Ái Thê

Chương 20


Đọc truyện Ái Thê – Chương 20

Editor: Too, Phong Ca | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Dọc đường Thẩm Tranh ra sức thúc ngựa chạy về doanh trại vô cùng hăng hái. Lần này hắn trùng sinh thật đáng giá.

Trở lại nơi đóng quân, tuy cả người đều lạnh lẽo nhưng cũng không thể so với sự nóng hổi trong lòng hắn, cả người hắn tràn đầy nhiệt huyết, vừa tiến vào doanh trướng liền nói: “Có chuyện gì thì mau báo cáo.”

Các quân sĩ đều đang chờ ở trong trướng. Trong đó có một vị có thâm niên lớn nhất mở lời: “Đại nhân, từ xưa đến nay, xuất binh nhất định phải có lý do chính đáng, lần này chúng ta chỉ huy quân đánh xuống phía nam… Chúng ta sẽ dùng chiêu bài gì?”

Thẩm Tranh cởi áo choàng, ném cho tùy tùng rồi nói: “Ai bảo chúng ta mang quân đánh xuống phía nam. Chúng ta xuôi quân xuống phía nam để nghênh đón thánh giá, để bệ hạ kiểm tra binh mã. Đó chính là lấy danh nghĩa để dẫn quân.”

“Thế nhưng các Tiết độ sứ khác lại đang thương lượng muốn ngài làm “Nguyên soái dẫn theo nhiều đạo binh mã”, chỉ huy đại quân thảo phạt Túc Vương… Việc này… phải trả lời thế nào ạ?”

Đám người kia muốn gác mình lên lửa nướng đây mà. Một khi trên người mình có danh hào “Nguyên soái dẫn thêm nhiều đạo binh mã” này thì chẳng phải là chiếu cáo thiên hạ mình điều khiển các Tiết độ sứ khác sao.

Biết mình kiêu ngạo với để người khác biết mình kiêu ngạo là hai việc hoàn toàn khác nhau.

“Kẻ nào thương lượng? Viết thư khiển trách bọn họ thật nặng cho ta! Kẻ nào còn đề cập đến ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu!” Thấy hắn tuổi trẻ khí thịnh nên danh hiệu nào cũng muốn gán cho hắn à? Nếu không ngăn cản chuyện này thì sẽ gây chuyện không tốt, thể nào mấy ngày nữa cũng sẽ đồn là hắn xưng vương cho mà xem.

“Đại nhân, thuộc hạ cho rằng chư vị Tiết độ sứ đều thật lòng ủng hộ ngài. Bọn họ cũng chỉ có ý tốt.”

Thẩm Tranh cười lạnh, ý tốt cơ à, hắn sống lại một lần nữa cũng không nhận ra thiên hạ có ý tốt như vậy đấy.

Kiếp trước hắn quyền cao chức trọng không ai bì nổi, ngoài mặt thì người người thần phục nhưng không phải vẫn có kẻ âm thầm ám sát hắn sao.

Được lắm, đám người này!

Mắt thấy vẻ mặt Thẩm Tranh không tốt, các quân sĩ vội nói: “Thuộc hạ sẽ lập tức viết thư cho chư vị Tiết độ sứ, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Lúc này Thẩm Tranh mới gật gật đầu: “Còn việc gì nữa không?”

Mấy vị quân sĩ vốn định nịnh nọt tâng bốc vị “Nguyên soái dẫn theo nhiều đạo binh mã” này nhưng thấy đại nhân dường như không thoải mái thì thức thời nói: “Thuộc hạ không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi nữa.”

“Sao ta có thể nghỉ ngơi, các ngươi nghỉ ngơi đi!” Thẩm Tranh phất phất tay đuổi đám người ra khỏi trướng.

Hắn lại gọi đám người Tần Phi Bách vào thương thảo chuyện xuất binh.

Đối với kỵ binh mà nói, mùa đông dấy binh thật sự rất bất lợi. Đó cũng là lý do tại sao Thục Vương có ý định dời ngày lập tân quân đến tháng giêng.

Mùa hè, ngựa vừa to vừa khỏe mà ven đường có thể ăn cỏ và uống nước. Còn hành quân vào mùa đông yêu cầu tiếp viện phía sau cực lớn, quả thật là bất lợi đối với Thẩm Tranh.

Nhưng bất lợi thì bất lợi, chỉ cần tình hình của đối thủ kém hơn là được.

Thục Vương đã lôi kéo Tiết độ sứ Hà Quảng quỳ xuống đất đầu hàng Thẩm Tranh rồi, chỉ còn lại Lâu Hợp An thôi. Ngoài miệng hắn nói sẽ liên minh với Thục Vương song lại bận bịu tranh đấu với Hồ Viễn Đình. Nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc hắn đã chịu ra tay.

Chỉ còn lại cấm vệ quân và hai Tiết độ sứ phía nam là Tiết độ sứ Giáp Cốc và Tiết độ sứ Dương Thạch.

Ngoại trừ việc bọn họ quen thuộc địa hình bên đó thì các phương diện khác hầu như Thẩm Tranh đều chiếm ưu thế.

Như vậy xem ra chỉ cần tốc chiến tốc thắng, trong điều kiện lương thảo đủ ăn là có thể tiêu diệt bọn chúng rồi.

Thương thảo sách lược xong thì trời cũng chập tối, Thẩm Tranh ăn cơm đơn giản rồi mệt mỏi nghỉ ngơi sớm.

