Ai Sợ Ai

Chương 7


Đọc truyện Ai Sợ Ai – Chương 7

Trong xe hơi ngột ngạt, Tiêu Việt không hỏi ý Ân Dao, anh hạ hai bên cửa xe xuống. Sau cơn mưa đêm, nhiệt độ mát mẻ. Ân Dao giật mình lấy lại tinh thần, cô nhìn những cửa hàng nhộn nhịp bên đường. Lát sau cô cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua đôi mắt. Chỉ như thế một hai phút rồi cô lại ngẩng mặt lên yên lặng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Đêm nay tràn đầy ánh sáng lung linh.

Tiêu Việt thấy hết tất thảy, nhưng anh thu tầm mắt lại, không nói bất kì điều gì. Lẽ ra đối với một người không có quan hệ với mình, anh cũng không nhiệt tình lo chuyện bao đồng. Vậy mà hiện giờ vì Chu Thúc mà anh dính dáng với cô hết lần này tới lần khác.

Giao thông thông thoáng, dòng xe cộ bắt đầu khởi động lần nữa. Xe chạy, gió thổi qua cửa xe mạnh thêm, Ân Dao vẫn ngồi dựa vào ghế, thỉnh thoảng giơ tay vuốt mái tóc dài bị gió thổi loạn ra sau tai.

Đường trước mặt rất thẳng, không biết đã đi bao lâu thì xe bỗng nhiên chuyển hướng, lái vào một con đường tương đối vắng vẻ, hai bên lác đác vài tiệm mì nho nhỏ.

Đột nhiên Tiêu Việt dừng xe. Ân Dao quay đầu thấy anh cởi dây an toàn rồi mở cửa xuống xe. Dưới ánh đèn đường, cô ngắm bóng dáng cao ráo của anh bước lên vỉa hè, xuyên qua hàng cây bên đường, anh đi tới một cửa hàng nhỏ. Là một tiệm trà sữa. Ước chừng sau năm phút, anh xách túi bước ra. Ân Dao nhìn anh lên xe, rồi nhìn anh đưa chiếc túi trong tay cho cô, một ly trà sữa trân châu. Cô hơi bất ngờ, đưa tay nhận. Tiêu Việt thắt dây an toàn lần nữa rồi khởi động xe.

Nửa giờ sau, đến công ty của Ân Dao

Lúc Tiêu Việt dừng xe, ly trà sữa trân châu trong tay Ân Dao vừa khéo được uống hết, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, cô nhìn Tiêu việt và nói: “Tôi gọi xe giúp anh.”

“Không cần.” Anh cúi đầu tháo dây an toàn.

Ân Dao móc điện thoại trong túi xách ra, động tác nhanh chóng hoàn thành: “Gọi xong rồi”. Cơ thể cô hơi nghiêng về phía anh, cô giơ điện thoại để anh nhìn giao diện tài xế đã nhận đơn. Anh ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô, xen lẫn chút mùi vị trà sữa. Ân Dao nói xong thì lấy chìa khóa xe, một tay cầm túi đựng trà sữa, một tay cầm túi của mình mở cửa bước xuống. Cô đi vòng qua đuôi xe lấy lễ phục trong cốp sau. Tiêu Việt bước qua hỏi: “Có cần giúp cô đem vào không?”

“Không cần đâu.” Ánh sáng hắt vào lưng cô, vẻ mặt không rõ ràng lắm. Nói xong, khom lưng lấy hộp ra đặt dưới đất.

Trong góc của cốp sau còn có một bó hoa, ngày hôm qua Tiết Phùng Phùng dùng xe của cô, cũng không biết là mua ở đâu. Ân Dao lấy hoa ra ôm vào trong ngực, cô đóng cốp sau rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu việt. Ở góc độ này, ánh sáng chiếu lên gương mặt của anh rõ ràng. Da anh rất đẹp, sáng bóng như ngọc vì thế mà hai vết thương ấy lại càng dễ thấy.

Ân Dao hỏi: “Sao mặt anh bị thương?”

