Ái Thê

Chương 22


Đọc truyện Ái Thê – Chương 22

Editor: Nguyệt Vi Yên | Beta: Vũ Ngư Nhi

Hoàng đế vô cùng trông mong tiết Thiên Thọ của mình, ngày ngày đếm thời gian chờ hết ngày.

Đến một ngày, hắn chợt phát hiện một việc vô cùng kinh khủng.

Đó chính là, tiết Thiên Thọ ngày càng tới gần, vì sao Thẩm Tranh vẫn chưa rời kinh thành?

Tuy binh mã của hắn ta không trú đóng gần kinh thành nhưng cách kinh cũng không xa, nếu đêm tối chạy băng băng về kinh thì đêm đó kinh thành sẽ bị quân vây bốn mặt.

Các Tiết độ sứ khác đều lần lượt rời kinh rồi, vì lẽ gì mà hắn ta không chịu khởi hành, chẳng lẽ muốn ở lại dự lễ với hắn?

Nhưng hắn không muốn dự lễ cùng Thẩm Tranh đâu, hắn không muốn có Tiết độ sứ xuất hiện trong ngày sinh nhật của mình.

Không cần tìm đại thần bàn bạc, tự Hoàng đế suy nghĩ đã thông suốt, chắc chắn Thẩm Tranh không có được thứ hắn muốn nên mãi mới không chịu rời đi.

Tiền tài vật chất hắn đã có trong tay, sắc phong tước vị cũng đã cầm, thứ hắn ta muốn chắc chắn chỉ còn lại thứ kia.

Hoàng đế lập tức sai Triệu Phủ truyền gọi Hàn Lâm học sĩ Lô Sách Hải vào điện Hàm Nguyên, lệnh hắn nghĩ chiếu thư, ban thưởng quận chúa làm thê của Thẩm Tranh.

Triều đại có lệ triệu kiến Hàm Lâm học sĩ vào cung tham dự thảo luận chính sự, Hàn Lâm học sĩ có quan hệ thân thiết với Hoàng đế được tự xưng là “Nội tướng”.

Mà Lô Sách Hải là tôn tử của Lô thừa tướng, có thể nói cả nhà có hai Tể tướng nên đương nhiên Lô gia rất được Hoàng đế coi trọng.

Lô Sách Hải suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Không phải thông báo với Thái hoàng thái hậu hay Thái hậu ạ?”

Hoàng đế khoát tay nói: “Ý trẫm đã định. Hắn chậm chạp không chịu rời kinh nhất định là vì chuyện này, cứ theo ý hắn tứ hôn là được.” Hắn thật sự rất hối hận, đáng nhẽ ngay từ đầu không nên nghe Thái hoàng thái hậu với Thái hậu, giờ thì hay rồi, đắc tội với Thẩm Tranh, mình cũng không kiếm được chỗ tốt.

Triệu Phủ bắt đầu châm dầu vào lửa: “Bệ hạ, ngài trực tiếp hạ chỉ bắt hắn rời kinh là được, hà tất phải hạ chỉ tứ hôn, nói không chừng bây giờ hắn đang âm thầm chê cười bệ hạ ngài sợ hắn đấy.”

Hoàng đế nhìn lão thái giám của mình, tận tình khuyên bảo giải thích: “Nếu trẫm hạ chỉ lệnh hắn rời kinh, hắn lại bảo bị bệnh, ỷ lại không chịu đi thì trẫm phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứng rắn đuổi hắn đi sao? Còn không phải là tìm thái y chăm sóc cho hắn à, ngược lại còn mệt người hơn.”

Lô Sách Hải thấy Hoàng đế đã hạ quyết tâm nên cũng không lãng phí miệng lưỡi nữa mà chỉ nói: “Vi thần sẽ phác thảo chiếu thư rồi thương lượng cụ thể lễ nghi với Lễ Bộ Thị lang.”


Hoàng đế khẽ vuốt cằm: “Việc này ngươi cứ làm vậy đi.” Rồi như chợt nhớ ra cái gì, hắn dặn dò Triệu Phủ: “Ngươi không được động vào việc của Lô Sách Hải gây phiền toái gì đâu đấy, nếu không trẫm sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Triệu Phủ cuống quýt quỳ xuống, đưa đám nói: “Lão nô một lòng trung thành với Hoàng thượng, mỗi câu của Hoàng thượng nô tài đều ghi tạc trong lòng, một giây cũng không dám quên, sao dám làm chuyện Hoàng thượng không hài lòng chứ? Xin Hoàng thượng minh giám.”