Hắn không hề mệt khi phải cưỡi ngựa tới lui giữa quân doanh và phủ Vanh Vương nhưng vì Mộ Thiền cắn tai hắn một cái khiến hắn vừa mừng vừa lo, tinh thần phải tập trung cao độ nên hắn mới tiêu hao nhiều sức lực như vậy.

Thẩm Tranh tưởng tượng đến đây liền thấy tai nóng lên, trước khi chìm vào giấc ngủ còn không nhịn được cười trộm mấy lần.

Thế nhưng ban ngày gặp được chuyện vui, buổi tối trong mộng lại không kéo dài được sự ngọt ngào ấy,

Hắn chợt phát hiện mình đang ôm Mộ Thiền toàn thân đầy màu. Nàng nằm trong lòng hắn, khóe miệng không ngừng phun ra máu, hơi thở mỏng manh như đang nói gì đó.

Đang nói gì vậy? Hắn cố gắng nghe.

Nàng vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt hắn, lưu lại trên đó mấy vệt máu, nói một câu đứt quãng.

Rốt cuộc hắn cũng nghe rõ: “Không được rồi… khụ… Đây là kết cục tốt nhất…”

Tốt, sao có thể tốt?

Nàng bỏ ta ra đi mà gọi là kết cục tốt ư?

Thẩm Tranh mở choàng mắt, hoảng sợ ngồi hẳn dậy, phát hiện áo trong đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài một hơi.

Sao đang yên đang lành lại mơ đến chuyện của kiếp trước nhỉ?

Chân thật hệt như nàng lại chết trong lòng hắn một lần nữa vậy.

Hắn oán hận nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, đừng ai mong có thể cản trở được hắn. Không phải chỉ là tên Túc Vương thôi hay sao, đến cả người chủ hôn cho hắn cũng không tha! Ngươi cứ đợi đó, để lão tử cho ngươi biết thế nào là lễ độ!

Hắn thu xếp ổn thỏa tất cả, ra khỏi doanh trướng, thuộc hạ và chư vị tướng lĩnh đã chờ sẵn.


“Đại nhân, đã điểm đủ binh mã, chỉ chờ ngài phát quân lệnh thôi.”

Thẩm Tranh đảo mắt nhìn xung quanh, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh lớn tiếng hô: “Xuất phát! Nghênh đón thánh giá! Kẻ nào ngăn cản giết không tha!”

***

Thẩm Tranh đánh phản quân cũng chỉ là chuyện nhỏ, hai Tiết độ sứ ở phía nam đâu phải là đối thủ của hắn. Không đợi những người khác đến hỗ trợ, hắn đã dễ dàng đánh tan kỵ binh của Tiết độ sứ Giáp Cốc rồi.

Chỉ còn Tiết độ sứ Dương Thạch dựa vào địa hình phòng thủ ở quan ải không xuất hiện, phía sau bị đại quân bao vây, tuy rằng binh lính vẫn còn nhưng thời gian qua cũng không tốt lắm.

Tiết độ sứ Dương Thạch – Cao Lĩnh Mai xuất thân vọng tộc Cao thị, chảy trong mình dòng máu của gia tộc quyền thế, hắn tự ý thức được trách nhiệm của bản thân mình. Hiện tại Hoàng đế quả thật có hơi phóng đãng quá mức, nếu tiếp tục như vậy rất có thể sẽ mất nước.

Vì vậy khi đám người Túc Vương tìm hắn thương lượng lập một tân quân khác, hắn liền đồng ý, đương nhiên cũng có những lời hứa hẹn rất cám dỗ.

Nhưng bây giờ hắn đã hối hận, những lời hứa hẹn chưa thấy đâu mà bây giờ chỉ thấy bị đám người Thẩm Tranh bao vây, sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt.

Lúc này hắn cũng không có hứng thú đi tìm nữ nhân, ban đêm một mình nằm ngủ trong đại trướng.

Đã vài đêm liền hắn không được ngủ ngon, chỉ mới vừa lim dim ngủ thì bên ngoài đã ngày càng ầm ĩ.

“Mẹ kiếp, kẻ nào ồn ào bên ngoài đấy?” Hắn hùng hùng hổ hổ ngồi dậy, đột nhiên nhìn thấy ngọn lửa lay động bên ngoài thì thầm nghĩ không ổn rồi, chẳng lẽ là quân địch đánh lén.

Hắn vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng ra ngoài trướng điều tra. Lúc này chợt nghe thấy có người cãi nhau: “Không làm không làm, kêu đại nhân ra ngoài nói chuyện!”

Mẹ kiếp —— so với việc bị quân địch tập kích thì việc bất ngờ tạo phản còn đáng sợ hơn nhiều ——

Cao Lĩnh Mai xuất thân từ quân ngũ, có kinh nghiệm phong phú nên hắn biết nổi loạn không thể nói đùa được.

Hắn cầm bội đao đang định rạch phía sau đại trướng lén bỏ trốn thì đột nhiên bốn phía có mấy lưỡi dao sắc bén chém thành vài lỗ hổng lớn xung quanh trướng, lộ ra đám binh sĩ với vẻ mặt hung thần ác sát.

“Làm gì làm gì?” Cao Lĩnh Mai lớn tiếng quát: “Đều không muốn sống nữa sao?”

Lúc này, mấy tên lính cường tráng xông lên đối chọi với hắn, lôi hắn ra ngoài trướng, cưỡng ép đẩy hắn tới trước mặt đại quân.

Cao Lĩnh Mai thấy hộ vệ thân cận của mình không bị trói thì cũng bị người ta dùng đao uy hiếp mà cầm đầu nổi loạn chính là phó tướng.

“Đại nhân, nói vài lời đi, về sau phải làm sao đây? Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp!”

