúc này, Thẩm Tranh nắm chặt tay nàng, nhìn nàng chăm chú, không đành lòng nói ra.
“Ta phát hiện từ khi chàng ra ngoài thì rất kì lạ.”
“Kì lạ chỗ nào?”
Giống như chú cún nhỏ bị người ta vứt bỏ vậy, đương nhiên Mộ Thiền không tiện nói thẳng: “Ta là người đa sầu đa cảm, có phải có tin xấu không?”
Bỗng nhiên trong lòng nàng thấy hồi hộp, đại khái đoán được: “Phải chăng Định Bắc có biến? Chàng phải rời khỏi kinh thành?”
“Không hổ là nương tử thông minh của ta.” Thẩm Tranh khen ngợi, muốn ôm chặt nàng, nhưng không ngờ bị nàng phát hiện, đẩy ra. Thẩm Tranh tạm thời chịu thua, ngượng ngùng nói: “Mới có tin tức, Hồ Viễn Đình không đỡ nổi Lâu Hợp An nữa, mong Định Bắc xuất binh viện trợ, ta đã phái ra một đội binh phòng thủ tương trợ nhưng bị đánh trở về. Tình hình trước mắt không mấy lạc quan, ta đành phải mang binh thu thập lão ta. Trước khi thành đóng cửa, ta phải đi rồi. Ôi! Tới lúc đóng cửa thành cũng chẳng còn bao lâu nữa.”
Mộ Thiền đau xót, môi ngập ngừng, đáy mắt hiện lên một tầng sương mù. Nhận ra mình rơi nước mắt vì hắn, nàng lập tức xoay người sang bên kia.
Thẩm Tranh mở cờ trong bụng, vô cùng vui vẻ hỏi: “Nàng thật sự luyến tiếc ta vậy ư?”
“Chàng còn cười được à?” Thấy hắn cười vui vẻ như vậy, nàng bực mình hỏi lại.
“Nàng không nỡ xa ta như thế chứng tỏ trong lòng nàng có ta. Đương nhiên là ta vui rồi.” Tuy đã từng thề sẽ không để nàng phải rơi một giọt nước mắt nào nhưng thấy nàng không muốn mình rời đi mà rơi nước mắt thì hắn rất vui.
Vành mắt Mộ Thiền phiếm hồng: “Vậy cũng không được cười vui vẻ thế, nếu một ngày nào đó ta vì chàng mà chết, chẳng lẽ chàng có thể cười vui vẻ như thế bay lên trời?”
“Lời này không thể nói bậy!” Thẩm Tranh nhớ lại hồi ức đau xót kia: “Nếu nàng không còn, ta cũng chẳng thiết sống nữa.”
Nàng chớp mắt mấy cái cho mắt thoải mái hơn rồi nói: “Đúng là ta không nên nói vậy, đáng lẽ chỉ tách ra, không nên nói mấy chữ sống chết không may mắn đó.”
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến việc tặng lễ vật khi chia tay. Nàng định thêu hà bao nhưng vì gần đây tâm trạng hỗn loạn nên không thể yên tâm thêu thùa, giờ đồ vẫn còn nằm trong giỏ. Giờ hắn lập tức phải đi, không thể tặng một thứ chưa hoàn chỉnh được. Tuy biết hắn không chê nhưng nó không có ý tốt, thà không tặng còn hơn.
Mộ Thiền mở miệng nói: “Chàng muốn gì? Chỉ cần có thể ta đều cho chàng.” Hiểu rõ tính của hắn, nàng cường điệu nói: “Ta nói là hiện tại.”
Bây giờ chuyện hắn muốn làm đều không dám làm, hắn suy nghĩ một chút: “… Ta muốn ôm nàng một cái.” Nói xong, vỗ vỗ chân mình: “Nàng ngồi lên đây được không?”
Mộ Thiền thản nhiên bước đến bên cạnh hắn, ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng hắn, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, đầu dán bên ngực hắn.
Giờ này khắc này, hắn cùng nàng dịu dàng bên nhau, mọi thứ đều đáng giá. Hằng ao ước ôm nàng, đến khi người thật sự nằm trong lòng ngực thì hắn lại không dám động đậy, cũng chẳng dám thở mạnh. Chốc lát lại cảm thấy nàng phảng phất như hóa thành lửa, nóng bỏng chẳng dám đụng vào.
Mộ Thiền nằm trong ngực hắn, nghĩ thầm sao hắn lại thở dốc, tim đập nhanh như vậy. Nàng ngửa đầu nhìn, điềm đạm đáng yêu hỏi: “Không phải chàng muốn ôm ta một cái sao?”
Thẩm Tranh chỉ thấy nàng đang quyến rũ mình, đầu ong ong lên, ôm nàng thật chặt: “Đáng chết, sao ta lại thích nàng đến vậy.”
Nàng cười thật tươi, lát sau mới nói: “Tranh lang, chàng nhắm mắt lại đi.”
Không ngờ Thẩm Tranh lại không phối hợp: “Không được, ta không đợi được đâu, nhắm mắt lại chẳng phải bị nhìn nàng ít hơn một chút sao.”
Nàng cười khanh khách, vươn tay che mắt hắn: “Chàng nhắm mắt lại sẽ không hối hận đâu.”
Thẩm Tranh biết mỗi lần nhắm mắt đều có chuyện tốt, vội nhắm mắt chờ “quà”.
Mộ Thiền ổn định tinh thần, nghĩ thầm mẫu phi từng nói không được làm vậy nhưng sẽ không có hài tử, chắc là không có vấn đề gì đâu. Nàng tự cổ vũ bản thân, môi anh đào chậm rãi tiến đến trước mặt, nhẹ nhàng bao trùm trên môi hắn.
Thẩm Tranh cảm nhận đôi môi mềm mại ướt át của nàng, lập tức kinh ngạc mở mắt. Ngay sau đó lấy tay đè gáy nàng lại, biến bị động thành chủ động.
Mộ Thiền vốn tưởng chỉ cần dán môi lên là được, nào ngờ còn có thể cạy hàm dây dưa dò xét bên trong. Đầu óc mặc hắn điều khiển, thân mình tê dại xụi lơ.
Đột nhiên, nàng cảm thấy dưới thân khác thường, dường như có gì đó cộm lên bắp đùi mình bất ngờ làm nàng thanh tỉnh, nàng đẩy hắn ra: “Có phải chàng làm rớt thứ gì không?”
Hai mắt Thẩm Tranh mê ly, xấu xa nói: “Vậy nàng nhặt hộ ta đi.”
Mộ Thiền nhìn mặt hắn là biết có chuyện không tốt nên không dám tùy tiện hành động. Nàng rũ mắt xuống, đầu tự dưng hiện lên những bức tranh kia, lập tức hiểu ra mọi thứ, hoảng sợ nhảy xuống: “Tiếp xúc cách một lớp xiêm y sẽ không sao chứ, ta sẽ không mang thai đúng không.”
Thẩm Tranh vội vã trấn an: “Ta đảm bảo không có chuyện gì đâu.”
Nàng nhớ những bức họa đều không mặc quần áo, Mộ Thiền thở phào nhẹ nhõm: “Ta cũng cảm thấy sẽ không có chuyện gì.” Sau đó cúi đầu ngượng ngùng nói: “Chàng thật là… Vốn dĩ ta muốn hôn chàng một cái trước khi đi, ngược lại chàng hôn ta, không biết là ai tiễn ai nữa.”
“Như vậy mới tốt, nàng không phải chịu thiệt.”
Nàng dẩu miệng: “Bớt dỗ ta đi, ta biết ta chịu thiệt mà.”
Hai người triền miên thật lâu, giờ cũng không còn sớm, Thẩm Tranh nhìn ánh sáng bên ngoài, bản thân không đi không được, hắn cười không nổi nữa: “… Ta thật sự phải đi rồi, nàng phải tự săn sóc cho bản thân. Ta sẽ thường xuyên viết thư cho nàng, nhớ phải hồi âm cho ta. Nàng tiễn ta ra ngoài đi.”
Mắt nàng đau xót: “Không đi, mũi và mắt ta đều đỏ lên, nhiều người thấy rất khó coi.”
Thẩm Tranh bỗng cười nói: “Vậy ta sẽ tự đi. Nàng đừng buồn, sớm muộn gì ta cũng phải đi, nói không chừng ngày nào đó trộm về kinh thành thăm nàng.”
“… Ừ.” Bấy giờ Mộ Thiền mới không tình nguyện gật đầu.
Nàng không hiểu mình bị làm sao nữa, hai lần trước phải chia ly nàng thấy rất bình thường mà chẳng hiểu sao bây giờ lại khó chịu như vậy.
Dù có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nhưng Thẩm Tranh không nói nên lời, cuối cùng mạnh mẽ nói: “Nàng chờ ta!”
Hắn đi nhanh tới mở cửa, chợt nghe nàng nói: “Tranh lang, ta chờ chàng.”
Hắn quay đầu cười với nàng: “Ta biết rồi.” Sau đó, đi ra khỏi cửa.
Thẩm Tranh đi thẳng ra ngoài Vương phủ, đám thuộc hạ và ngựa chiến đã chờ sẵn, hắn lập tức xoay người lên ngựa đến cửa thành.
Đầu tiên hắn rút quân về nơi đóng quân rồi dẫn đầu đại quân trừng trị Lâu Hợp An.
Lúc sắp ra khỏi thành thì ngựa chiến đi chậm lại, Lỗ Tử An đuổi theo, lo lắng hỏi: “Đại nhân, ngài cứ như vậy rời kinh thành, không cần bẩm báo cho Hoàng thương ạ?”
“Không cần.” Thẩm Tranh nói, hắn biết thừa Hoàng thượng chỉ mong hắn đi càng nhanh càng tốt và quan trọng nhất là hắn chẳng quan tâm Hoàng thượng nghĩ thế nào.
Lỗ Tử An báo cáo: “Thần mới điều tra rõ, người lúc nãy xông lên là tướng lĩnh cấm vệ quân. Trước đó, có người nhìn thấy hắn nói chuyện với Triệu công công, chắc hẳn là bị thái giám kia xúi giục. Cũng chẳng biết đằng sau có phải do ý tứ của hoàng thượng.”
Thẩm Tranh giận tái mặt, trầm giọng nói: “Hoàng thượng đối với ta bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!” Nói xong, quất mạnh roi thúc ngựa cùng đội binh thân tín ra khỏi cửa thành.