[Ái Thần Ái Tác Quái Hệ Liệt] Mãn Nguyệt Tình Nhân

Chương 16


Đọc truyện [Ái Thần Ái Tác Quái Hệ Liệt] Mãn Nguyệt Tình Nhân – Chương 16

Lý Hoành Kiến nói cũng có lý, Tôn Duẫn Thần uống rượu vào, đích xác toàn thân mềm nhũn, đều là nhờ Lý Hoành Kiến dìu hắn, muốn Lý Hoành Kiến đưa hắn về đến chỗ ngoại ô kia, không phải quá tra tấn người khác sao?

Hắn gần như vô lực nằm ở trên giường, may mắn giường rất lớn, hắn nhích xác vào trong, muốn giữa một khoảng cách với Lý Hoành Kiến, cánh tay đụng phải một vật cứng dưới gối, hắn lấy ra xem, là một quyển sách nhỏ, hắn tuỳ ý lật xem, lập tức mặt đỏ lên.

Trước đây, Lý Hoành Kiến cũng có đưa sách Long Dương cho hắn xem qua, nhưng quyển này lại không gì kiêng kỵ, hơn nữa tất cả đều là hình ảnh, xem càng thêm dễ hiểu, trang hắn mở ra chính là nam tử với vẻ mặt sung sướng mở rộng hai chân ngồi trên người nam nhân, dương cương nam nhân đang sáp nhập vào hắn, chính hắn là người cầm dương cương ấy nhét vào mình.

Hắn đem thư khép lại, không biết là do rượu hay là do dục vọng nảy lên, thân mình hắn hơi hơi nóng lên, Lý Hoành Kiến nói nhỏ: “Xảy ra chuyện gì? Tiểu Thần, quyển sách này đẹp không?”

Hắn đem sách cẩn thận đặt ở bên kia giường, nói dối: “Đệ say, nhìn không rõ lắm.”

Lý Hoành Kiến tinh tế nhìn khuôn mặt hắn hiện lên một tầng hồng hồng, càng nhìn càng thấy Tôn Duẫn Thần đơn thuần non nớt, một chút cũng không thay đổi, xem ra này đó thời gian bị Triệu Thiên Luân nhốt tại trong nhà mà thôi.

Tôn Duẫn Thần nằm trên giường cảm thấy không được tự nhiên, hiện tại hắn cùng Lý Hoành Kiến không là gì cả, mà cũng chính vì không là gì cả, hai người ngủ chung giường mới đặc biệt quái dị, hắn đứng dậy nói: “Ngủ cùng giường với huynh có chút ngượng ngùng, đệ gọi tiểu nhị chuẩn bị … cho đệ một phòng nữa.”

Tôn Duẫn Thần gọi tiểu nhị đến, lấy một phòng xác vách với Lý Hoành Kiến; nằm lên giường, nhưng không cách nào bình tĩnh được, nhớ tới hình vẽ trong sách kia, thân mình liền nóng lên, hắn nhẹ nhàng chạm vào dưới thân, úp mặt xuống gối, nhẹ giọng gọi tên Triệu Thiên Luân, trước đó vài ngày Triệu Thiên Luân đối với hăn yêu thương vô cùng, còn phát hiện ra rất nhiều chỗ mẫn cảm khác của hắn, mà trước đây không biết.


“Tỷ, tỷ phu, tỷ phu ……” Hắn nhẹ giọng gọi lẩm bẩm, đem cái trán chảy đầy mồ hôi vùi vào trong gối, lắc lắc đầu hai cái, dù sao cũng là say, hắn rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.

Hắn ngủ rất say, không biết Lý Hoành Kiến nhẹ nhàng mở cửa vào, gã đi đến bên giường nhìn hắn, dáng người của Tôn Duẫn Thần rất đẹp, vẻ mặt non nớt trong sáng, da thịt tuyết trắng, còn có vòng eo thon nhỏ làm cho người ta muốn ôm chặt lấy.