Cao Lĩnh Mai đã sớm biết, thời buổi này không có lòng trung thành, phản bội còn nhanh hơn lật mặt, chỉ là không ngờ bản thân lại gặp phải chuyện này: “Mọi người trở về trước đi, chỉ cần giành thắng lợi, ta sẽ khen thưởng gấp ba lần, à không, năm lần được không hả?”

“Không được! Nếu cả ngay cả tính mạng cũng không còn thì đến điện Diêm Vương đòi tiền à! Các huynh đệ, các ngươi nói có đúng không?” Có người giơ cây đuốc lên la lớn: “Thẩm Tranh binh hùng tướng mạnh, đến Vệ Tề Thái còn bị hắn đánh cho bỏ chạy, chúng ta không nên phí công đi tìm đường chết!”

Một người vừa hô lên, phía dưới liền liên tục hùa theo, trông tình hình lại càng ngày càng mất khống chế nữa.

“Không bằng chúng ta đi tìm Thẩm Tranh xem sao!”

Lúc này, Cao Lĩnh Mai bị dọa đến mức hai chân run cầm cập, đi tìm Thẩm Tranh thì không sao nhưng nhìn điệu bộ này là muốn lấy đầu hắn làm lễ gặp mặt đây mà.

“Khoan đã! Các huynh đệ! Hãy bình tĩnh bình tĩnh đi nào! Thẩm Tranh sao có thể dễ dàng tiếp nhận các ngươi như thế. Các ngươi đi như vậy, nói không chừng lúc đó loạn quân sẽ ngăn cản các ngươi, không bằng ta…” Ta làm đội trưởng đến xin hàng.

Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại một chút.

Cao Lĩnh Mai nuốt nước bọt: “Không bằng ta… Chúng ta đánh ngược lại có được không? Đúng, không thay Túc Vương và đám thái giám chết tiệt kia bán mạng nữa! Đất Thục giàu có và đông đúc, đánh hạ thành trì trong ba ngày được không hả?”

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy cũng không kém so với việc liều mạng với Thẩm Tranh rồi toi mạng trước.

“Thanh quân trắc —— Thanh quân trắc.” [1]

[1] Thanh quân trắc: Thanh trừ gian thần bên cạnh quân vương.

Cao Lĩnh Mai lau mồ hôi lạnh trên trán và nước mắt bên khóe mắt, lớn tiếng tuyên bố: “Bây giờ nhổ trại trở về thanh quân trắc! Được rồi, tất cả giải tán đi, trở về chỉnh đốn hành trang, xuất phát ngay trong đêm.”

Thấy đám người đông nghịt dần dần tản ra, Cao Lĩnh Mai trở lại trướng đã bị phá hoại kinh khủng, hai chân vẫn còn đang run rẩy. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa hắn đã bị những binh lính này giết chết rồi.

Lúc này không biết quân sư từ đâu chui ra, đến gần nhỏ giọng nói: “Đại nhân, chi bằng bây giờ gửi cho Thẩm Tranh một phong thư xin hàng, nói chúng ta sẵn sàng dốc sức vì hắn. Nếu như chúng ta cứ quay về đánh ngược lại như vậy, nhỡ Thẩm Tranh không biết đuổi theo đánh chúng ta thì chẳng phải là nguy rồi sao.”

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nói có lý mau viết mau viết.”

“Vâng.”

Cao Lĩnh Mai tức giận, thở hổn hển một hồi, đột nhiên ý thức được một chuyện: “Vừa rồi ồn ào không ngừng, mấy người lính cầm đầu hô hoán là người trong doanh trại à? Sao trông lạ mặt thế nhỉ?”

Quân sư nhìn bốn bề vắng lặng nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân cũng thấy lạ mặt, khẩu âm cũng rất quái lạ, hình như không phải người của chúng ta, là người của Thẩm Tranh thì không ổn rồi. Chỉ là vừa rồi tình thế cấp bách nên không ai chú ý.”

Cao Lĩnh Mai hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn cách nào khác, nổi loạn đã xảy ra rồi, cũng hứa hẹn sẽ phản công ngược lại rồi nên không thể không tìm đến Thẩm Tranh: “Được rồi, được rồi, là ai cũng được, viết thư viết thư.”

Cao Lĩnh Mai đóng con dấu của mình lên rồi phái kỵ binh đưa đến doanh trại Thẩm Tranh.

Mặt khác khi Thẩm Tranh nhận được thư thì không nhịn được khoe khoang trước các Tiết độ sứ đang run rẩy: “Thấy không, Tiết độ sứ Dương Thạch sẵn lòng làm đầy tớ cho chúng ta.”

“Đại nhân thật đa mưu túc trí! Quả là sáng suốt mới có thể âm thầm giật dây làm doanh trại của chúng xôn xao.”


“Nói gì vậy, chắc chắn là các tướng lĩnh dũng mãnh thiện chiến đó đã bị hắn bức đến đường cùng nên họ mới nhận ra nguy hiểm, không thể không binh biến.”

“Vậy là lợi cho tên Cao Lĩnh Mai này rồi, nếu hắn quay về đánh ngược lại thì có thể lấy công chuộc tội.”

“Vậy không tốt sao? Ai dám bước vào đất Thục giết Túc Vương và đám hoàng thân quốc thích thì chính là rước họa vào thân rồi. Nhỡ một ngày nào đó đột nhiên Hoàng đế cảm thấy thực ra thúc thúc của hắn cũng không đáng giận đến mức đó, ghi hận lên người giết thúc thúc hắn thì chẳng phải sẽ rất phiền toái à.”

