Đọc truyện Ai Sợ Ai – Chương 58
Giờ Ân Dao chắc trăm phần trăm rằng nhất định Tiết Phùng Phùng đã nói gì đó với anh.
Cô khẽ thở dài một hơi: “Haizz, Phùng Phùng không rõ tình hình, nhưng cả anh cũng không hiểu hay sao? Lúc đầu hai chúng ta cũng không có quan hệ gì, anh yên ổn làm thần tượng của người ta, chẳng sao hết. Là em theo đuổi anh, nói cho cùng vẫn là tại em, có phải không?”
Tiêu Việt nhướng mắt: “Không phải.”
“Sao mà không phải?” Ánh mắt Ân Dao lộ ra chút đắc ý: “Anh xem, em có được anh rồi, chiếm lợi lớn như vậy cũng phải vấp váp thì mới công bằng chứ. Theo đuổi nam thần mà không cần trả giá, làm gì được hời như thế?”
Rốt cuộc cũng thấy anh cười. Bầu không khí cũng theo đó mà nhẹ nhõm đôi chút.
Tiêu Việt nhìn cô, nhỏ giọng lặp lại: “Theo đuổi nam thần?”
Ân Dao: “Em không theo đuổi sao?”
Anh lại cúi đầu cười, không biết suy nghĩ gì. Im lặng mấy giây, anh hơi cúi người, bỗng nhiên khuôn mặt kề sát cô.
Ngoài cửa có tiếng ho khan, Tiêu Việt mím môi quay mặt đi.
Tiết Phùng Phùng chống tay lên cửa, nói với Ân Dao: “Lại đây chút.”
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Ân Dao đi tới bên cạnh cửa. Bàn xong chuyện với cô ấy, ngó thấy Tiêu Việt vẫn đứng chỗ cũ, cô vội đi tới nói: “Anh ngồi một lát đi, em đi tìm đồ uống cho anh.”
Cô bước ra khỏi văn phòng, đi về phía khu pantry. Tiêu Việt cũng theo sau.
Buổi sáng ở đây mới bổ sung đồ uống, trái cây và đồ ăn vặt. Ân Dao lấy một lon sữa trên kệ đồ uống, bật nắp lon cắm ống hút và đưa cho Tiêu Việt. Tiếp đó lại chọn lấy mấy loại hoa quả, kiên nhẫn cắt thành khối nhỏ. Tiêu Việt ở một bên nhìn Ân Dao. Cô cắt xong, đặt vào khay.
Lúc hai cô gái thực tập tới pha cà phê, hai người họ vẫn còn ở đó. Ân Dao đang ăn một miếng kiwi, thấy các cô ấy đứng nép một bên nom vừa lúng túng vừa căng thẳng. Cô cười, nhường không gian lại cho họ, kéo Tiêu Việt đi.
Hai cô gái liếc nhìn nhau. Giờ phút này thật khó để tuân theo yêu cầu “trong giờ làm không được buôn chuyện”
Trong tiếng máy pha cà phê hoạt động hai cô nàng xì xầm to nhỏ, sau đó đưa ra kết luận giống nhau – hình như tình cảm rất tốt, sóng gió trên mạng không ảnh hưởng gì đến họ.
“Tụi mình có thể xin chữ ký được không?”
“Vậy rồi bạn trai của bà chủ, tụi mình phải gọi là gì?”
“Không biết, đâu có danh xưng nào như vậy. Ảnh còn uống Vượng Tử kìa, ầy cute quá đi, không giống trên TV lắm…” (1)
Buổi chiều, Ân Dao còn chút việc sót lại cần xử lý, Tiêu Việt và Tiểu Sơn về chung cư anh trước.
Chạng vạng Ân Dao trở về, đang lái xe trên đường thì nhận được cuộc gọi của ông Cao – tài xế của Tạ Vân Châu. Ông ấy nói mang theo ít điểm tâm dì Phương làm, hỏi cô khi nào có ở nhà để ông ấy đưa sang.
Ân Dao đoán là ý của Tạ Vân Châu, cô tính thời gian rồi nói mình ở cách đấy không xa, có thể tự qua lấy.
