Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không

Chương 6: Làm sao bây giờ! Càng đói bụng


Đọc truyện Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không – Chương 6: Làm sao bây giờ! Càng đói bụng

Editor: AmiLee

Thật đáng tiếc, Kỷ Dao tốn cả nửa ngày công sức, đi dọc theo xung quanh sơn cốc suốt một vòng, mà không tìm được một cái đường có thể ra ngoài.

Đây là một mảnh sinh thái rất nguyên thủy, ngoại trừ trèo không được vách đá dựng đứng cũng không chui qua nổi bụi rậm đầy gai.

Kỷ Dao không có công cụ thích hợp, nếu muốn đi ra ngoài thật sự khó như lên trời, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ, một lần nữa quay lại trong sơn cốc.

Rồng đen vẫn cứ nằm tại chỗ, nghe được từ xa tới gần có tiếng bước chân, đột nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm Kỷ Dao, tựa hồ kinh ngạc với cậu đi mà quay lại.

Kỷ Dao hơi ngượng ngùng, he he cười nói: “Ta không tìm được đường, cho nên đã trở lại. Chúng ta có thể ở chỗ này tiếp tục làm bạn, chờ mi khôi phục mang ta bay ra, có được không?”

Rồng đen lại phun cho cậu một hơi, trên nét mặt tựa hồ mang theo một tia kiêu căng cùng ghét bỏ, nhưng tốt hơn lúc trước đối với Kỷ Dao lạnh như băng.

Kỷ Dao đã thăm dò rõ ràng tính tình của con rồng khổng lồ này, ăn mềm không ăn cứng.

Vì thế duỗi tay sờ sờ cằm nó, cố ý nói: “Anh bạn to lớn, mi có phải hay không luyến tiếc ta đi hả? Kỳ thật ta cũng luyến tiếc mi nha.”

Rồng đen nghĩ muốn tiếp tục duy trì lạnh lùng, nhưng bị Kỷ Dao sờ thật sự thoải mái, nhịn không được từ trong cổ họng phát ra âm thanh hừ hừ, tựa như một con mèo được vuốt lông.

Kỷ Dao không khỏi cười đến mi mắt cong cong, ở trong lòng cho mình điểm tán thưởng.

Sau đó, cậu phát hiện nấm Hồng Chưởng đặt ở bên người Rồng đen hồi sáng vẫn còn ở nơi đó, hoàn toàn không có động chạm qua.

Thì hỏi: “Mi như thế nào không ăn, bụng không đói sao? Người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói đến choáng váng nha, chúng ta cùng nhau ăn đi, đối với mi mà nói là có chút thiếu, nhưng so ra không ăn còn đỡ hơn.”

Cậu sáng sớm chưa ăn gì, lại chạy ngược chạy xuôi bận việc nửa ngày, lúc này bụng đói kêu vang, nhìn thấy nấm Hồng Chưởng không khỏi có chút thèm ăn.

Hơn nữa không ra được sơn cốc, nấm Hồng Chưởng cũng không thể bán, để thời gian dài hỏng rồi thì đáng tiếc lắm, còn không bằng để cho mình nếm thử.


Nghe nói kẻ có tiền sẽ dùng loại nấm này đi hầm canh, hoặc là lấy gan ngỗng và tương hải sản cùng nấm cắt miếng trộn với nhau, hiện tại không có điều kiện này, chỉ có thể trực tiếp ăn sống.

Kỷ Dao liền nhặt một cây nấm Hồng Chưởng nhỏ, cắn một miếng nhai nhai, mắt thoáng chốc sáng ngời, tươi mới ngon miệng.

Vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, còn mang theo hương vị của trái cây ngọt nhẹ, so với loại nấm cậu ăn qua trước kia mùi vị đều tốt hơn, khó trách trên thị trường sẽ bán đắt đến như vậy.

Cậu lại cầm một cây nấm to, đem một chút bùn dính trên thân nấm lột bỏ, sau đó đưa tới bên miệng Rồng đen, “Thật sự ăn rất ngon đó, không tin mi ăn thử đi.”

Rồng đen có vẻ thờ ơ với loại đồ vật này, nhưng thấy Kỷ Dao ánh mắt tha thiết, miễn cưỡng hé miệng vươn cái lưỡi to mềm dẻo trơn trượt, đem cây nấm Hồng Chưởng kia cùng cả ngón tay Kỷ Dao quấn lấy.

“Này này này chờ một chút, tay của ta cũng không thể ăn!” Kỷ Dao vội vàng buông nấm Hồng Chưởng ra, đem tay mình từ trong miệng rồng rút về.

Rồng đen không có đuổi theo cắn xuống, đem nấm Hồng Chưởng một ngụm ừng ực nuốt xuống.

Kỷ Dao cười nói: “Thế nào, hương vị không tồi đi.”