Những người khác thì không sao cả, trái lại nếu Hoàng thượng hối hận thì có thể thế nào đây?

Thẩm Tranh chỉ kiêng dè mỗi chuyện này bởi ngộ nhỡ Mộ Thiền thấy cả nhà hoàng thúc nàng cũng không xấu đến vậy rồi không đồng tình với hành vi sát hại của hắn thì chẳng phải là nguy rồi sao.

Vì vậy ép Cao Lĩnh Mai phản công ngược lại là tốt nhất.

“Hồi âm cho Cao Lĩnh Mai rằng nếu có thể tự mình dốc sức diệt trừ kẻ nịnh thần đã cầm tù Hoàng đế thì nhất định đó là một công lớn, toàn bộ chuyện lúc trước sẽ được xóa bỏ.”

Trên đường trở về, Cao Lĩnh Mai nhận được thư Thẩm Tranh gửi thì như được uống thuốc an thần, trình độ chiến đấu cũng được nâng cao. Đồng thời, cấm quân canh phòng đất Thục không phòng bị nên khi bị đánh thì trở tay không kịp, cuối cùng bị hắn đánh cho thất bại thảm hại và cứu được Hoàng đế bị Túc Vương cầm tù ra ngoài.

Hoàng đế bày tỏ: Cao ái khanh, ngươi tới thật đúng lúc, Túc Vương và thái giám chết tiệt muốn phế trẫm, mau thay trẫm diệt trừ bọn chúng.

Cao Lĩnh Mai chỉ do dự một chút liền hạ thủ. Hoặc là không làm mà đã làm thì làm cho tốt, không chỉ Túc Vương mà thậm chí ngay cả những quan viên đóng giữ ở đất Thục không thân và không ủng hộ cũng đều bị tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ.

Có thể nói, hai tay dính đầy máu tươi.

***

Một trận mưa xuân vừa qua, nước trong vũng đọng lại phản chiếu bầu trời xanh thẳm trong vắt.

Đột nhiên vó ngựa giẫm vào vũng nước bắn lên mấy vệt nước làm vỡ tan ảo ảnh.

“Ngừng ——” Thẩm Tranh cưỡi trên con tuấn mã đen tuyền hô vang, đội ngũ sau lưng liền ngừng lại.

Cách đó không xa đoàn xe chia thành nhiều đội xuất hiện ngày càng nhiều ở phía chân trời như những chấm nhỏ dần trở nên to lớn.

Thẩm Tranh thấy rõ ở hàng đầu tiên là một người đàn ông gầy gò mặc quân trang cưỡi con bạch mã, có lẽ đây là Cao Lĩnh Mai.

Thấy Cao Lĩnh Mai xuống ngựa, Thẩm Tranh mới xuống ngựa đi tới: “Cao đại nhân.”

Cao Lĩnh Mai vội nói: “Ty chức nào dám trước mặt Tướng quân ngông cuồng xưng đại nhân, tổn thọ tiểu nhân quá.”

Thẩm Tranh cũng không phản bác hắn khiêm tốn, dù sao cũng xem như là cấp dưới của mình, hắn hỏi: “Hoàng thượng đâu?”

“Đang ở trong xe ngựa giữa đội ngũ.”

Thẩm Tranh cân nhắc nhìn đội ngũ kéo dài rồi trở về cưỡi ngựa dẫn người tới trước xe ngựa của Hoàng thượng.

“Thần Tiết độ sứ Định Bắc tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Trong xe ngựa, Hoàng đế vươn đôi tay trắng trẻo mảnh khảnh vén màn xe uể oải nói: “Thẩm tướng quân mau bình thân, ngươi có công cứu giá, không cần đa lễ.”

“Vâng, tạ ơn bệ hạ.” Thẩm Tranh đứng dậy lập tức nói: “Thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ giáng tội.”

Hoàng đế nặn ra nụ cười: “Cớ gì ái khanh lại nói ra lời ấy, may nhờ năng lực xoay chuyển càn khôn của ngươi nếu không hôm nay không biết trẫm còn đang ở đâu. Trẫm không chỉ không giáng tội cho ngươi mà còn khen thưởng ngươi thật lớn. Trẫm đã nghĩ kĩ rồi, trẫm sẽ phong ngươi là “Trung dũng bình nan công thần” [2], phong làm Kiểm Giáo Tư không [3] – Trung dũng hầu.”

[2] Công thần dũng cảm trung thành cứu Hoàng thượng thoát khỏi khó khăn nguy hiểm.

[3] Tư không: Là tên một chức quan thời cổ đại.

“Tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Hoàng đế tiếp tục nói: “Trẫm không có khả năng chu toàn, nếu còn ai có công ái khanh cứ trình một danh sách trong tấu chương bẩm báo, trẫm đều sẽ khen thưởng.” Bây giờ đang là thời điểm nguy cấp, cần phải ban ân đức rộng rãi. Hoàng đế đã nghĩ kĩ rồi, cho dù Thẩm Tranh bẩm báo đầu bếp nấu ăn lên thì hắn cũng sẽ khen thưởng như nhau.

“Vâng.”

Lúc này, Hoàng đế vươn tay về phía Thẩm Tranh như mời chào nói: “Thẩm tướng quân, không bằng cùng ngồi chung một xe với trẫm cùng về thành.”

Sao dám cùng thiên tử cùng xe, Thẩm Tranh không biết đây là thiện ý của Hoàng đế hay còn là thăm dò, suy nghĩ sâu một chút chắc hắn không đến mức có lá gan thăm dò mình, chắc là thiện ý: “Thần vạn lần chết cũng không dám.”