Hoàng đế cũng không nỡ bỏ người đã theo mình bao lâu nay, vội vàng đỡ Triệu Phủ dậy: “Không phải là tốt rồi, mau đứng dậy đi.” Rồi an ủi vài câu nữa mới lệnh cho hắn và Lô Sách Hải lui xuống.

Hai người cùng rời khỏi điện Hàm Nguyên, cùng đi về phía phòng trực ban của Lễ bộ. Lô Sách Hải than thở nói: “Ài, Hoàng thượng không muốn có người làm phiền tiết Thiên Thọ của ngài, chúng ta làm thần tử cũng phải thông cảm.”

Triệu Phủ trong Yêm đảng, vốn không đội trời chung với triều thần nhưng lại có cùng địch là Thẩm Tranh nên hai người đoàn kết lại bàn bạc: “Một ngày phiên trấn chưa bị diệt trừ, thiên hạ vẫn còn một ngày bất ổn. Bây giờ Thẩm Tranh nhận được tất cả mọi thứ, lần này trở về Định Bắc lại càng khó đối phó hơn rồi.”

Bỗng Lô Sách Hải dừng chân, ngồi yên một chỗ, nhìn về phía chân trời, “Lấy cái cớ kỳ hiếu thuận để kéo dài chuyện tứ hôn cho hắn chỉ vẻn vẹn làm hắn khó chịu có ba năm mà thôi, có lẽ ba năm này đều không có mặt trời. Muốn đụng đến hắn, nhất định phải dùng đến binh mã đao thương mới xong chuyện.”

“Thuế thu ở phiên trấn đều nằm trong tay Tiết độ sứ nhưng nghe thông báo từ địa phương lên nói vốn không thừa nhiều mà còn phải chi cho rất nhiều thứ… Vậy đâu còn bạc để chế tạo binh giáp.” Triệu Phủ không muốn lo lắng cũng khó, tiền của triều đình không chỉ để nuôi cấm quân mà còn phải nuôi đống quan liêu khổng lồ rồi còn phải phát bổng lộc cho bao người, vậy mà Hoàng đế vẫn muốn tổ chức tiết Thiên Thọ, hầy.

Lô Sách Hải cũng lắc đầu thở dài theo, rồi như nhớ ra cái gì: “Tự nhiên ta nghĩ đến một chuyện, nếu chúng ta không có biện pháp cầm chân Thẩm Tranh vậy những Tiết độ sứ khác thì sao? Ta nghe nói Tiết độ sứ Tuyền Nam Cao Linh Ngôn vẫn chưa rời khỏi kinh thành mà hắn lại rất hung dữ. Nếu hắn biết huynh đệ trong tộc Cao Lĩnh Mai của hắn thấy Thẩm Tranh nói gì nghe nấy thì sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ? Khó có thể nói trước được nhưng ta khẳng định cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, ngươi bảo có phải không?”

Cao Linh Ngôn từng bị Vệ Tề Thái vây thành nhưng kiên quyết không đầu hàng, ăn hết mèo chó lừa ngựa nhà mình thì chuyển sang ăn lưu dân người hầu, cái chết cận kề cũng không chịu đầu hàng.

Quan hệ họ hàng giữa hắn và Cao Lĩnh Mai đương nhiên là có nguyên do, đều xuất thân từ danh môn, tất nhiên xem thường huynh đệ đầu hàng Thẩm Tranh, không thể không nói là sẽ chế nhạo. Nếu Thẩm Tranh vẫn còn ở đây, đương nhiên là có trò hay để xem.

Đều không phải là người dễ đối phó, người nào giết được người nào, đều là vì dân trừ hại cả.

Triệu Phủ bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng vậy, sao lúc trước ta lại không nghĩ ra chứ, đây gọi là lấy độc trị độc!” Hắn nheo mắt lại nhìn về phương xa, dường như trận chiến sống mái ta chết ngươi sống sắp xuất hiện rồi.

Khóe miệng Lô Sách Hải xuất hiện nụ cười nhưng lại biến mất rất nhanh.

***

Từ ngày gặp mặt hôm ấy, liên tục ba ngày sau Thẩm Tranh không gặp được Mộ Thiền, ngày hôm sau nhận được câu trả lời thuyết phục là tiến cung, ngày thứ hai là không thoải mái, ngày thứ ba là cùng đám An Phúc quận chúa đi đạp thanh.

Thẩm Tranh hoài nghi người bị đụng đầu không phải hắn mà là Mộ Thiền mới phải, có phải bị mất trí nhớ không? Nếu không sao đang êm đẹp lại tránh hắn.


May mà Hoàng đế bên kia truyền đến tin vui, gọi hắn vào cung nghe đọc chiếu thư tứ hôn.

Đọc xong, Hoàng đế rời khỏi long ỷ, thân thiết nói: “Về sau ngươi chính là đường muội phu của trẫm rồi, đều là người một nhà cả. Chỉ tiếc ngươi phải trở về nơi đóng quân, không thể ở lại dự tiết Thiên Thọ, nếu không trẫm sẽ chiêu đãi ngươi thật hậu hĩnh.

Thẩm Tranh đã nhận được thứ muốn nhận, đương nhiên sẽ không ở lại “hù dọa” Hoàng đế: “Đúng vậy, thần còn phải trở lại nơi đóng quân, hơn nữa sang năm cưới quận chúa làm thê cũng sẽ không bước vào kinh thành, chỉ nghênh đón đội đón dâu ở trên đường thôi nên lần này nhất định là lần cuối thần bước vào kinh thành.”

Long nhan vô cùng vui mừng, tốt quá tốt nên vô cùng thích nghe những lời này: “Thân thể Vanh Vương đang mang bệnh nhẹ nên không tiện tiến cung tiếp chỉ, vì vậy trẫm đã phái thái giám qua truyền chỉ rồi.”

Thẩm Tranh thực sự muốn nhìn biểu cảm của Vanh Vương khi tiếp chỉ nên hỏi ngay: “Công công truyền chỉ đã đi được bao lâu rồi?”

“Trước khi tới phủ Vanh Vương còn phải ghé qua Lễ bộ trước nên khả năng cao là vẫn đang trên đường.” Hoàng thượng trông ý của Thẩm Tranh, dường như là muốn xuất cung nên lập tức khích lệ: “Bây giờ ngươi đuổi theo có khi vẫn kịp đấy.”

“Thần xin được cáo lui trước.”

Hoàng đế mỉm cười đưa mắt nhìn Thẩm Tranh, vô cùng hy vọng đây là lần cuối gặp nhau.

Thẩm Tranh xuất cung, ra roi thúc ngựa đến phủ Vanh Vương, Thẩm Tranh để thị vệ ở bên ngoài rồi vội vàng chạy vào trong.

Quả nhiên chính điện trong sân toàn người là người, có thái giám trong cung mà còn có cả quan viên Lễ bộ nữa.

Thái giám tay bưng lễ vật, bên trên đậy bằng miếng vải đỏ, Thẩm Tranh không biết bên trong là cái gì. Đám quan không bê đồ nên tay trống không, vì vậy đều chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng Tước gia, chúc mừng Tước gia, mới làm Tước gia đã được làm Quận mã.”

Thẩm Tranh cười nói: “Đa tạ đa tạ, không biết thánh chỉ đã tuyên đọc xong chưa?”

“Ngài yên tâm đi, đã tuyên đọc xong rồi! Giờ từ trên xuống dưới phủ đều biết Hoàng thượng đã tứ hôn cho ngài, không đến mấy canh giờ, cả kinh thành cũng sẽ biết chuyện vui này.”

Tới chậm một bước nên Thẩm Tranh hơi mất hứng, sau khi từ biệt quan viên của Lễ bộ, hắn bước vào điện thì thấy cả nhà Vanh Vương đang nghiêm túc nói gì đó với thái giám phụ trách việc truyền chỉ Triệu Phủ.

Nhìn thấy hắn, Vanh Vương biến sắc trở mặt.

Vương phi vui vẻ nói: “Con rể nắm bắt tin tức nhanh thật, Mộ Thiền… Ơ? Con đi đâu đấy?”


Thì ra Mộ Thiền vừa thấy Thẩm Tranh liền cúi đầu đi vào phía trong điện, vì trong điện có một cửa hông nên từ chỗ đấy có thể đến hậu viện.

Thẩm Tranh vội vàng chắp tay nói xin lỗi với Vanh Vương và Vương phi rồi đuổi theo nàng.

Mộ Thiền đi rất nhanh, thực sự có thể nhìn ra nàng đang tránh hắn.

Thẩm Tranh không hiểu ra sao, trừ khi hắn mộng du làm việc gì có lỗi với nàng, nếu không vì sao không có chút báo hiệu nào đã tránh hắn.