Rồng đen không có biểu tình gì, chỉ là lại lần nữa hé miệng, giống một đại gia chờ người hầu hạ.

Kỷ Dao sửng sốt một chút liền hiểu ý, cười lại đút cho nó một cây.

Một người một rồng cứ như thế đem một giỏ nấm Hồng Chưởng ăn sạch, đương nhiên phần lớn đều chui vào bụng của Rồng đen.

Ăn xong Kỷ Dao chưa đã thèm mà liếm liếm môi, “Chầu này thật là xa xỉ, lập tức ăn luôn ít nhất ba ngàn điểm tín dụng đó, ngày thường đủ ta dùng trong một tháng.”

Đều đã ăn xong rồi tiếp theo không có đồ ăn thì làm sao bây giờ? Điểm này Kỷ Dao ngược lại cũng không đặc biệt lo lắng, trong sơn cốc cỏ cây um tùm, đồ vật có thể ăn nhất định không ít.

Cậu là đã chịu qua khổ, trước kia vì kiếm học phí, đã làm gia sư, đã ở trên phố phát truyền đơn, đã phục vụ trong tiệm trà sữa, khi túng quẫn cũng từng ăn màn thầu cùng dưa muối một tuần, năng lực thích ứng hoàn cảnh rất mạnh.


Hơn nữa ngày hôm qua lúc ở hồ nước giặt áo thun cậu còn phát hiện bên trong có không ít cá, nước cũng không phải rất sâu, đến lúc đó nghĩ cách bắt tới ăn là được.

Cùng lắm thì giống ông chủ Bắc Thâm ăn côn trùng, dù sao cũng không đến mức đem mình đói chết.

Rồng đen đương nhiên là không ăn no, nhìn chằm chằm vào đôi môi dính nước màu hồng nhạt kia của Kỷ Dao, cầm lòng không được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong cổ họng âm thanh rên rỉ trầm khàn vang lên.

Môi Kỷ Dao hơi nhạt, môi trên mỏng nhỏ, ở giữa mang theo một nốt chu sa nho nhỏ. Môi dưới căng mọng, cảm xúc giống như thạch trái cây trơn mềm mịn.

Nhìn qua trông rất ngon miệng..

Buổi chiều Kỷ Dao lại hái rất nhiều Hao Thảo giúp Rồng đen đổi dược, sau khi xong thì giải quyết vấn đề cơm chiều, cậu tính đi hồ nước bắt hai con cá, buổi tối khai trai.

Hồ nước có một loại cá lớn lên vảy màu bạc, to bằng bàn tay, dài chừng một thước, khi bơi lội ánh nắng chiếu xuống sáng lên lấp lánh, từng con giống như lụa satanh, nhìn rất ngon.

Kỷ Dao cuốn ống quần lên, đứng không nhúc nhích ở bờ khu nước cạn, chờ khi cá bạc bơi tới liền nhanh chóng duỗi tay ra bắt.

Nhưng mà cá bạc động tác càng nhanh hơn, Kỷ Dao ngón tay vừa mới chạm tới mặt nước, đã vẫy đuôi một cái linh hoạt bơi đi.

Kỷ Dao bận việc nửa ngày đến cái vẩy cá cũng không sờ tới, còn suýt chút nữa trơn ngã vào trong nước.

Xem ra tay không bắt cá không có đơn giản như trong tưởng tượng.

Kỷ Dao thay đổi chiến lược, chạy đến trên bờ bẻ một cây nhánh cây, muốn dùng mũi nhọn đâm cá, chỉ tiếc là vẫn không có thành công, những con cá bạc đó đều quá nhạy bén.

Chẳng lẽ đi đào giun trong đất tới câu cá sao? Chính là không có dây cũng không lưỡi câu, thì sao mà câu được?


Kỷ Dao đối với cá trong nước không biết làm sao.

Rồng đen đang ở chỗ xa hơn hai mươi mét nhìn không kiên nhẫn nổi, nó dùng cái đuôi cuốn lên một nhánh cây lúc trước bị mình đánh gãy, dùng một lực nhẹ ném ra ngoài.

Nhánh cây kia giống như một mũi lao phá không bay tới, xoát một tiếng cắm vào hồ nước ở chỗ cách Kỷ Dao hơn một mét, bắn đến mặt cậu đầy là nước.

Kỷ Dao lau một phen mặt, hướng Rồng đen hô: “Này, mi đừng quấy rối!”

Rồng đen bất mãn phun một hơi, thổi trúng lá cây trên mặt đất bay tứ tung.

Kỷ Dao quay đầu lại, phát hiện phía dưới nhánh cây kia có cái gì đó đang liều mạng giãy giụa, quấy động bùn cát trong hồ nước đục ngầu như nổi lẩu.