Hoàng đế cười yếu ớt: “Cái này trẫm cũng không bắt buộc, trẫm nghỉ ngơi trước, sẽ nói chuyện với ái khanh sau.”

“Thần xin cáo lui.”

Thẩm Tranh lập tức quay người trở lại đứng đầu đội ngũ.

Chờ Thẩm Tranh rời đi, lúc này, thái giám Triệu phủ bên người Hoàng đế cưỡi ngựa đi theo thấy trái phải đều là người mình mới nói với Hoàng đế: “Hoàng thượng, ngài là người đứng đầu thiên hạ, có phần quá khách khí đối với hắn rồi.”

Với tư cách là thái giám Đốc Quân, hắn vốn luôn khống chế cấm quân tuy về sau ở đất Thục lại bị những thái giám khác chiếm quyền nhưng hiện tại thái giám tạo phản đã bị giết sạch rồi, một lần nữa hắn đã đoạt lại quyền hành của một thái giám trung thành. Tuy rằng hắn bị Cao Lĩnh Mai đánh cho tan rã rải rác nhưng chỉnh đốn một chút cũng thành cùng một đội quân.


“Còn chưa trở lại kinh thành, khách khí một chút cũng không sao đâu.” Hoàng đế cũng đã nhìn ra đám cấm quân kia không dùng được, mà cũng may là không dùng được nếu không Túc Vương mà nhắm vào thì cũng chẳng còn mình của ngày hôm nay.

Triệu Phủ than một tiếng, hắn đã thử thăm dò Thẩm Tranh phía trước, tên gia hỏa này còn trẻ tuổi, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt. Cái chính là cha hắn để lại rất nhiều thứ quan trọng nếu không tên nhãi kia cũng chẳng được như bây giờ.

Chẳng qua là hắn không có một quân đội mạnh chứ nếu mà có thì không biết lợi hại hơn tên nhãi này bao nhiêu lần.

Lại còn dám xưng là Nguyên soái dẫn theo nhiều đạo binh mã, rõ ràng là muốn tạo phản mà.

Nghĩ đến đây, hắn hừ hừ đầy khó chịu.

***

Cuối cùng Hoàng đế cũng hồi kinh. Đây quả thực là một tin tốt, khắp nơi đều ăn mừng bởi có nghĩa là không còn cảnh mất nước, thậm chí còn có khả năng phục hưng.

Theo Hoàng đế trở về còn có rất nhiều vọng tộc, thế nên kinh thành vốn tiêu điều, thoáng chốc lại trở nên phồn hoa, náo nhiệt.

Thợ thủ công khắp cả nước đều vội đổ xô về kinh thành giúp đám quý nhân có công tu sửa phòng ốc nên kiếm được một khoản lớn.

Hoàng đế là người phúc hậu, điều này Thẩm Tranh hiểu rất rõ. Kiếp trước khi hắn chết, Hoàng đế thậm chí còn phong cho hắn thụy hiệu [3] chỉ với điểm này đã tốt hơn rất nhiều người rồi.

[3] Thuỵ hiệu còn gọi là hiệu bụt hoặc tên hèm theo ngôn ngữ Việt Nam, là một dạng tên hiệu sau khi qua đời – Nguồn: Wikipedia – 

Lần này giành lại được kinh thành và trừ tận gốc phe cánh mưu phản Túc Vương nên Hoàng đế không hề keo kiệt phần thưởng.

Vốn ban bố chiếu thư phong hắn làm Trung dũng bình nan công thần, Giáo Thiêm Tư không rồi cuối cùng lại là Trung dũng hầu.

Phong tước cho Tiết độ sứ cùng dấy binh theo Thẩm Tranh!

Phong tước cho thuộc hạ của Thẩm Tranh!

Hầu như ai cũng được ban thưởng. Mặc dù nhiều chức không có thực quyền nhưng nói ra nghe rất bùi tai nên đều gấp gáp làm một bức hoành phi mang về quê hương với cha mẹ, phân phó treo ở trước đại sảnh.

Hoàng đế trở lại kinh thành như cá gặp nước, chẳng mấy chốc lại khôi phục bộ mặt “Hôn quân” vốn có, ví dụ như “xa xỉ”. Viện cớ Tiết độ sứ ở kinh thành nên mở tiệc rượu lớn, uống đến thâu đêm suốt sáng. Trong cung đèn đuốc sáng trưng, bên tai không ngừng vang lên những âm thanh lả lướt.

Cả nhà Vanh Vương cũng nằm trong nhóm được mời nhưng Vanh Vương hoàn toàn không có mặt mũi tiến cung. Mặc dù, nhìn từ bên ngoài chính ông đã giết chất tử mưu phản đồng thời vạch rõ ranh giới với phản tặc và cũng được Hoàng thượng khen thưởng.

Nhưng ông biết rõ, đây đều là công lao của Thẩm Tranh, chẳng có gì liên quan đến bản thân. Vì vậy vừa nghe trong cung có lời mời thì lập tức giả vờ mê man, nằm co người trên giường.

Mộ Thiền cùng các thân thích tiến cung diện kiến nhưng khi diện kiến, phần lớn các nữ quyến đều khóc sướt mướt, có người thì chết trên đường, có người vì liên quan đến mưu phản mà bị chém chết. Mộ Thiền không thích bầu không khí này nên đến một lúc rồi thôi chứ không ở lại lâu.