Tiêu Diệt thoáng ngẩn người, anh nói: “Lúc đóng phim bị va chạm.”

Ân Dao còn muốn hỏi nữa thì lúc này điện thoại di động vang lên, cúi đầu nhìn, cô nói: “Tài xế tới rồi, vậy anh về đi.”

Tiêu Việt gật đầu, xoay người đi. Bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng…


“Tiêu Việt.”

Anh quay lại thấy Ân Dao nâng chiếc túi trong tay lên, “Cảm ơn trà sữa của anh, ngọt lắm.”

Cô ôm bó hồng đỏ rất to trong lòng, đứng dưới ánh đèn vàng dịu dàng, nom gầy yếu như cô nàng bán hoa trong ngõ nhỏ xứ Giang Nam. Cô mỉm cười, mắt mày cong lên, giữa cô lúc này và cô gái ở bãi đỗ xe của Ngân Thái một giờ trước đó tựa hồ là hai người khác biệt.

Ân Dao ôm hoa và lễ phục vào công ty, không ít người vẫn còn ở đó. Nhân viên chỉnh sửa ảnh đang tăng ca, cái này rất bình thường. Nhưng hôm nay không chỉ thợ chỉnh ảnh, còn có trợ lý của cô, Đinh Đinh. Ngay cả trợ lý thực tập mới tuyển cũng có mặt. Đinh Đinh thấy cô cầm một đống đồ bước vào lập tức tiến lên nhận. Ngó thấy bó hồng đỏ to tướng, Đinh Đinh hơi kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập tò mò. Trái ngược với những đồng nghiệp khác, cô và Ân Dao khá thân thiết bèn đánh bạo hỏi: “Cô giáo Ân, ai tặng hoa vậy? Bó hoa lớn quá chừng.”

Ân Dao nói: “Tôi cũng muốn hỏi đây, Tiết lão đại còn ở đây không?”

“Còn ạ.” Đinh Đinh nói, “Ở văn phòng ạ”

Ân Dao càng thấy lạ lùng, cô hỏi: “Sao hôm nay ai cũng về trễ vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Trời, còn không phải tại Trình Di Mặc sao?”

Đinh Đinh cau mày nói với Ân Dao, “Thầy Triệu chụp shot ảnh kia cho cô ta rõ ràng rất đẹp luôn, tạp chí người ta cũng cảm thấy được. Vậy mà kiểu gì cô ta cũng không chịu, còn chỉ đích danh chị, muốn chị chụp lại cho cô ta. Tiết lão đại tức muốn chết, bên tạp chí Phương Đặc thì khăng khăng đòi để mặt cô ta, họ trả ảnh về nữa rồi. Tiết lão đại tính trước tiên cứ để cho thợ chỉnh ảnh sửa một chút, nếu thật sự không được e là phải để chị ra tay”

Ân Dao biết Trình Di Mặc, bởi vì gần đây quá hot. Tùy tiện lên Weibo là có thể thấy cô ta, coi như là tiểu hoa mới xuất hiện. Vốn không phải tên tuổi gì, đóng một bộ phim cổ trang, đột nhiên nổi lên. Nhưng mà Ân Dao không biết studio có hợp tác với Trình Di Mặc, chắc là trong khoảng thời gian cô đi Nhật Bản, Tiết Phùng Phùng đã làm không ít việc.

Ân Dao đưa lễ phục cho Đinh Đinh rồi ôm hoa đi tìm Tiết Phùng Phùng. Ân Dao gõ cửa trước khi vào, không nghe nói gì bèn đẩy cửa ra. Thấy Tiết Phùng Phùng đang gọi điện thoại, Ân Dao thuận chân đi vào và vứt hoa trên ghế sô pha, ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ cô ấy nghe máy xong.

Tiết Phùng Phùng cúp điện thoại, Ân Dao đã nói: “Chị cực khổ quá.”

Tiết Phùng Phùng dùng ánh mắt quái gở nhìn cô.

Ân Dao: “Tôi nghe nói chị gặp phiền phức.”