Ông Cao chờ ở bãi đỗ xe công ty.
Lúc Ân Dao đến mới phát hiện không chỉ có ông Cao mà có cả Tạ Vân Châu. Trước đó lúc gọi điện thoại cô nghe nói anh ta đang họp, không ngờ nhanh như vậy đã kết thúc.
Ân Dao đứng bên cạnh cửa xe, nhận hộp điểm tâm trong tay anh ta. Cô mở nắp nhìn sơ qua, là điểm tâm kiểu Tô Châu chính hiệu.
Tạ Vân Châu chịu ảnh hưởng của mẹ, khi còn bé rất thích những món này. Trong nhà cưng chiều anh ta, bà cụ còn đặc biệt tìm đầu bếp từ Tô Châu, chính là dì Phương hiện giờ. Nhiều năm qua đi, khẩu vị của anh ta sớm đã thay đổi, nhưng chỉ cần dì Phương làm mấy món này, anh ta vẫn sẽ ăn nhiều thêm một ít.
Ân Dao thầm đoán lần này có lẽ là dì Phương nấu nhiều rồi, anh ta ăn không nổi nữa.
Cô đậy nắp hộp, nhớ đến lời Tiết Phùng Phùng cô ngần ngừ một chút mới lên tiếng: “Em lại gây rắc rối cho anh rồi đúng không?”
Mặc dù không thấy nhưng cũng có thể đoán được. Nếu trên mạng có thể bàn tán đến chuyện mẹ cô, vậy cũng có thể kéo theo những chuyện khác. Với anh ta, với nhà họ Tạ đều sẽ chịu ảnh hưởng. Nhất là gần đây bà cụ nhà họ Tạ bệnh tình nguy kịch còn đang nằm viện. Thời điểm thế này lại xuất hiện phiền phức, chắc hẳn vì thế mà trong nhà đó sẽ có người gây áp lực lên anh ta.
Nhưng Tạ Vân Châu không trả lời vấn đề này, anh ta chỉ nhìn cô, nói thản nhiên: “Đồ ăn đừng để lâu, ăn xong sớm một chút.”
Ân Dao ngẩng đầu nhìn anh ta đầy ngạc nhiên.
Trầm mặc mấy giây, cô mỉm cười: “Ừm.”
“Trong thời gian này đừng lên mạng xem bậy bạ.” Biểu cảm trên mặt Tạ Vân Châu “không gió không mưa” như xưa nay vẫn thế, nhưng cũng chẳng mấy dịu dàng.
Ân Dao nói: “Biết rồi, em không có xem. Phùng Phùng bảo em cảm ơn anh.”
“Ừm.” Tạ Vân Châu hơi mím môi, trầm ngâm trong thoáng chốc. Anh ta không nói với cô thật ra chuyện này Lương Tân Nam còn phản ứng nhanh hơn anh ta. Nhưng lại cảm thấy hẳn không cần thiết phải nhắc tới cái tên này trước mặt cô.
Đứng một hồi, Tạ Vân Châu lại lên tiếng: “Có lẽ tháng này bà cụ xảy ra chuyện, anh đoán cô không muốn gặp bà ấy, đúng không?”
Ân Dao gật đầu.
Tạ Vân Châu cụp mắt nói: “Vậy thôi bỏ đi.”
Anh ta bỗng dưng chuyển đề tài: “Cậu ta đối xử với cô có tốt không?”
Ân Dao ngây người trong giây lát mới hiểu anh ta đang nói ai.
Cô gật đầu: “Chắc Uyển Uyển đã nói với anh rồi. Anh ấy là người tốt, thật sự không giống với ấn tượng của anh về những người trong ngành giải trí đâu.”
Lần trước nhắc đến Tiêu Việt, cô từng dùng ngữ khí gay gắt, cãi lại anh ta nhưng hiện giờ lại tốt tính giải thích.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Ăn mềm không ăn cứng, giống y hệt hồi nhỏ.
Tạ Vân Châu gật đầu nhẹ: “Đi đây.”