Ngày hôm đó, gió xuân ấm áp, Mộ Thiền thay áo mỏng tới gặp phụ vương, thấy ông vẫn nằm ở trên giường không có tinh thần liền bảo đám di nương lui xuống rồi nói: “Phụ vương, rốt cuộc người làm sao vậy? Thái hậu đã nhiều lần hỏi thăm người, lão nhân gia còn nói nếu người không tiến cung thì Thái hậu sẽ đến thăm người. Chẳng lẽ người muốn làm khổ lão nhân gia sao?”

Túc Vương, Vanh Vương còn có phụ hoàng của đương kim Thánh thượng đều do Thái hậu sinh ra.

Túc Vương vì mưu phản mà cả nhà bị giết, Tiên Hoàng lại băng hà. Bây giờ Thái hoàng thái hậu chỉ còn mỗi Vanh Vương là nhi tử còn sống nên đương nhiên là thương nhớ nhất.

Sau khi nghe xong, nước mắt Vanh Vương đảo quanh hốc mắt: “… Ta không có mắt mũi nào mà tiến cung.”

“Con hiểu…” Mặt mày Mộ Thiền không nén được vẻ xót xa: “Con đã nghe nói rồi, nhưng do hoàng thúc mưu phản nên chuyện bị chém là không thể tránh khỏi. Vì bảo toàn gia đình mình nên người mới giết đường ca, cũng không thể vì thế mà oán giận người được, người cũng nên nghĩ thoáng một chút.”

“Thật ra thì…” Vanh Vương muốn nói lại thôi: “… Hầy, được rồi, ta cũng đành cam chịu số phận thôi…”

Lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài có lời truyền báo: “Vương gia, Lô Thừa tướng cầu kiến.”

Mộ Thiền vừa nghe khách lạ tới liền muốn tránh đi thì Vanh Vương nói: “Hầy, Lô Thừa tướng cũng không phải người ngoài. Khi con còn bé, hắn vẫn thường hay ôm con, hầy, đứa cháu Lô Tam Lang của hắn thật sự là… Hầy, bây giờ nói những điều này cũng vô ích.”

Mặc dù không thể nói ra nhưng Vanh Vương vẫn gào thét trong lòng: Lô Tam Lang – Lô Sách Hải mới là con rể trong lòng ông!

Mộ Thiền nghe phụ thân nói một câu mà thở dài ba tiếng không khỏi lo lắng, trong lòng tự nhủ hay là ở bên cạnh để xem phụ thân có ổn không nhỉ.

Lô Thừa tướng không phải là người ngoài nên Vanh Vương cũng không khách sáo mà trực tiếp sai người hầu đưa Lô Thừa tướng đến giường bệnh của mình trước.

Mộ Thiền phát hiện ngoài Lô Thừa tướng ra còn có một nam tử trẻ tuổi nhìn mặt quen quen nhưng lại không nhớ nổi là ai.

“Lão thần bái kiến Vương gia, Quận chúa.” Lô Thừa tướng nói trước rồi nhắc nam tử bên cạnh: “Sách Hải, mau thỉnh an Vương gia và Quận chúa.”

“Thần Lô Sách Hải bái kiến Vương gia, Quận chúa…”

Mộ Thiền không ngờ hắn chính là người cũng bị con ngỗng lớn nhà con rể Lô thừa tướng đuổi như mình. Khi còn bé, nàng với hắn hay chơi chung với nhau, lúc trưởng thành thì chưa từng gặp lại, thì ra hắn đã lớn như vậy, thời gian trôi qua nhanh thật!

Vanh Vương phân phó nha hoàn: “Mau mang ghế lại đây.”

Mộ Thiền thấy Lô thừa tướng lớn tuổi liền khách sáo nói: “Thừa tướng chậm một chút.”

Lô thừa tướng đã sớm biết tin buồn quận chúa phải gả cho Thẩm Tranh, ánh mắt nhìn nàng mang theo chút thương hại: “Quận chúa khách khí quá.”

Vanh Vương thở dài: “Lô thừa tướng không phải người ngoài, không cần phải câu nệ. Dạo này bản vương đang bị bệnh nhẹ nên không tiện đứng dậy tiếp đãi, hi vọng ông không để ý.”

“Thần biết… Chuyện của Túc Vương quả thật…”

“Lô tướng vẫn luôn theo sát bệ hạ từ khi đến đất Thục, không biết phủ Túc Vương còn có ai sống sót không?” Dù sao người đó cũng là ca ca ruột của mình, cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, ông cũng muốn thử hi vọng một lần.

Lô thừa tướng lắc đầu: “Theo thần biết, không còn người nào sống sót cả. Tất cả đều do Thẩm Tranh sai khiến Tiết độ sứ Cao Lĩnh Dương Thạch làm.” Bây giờ, Thẩm Tranh nổi tiếng đến mức không ai không biết.

Nghe đến đây, Mộ Thiền thấy không lọt tai, chỉnh sửa lại: “Rõ ràng là Cao Lĩnh Mai nhận lệnh của hoàng thượng, lúc ấy Thẩm Tranh… Thẩm đại nhân không ở đất Thục, chuyện Túc vương không thể đổ lên đầu hắn được.”

Vanh Vương vừa nghe thế thì phát hiện gần đây nữ nhi đã thay đổi, không chỉ ở nhà mà trước mặt người ngoài cũng không che giấu, giải vây giúp Thẩm Tranh. Cảm giác bi ai từ trong lòng ông ùa ra, nước mắt trào dâng, ông bụm mặt hít hít nước mũi.

“Phụ vương… Đột nhiên nghẹt mũi… triệu chứng của bệnh phong hàn mà thôi…” Vanh Vương kiên cường nói: “Nơi này hết chuyện của con rồi, con lui xuống trước đi.”