“Đúng vậy.” Giọng Tiết Phùng Phùng rất chi bực mình, “Con nhỏ Trình Di Mặc, cái mặt toàn dao kéo. Mới phất lên có mấy ngày mà giỏi yêu sách ghê.”


Chuyện Trình Di Mặc thẩm mỹ đã truyền ra từ lâu, dù bản thân người ta không thừa nhận, nhưng Tiết Phùng Phùng kiên định cho rằng đã chỉnh rồi.

Ân Dao hỏi cô ấy: “Chị định làm thế nào?”

“Còn làm thế nào nữa? Khách hàng là Thượng Đế, tôi sớm nói với cô, chúng ta nhận tiền làm việc, người ta bỏ tiền thì mình phải dốc sức làm cho người ta vừa ý.” Cô ấy nói xong lại hừ một tiếng, “Nhưng mà tiểu hoa họ Trình này, tôi cho vào sách đen rồi”

“Cho nên… có thể tôi phải cho chụp cho cô ta?”

“Không vội.” Tiết Phùng Phùng nói, “Cô chuẩn bị tâm lý cho tốt trước đi.”

Ân Dao gật đầu.

Bàn xong chuyện công việc, Ân Dao chỉ bó hoa hồng không rõ lai lịch trên ghế sô pha hỏi: “Hoa đó ở trong xe tôi, ở đâu ra vậy? Có người theo đuổi chị hả?”

Tiết Phùng Phùng nghẹn họng, sắc mặt cũng thay đổi: “Ai mà có gan theo đuổi tôi?”

Cô ấy như vậy là phủ nhận.

Ân Dao liếc mắt nhìn thấu tất thảy: “Mặt chị đỏ rần.”

Tiết Phùng Phùng: “Mắt cô không ổn hả?”

Ân Dao đi tới, dựa vào bàn của bà chủ Tiết Phùng Phùng, nói nhỏ: “Nếu chị nói cho tôi biết, tôi cũng kể chị nghe một chuyện.”

Tiết Phùng Phùng nhìn cô một hồi, cảm giác cô không giống như đang chơi chiêu bèn hỏi: “Chuyện gì?”

“Chị nói trước đi.”

“Được rồi được rồi.” Tiết Phùng Phùng chẳng lề mề, phun ra một câu: “Thằng nhóc khốn nạn Cận Thiệu đưa!”


“…” Ân Dao đứng hình ba giây, “… Không phải chứ?”

Cận Thiệu tặng hoa cho Tiết Phùng Phùng?

Đây là chuyện lạ gì vậy?

Ân Dao: “Cậu ta theo đuổi chị?”

Tiết Phùng Phùng: “Đầu hắn bị lừa đá.”

“… Được rồi.” Tâm lý Ân Dao vừa sợ hãi vừa có hơi nể phục cậu chủ nhỏ nhà họ Cận thật gan hùm mật gấu.

Lúc này, Tiết Phùng Phùng đã không kịp đợi, mở miệng, “Nè, không phải cô nói là có chuyện phải nói tôi biết sao?”

Biểu cảm của Ân Dao hơi cứng lại.

Tiết Phùng Phùng nhìn vẻ mặt này của cô, nhanh chóng hiểu ra: “Có liên quan tới Lương Tân Nam?”

Ân Dao gật đầu, ngừng lại một lát cô nói tiếp: “Hôm nay gặp Bạch Nghênh Nghênh.”

Tiết Phùng Phùng nhíu mày: “Con chim mỏ nhọn đó hả?”

Giọng nói của Bạch Nghênh Nghênh rất là đặc sắc, ban đầu Tiết Phùng Phùng gọi cô ta là “gà gào thét”*. Thời gian sau cô ấy tự mua một con gà gào thét rồi vì cảm thấy nó quá dễ thương, nghĩ Bạch Nghênh Nghênh không xứng nên sau đó mới có cái tên này.

Ân Dao gật đầu: “Ở Ngân Thái.”

Tiết Phùng Phùng trợn mắt: “Tôi f**k, gặp lại tình địch không đỏ mặt cũng tía tai, chắc cô sẽ không đánh nhau với cô ta chứ? Nào nào nào, để tôi nhìn cô một chút xem có bị thương không. Bị thương phải nói đó, ngày mai tôi đi báo thù cho cô.”

“Phùng Phùng, ” Ân Dao nhẹ nhàng hít một hơi, côi nói: “Lương Tân Nam sắp kết hôn rồi.”

Tiết Phùng Phùng nghe xong sững sờ, “Thời gian trước không phải nghe đồn muốn hủy bỏ hôn ước sao?” Tuy rằng cô ấy không muốn Ân Dao có bất kì liên quan gì với Lương Tân Nam nhưng cũng không vui khi thấy Bạch Nghênh Nghênh được như ý nguyện.

Ân Dao lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Bây giờ cô nghĩ thế nào?” Tiết Phùng Phùng nhìn cô: “Có đúng là cho tới hôm nay cô mới hoàn toàn tuyệt vọng không? Nhận ra Lương Tân Nam là một thằng khốn nạn từ đầu tới đuôi chưa? Từ đầu đến cuối hắn đều lừa cô, thừa dịp cô nước ngoài chẳng biết gì mà yêu đương với cô, còn trong nước lại có vị hôn thê. Bao nhiêu năm qua cũng không cho cô biết, nói cái gì mà hôn ước không phải là ý của hắn, nói cô cho hắn thời gian. Bây giờ thì hay rồi, không còn gì để nói luôn. Hắn còn không bằng cái rắm, chỉ biết há mồm nói mấy lời buồn nôn, lừa tình lừa thân thể, cô còn nhớ thương cái rắm.”

Ân Dao im lặng không lên tiếng. Cuối cùng Tiết Phùng Phùng càng đau lòng vì cô. Cô ấy đứng lên, sờ đầu cô: “Được rồi được rồi, hôm nay nếu cô muốn khóc, tôi không chửi nữa, khóc đi.”


Ân Dao lắc đầu: “Không muốn khóc.”

Tiết Phùng Phùng ngạc nhiên: “Cô chạy thật xa tới tới đây, nói với tôi chuyện này, không phải là vì muốn mượn vai tôi?”

“… Chỉ muốn kể với cô chút thôi” Ân Dao đẩy cô ấy một cái “Về chưa? Tôi mệt rồi”

“Được được được, về thôi, đêm nay tôi qua chỗ cô ngủ, kẻo cô lại nghĩ không thông.”

Ân Dao: “…”

Đương nhiên là Tiết Phùng Phùng lái xe.

Đã qua mười một giờ, cả người Ân Dao mệt mỏi rã rời, cô tắm trước tắm xong rồi làm ổ ở trên ghế sô pha. Hiếm khi Tiết Phùng Phùng ban ơn, mua điểm tâm ngọt cho cô. Cô vừa ăn, vừa mở điện thoại xem email mới hôm nay. Xem xong mới nhớ ra một chuyện. Cô mở WeChat tìm ảnh đại diện của Tiêu Việt rồi gửi một tin: Anh về tới nhà chưa?

Đang chuẩn bị rời khỏi giao diện, lại thấy trên màn hình hiện ra “Đối phương đang nhập”, Ân Dao chờ.

Tin nhắn nhanh chóng gửi đến: Tới rồi.

Ân Dao trả lời tiếp: Được, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút.

Ngừng một chút cô lại gửi một tin: Ngủ ngon.

Gửi xong, Ân Dao buông điện thoại, ăn hết phần điểm tâm ngọt còn thừa rồi đứng dậy đi đánh răng.

Đợi Tiết Phùng Phùng tắm rửa xong, hai người về giường, nhưng không ngủ ngay mà cùng nhau nằm tán gẫu mấy chuyện không đầu không đuôi.

Trước khi ngủ Ân Dao lấy điện thoại cài báo thức, phát hiện tin nhắn ban nãy cô gửi, sau ba phút Tiêu Việt hồi âm.

Hai chữ: Ngủ ngon.

_______

* Chân dung của bạn “gà gào thét” (尖叫鸡) =))

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.