Ai Sợ Ai

Chương 28


Đọc truyện Ai Sợ Ai – Chương 28:

Sau đó hai người kia nọ lại nói thêm vài câu, gì mà “cô nàng họ Bạch ngang ngược vô lý” vân vân. Ân Dao cũng không cố nghe, cô xóa tin nhắn mới soạn một nửa, đứng dậy vào toilet, gọi điện thoại cho Tiêu Việt.

Nghe thông báo đường dây đang bận, cô nhìn màn hình ấn “Tắt”, vài giây sau có điện thoại tới, quả nhiên là Tiêu Việt gọi.

Ân Dao đứng trong góc nghe máy, sau khi kết nối không nghe tiếng anh mà chỉ có âm thanh nhốn nháo thường nghe được trên đường phố. Chốc lát sau cô nghe anh gọi tên mình.

Ân Dao đưa tay đóng cửa sổ đang mở một nửa bên cạnh lại, ngăn chặn gió lạnh bên ngoài.

“Tiêu Việt?”

“Anh đây, nghe rõ không?” Anh nói chuyện có giọng mũi rất nhẹ.

“Nghe được rồi.” Ân Dao hỏi: “Anh sao rồi? Giọng kỳ vậy? Đừng nói lại bị cảm nha”

“Không phải bị cảm, giờ anh về khách sạn. Đang ở trên đường, ngoài trời lạnh quá” Ý là bị rét.

Ân Dao: “Muộn vậy hả?”

“Hôm nay không tính là muộn.” Anh hỏi: “Em về nhà rồi à?”

“Không có ” Ân Dao đáp: “Em ở quán bar.”

Trong điện thoại yên tĩnh một lát, rồi cô nghe thấy giọng anh trầm hẳn: “Em uống say sao?”

“Đâu có.” Ân Dao cười: “Anh làm sao đó? Có phải trong lòng anh, em mê uống rượu lắm đúng không? Nói như em là con ma men vậy.”

Nhưng nói câu này xong, anh còn chưa trả lời, Ân Dao đã tự chột dạ trước, chẳng trách anh nghĩ như thế. Lần đầu cô ngủ lại chỗ Chu Thúc cũng là vì say rượu, sau đó cô uống rượu ở Ngân Thái còn bắt anh tới đón. Sau nữa, cô uống nhiều quá nên quấy rối anh. Lại thêm lần ăn cơm ở gần sân vận động gặp anh, cô cũng uống rượu. Nhiều “tiền án” như vậy, Tiêu Việt chỉ cần một câu thôi là dễ dàng chặn mất đường lui của cô.

Ân Dao chuẩn bị sẵn sàng bị anh hỏi lại cho cứng miệng, nhưng hôm nay anh không như thế. Trong ống nghe có tiếng còi ô tô, rồi mới truyền đến giọng của Tiêu Việt: “Anh lo cho em.”

Ngừng một chút anh nói tiếp: “Anh không có ở Bắc Kinh, em uống say, anh không có cách nào đón em được.”

Ân Dao xao xuyến, không ngờ anh sẽ nói như vậy.

Bởi vì sự quan tâm thẳng thắn của anh mà lòng Ân Dao trở nên mềm mại, cô thật thà báo cáo với anh: “Hôm nay em chỉ uống một ly rượu.”

“Thật à?”


“Ừm” Ân Dao nói: “Với lại là ở quán bar của bạn, không lừa anh đâu.”

Nói xong, cô nghe được Tiêu Việt ừ. Yên lặng một lúc, đột nhiên anh hỏi: “Em nhớ anh không?”

Chuyển sang đề tài này… thật là bất ngờ.

Ân Dao hỏi lại: “Anh nói xem?”

Nhưng cô không cho anh cơ hội lên tiếng.

“Biết rõ còn cố hỏi.” Cô cười nhẹ: “Em còn chưa hỏi anh đâu.”

Tiêu Việt: “Em có thể hỏi mà.”

“Em không hỏi.”

“…”

Đầu kia im re, Ân Dao lại cảm thấy đắc ý, vui vẻ dựa vào vách tường nhìn chậu cây trên bồn rửa tay bằng gỗ. Cô hưởng thụ khoảnh khắc trầm mặc này, lặng yên đến mức có thể nghe được tiếng thở của người kia, có ảo giác như anh đang ở ngay bên mình.

Lát sau, nghe động tĩnh bên kia cô hỏi: “Anh đến rồi hả?”

“Anh phải vào thang máy.”

“À, vậy thôi, không tán gẫu nữa, em cũng phải về.” Cô nói: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút, về rồi thì đi ngủ ngay biết chưa?”

Anh nhỏ giọng, đáp: “Biết rồi.”

“Vậy tạm biệt nha.” Cô chuẩn bị tắt điện thoại.

Tiêu Việt lại gọi cô: “Ân Dao.”

“Hở, sao vậy?”

Tiêu Việt đứng bên ngoài thang máy, mắt nhìn số tầng đang nhảy. Anh muốn hỏi Ân Dao “Khi nào thì em rảnh?”, cô từng nói có rảnh sẽ đến thăm đoàn phim của anh.


Nhưng đứng vài giây, cuối cùng anh chỉ dặn dò: “Em chú ý an toàn.”

“Được”

Lúc Ân Dao trở lại, đám người Cận Thiệu vẫn còn cao hứng, “chủ xị” Tạ Vân Châu cũng chịu đủ loại ồn ào, kêu lái xe đến chờ bên ngoài. Tất nhiên anh ta muốn đưa Ân Dao đi cùng. Hai anh em họ cùng nhau xuống lầu, tầng một quán bar vẫn cực kỳ lạnh lẽo. Bất ngờ Ân Dao trông thấy Hoàng Uyển Thịnh ở đó, một mình cô ấy ngủ ngồi bên cạnh cửa sổ, hình như là uống nhiều quá, trạng thái hình như không ổn. Ân Dao gặp rồi thì tất nhiên không thể để cô ấy ở đây một mình.

Thế là năm phút sau, Tạ Vân Châu bị nôn đầy mình.

Mặt anh ta xanh mét, cởi áo măng tô ném vào cốp sau, người lái xe giúp Ân Dao dìu Hoàng Uyển Thịnh vào ghế sau, dè dặt hỏi: “Tạ tổng, anh ngồi phía sau hay là…?”

Chưa kịp hỏi xong thì Tạ Vân Châu đã tự mở cửa ngồi vào ghế phó lái.

Tài xế cũng mau chóng lên xe.

Ân Dao chăm cho Hoàng Uyển Thịnh xong mới quan sát người đằng trước. Cô biết anh ta thích sạch sẽ, nhất định là đã tức điên lên. Lớn vậy rồi nhưng anh ta chưa từng gặp tình huống thế này, có ai dám nôn vào người anh ta chứ.

Thật ra Ân Dao cảm thấy rất có lỗi, nhưng không biết vì sao mà nhớ lại vẻ mặt anh ta cô lại cảm thấy rất buồn cười, thầm nghĩ: Vẫn là Uyển Uyển giỏi nhất.

Nhưng vẫn nên xin lỗi.

“Thật xin lỗi.” Ân Dao nói.

Tạ Vân Châu nghiêng nửa mặt qua, nhìn về phía sau. Sắc mặt tối sầm: “Bạn gì của cô đây?”

“Hoàng Uyển Thịnh, nữ minh tinh đó, anh không biết sao?”

Tạ Vân Châu lạnh lùng nói: “Khắp nơi đều có nữ minh tinh, chẳng lẽ anh biết hết từng người?”

“Dạ dạ dạ, biết anh bận bịu mà.” Ân Dao im lặng một hồi, thật lòng nói một câu: “Cảm ơn anh”

Tạ Vân Châu lườm cô rồi đầu quay lại, không nói gì thêm nữa.

Mặc dù Tạ Vân Châu rất tức giận, nhưng đến nơi vẫn giúp Ân Dao đưa người lên.

Lúc Ân Dao đi mở cửa, một mình anh vịn Hoàng Uyển Thịnh. Cũng không biết Hoàng Uyển Thịnh có phải không tỉnh táo nên nhận lầm người hay không. Mà khi Ân Dao mở đèn xong quay đầu nhìn lại thì thấy cô ấy dựa vào người Tạ Vân Châu rất thân mật, còn muốn ôm anh ta nhưng lại bị đẩy ra.


Ân Dao nhìn ông anh mình mặt lạnh như tảng băng, cô mau mau kéo người ra, dìu vào trong phòng rồi thu dọn sofa.

“Anh có muốn ngồi một lát không?” Cô xoay người hỏi Tạ Vân Châu, mặt mũi anh ta bí xị, trầm giọng bảo: “Đừng có người nào cũng chơi chung, nhiễm toàn thói xấu.”

Ân Dao nín thinh.

“Em biết rồi.” Cô nói: “Nhưng Uyển Uyển thật sự là người tốt, cô ấy không giống em. Cô ấy luôn biết tự kiềm chế mình rất ít uống rượu, chỉ có điều dạo này không được vui.”

“Không vui thì có thể say rượu à?” Tạ Vân Châu chau mày.

“Có nghiêm trọng vậy đâu.” Ân Dao cười bất đắc dĩ: “Anh cho rằng tất cả mọi người đều lý trí giống anh sao? Được rồi, em không giữ anh nữa, anh về nghỉ ngơi đi.”

Tạ Vân Châu không nói gì nữa, gật đầu rồi đi.

Sáng hôm sau, Hoàng Uyển Thịnh mờ mịt thức dậy trong nhà Ân Dao. Ân Dao dùng hai phút để giải thích mọi chuyện đã xảy ra cho cô ấy biết, cô cười nói: “Cậu giỏi lắm!”

Hoàng Uyển Thịnh vừa kinh ngạc vừa hối hận: “Anh cậu giận lắm hả?” Cô ấy luôn luôn không thích gây phiền phức cho người ta, nào ngờ hiếm khi buông thả một lần lại phạm sai lầm.

Ân Dao hiểu rõ tâm tư của cô ấy, bèn an ủi: “Có gì nghiêm trọng đâu, quần áo của anh ấy nhiều lắm, chỉ là là một cái áo khoác thôi mà đâu phải đồ gì hiếm lạ.”

Nói xong, nhớ tới một chuyện cô hỏi: “Không phải cậu quay phim ở Hoành Điếm sao? Sao lại ở Bắc Kinh?”

Hoàng Uyển Thịnh gãi đầu: “Chỉ là xin phép nghỉ hai ngày, có một hoạt động quảng cáo.”

“À” Ân Dao không hỏi tại sao cô ấy đi uống rượu: “Vậy hôm nay đi?”

“Ừ, buổi chiều về Hoành Điếm.”

“Cậu còn phải quay bao lâu? Trời lạnh quá.”

“Cũng sớm, theo kế hoạch thì tháng một đóng máy.”

Ân Dao biết hiện giờ cô ấy đang quay một bộ phim cổ trang, cô cố tình chú ý là bởi vì Tiêu Việt cũng ở trong đoàn phim này. Diễn viên trong giới rất nhiều, quanh quanh co co, kiểu gì cũng sẽ gặp nhau một lần trong bộ phim nào đó.

Ân Dao nhớ tới Tiêu Việt thì tâm trạng rất tốt, vui vẻ nói với Hoàng Uyển Thịnh: “Vậy đến Giáng Sinh mình đến thăm đoàn phim của cậu.”

Cuối tháng mười hai nhiệt độ không khí liên tục hạ xuống, Bắc Kinh gió thổi cả ngày, lạnh thấu xương.

Sáng ngày hai mươi bốn Ân Dao kết thúc công việc, không có chuyến bay thích hợp đến sân bay Nghĩa Ô, nên cô mua vé máy bay đến Hàng Châu rồi chuyển sang đi xe tới Hoành Điếm. Hoàng Uyển Thịnh ở khách sạn trên đường Vạn Thịnh, trợ lý của cô ấy ở lại khách sạn chờ.

Ân Dao vào phòng cất hành lý, ăn uống xong liền đi cùng cô bé trợ lý tới trường quay.


Lúc này là hơn ba giờ chiều.

Mùa đông ở Hoành Điếm cũng không ấm hơn Bắc Kinh. Dọc đường khắp nơi đều là diễn viên mặc áo phao cực dày. Loại áo này Hoành Điếm sản xuất riêng nên vừa dài vừa dày, nếu quay phim vào mùa đông thì hầu như mỗi người một chiếc, lúc trước từng hot trên mạng. Ảnh hậu trường của đoàn làm phim bị fans nhìn thấy, nên thậm chí có người chuyên môn đi làm riêng loại áo giống như thế.

Ân Dao ngồi trong xe, trợ lý nói với cô: “Sắp đến rồi ạ.”

Nơi quay là một bối cảnh dàn dựng, Ân Dao không biết lên phim sẽ thế nào chứ hiện trường nhìn có hơi cẩu thả, sơ sài.

Mặc dù Hoàng Uyển Thịnh là nữ chính, nhưng hôm nay phần diễn không nhiều. Lúc Ân Dao tới, cô ấy ở trong góc ngồi kế bên máy sưởi làm ấm tay. Trang điểm rất tỉ mỉ, bên trong mặc đồ diễn, bên ngoài mặc áo lông dày như cái chăn.

Nhân viên trường quay cực kỳ đông, có phần hỗn loạn. Ân Dao cũng không chắc có thể gặp Tiêu Việt được không, nghe nói đoàn phim bọn họ phân hai tổ. Lần này anh là nam số 2, phần diễn rất nặng, có lẽ phải thường xuyên đổi tổ quay.

Ân Dao ngồi bên cạnh Hoàng Uyển Thịnh, có diễn viên quen biết nhận ra cô nên tới chào hỏi.

Trò chuyện cả ngày, cô bé trợ lý đến thông báo cho Hoàng Uyển Thịnh, cảnh tiếp theo là tới cô ấy.

Hoàng Uyển Thịnh vỗ tay Ân Dao: “Cậu ở đây đợi đi, đừng có đi lung tung coi chừng chết cóng đó.” Trường quay không có thiết bị sưởi ấm chuyên dụng, chỉ có lò sưởi mini tự chuẩn bị, nên hiệu quả chỉ tương đối.

Ân Dao ngồi mười phút, cảm giác cơ thể ấm áp một ít, cô đứng dậy đi cùng người trợ lý đến chỗ quay nhìn Hoàng Uyển Thịnh.

Hoàng Uyển Thịnh đang đối thoại với một người đàn ông trang điểm rất đậm, bất kể là lời thoại hay diễn xuất của cô ấy đều không có gì bắt bẻ được, quay một lần là xong.

Sau đó chuẩn bị cảnh tiếp theo.

Đạo diễn là bạn cũ mà Hoàng Uyển Thịnh vẫn luôn hợp tác, có quen biết Ân Dao cho nên cô phải qua chào hỏi một tiếng, nhưng cũng không dám trì hoãn công việc của người ta nên tự giác lui về.

Hoàng Uyển Thịnh đi tới nhìn cô, cười nói: “Cậu biết rõ đến đoàn mình sẽ gặp nhiều người phải sang chào hỏi, nhưng vẫn chạy tới, yêu mình lắm đúng không?”

Ân Dao trả lời: “Mình có người yêu khác rồi.”

Hoàng Uyển Thịnh không tưởng thật, vẫn cười hỏi: “Cậu thích xem mấy cái này hả? Không thấy bọn mình quay phim vừa buồn vừa nhạt nhẽo sao?”

“Không có, mình thấy thú vị.”

Mắt Ân Dao vẫn dõi sang bên kia, diễn viên đóng cảnh tiếp theo đã đến. Hoàng Uyển Thịnh lại nói gì đó nhưng Ân Dao không nghe rõ. Cô trông thấy bên phải có một người vừa mới đi qua nhưng chưa kịp nhìn kĩ, chỉ có bóng lưng.

Anh mặc một bộ trang phục đen huyền, buộc tóc và thắt lưng gấm cùng màu, nom vừa cao ráo vừa rắn rỏi.

Ân Dao lẳng lặng ngắm nhìn, mãi đến khi người nọ quay người. Nhìn thấy mặt anh, cô cười tươi tắn.

Hay cho một tướng quân nhỏ hại nước hại dân!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.