Mộ Thiền đành phải lui xuống, bỗng nhiên cảm giác dường như có ai nhìn nàng ở phía sau, quay đầu lại thì thấy Lô Sách Hải quay đầu đi, ánh mắt hai người vừa vặn lướt qua nhau.

Nàng nhíu mày, quay ra cửa.


Chờ nàng đi rồi, Vanh Vương khẽ lau nước mắt, hít sâu một hơi, nhìn Lô Thừa tướng miễn cưỡng cười một cái: “Tiểu nữ không hiểu chuyện, Thừa tướng xin đừng chê cười.”

Lô Thừa tướng lúng túng nói: “Thật sự không ngờ Quận chúa sẽ nói đỡ cho Thẩm Tranh.”

“Bổn vương cũng không muốn nhưng chẳng có cách nào.” Dường như Vanh Vương đã cam chịu số phận: “Bản vương cũng lười sửa lại, lần này Thẩm Tranh quay về kinh nhất định không thể tránh được việc xin Hoàng thượng tứ hôn cho. Một khi thánh chỉ đã hạ xuống thì có là xe bốn ngựa cũng không thể thay đổi. Mộ Thiền rồi sẽ phải cùng hắn quay về phía Bắc lạnh khủng khiếp kia, bản vương chỉ sợ cả đời sẽ không thể gặp lại nó…”

“Nhưng mà…” Dường như Lô Sách Hải định nói điều gì đó.

Vanh Vương lắc đầu: “Đừng bảo bản vương nghĩ kế, bản vương không thể đấu lại hắn, hắn đáng sợ lắm.”

Âm mưu đầu tiên, suy nghĩ cả đêm mới lộ một cành cây đã bị phát hiện. Còn có lần trước, chất tử bị thương cũng chỉ chống đỡ được vài ngày rồi thôi.

“Điện hạ, không phải nghĩ kế mà là ta cảm thấy lần này Quận chúa không có khả năng rời đi cùng Thẩm Tranh. Theo ta biết, Thẩm Tranh phải giữ lễ hiếu ba năm, không thể kết hôn. Hơn nữa, Quận chúa xuất giá cần đặt đồ cưới, thế nào cũng phải cần khoảng một năm.” Lô Sách Hải nói thật.

“Vậy sao?” Vanh Vương chỉ biết cha Thẩm Tranh đã chết nhưng không chú ý khi nào, vả lại bộ dạng phớt lờ của Thẩm Tranh làm cho ông nghĩ hắn đã sớm tròn ba năm.

Lô Sách Hải khẳng định nói: “Chắc chắn không sai.”

“Tốt tốt tốt! Thật tốt quá!” Vậy là nữ nhi có thể ở lại bên mình lâu thêm một năm, Vanh Vương kích động bước xuống đất, vỗ vỗ thật mạnh lên vai Lô Sách Hải: “Bản vương muốn cám ơn ngươi thật tốt.”

Đây không hề là âm mưu quỷ kế, để xem lần này Thẩm Tranh sẽ làm thế nào!

Ông lập túc cảm thấy bản thân nhẹ như chim yến, vươn chân vươn vai nói: “Bản vương tốt hơn rồi! Bản vương cũng nên tiến cung. Các ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Lô thừa tướng với Lô Sách Hải nghe vậy thì quay sang nhìn nhau, cùng lắc đầu: “Lần này là tới thăm ngài, ngài không sao, chúng thần cũng nên trở về.”

“Ngày khác bản vương nhất định sẽ ghé thăm quý phủ, các ngươi đi thong thả.”

Lô thừa tướng cùng Lô Sách Hải vừa ra khỏi vương phủ, lúc bước lên kiệu, Lô thừa tướng liền cau mày nói: “Ngươi cần gì phải nhiều chuyện, ngươi không nói cũng có người khác nói.”

Lô Sách Hải mặt không biểu cảm nói: “Cũng chính vì ai cũng không muốn nhiều chuyện, cho nên hôm nay mới xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Dứt lời, hắn liền cúi đầu tiến vào trong kiệu, để lại tổ phụ ở bên ngoài tức dựng ngược râu, trừng mắt lườm hắn.

Gần đây Thẩm Tranh bề bộn nhiều việc, không chỉ phải ở trong cung ứng phó các loại tiệc rượu mà còn phải ở quân doanh ban thưởng cho tướng sĩ. Ngày ngày trôi qua, mở mắt nhìn quanh bốn phía chỉ thấy một màu tối đen như mực, không thể phân biệt là ngày hay đêm. Hắn muốn đi tìm Mộ Thiền nhưng nửa đêm lại không tiện quấy rầy, ban ngày mọi người lại quấn quýt lấy hắn.

Sống mơ màng qua ngày, hắn vẫn chưa có cơ hội đi tìm Mộ Thiền.

Ngày đó, hoàng thất lại tổ chức tiệc rượu, Hoàng đế rất hào phóng ban thưởng các mỹ nữ vơ vét được ở đất Thục cho các Tiết độ sứ. Người thích, người xem thường nhưng đều nhận cả, chỉ có mình Thẩm Tranh trực tiếp từ chối.

Hoàng Thượng sửng sốt, cười lớn: “Nhìn trẫm này, biết Thẩm ái khanh có tình cảm thắm thiết với đường muội, sao có thể coi trọng son phấn tầm thường. Trẫm đáng trách, tự phát ba chén.”

Thẩm Tranh lại không cười nổi. Nguyên nhân rất đơn giản: Rõ ràng Hoàng thượng đã đồng ý sau khi hồi kinh sẽ tứ hôn. Vậy mà ngày ngày trôi qua, các lễ vật đã phát xong mà chuyện chiếu thư vẫn chưa hề có động tĩnh. Theo nguyên tắc, Mộ Thiền chỉ là một Quận chúa, đương nhiên không đáng quý như mấy đường muội của Hoàng đế. Huống hồ mấy chuyện ban thưởng kia đều quan trọng hơn chuyện tứ hôn này nhiều. Vậy vì sao cứ mãi lần lữa không hạ chỉ.

Rượu quá tam tuần, Hoàng Thượng đứng dậy đi thay quần áo, Thẩm Tranh cũng tranh thủ ra ngoài hít thở không khí.

Kể cả tửu lượng của hắn có tốt đến mấy cũng không thể uống cả ngày như thế, hắn chỉ mong mau kết thúc sự vụ ở kinh thành để cùng nương tử quay về phiên trấn Định Bắc.

Gió xuân ấm áp, Thẩm Tranh lướt nhẹ trong gió, bước chân hướng về bóng cây.

Bỗng nhiên, từ phía sau có người đuổi theo hắn, gọi to: “Hầu gia, xin hãy dừng bước, ta có chuyện muốn nói với ngài.”

Thẩm Tranh thầm tự hỏi trong lòng người nọ đang nói chuyện với ai, hồi lâu sau mới nhớ ra bản thân đã có chức tước, chắc người kia đang gọi mình. Thẩm Tranh nhận ra người kia là thái giám Triệu Phủ bên cạnh Hoàng đế, ông ta là hoạn quan duy nhất không tham gia vào vụ mưu phản của Túc Vương, có thể thấy là rất đáng quý.

Nghe nói lúc Hoàng thượng bị Túc Vương bắt nhốt, mỗi ngày ông ta đều hầu hạ Hoàng thượng, lựa chọn đồng cam cộng khổ chứ không chọn làm hại nhau.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của ông ta khiến Thẩm Tranh khá bất ngờ, bởi kiếp trước hắn chẳng thèm quan tâm là hoạn quan tốt hay xấu, tất cả đều bị xử tử, vì thế Triệu Phủ cũng không thể sống sót. Lần này do Cao Lĩnh Mai ra tay, hắn ta khéo léo xử lí những người có thù oán với mình nên vẫn còn người sống.

Nhưng như vậy cũng có chỗ không tốt. Lúc trước, Thẩm Tranh xử tử toàn bộ hoạn quan, trong vòng một đêm đã diệt trừ tai họa cho triều đình là Yêm đảng.

Mà lúc này, Triệu Phủ còn sống tức Yêm đảng còn người kế thừa, còn có thể tiếp tục tồn tại.

“Triệu công công có chuyện gì sao?”

Mặt Triệu Phủ đầy phấn, có lẽ do lớn tuổi nên muốn che bớt dấu vết năm tháng, lúc cười làm phấn mắt vỡ thành mảng: “Hầu Gia… Lão nô biết ngài đang lo lắng điều gì?”

“Ổ?” Thẩm Tranh nhíu mày: “Không bằng nói ta nghe một chút.”

“Là như thế này, Hoàng thượng không tiện nói nên bảo lão nô truyền lời, không phải Hoàng thượng không muốn tứ hôn mà là…”

“Mà là gì?” Thẩm Tranh không kiên nhẫn nói.

“Ngài thử ngẫm lại xem, hình như người ngài hơi bất tiện. Ngày hôm qua, Vanh Vương tiến cung bàn luận với Hoàng thượng, Hoàng thượng mới giật mình, thầm than may mà chưa hạ thánh chỉ, nếu không sẽ khiến thiên hạ cười chê.”

“Người ta bất tiện?” Thẩm Tranh nhớ lúc hắn cầu hoan Mộ Thiền, mười lần thì hết chín lần nàng nói bản thân không tiện. Hắn là đàn ông, làm gì có chuyện không tiện.

“Lão nô bạo dạn hỏi một câu, lệnh tôn qua đời cách nay đã bao lâu?”

“Làm sao, muốn theo ông ấy à…?” Thẩm Tranh khẽ nói, nói xong cũng tự giật mình. Dựa theo thời gian, cha hắn qua đời chưa đủ ba năm.

Lúc trước, khi Lâu Khánh Nghiệp tìm hắn gây chuyện, rõ ràng một phần nguyên nhân còn do hắn đang trong kỳ để tang.

Nhưng về sau hắn bận bịu quá, lúc phải thu phục kinh thành, lúc phải diệt Túc Vương, rồi cảm giác cha đã mất nhiều năm quá chân thực nên hắn đã quên mất chuyện này.

Thậm chí sau khi sống lại, cha hắn chết bao lâu cũng đã quên, chỉ mong lão nhân gia dưới suối vàng không trách cứ hắn.

Triệu Phủ mím môi: “Ý lão nô không phải vậy, mà là…”

“Không cần nói, ta hiểu ý của ngươi là gì!” Lòng Thẩm Tranh nhất thời trầm xuống.

“Cho nên Hoàng thượng cố ý phái lão đến đây để nói rõ, chỉ cần sang mùa hè năm sau liền lập tức hạ chỉ tứ hôn cho ngài.” Triệu Phủ cười nói: “Hơn nữa, chẳng phải Quận chúa còn phải chuẩn bị đồ cưới hay sao, một năm này cũng không dài lắm.”

Thẩm Tranh phiền lòng xua tay: “Được rồi, ta đã biết.”

Xem ra, kiếp trước Hoàng đế gả Quận chúa lúc mất hết tất cả cho kẻ đang chịu tang như hắn là có ý xấu đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.