“Nương tử, nàng chờ một chút.” Thẩm Tranh chậm rãi đuổi theo nàng: “Không chờ đúng không, vậy ta cứ đi theo nàng, theo nàng về phòng ngủ cũng được.”

Mộ Thiền nghe vậy mới chịu dừng lại, nàng đứng cạnh cây cột ở hành lang gấp khúc nhưng lại cúi đầu không nhìn hắn.

Thẩm Tranh rất buồn bực, khom lưng nhìn nàng từ dưới lên, thấy hai gò má nàng đỏ ửng thì đứng thẳng lên cười nói: “Ta hiểu rồi, vì nàng biết được tứ hôn nên xấu hổ khi thấy ta.” Rồi ôm vai nàng như mọi khi mà không phát hiện ra nàng không thoải mái: “Vậy nàng cứ nói thẳng…” Còn chưa dứt lời, chỉ thấy nàng ngồi xổm xuống, thoát khỏi khuỷu tay hắn chạy ra ngoài.

“… Ta, ta… Ta không thể nói thẳng được… Tóm lại, bây giờ ta nghĩ đến ngươi là lại…”

Thẩm Tranh hoàn toàn không biết nàng đã được Vương phi giáo dục nên trêu đùa: “Là lại suy nghĩ nên sinh cho ta mấy đứa con đúng không?”

Nàng chấn động: “Sao ngươi lại biết?” Mấy ngày nay, nàng cứ nhắm mắt lại là những hình ảnh kia lại xuất hiện trong đầu rồi khi thay nàng và Thẩm Tranh vào thì càng khó nói nên lời. Nàng càng không muốn nghĩ thì nó lại càng xuất hiện nhiều trong tâm trí.

Nàng kể cho tẩu tử nghe, cuối cùng tẩu tử lại cười lăn ra giường rồi cũng không nói cho nàng biết phải làm gì.

Có gì đáng cười chứ, thật là, nàng dứt khoát không tìm người tâm sự nữa mà chôn hết những hoài nghi, lo lắng bất an vào trong lòng.

Nàng phát hiện nàng không thể gặp Thẩm Tranh nữa bởi vừa nghe thấy tên hắn là nàng lại nghĩ đến những chuyện kia.

“Không ngờ nàng lại quan tâm đến chuyện đấy như thế.” Trong lòng Thẩm Tranh thấy rất ấm áp.

“… Tranh lang, ta thấy cứ là lạ, hay chúng ta sinh ít đi một hai đứa được không?”

Hắn cảm thấy rất buồn cười: “Đâu phải quân lệnh trạng [1], không thể thay đổi đâu. Thuận theo tự nhiên, nàng thích sinh mấy đứa cũng được.” Hắn cầm tay nàng lên, bàn tay mềm mại nằm trong lòng bàn tay hắn: “Chẳng lẽ nàng buồn rầu vì chuyện này?”

[1] Quân lệnh trạng: Giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh.

Mộ Thiền nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, lông tơ dựng hết cả lên, có một bức tranh là đầu tiên nắm tay, sau đó ôm vai rồi hôn rồi sau đó là… là làm chuyện kia.

Nàng nghĩ tới đây, mặt đỏ như ra máu, vội vàng rút tay ra.


Cuối cùng là sao vậy? Nắm tay cũng không cho? Vậy chẳng phải thành tựu bao lâu mất trắng trong một đêm à? Không được, chết cũng phải chết minh bạch: “Nương tử, có chuyện gì nàng cứ nói ra đi, nàng còn không tin ta à?”

Mộ Thiền tự than trong lòng, mẫu phi không cho nàng nói với Tranh lang, vì vậy nàng đành phải tự chịu đựng những phiền não này thôi: “Không phải do lỗi của ngươi, là do đầu óc ta hỗn loạn quá. Ngươi thông cảm cho ta như vậy thì ta cũng sẽ không nuốt lời, nói sinh cho ngươi năm đứa con trai thì năm đứa, hầy, mỗi nữ nhân đều phải trải qua như vậy mà, hầy.”

Thẩm Tranh nghĩ không thông, muốn nói nếu nàng sợ sinh đẻ mệt nên mới nói năng mập mờ như vậy thì cũng không cần phải làm như lời. Nhưng nàng không muốn nói, hắn cũng không muốn ép nàng, vì vậy cười nói: “Dù sao bây giờ Hoàng thượng cũng tứ hôn rồi, nàng là thê tử của Thẩm Tranh ta, thiên hạ đều biết hết.”