Trong mắt Lý Hoành Kiến tràn đầy dục vọng, gã đưa tay xuống cần lấy phân thân của mình, động tác bàn tay lên xuống ma xát rất nhanh, một bên nhìn sắc đẹp tuyệt trần trên giường, thì thầm một lời hiểm ác: “Ta sẽ không phải Lý Hoành Kiến, nếu để mặt hàng tốt như ngươi trốn thoát, tỷ phu của ngươi phòng được nhất thời, không phòng được vĩnh viễn, tiếp qua nửa tháng nữa, ta sẽ cho ngươi ngoan ngoãn mở rộng hai chân, khóc lóc cầu xin ta, nếu không phải nhìn ngươi yếu ớt non mềm, không thể dùng cường, không thì ta đã sớm cường ngươi.”

Khuôn mặt trắng nõn của Tôn Duẫn Thần mang theo nụ cười tươi, làm hiện lên lúm đồng tiền xinh xinh bên má, bởi vì hắn trong mơ thấy Triệu Thiên Luân, hơn nữa là Triệu Thiên Luân một lòng yêu thương hắn.

Tôn Duẫn Thần lại gần gũi với Lý Hoành Kiến như trước kia, những lúc Lý Hoành Kiến không có việc gì sẽ tìm hắn cùng chơi đùa, Lý Hoành Kiến hoàn toàn không đề cập đến chuyện tình trước kia, chỉ cùng hắn ‘du sơn ngoạn thuỷ’, hắn cả đời không phải bị nhốt tại Triệu gia thì là ra ngoài làm việc, căn bản là không có cơ hội có thể chân chính vui chơi.

Lý Hoành Kiến có thể nói là người rất sành sỏi, hắn biết chọn địa điểm đẹp, không khí thoải mái, làm cho hai người chơi vui đến quên cả thời gian, chính là Lý Hoành Kiến luôn không đứng đắn, luôn mang theo sách Long Dương đưa cho Tôn Duẫn Thần xem, Tôn Duẫn Thần nhìn một trang liền nhanh vứt bỏ, sắc mặt đỏ bừng, mắng Lý Hoành Kiến không đứng đắn, làm toàn chuyện xấu.

Lý Hoành Kiến cười, nói: “Tiểu Thần, đây là chuẩn bị cho tương lai, vì đệ non mềm như thế, vạn nhất huynh không thể khống chế được mình khi làm tình với đệ, sẽ làm đệ bị thương, chẳng phải sẽ rất không tốt sao.”

“Đừng, đừng nói bậy, chúng ta không bao giờ có khả năng như vậy.”


“Vì cái gì không có khả năng?”

Tôn Duẫn Thần không chịu trả lời, Lý Hoành Kiến ngồi xích lại gần bên hắn, mở ra một quyển sách khác, gã dụ dỗ Tôn Duẫn Thần nhìn xem, ánh mắt Tôn Duẫn Thần không dám hướng thẳng vào nơi đó, nhưng vẫn nhịn không được tò mò, dùng khoé mắt liếc nhìn, thần sắc lập tức thay đổi.

Quyển sách này của Lý Hoành Kiến vượt qua cả không còn gì kiêng kỵ, hình vẽ bên trong là ba người đang cùng giao hoan, trang tiếp theo biến thành bốn người, càng về sau càng khó xem, sắc mặt Tôn Duẫn Thần trở nên trắng bệch, Lý Hoành Kiến cười, liếc nhìn hắn, cái liếc mắt này bỗng nhiên làm cho toàn thân Tôn Duẫn Thần trở nên lạnh lẻo.

Ánh mắt này của gã cùng với tên nam tử hạ lưu ở trên thuyền hoa ngày đó giống nhau, khi nhìn thấy ánh mắt đó, hình tượng tốt đẹp của gã trong đầu hắn gần như xụp đổ hoàn toàn, Tôn Duẫn Thần trở nên kinh sợ, cho dù hắn có đơn thuần đến đâu, cuối cùng cũng có chút phòng tâm.

Từ đó về sau, Lý Hoành Kiến muốn rủ hắn đi ra ngoài, hắn chỉ tới trà lâu để uống trà và nói chuyện phiếm mà thôi, còn lại hắn đều lấy lý do không muốn đi ra ngoài, liền ngay cả Thương Hoa cũng rất không thích Lý Hoành Kiến, khi gã thấy Tôn Duẫn Thần cùng Lý Hoành Kiến dần dần trở nên thân thiết, đều bẩm báo với Triệu Thiên Luân.

Vài ngày sau, Triệu Thiên Luân đến đại trạch, y thấp giọng đuổi Thương Hoa, muốn gã ngủ một đêm ở bên ngoài, Tôn Duẫn Thần không biết y đến đây, một mình trong phòng than ngắn thở dài.

“Duẫn Thần.”


Tôn Duẫn Thần giật mình kinh ngạc, hắn không hề nghĩ Triệu Thiên Luân sẽ đến đây, “Tỷ…. tỷ phu.”

Triệu Thiên Luân ôm lấy thân mình hắn từ phía sau, cố gắng bảo trì thanh âm bình thường, nhưng y vẫn không thể đè nén được chán ghét trong đó, “Huynh nghe nói đệ lại cùng Lý Hoành Kiến gặp mặt.”

“Huynh ấy chỉ là bằng hữu, không thể gặp mặt sao? Hơn nữa huynh cũng không cần đệ.”

Hắn nhịn không được, lại bắt đầu chảy nước mắt, nói ra lời nói đầy uỷ khuất, đẩy tay Triệu Thiên Luân ra, ngồi xuống giường; Triệu Thiên Luân gần như ngừng thở, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên mặt trắng nõn như bông tuyết của Tôn Duẫn Thần, làm cho hắn càng thêm quyến rũ, y ngồi xuống bên giường, giữ chặt tay của Tôn Duẫn Thần, gần như cầu xin Tôn Duẫn Thần. “Đệ tin tưởng tỷ phu đi, chỉ cần qua một tháng, một tháng là tốt rồi, huynh lập tức đón đệ về Triệu gia, đệ muốn huynh làm cái gì, huynh liền làm cái đó, được không?”

Tôn Duẫn Thần vẫn rơi nước mắt đến lợi hại, mấy ngày nay Triệu Thiên Luân đối với hắn chẳng quan tâm, hiện tại lại muốn hắn tin tưởng y, đợi y một tháng nữa, đây là ý tứ gì? “Đệ căn bản không hiểu ý của tỷ phu là gì.”

“Không hiểu cũng không sao, sau này sẽ hiểu, tỷ phu chỉ cần đệ không cùng Lý Hoành Kiến gặp mặt nữa là tốt rồi, tỷ phu không thích hắn.”

Sắc mặt Triệu Thiên Luân trở nên nhăn nhó, nói năn càng thêm thẳng thắn, “Đệ cùng hắn gần gũi thân thiết, tỷ phu nghĩ đến liền sinh khí, hơn nữa là cực kỳ sinh khí, hiện tại ngẫm lại, huynh khi đó sinh khí như vậy, không chỉ vì đệ cùng nam nhân hôn môi, mà là tỷ phu không thích nhìn thấy tên nam nhân kia hôn đệ.”

Đây là lần đầu tiên, Triệu Thiên Luân thẳng thắn nói ra tình cảm của mình, tay Tôn Duẫn Thần run rẩy, hắn lập tức ôm chặt lấy Triệu Thiên Luân. “Tỷ phu, đệ nói rồi đệ chỉ yêu huynh, bởi vì đệ cho là huynh không cần đệ, mà huynh ấy lại chấp nhận thân thể nam nhân của đệ, đệ nghĩ muốn quên huynh đi, nên mới cùng huynh ấy cùng một chỗ.”

“Nói bậy, tỷ phu không có không cần đệ.”


Sau một hồi trò chuyện, Tôn Duẫn Thần đã mềm lòng như nước, Triệu Thiên Luân ôm chặt hắn, dần dần xúc động lên, y đặt hắn nằm lên giường, ánh trăng chiếu lên thân mình xinh đẹp của hắn, làm cho hắn càng thêm mị hoặc, Triệu Thiên Luân sớm chịu không nổi dục hoả bốc người, y rất nhanh nhảy vào trong cơ thể Tôn Duẫn Thần, Tôn Duẫn Thần sảng khoái ngẩng cao đầu thét chói tai, âu yếm của Triệu Thiên Luân làm hắn như si như cuồng.

Đêm nay, Lý Hoành Kiến đến tìm Tôn Duẫn Thần, gã gõ cửa, không thấy có tên tôi tớ chân cà thọt mặt luôn lạnh lùng ra mở cửa, gã đẩy cửa ra, trước kia gã đã từng tới đây nhiều lần, nên rất quen thuộc, rất nhanh đi tới trước cửa phòng của Tôn Duẫn Thần, gã đang tính mở miệng gọi, lại nghe thấy từng đợt thở dốc cùng tiếng gọi khe khẽ.

“Tỷ… tỷ phu … a a …a … đệ chịu không nổi, đệ chịu không nổi.” Tôn Duẫn Thần lên tiếng cầu xin tha thứ cùng phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.

“Duẫn Thần, đệ thật đẹp, làm cho tỷ phu nhịn không được.” Triệu Thiên Luân thở phì phò lập tức đáp lại.

Lý Hoành Kiến nhăn lại đôi mi, gã phóng nhẹ bước chân, đi tới một chỗ khuất, dùng ngón tay đâm thủng một lỗ nhỏ trên song cửa, gã cúi lưng xuống, nhìn lén vào, thấy Tôn Duẫn Thần loã thân mình, đang cùng Triệu Thiên Luân giao hoan kịch liệt.

Hắn vặn vẹo thân thể kiều mỵ, thấp giọng ngâm kêu cùng thở dốc, còn Triệu Thiên Luân dễ dàng có thể tiến vào trong tiểu huyệt, hơn nữa biểu tình của hắn thích thú vô cùng, một chút cảm giác đau đớn đều không có, tất cả điều này minh chứng quan hệ giữa hắn cùng Triệu Thiên Luân không phải mới bắt đầu từ hôm nay.

Lý Hoành Kiến tức giận đến nổi khuôn mặt tuấn tú của gã cũng trở nên đáng sợ, gã đứng thẳng dậy, gã đối với Tôn Duẫn Thần săn sóc đầy đủ, chỉ vì thấy Tôn Duẫn Thần đặc biệt ăn nói khép nép, còn nghĩ rằng hắn vẫn là ngây thơ trong trắng, gã muốn hắn đem lần đầu tiên của mình chủ động dâng tặng gã, thật không thể tưởng được nhãn giới của gã dù nhìn xa trông rộng, lại có lúc mắc phải một đại sai lầm, Tôn Duẫn Thần đã sớm dâng hiến thân mình cho Triệu Thiên Luân.

Nếu mặt hàng đã bị người khác dùng qua nhiều lần, thì gã còn có gì để quý trọng, Lý Hoành Kiến im lặng bước ra cửa, trên mặt hiện lên một nụ cười tà ác cùng dâm dục, gã sẽ làm cho Tôn Duẫn Thần biết – đắc tội với gã sẽ nhận lấy những hậu quả đáng sợ gì.

Sau khi Lý Hoành Kiến rời đi, Thương Hoa yên lặng kéo lê chân đi ra từ một góc ngoài phòng, có lẽ là từ nhỏ liền kéo lê chân mà đi, nên gã không có phát ra tiếng bước chân gì khi di chuyển, gã nhìn chăm chú vào bóng dáng của Lý Hoành Kiến, trên mặt lộ ra biểu tình âm trầm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.