Cậu định thần nhìn lại, wow, cư nhiên là một con cá bạc to, bị nhánh cây đâm xuyên đầu cá, thân cá lớn gần bằng cánh tay Kỷ Dao, to quá!

Hóa ra bắt cá cũng rất đơn giản!

Kỷ Dao vui mừng khôn xiết mà đem nhánh cây từ trong bùn rút ra, khiêng con cá bạc nặng năm ký chạy đến bên người Rồng đen.

He he cười nói: “Xin lỗi nha, vừa rồi trách lầm mi rồi. Mi quá tuyệt vời, cư nhiên có thể bắt được một con cá lớn như thế!”

Rồng đen một bộ “Lười phản ứng đến cậu” bộ dáng ngạo kiều*, cái đuôi phía sau lại đắc ý mà giơ lên thật cao.

*Ngạo kiều: Ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng ương bướng nhưng trong lòng lại ngại ngùng xấu hổ.

Kỷ Dao đem cá đưa tới bên miệng Rồng đen, “Mi ăn trước đi, đợi chút sẽ giúp ta bắt một con nhỏ là được.”

Rồng đen không có há miệng nuốt vào toàn bộ con cá, mà vươn móng sắc bén như dao ra.

Ở trên mình cá cắt vài đường chữ thập giao nhau, lại dọc tới một chút, thịt cá trắng tinh đã thoát khỏi xương sống lưng.

Giống như đậu hủ được cắt chỉnh tề thành từng khối, cuối cùng hướng Kỷ Dao liếc mắt một cái.

“Mi là muốn ta với mi ăn cùng nhau sao? Cảm ơn!” Kỷ Dao nháy mắt ngầm hiểu, cao hứng mà duỗi tay ôm lấy cổ Rồng đen, cùng nó hôn một cái thân mật lên mặt.


Rồng đen: “…”

Chỉ tiếc không có vật liệu nhóm lửa, không thể nướng cá, chỉ có thể ăn cá sống. Kỷ Dao cầm lấy một khối thịt cá bạc, thử cắn một miếng.

Chà, hương vị so với cậu tưởng tượng còn ngon hơn, chất thịt tinh tế, mang theo vị thiên nhiên nhàn nhạt thơm ngon, không có xương nhỏ cũng không có mùi tanh gì.

So với hồi còn trong trường cùng bạn học liên hoan ăn món cá sống cắt lát còn ngon hơn, nếu là có chút gia vị thì càng tốt.

Kỷ Dao thuận tay giúp Rồng đen đút một miếng, tiếp theo một bên ăn một bên hàm hồ lải nhải: “Ta thích nhất ăn cá, cá trích, cá chép, cá trắm cỏ, cá đều có thể chiên rán hấp rất nhiều hương vị, bất quá ta không phải giỏi việc loại bỏ xương cá, khi còn nhỏ thường xuyên bị hóc xương.

Có một lần hóc đến tương đối sâu, phải đi bệnh viện cho bác sĩ dùng cái nhíp gắp ra, sau một tuần cũng không dám ăn cá. Nhưng thời gian dài hết sẹo liền quên đau, liền tiếp tục ăn.

Hải sản đương nhiên cũng rất ngon, nhưng đều rất đắt, cũng chỉ có nghêu cùng sò nhỏ thì tương đối rẻ, có thể ăn đỡ thèm.

Sò tốt nhất dùng ớt cựa gà cùng lá bạc hà xào nhanh, vừa thơm lại cay. Nghêu dùng rau dưa hoặc là nấm nấu canh, hương vị đặc biệt tươi ngon, ta một lần có thể uống non nửa nồi đó.”

Như thế vừa nói trong miệng thịt cá nhạt nhẽo cũng trở nên thơm ngon, Kỷ Dao ăn một cách ngon lành:

“Này, mi thích nhất ăn cái gì? Ở trên núi bắt gà rừng thỏ hoang sao? Mi chính là ở trong núi lớn lên sao? Có gặp qua những người khác hay không?”

Rồng đen không có nói ra tiếng, trong sơn cốc to như vậy chỉ có Kỷ Dao một người tự mình nói.

Điều này cũng không quan hệ, kỳ thực khi làm việc ở tiệm thú cưng đã dưỡng thành thói quen cùng nhóm động vật nhỏ nói chuyện.

Tuy rằng nhóm chó mèo không thể trả lời, nhưng đều sẽ nghe cậu nói chuyện, thường sử dụng hành động phản ứng để đáp lại.

Giống như bây giờ, Kỷ Dao biết Rồng đen đang nghe, có thể nghe hiểu hoàn toàn hay không lại là một chuyện khác.

Rồng đen đích xác đang nghe, chẳng qua có chút thất thần, tầm mắt dừng ở trên môi Kỷ Dao đang đóng mở.

Làm sao bây giờ, càng đói bụng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.