Nhìn anh ta ngồi vào xe, bỗng Ân Dao gõ gõ cửa sổ xe, chờ cửa kính hạ xuống, cô nói: “Cảm ơn anh.”
Sáu giờ Tiêu Việt đến nhà Ân Dao, trong nhà vẫn tối đen. Vào nhà bật đèn xong, anh lấy đôi dép lê sạch sẽ trong tủ giày ra thay. Lơ đãng nhìn lướt qua, anh phát hiện phòng khách có sự thay đổi nhỏ, ghế sofa đã thay mới, vẫn là màu sắc ấy, cùng một phong cách nhưng dài hơn trước một chút. Bên trên bừa bồn nào là chăn, quần áo, mấy quyển tạp chí còn có tai nghe rối nùi.
Tiêu Việt đặt chăn và quần áo ra một bên, ngồi xuống. Liếc thấy dây tai nghe bị quấn thành một thứ hình thù kỳ quặc anh cầm lên nghiền ngẫm một lúc rồi gỡ ra.
Ngồi năm phút, Tiêu Việt đứng dậy thu dọn mấy quyển tạp chí đặt lên tủ, đột nhiên trông thấy khung ảnh nho nhỏ trên kệ trưng bày. Là Ân Dao và mẹ cô. Cô nói, đây là lúc mười hai tuổi. Nói cách khác, hai năm sau đó, mẹ cô qua đời. Nhìn một hồi, anh đưa tay chạm vào cô bé trong tấm hình.
Ân Dao xách hộp điểm tâm về thì phát hiện Tiêu Việt đang nấu cơm.
Anh ở bên ngoài một thời gian dài, bỗng nhiên nay lại xuất hiện trong nhà và bận rộn trong gian bếp đã lâu không được sử dụng khiến Ân Dao có cảm giác rất đỗi diệu kỳ. Dù cho trước mặt công chúng anh chói mắt như trăng, như sao thế nào, về bên cạnh cô, anh vẫn như thuở đầu, chân thực sống động.
Ân Dao cầm bánh hải đường đưa anh, chờ anh ăn một mạch ba cái cô mới sực nhớ đến một vấn đề: “Cái này nhiều calo lắm đó.”
Tiêu Việt: “Ừ.”
“Vậy mà anh còn ăn nhiều như thế?”
Tiêu Việt cúi đầu múc canh, không trả lời.
Ân Dao thử đoán mò, cô cười: “Có phải em đút cái gì anh cũng ăn không hả?” Cũng không đợi câu trả lời của anh, tựa như nhặt được niềm vui gì to lắm, cô cười hớn hở bưng canh đi.
Tiêu Việt đi hơn một tháng, khi đó thời tiết hơi lạnh, hiện giờ đã ấm lên. Tắm xong, anh đã không thể nào mặc được hoodie với quần áo ở nhà nữa vì nóng. Nhưng trong tủ treo quần áo không có áo thun. Anh nhớ rõ ràng lúc trước có để một cái ở đây.
Đành phải đi hỏi người nào đó trong nhà này.
Ân Dao ngẫm nghĩ nửa ngày “A” lên một tiếng: “Em bỏ quên áo anh ở New York rồi.”
Tiêu Việt: “…”
Ân Dao giải thích bởi vì hôm đó ra ngoài, muốn mặc áo thun trắng rộng rãi, cơ mà thử mấy chiếc của mình đều ôm sát người thế là bèn tìm một chiếc trong tủ quần áo của anh, sau đó một đi không trở lại.
“Cái áo đó của anh vừa với em lắm, em mặc vào nhìn siêu ngầu.” Cô cười nói: “Mai em đền cho anh cái khác.”
Tiêu Việt bó tay, anh kéo tai thỏ trên dây buộc tóc của cô, đến gần một bước. Trên người cô có mùi hương thoang thoảng sau khi tắm. Anh cúi đầu tới gần: “Dao Dao.”
Giọng rất khẽ.
Ân Dao ngẩng đầu, họ gần nhau vô cùng.
“Nhớ em lắm đúng không?” Cô hỏi.
Anh gật đầu, không nói gì mà tập trung hoàn thành việc hôm nay chưa thể hoàn thành ở văn phòng.