“Đúng vậy, hôn sự của Thẩm Tiết độ sứ và quận chúa là chuyện khắp chốn đều vui mừng mà.” Triệu Phủ bước từ xa tới, phất trấn phẩy qua đặt trên cánh tay: “Cung hỉ cung hỉ, Vương gia vừa nói muốn thiết yến chúc mừng nên đã mời khách tứ phương về đây ăn mừng.”

Mộ Thiền nghe xong, đầu như muốn nứt ra, hôm qua đi đạp thanh cùng các cô cô, đường tỷ muội đã bị bọn họ thay nhau “chất vấn”.

Người hỏi: “Hắn trông có được không?” Người lại hỏi: “Bây giờ các ngươi có còn thân mật như lúc ở Chá Châu không? Nếu bây giờ khác thì đã thân mật đến bước nào rồi hả?” Rồi người thì hỏi: “Hắn có nữ nhân khác chưa? Nếu chuyện như ngươi bảo thì bao giờ phủ đệ ở Định Bắc mới trùng tu lại?”

Bây giờ được tứ hôn rồi, nhất định sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, Mộ Thiền nói ngay: “Ta không tham gia đâu!”

Thẩm Tranh vô cùng vui mừng: “Được, chúng ta về hậu viện ăn riêng, ta với nàng, chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Mộ Thiền hoảng hồn, nếu chỉ có hai người thì chẳng phải là mỹ nhân dưới trăng cởi áo nới dây lưng ư, nàng vội sửa lời lại: “Ta… sẽ tham gia.”

“Đừng đi mà, ở đó ầm ĩ lắm, chỉ có hai chúng ta không tốt à?”

Triệu Phủ ở một bên thấy rất khó chịu, thật sự không để hắn vào trong mắt mà, coi hắn là hòn đá chắc. Được rồi, người của Yêm đảng trong triều đã chết quá nửa, thế lực không còn được như trước nữa nhưng không ai được quyền đối xử với hắn như vậy. Nhưng ai bảo đối phương lại là Thẩm Tranh chứ, hắn nhịn nhục cười khuyên nhủ: “Thẩm Tiết độ sứ ngài phải tham gia chứ, lúc đó sẽ có rất nhiều khách quan trọng.”

Ví dụ như Cao Linh Ngôn, Cao Lĩnh Mai cùng rất nhiều tướng lĩnh cấm quân, những người lúc trước bất hòa với Thẩm Tranh nhưng Vanh Vương với tư cách là Vương gia duy nhất còn sót lại và hôn lễ này được Hoàng đế tứ hôn, nhất định bọn họ sẽ không thể không nể tình, đến lúc đó… ha ha, mọi chuyện sẽ xảy ra đúng lúc… Để cho bọn họ một phen sống mái với nhau, mình thật thông minh, bày Hồng Môn Yến ở phủ Vanh Vương.

Nghĩ thì thật hay nhưng hắn phát hiện ra Thẩm Tranh không hề nghe hắn nói mà chỉ lo nói chuyện với quận chúa.

“Đã mấy ngày rồi ta không được gặp nàng, mấy lần trước ta gặp nàng lại trốn tránh, thời gian ta ở kinh thành không còn nhiều nữa, có khi lần sau gặp sẽ là sang năm.” Mắt Thẩm Tranh toát lên vẻ cô đơn, giả bộ đáng thương là cách làm nàng mềm lòng hữu hiệu nhất.

Mộ Thiền dường như đã bị hắn làm cảm động: “… Đúng vậy, ngươi còn phải đi…”

Triệu Phủ thất kinh, trợn to mắt nhìn Mộ Thiền, không được đâu quận chúa à người không thể đồng ý được, Hồng Môn Yến của lão nô: “Khụ, khụ, tiệc lễ này tuy nói là buổi chúc mừng tứ hôn nhưng thật ra cũng có thể coi là buổi tiệc đính hôn, cả đời chỉ có một lần, lão nô cảm thấy phải tham gia mới đúng.”

Thẩm Tranh cũng cảm thấy rất có lý: “… Nương tử, vậy chúng ta cứ tham gia đi, nếu nàng thấy không thoải mái thì bảo nha hoàn sang gọi ta.”

Triệu Phủ nghe xong thì thấy vui như tết: “Vậy là được rồi!”

Thẩm Tranh nhíu mày, trong lòng tự hỏi rốt cuộc tên thái giám chết bầm này đã gặp chuyện gì vậy? Làm thế nào cũng thấy hắn còn vui hơn cả mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.