Đọc truyện Ái Thê – Chương 16
Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Tục ngữ nói “ổ vàng ổ bạc chẳng bằng ổ chó của mình”, nhưng phủ Vanh Vương vốn là ổ vàng nên ở đâu trong thiên hạ cũng chẳng bằng.
Tuy lúc trước đã bị tướng lĩnh phản quân chiếm đóng, trước khi trốn đi còn vơ vét cướp sạch một lần nhưng sau hơn tháng Thẩm Tranh vừa nghỉ ngơi vừa hồi phục thì đã có thể ở bình thường.
Mọi người vào phủ đệ, định từ từ quan sát khắp một vòng xem chỗ nào bị phá hỏng, chỗ nào vẫn còn dùng tốt nhưng cuối cùng vì trời quá lạnh nên không thể nhìn hết mà tất cả đều trốn vào trong phòng.
Thẩm Tranh vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, tâm tư đều đặt lên người Mộ Thiền nhưng vừa vào phòng, nàng đã đi thay y phục nên hắn đành phải ngồi không với nhạc phụ.
Hắn lập công lớn, Vanh Vương nhìn hắn rất không thuận mắt nhưng cũng không dám chế nhạo trực tiếp như ở Chá Châu nữa: “Ngươi thu phục được kinh thành, thật sự là… thật sự là… kể công hơi nhiều nhưng đáng được ghi vào sách sử.”
“Đó là bổn phận của thần.”
Vanh Vương cam chịu số phận thở dài: “Dường như không gả Mộ Thiền cho ngươi thì không được rồi.”
Thẩm Tranh lập tức quỳ xuống dập đầu: “Tiểu tế tạ ơn nhạc phụ đại nhân!”
“Sao vậy, có chuyện thì mà lại tạ ơn nhạc phụ đại nhân?” Vương phi từ ngoài cửa bước vào, nghe thấy lời của Thẩm Tranh thì cười hỏi.
Thẩm Tranh vội vàng nói cho Vương phi nghe: “Cũng tạ cả nhạc mẫu đại nhân nữa, cảm ơn ngài đã sinh ra nữ nhi tốt như Mộ Thiền, còn gả nàng cho ta nữa.”
Vanh Vương trợn trắng mắt nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo Thẩm Tranh có bản lĩnh chứ.
Vương phi cười đến không ngậm được miệng, hơi đỡ một chút: “Con rể mau đứng dậy đi, Mộ Thiền đang ở phòng khách phía đông chờ ngươi đấy, ngươi mau qua đi.”
“Tạ nhạc mẫu đại nhân đã mang đến cho ta tin tức tốt như vậy.” Nói xong hắn lại lạy một cái nữa mới ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi cửa liền nghe tiếng Vanh Vương kêu gào bên trong: “Sao bà lại cho phép bọn nó lén lút gặp mặt?” Vương phi liền nói: “Cái gì mà lén lút với chả không lén lút, bao lâu rồi bọn nó chưa gặp nhau. Chẳng phải năm đó ông cũng như vậy sao, ta nhớ phụ thân ta đâu có nhiều lời như ông.”
Yên Lộ chờ ở cửa ra vào, thấy Thẩm Tranh liền phúc thân nói: “Nô tỳ đưa ngài vào phòng khách phía đông.”
Dọc đường đi, Yên Lộ cảm thấy mình nên nịnh Thẩm Tranh một phen, dù sao bây giờ hắn là người có quyền thế nhất thiên hạ này: “Đại nhân, có lẽ ngài không biết, trước mặt bọn nô tỳ quận chúa gọi ngài rất thân mật.”
Thẩm Tranh tò mò hỏi: “Là gì?”
“Nô tỳ sợ làm ngài mất hứng, ngài để chính tai nghe quận chúa gọi không phải tốt hơn ư.”
“Cũng được.” Thẩm Tranh vào phòng khách, lấy một khối bạc vụn ra ném cho Yên Lộ: “Tiếp tục tận tâm hầu hạ quận chúa.”
Yên Lộ được bạc vụn, ước lượng xong liền đưa mắt nhìn Thẩm Tranh vào phòng.
Mộ Thiền một tay nâng đầu ngồi trên ghế, phía trước là một chậu than đang cháy. Nàng thấy hắn đứng bất động ở cửa ra vào thì kỳ quái hỏi: “Sao ngươi lại đứng im ở đấy?”
Hắn làm bộ dạng khiếp sợ: “Không được, ta sợ biến mất.” (QT là hóa, có nghĩa là biến mất/tan chảy)
Hóa ra là chế nhạo câu nói lần trước của nàng, Mộ Thiền cười, nhắm mắt lại: “Vậy cũng được, để ta nhắm mắt lại không nhìn ngươi, ngươi sẽ không thấy ta biến mất nữa.”
Trời ơi, nương tử đáng yêu quá trời quá đất. Thẩm Tranh vừa cảm khái vừa đến trước mặt nàng: “Được thôi, nàng đừng mở mắt.”
Hắn muốn cúi người thơm nàng một cái nhưng nghĩ lại thì không được, nếu bây giờ hôn thì tất cả những chuyện không tốt trước khi động phòng đều bị giới hạn bởi cái hôn này hết.
Giờ vẫn phải làm theo từng bước của kế hoạch thôi.
Hắn lấy chiếc khăn mang theo rất nhiều đêm ra, nhẹ nhàng mở để lộ chiếc khuyên tai ngọc trai: “Nàng mở mắt ra đi.”
Mộ Thiền từ từ mở to mắt, ánh mắt ôn nhu, nhìn thấy chiếc khuyên tai thì càng nhu tình như nước.
Giờ phút này Thẩm Tranh ngược lại lại như lời hắn nói, thật sự muốn tan chảy, chìm trong sắc đẹp của nàng: “Nương tử… Nàng đẹp quá…”
“Thế ư.” Đôi môi nàng khẽ khép mở: “So với những nữ nhân ngươi thấy mấy tháng nay thì có xinh đẹp hơn không?” Nói chuyện với tẩu tử cả tháng rồi, không thể không có tiến bộ.
Thẩm Tranh lập tức nhận ra đây là một cái bẫy, bảo “ừ” thì chắc chắn sẽ bị lập án chém ngay lập tức. Bởi câu đó nói rõ mấy ngày nay hắn thấy không ít nữ nhân xinh đẹp, có nhìn thì mới có đối lập.
“Mấy tháng nay ta đâu có thấy nữ nhân nào, cả ngày hành quân đánh nhau đã mệt chết đi được, tinh lực còn thừa của mỗi ngày đều dùng để suy nghĩ về nàng cả. Nàng tin ta đi, nếu hôm sau có đại chiến, đêm trước đó ta còn không dám nghĩ nhiều về nàng.”
Mộ Thiền cười khanh khách: “Được rồi, ta tin ngươi mà, mà vẫn giống trước kia, cứ mở miệng ra là dỗ dỗ dành dành ta.” Rồi nàng lấy bàn tay đang nâng má ra, chỉ vào đôi tai sáng nay không đeo khuyên: “Đã biết ngươi bảo vệ tốt như thế, vậy đeo lên cho ta luôn đi.”
Thẩm Tranh cầu còn không được, đôi tai nàng vừa trắng vừa hồng, vừa xinh vừa đẹp, hắn kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, cầm chiếc khuyên hoa chân múa tay: “Không được rồi, ta không dám xuống tay, sợ làm đau nàng.” Cảm giác chiếc khuyên xuyên qua lỗ tai nho nhỏ đó sẽ khiến nàng bị đau vậy.
Mộ Thiền cười nói: “Không đau đâu.” Trông hắn không giống như nói điêu, nàng tháo chiếc khuyên đang đeo ra: “Mọi người đều nói ngươi lòng dạ độc ác.”
“Đối với nàng thì đương nhiên không giống, ta nói thật.”
“Nếu như ngươi đối xử với ta giống với những người khác thì ta sẽ không gả cho ngươi.”
“Hiện tại đôi khuyên tai này đã đoàn tụ, ta với nàng cũng đoàn viên rồi.” Ngày trông đêm nhớ chẳng phải là giờ khắc này sao, Thẩm Tranh muốn hái thành quả, quả thực giờ này hắn còn hưng phấn hơn lúc phá được kinh thành: “… Ta nhớ đêm đó ánh trăng rất đẹp, nàng bảo có chuyện chờ ngày chúng ta đoàn tụ sẽ nói, vậy giờ nàng làm đi.”
Tuy Mộ Thiền đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn hơi xấu hổ: “Thì là chuyện để ngươi nhắm mắt, sau đó ta…” Không đợi nàng nói xong, Thẩm Tranh đã nhắm tịt mắt lại khiến nàng không nhịn được cười: “Làm gì ngươi nhỉ?”
Bất kể là sét đánh hay búa bổ gì thì ôn hương nhuyễn ngọc đang đến gần hắn! Hắn rất kích động, nhất định là chuyện đó.
Hắn cảm giác nàng đang tới gần, tự dưng không gian xung quanh như ngừng lại chỉ có nàng đang di chuyển, ngay cả nhiệt độ của hơi thở của nàng hắn cũng có thể cảm nhận được
Hơi thở ấy tới bên tai hắn khiến hắn thấy hơi ngứa ngứa, lúc này đột nhiên nghe thấy giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của nàng: “Tranh lang.”
Thẩm Tranh chỉ cảm thấy một dòng điện chạy khắp lục phủ ngũ tạng, vừa mừng vừa sợ mở mắt: “Đây là điều đêm đó nàng định làm ư?” Rồi mặc kệ nàng gật đầu hay lắc đầu liền kéo nàng vào lòng: “Thật tốt thật tốt, có thể nghe nàng gọi ta một tiếng như vậy, ta đến không uổng công tí nào.”
Mộ Thiền lại càng khẳng định, tuy đôi khi hắn động chân động tay với mình nhưng dường như ý định cầu sắc không nằm ở vị trí thứ nhất, chỉ cần mình tỏ thiện ý với hắn là hắn liền vui mừng khủng khiếp.
Nàng cười nói: “Cái gì cơ, ý ngươi là nếu hôm nay ta không thực hiện lời hứa đêm đó thì ngươi về trắng tay à?”
“Ta không có ý đó…” Chợt phát hiện chuyện này không thể giải thích được, Thẩm Tranh dứt khoát thừa nhận: “Về sau ta sẽ cẩn thận hơn, không chỉ nghe mỗi câu của nương tử vào tai mà với mỗi câu đều nghiêm túc phân tích.”
Mộ Thiền cười nói: “Ta đâu có quan tâm như lời ngươi nói đâu.”
Thẩm Tranh bĩu môi, nhân cơ hội sờ soạng khuôn mặt nàng: “Mỗi lần nói dối mặt nàng đều nóng lên.” Bóng loáng nhẵn nhụi, hắn không nhịn được lại tiếp tục sờ: “Nhìn xem, chẳng phải mặt nàng đang nóng lên sao.”
Nàng giãy giụa trong ngực hắn: “Rõ ràng là tại trong phòng quá nóng, ta muốn ra ngoài, mau buông ta ra.”
Thân thể mềm mại của nàng trong vòng tay của hắn, làm gì có đạo lí thả người chứ.
Thẩm Tranh giữ chặt eo nàng, kéo nàng vào sát người mình, đôi ngực mềm như tuyết chạm vào ngực hắn, đột nhiên hắn cảm thấy khác thường, vội vàng buông lỏng tay, lui về phía sau một bước rồi vội vã nhìn xuống phía dưới, may mà mặc áo rộng nên bên ngoài không bị lộ cái gì.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, nếu bị nàng nhìn thấy, mình không thể trốn được tội danh hèn mọn bỉ ổi.
Mộ Thiền thấy cử chỉ của hắn kì lạ như vậy thì cũng cúi đầu nhìn theo: “Trên mặt đất có cái gì sao?”
“Ừ…” Thẩm Tranh thấy nàng muốn nhìn mình nên vội vàng chỉ lên xà nhà: “Nàng nhìn xem hình như trên đó có gì kìa?”
Lúc Mộ Thiền không hiểu gì ngẩng đầu lên, Thẩm Tranh nhanh chóng tìm ghế ngồi để che giấu sự bối rối.
Nàng vừa bực mình vừa buồn cười: “Làm gì có ai chiếm chỗ với ngươi đâu mà ngươi phải lừa ta nhìn lên xà nhà để lén lút ngồi xuống chứ.”
Mình lúc nãy thật sự là hoảng hốt nên chạy bừa rồi, vậy mà lại nghĩ ra ý tưởng đánh lạc hướng cùi bắp như thế. Bây giờ thì hay rồi, thanh danh “hèn mọn bỉ ổi” thì chắc chắn không phải gánh vác nhưng gánh danh hiệu “không có phong độ” cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
“… Không phải thế đâu nương tử.” Thẩm Tranh còn nước còn tát, xưa nay hắn đã vậy rồi, không vật lộn đọ sức mà không nắm chắc khả năng của mình: “Ta ngồi ở đây là vì hướng này có thể nhìn lên xà nhà… Nàng qua đây mà xem…”
Mộ Thiền qua đó, nhíu mày nhìn lên xà nhà: “Nhìn cái gì?”
“Không gạt nàng, lúc ta ôm nàng thì đột nhiên cảm thấy dưới chân có bóng đen nhưng không phải bóng người vì nó như chui vào trong gạch vậy. Sau đó hình như lại xuất hiện trên xà ngang, ta không biết có phải do mình hoa mắt không, nàng thử nhìn đi, ở chỗ đó.”
Nàng nghe xong liền vội vàng quay đầu lại: “Ngươi đừng làm ta sợ. Lần trước tẩu tử còn bảo ta lúc phủ đệ này bị phản quân chiếm đóng đã giết chết bao nhiêu mạng người oan uổng. Giờ nhân khẩu trong phủ thưa thớt nên ít có sinh khí, dễ sinh chuyện ma quỷ. Ngươi, ngươi có nhìn thấy rõ ràng không?”
Sau khi nghe xong, Thẩm Tranh chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, không có phong độ thì không có phong độ đi, tự dưng lại đi dọa nương tử đến nỗi này, phải mau nghĩ cách chuyển hướng thôi.
“Ừm… Để ta nghĩ lại.” Hắn dụi mắt rồi nhìn xung quanh, thở dài: “Ôi, có lẽ là do bệnh của ta thôi, quả nhiên không nên tin tên lang băm kia, uống thuốc không chỉ không có chuyển biến tốt đẹp mà còn làm khổ đầu lưỡi của mình.”
“Ngươi, ngươi làm sao thế?” Mộ Thiền lo lắng hỏi: “Ngươi bị bệnh à?”
“Không có gì, chỉ là đầu bị thương, có một khoảng thời gian nhìn cái gì cũng thấy có bóng đen… Ta cứ tưởng là ổn rồi, không ngờ lại tái phát. Ôi, giờ ta nhìn nàng lại thấy có bóng đen mờ mờ ảo ảo sau lưng… rồi lại biến mất.”
Câu trả lời của hắn khiến Mộ Thiền kinh hồn bạt phía, vội vàng chạy qua: “Ngươi đừng cử động, để ta nhìn xem.”
Thẩm Tranh chột dạ cười cười: “Ở ngoài thì không thấy gì đâu, máu tụ trong mắt đã biến mất, nếu có vấn đề thì là ở trong đầu cơ.” Cái chuyện này mình cứ thoải mái chém gió thôi, đằng nào nàng cũng không thể mở sọ ra xem được.
Quả nhiên Mộ Thiền nhìn hắn chằm chằm, nhíu mày lo lắng nói: “Đúng là không nhìn ra điều gì khác thường… Như vậy đi, mai ngươi đưa đại phu kia đến để ta hỏi thăm hắn vài điều.”
“Hỏi hắn ta cái gì?” Hắn biết đi đâu tìm đại phu chứ.
“Đương nhiên là từ lời nói của hắn xem hắn có phải lang băm không. Nếu không phải thì hỏi hắn xem có gì cần chú ý, lúc ta ở với ngươi cũng cần chuẩn bị tốt để không mắc sai lầm. Ví dụ như có gì không thể ăn để lúc ngươi tới phủ Vanh Vương, ta sẽ phân phó hạ nhân chú ý chuẩn bị đồ ăn.”
Nét mặt nàng vừa nghiêm túc vừa tự nhiên, rõ ràng là xuất phát từ tấm lòng. Đột nhiên Thẩm Tranh thấy hốc mắt nóng lên, vừa tự mắng bản thân khốn nạn dám lừa gạt nàng vừa ôm lấy cổ nàng, khẽ hôn lên trán nàng một cái: “Nương tử, nàng thật tốt.”
Mộ Thiền bị hắn “đột kích” dọa sợ, đến khi phản ứng lại thì định giơ tay đánh hắn: “Ngươi!” nhưng lại nghĩ tới đầu hắn vừa bị thương, sợ làm hắn bị thương thêm nên giậm chân một cái: “Ngươi còn dám làm như vậy, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Ngụ ý là chuyện này thế là hết rồi.
Thẩm Tranh âm thầm thấy may mắn, nhẹ nhõm thở dài một hơi nhưng thoáng đắc ý, cái hôn kia không phải giả, thật sự là hắn chiếm được tiện nghi của nàng rồi.
Trong lòng nàng còn có mình kìa, nhìn xem, còn không nỡ đánh hắn.
Mộ Thiền thấy hắn không có bộ dạng của một bệnh nhân, lại còn mở miệng cười liền đến trước mặt hắn: “Cánh tay ngươi chắc không bị thương đâu nhỉ?”
Thẩm Tranh vì đắc ý nên đã lơ là sơ suất, vừa lắc đầu đã bị nàng véo cho một cái.
“Nàng nhẫn tâm thật đấy.” Hắn giả vờ làm như rất đau.
Nàng đang định nói: “Ta…”
Thì chợt nghe thấy Yên Lộ ở ngoài cửa nói vọng vào: “Quận chúa không tốt, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, Vương gia gọi người với Thẩm tướng quân tới phòng khách một chuyến.”
Thẩm Tranh không tin phủ Vanh Vương này có chuyện lớn gì, tiếp tục trêu ghẹo: “Nàng xem, nàng cấu phu quân của nàng, ngay cả người hầu cũng biết “quận chúa không tốt” kìa.”