Chỉ là bây giờ, rất khó để mà chỉ làm mỗi việc đó.
…
Diễn biến tiếp đó của chuyện “tình cảm bị phơi bày” thế nào Ân Dao cũng không để tâm. Những gì cô biết chỉ là nghe Tiết Phùng Phùng bảo “Tiểu Sơn sẽ làm người đại diện trả lời truyền thông”, về phần tình hình sau khi trả sẽ ra sao cô cũng không rõ. Vả lại cô cũng không quá dựa dẫm vào internet, cho nên duy trì trạng thái này cũng không khó.
Vốn dĩ Tiết Phùng Phùng lo chương trình giải trí mà Ân Dao ghi hình trước đó khi phát sóng sẽ lại bị bàn tán. Kết quả thật trùng hợp, hình như bên khâu sản xuất chương trình xảy ra vấn đề nên vẫn không phát sóng phần đó.
Bất luận thế nào, sự việc ồn ào cách mấy rồi cũng sẽ lắng xuống.
So với cái này thì điều Ân Dao quan tâm hơn cả chính là chuyện Tiêu Việt ký hợp đồng với công ty mới
Anh vừa đóng máy một bộ phim, cũng giải ước với công ty quản lý, có lẽ một phần vì những tin tức giải trí dạo gần đây ảnh hưởng, nên tạm thời anh không nhận công việc mới. Việc chụp ảnh chân dung đã định sẵn cũng quyết định hoãn lại. Ngay cả bàn bạc hợp tác với nhãn hàng cũng gác lại, bởi vậy anh được một kỳ nghỉ ngắn.
Lúc giải ước, Tiểu Sơn ra đi cùng anh. Cho nên, trước mắt đoàn đội của anh rất trơ trọi, chỉ có hai người là anh và Tiểu Sơn.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Có công ty ném cành ô liu, nhưng hiện giờ vẫn đang bàn tính. Vài lần Tiểu Sơn tới bàn chuyện này với anh, Ân Dao cũng ở nhà. Bọn họ trò chuyện trong phòng khách, không tránh mặt cô nên cô biết hai người họ còn chưa quyết định mà vẫn đang suy xét.
Trong thời gian này, ngoại trừ về Nam Kinh một chuyến, toàn bộ thời gian Tiêu Việt đều ở lại Bắc Kinh. Ân Dao cũng cố gắng sắp xếp công việc ở tại Bắc Kinh và những thành phố lân cận. Hiếm khi họ cùng nhau trải qua cuộc sống rất có quy luật. Ân Dao đã sắp quen với việc mỗi ngày trở về đều trông thấy anh.
Trong tay anh có một kịch bản đã nhận trước đó, đề tài dân quốc. Cho nên thời gian rảnh rỗi anh đọc một ít sách, và vì yêu cầu vai diễn nên thử học tiếng địa phương, giọng Thượng Hải.
Ban đầu Tiêu Việt rất nghiêm túc mà học “sách na”, “tiểu xích lão”(2). Mỗi lần nghe thấy Ân Dao đều cười nghiêng ngã. Cô chỉ biết chút ít phương ngữ Tô Châu nhưng cũng vờ vịt ra vẻ hiểu biết muốn dạy anh. Ban đầu cô chỉ muốn đùa anh thôi, kết quả vì làm tốt vai trò cô giáo ngữ điệu nửa mùa nên nhiệt tình học tập, mà có lẽ là vì có căn bản nên cũng thuận lợi hơn.
Thậm chí buổi sáng Tiêu Việt còn nhận được tin nhắn gọi anh dậy mà cô gửi tới từ phòng làm việc, ngữ điệu tiếng Ngô mềm mại: “Em trai, mau bò dậy nào.”
Tiêu Việt nghe mấy lần, rồi lưu đoạn tin nhắn này lại.
_____._._____
**(1) Sữa Vượng Tử:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
**(2) “Sách na”, “tiểu xích lão”: hai câu chửi theo giọng Thượng Hải, hiểu nôm na là “*** mịa bọn bây”, “thằng ranh con” 😬
** Bánh hải đường:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –