Ai Sợ Ai

Chương 13


Đọc truyện Ai Sợ Ai – Chương 13

“Ngày mai xem phim, được không?”

Nụ hôn này của Tiêu Việt mặc dù khởi đầu tưởng chừng mạnh bạo, nhưng lúc chạm vào Ân Dao đã giảm bớt đi nhiều, thậm chí có phần dịu dàng. Chắc do vừa vận động nên trên người anh có luồng hơi thở nóng rực, rất dễ lôi cuốn người ta. Ân Dao muốn đưa tay lên ôm cổ anh, nhưng cổ tay bị anh bắt lại, cô nhúc nhích một cái, anh sẽ nắm thật chặt.

So với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên má của Ân Dao ban sáng, anh dữ dội hơn nhiều. Ân Dao chỉ có thể dựa vào cảm giác mơ hồ rằng tim anh đập nhanh mà đoán thật ra anh đang căng thẳng. Chờ anh hôn xong, thân thể Ân Dao đã hơi nóng lên. Hơi thở quấn quýt tách ra, bờ môi ẩm ướt của anh dừng trên gò má cô một lát rồi anh thả tay ra.

Ân Dao xoay mặt, điều chỉnh nhịp thở.

Tiêu Việt cúi đầu thở một hơi, anh nói: “Muốn tôi chịu trách nhiệm không?”

Ân Dao: “…”

Cô không khỏi bật cười, đôi mắt cong cong, không trả lời. Anh dịu dàng nhìn cô.

Trong xe có loại yên tĩnh đến lạ thường. Nhưng sự im lặng này không kéo dài, điện thoại Tiêu Việt đột nhiên reo lên. Anh lấy di động trong túi ra nghe máy, là bạn bè trong sân tập gọi tới hỏi anh chạy đi đâu.

Người bên kia nói rất to, có chút giọng Đông Bắc, anh ta gào lên: “Nè, sao vậy? Mới chớp mắt đã không thấy cậu đâu? Tôi ngẫm chỗ này chỉ có một đám ông lớn bọn tôi, nào có nữ yêu tinh. Là ai dẫn thằng nhóc cậu đi rồi? Nói đi, đang ở cái động bàn tơ nào? Anh em tới cứu cậu.”

Giọng oang oang nghe rất rõ. Ân Dao nghe thấy thì phì cười.

Tiêu Việt quay đầu lườm cô, anh nói với người ở đầu kia: “Các cậu chơi trước đi, tôi có chút chuyện, tới muộn một chút.”

Lúc anh nói chuyện với bạn bè, giọng điệu có phần tự nhiên lại lười biếng, nói xong cũng không đợi người ta ừ hử đã cúp máy luôn.

Ân Dao thích thú nhìn anh, trong mắt lấp lánh ý cười: “Bạn anh rất thú vị.”

Tiêu Việt ừ, cũng không tránh ánh mắt của cô.

Ngoài cửa sổ gió thổi hồi lâu, mồ hôi trên tóc anh đã khô. Khuôn mặt dưới ánh đèn càng lộ vẻ tuấn tú, khiến người ta không kìm được phải nhìn thêm một chút.

Không thể phủ nhận, vừa nãy bọn họ đều để mặc cho sự xúc động, nhưng sau khi để mặc sẽ thế nào? Sẽ hối hận sao? Ân Dao không biết Tiêu Việt nghĩ thế nào, nhưng cô không hối hận. Có lẽ trước đó còn có mấy phần do dự, nhưng giờ đây cô cảm thấy một bước này không đi sai. Chí ít thì khi cô ngồi trong xe cạnh anh và cùng nhau hóng gió đêm, có loại cảm giác yên lòng đến kì lạ.

Ân Dao hỏi Tiêu Việt: “Anh không đi chơi với bạn sao?”

“Không vội.” Tựa như anh đang chờ cô nói gì đó, lại giống như chỉ đơn giản muốn ngồi đây thêm lát nữa.

“Gần đây anh không cần quay phim sao?” Ân Dao nói: “Hình như hôm qua thấy anh xem kịch bản?”.


“Ừm, mấy ngày nữa sẽ vào tổ”

“Mấy ngày?”

“Ngày 22.”

Ân Dao suy nghĩ một chút, hôm nay là ngày 19.

“Đợt này đi đâu? Hoành Điếm?”

“Hàng Châu” Tiêu Việt nói với cô: “Lần này là phim thời trang.”

Ân Dao gật gù, ngừng một chốc rồi cô nói: “Vậy tôi chỉ còn hai ngày có thể gặp anh.”

Câu này làm ánh mắt anh chợt đổi, khóe môi hơi cong lên rất khó nhận thấy sau đó làm bộ như không có gì rồi đáp: “Ừ.”

Ân Dao chừng như đang suy tư gì đó, cô ngẫm một hồi rồi bảo: “Nhưng mai mốt tôi đều có lịch chụp, buổi tối gặp anh, được không?”

Tiêu Việt gật đầu: “Được.”

Ân Dao cười: “Được, vậy bây giờ anh đi chơi với bạn trước đi, tôi không muốn bị coi là nhện tinh.”

Cô thốt ra lời này, Tiêu Việt hơi ngẩn ngơ rồi cũng bật cười theo.

Trước mặt cô, anh hiếm khi cười rạng rỡ, ngoại trừ lần ở Thượng Hải, đây là lần hai. Ân Dao cảm thấy lạ lắm, lúc anh không cười trông rất lạnh nhạt. Nhưng cùng một người lại có thể tạo ra cảm giác thật khác biệt, một khi cười lên thế này, mắt mày anh ngời sáng, trong mắt như cất giấu ngân hà, mỗi một lần đều đẹp đẽ đến động lòng.

Cô quang minh chính đại mà thưởng thức, sau đó khen một câu: “Anh thế này nhìn rất đẹp.”

Ân Dao khen rất thẳng thắn chân thành, chỉ là quá đỗi trực tiếp và đột ngột. Tiêu Việt nhìn cô một lát, rồi ngượng ngập dời mắt sang con khỉ bông nho nhỏ đặt trước xe. Anh cầm khỉ con trong tay nghịch một hồi rồi trả về chỗ cũ.

“Tôi đi đây.” Anh nghiêng đầu nói.

Ân Dao gật đầu.

Tiêu Việt mở cửa xe.


Ân Dao nhẹ nhàng níu tay áo anh, chỉ chỉ con khỉ nhỏ anh vừa chơi: “Cái đó anh muốn mang đi không?”

Ngữ điệu rất dí dỏm, cô hỏi xong thì quan sát biểu tình của Tiêu Việt, trong mắt cô tràn ngập ý cười.

Chợt Tiêu Việt nghiêng người tới hôn lên mặt cô, anh nín thinh bước xuống xe.

Ân Dao nhìn anh băng qua đường, đến bên kia, anh xoay người lại, thoáng trông về bên này rồi mới đi vào.

Nửa phút sau, điện thoại vang lên thông báo.

Tin nhắn mới trên WeChat——

Tiêu Việt: Lái xe cẩn thận.

Ân Dao cười trả lời: Được.

Mãi đến bây giờ, không ai chính thức nói điều gì, nhưng niềm vui trong tối nay, mỗi một phân một hào đều không phải là giả tạo.

[1 phân = 3,33 mm

1 hào = 33,3 µm]

Ân Dao chọn bài hát đầu tiên, bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, cô nghe nhạc suốt quãng đường về nhà. Kỳ thật đường sá xa hơn bình thường một chút, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chẳng bao lâu đã đến nơi.

Ân Dao đi thang máy lên lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy liền sững sờ, giống ngày hôm đó như đúc, có người đứng trước cửa nhà cô. Chỉ là lúc này không phải Lương Tân Nam, mà là anh trai của cô, Tạ Vân Châu.

Đã năm tháng Ân Dao không gặp anh ta, tự nhiên nhìn thấy, thật có hơi ngẩn người, thậm chí cô không biết nói gì.

“Đứng đần ra đấy làm cái gì?” Tạ Vân Châu lườm cô, anh ta nhíu mày: “Cô không ăn cơm hay là xảy ra chuyện gì mà gầy thành cái dạng này.”

Yết hầu Ân Dao giật giật, nhìn người nọ mặc âu phục tinh xảo, cà vạt thắt chỉnh chu, đoán chừng anh ta chắc làm xong công việc rồi đi thẳng tới đây. Trời sinh Tạ Vân Châu rất hợp mặc kiểu trang phục nghiêm chỉnh, thân hình anh ta thẳng tắp, gương mặt cũng xem như khôi ngô. Hèn chi xấu tính như vậy cũng có phụ nữ xếp hàng, người trước vừa hi sinh, người sau liền tiếp bước.

“Em không có nhịn ăn.” Cô đáp một câu, không nói thêm lời thừa thãi mà đi qua mở cửa.


Vào nhà, Ân Dao trỏ ghế sô pha: “Anh ngồi đi.”

Vốn dĩ anh ta cũng không để ý tới cô, đi vài bước trong phòng khách, nhìn quanh một phen, bộ dáng nghiêm túc y hệt lãnh đạo xuống nông thôn thị sát.

Ân Dao cũng không quan tâm tới anh ta, cô ném túi một bên rồi vào nhà vệ sinh. Đợi khi cô ra, cuối cùng cũng thấy Tổng giám đốc Tạ yên vị trên ghế sô pha. Người này từ bé đã nuôi khí chất tự phụ đầy mình, ngồi ở đó cũng khác người ta, như kiểu đang chờ có ai bước lên hầu hạ.

Ân Dao lấy một lon cà phê trong tủ lạnh, đặt trên bàn trà trước mặt anh ta: “Ngại quá, không đun nước nóng, trong nhà cũng không có máy pha cà phê cao cấp”

Tạ Vân Châu liếc cô một cái, lại cau mày.

Ân Dao cũng mặc kệ sắc mặt anh ta, cô nói: “Anh không uống thì em uống.”

Cô mở lon, ngồi vào một bên khác của ghế sô pha: “Anh đến chỗ em làm gì?”

Tạ Vân Châu lạnh mặt: “Anh không thể tới?”

“Em có nói anh không được tới đâu” Giọng Ân Dao thờ ơ: “Không phải anh bận lắm sao? Em sợ làm chậm trễ một ngày trăm công ngàn việc của anh.”

Tạ Vân Châu hừ một tiếng: “Bản lĩnh châm chọc khiêu khích trái lại đã tăng lên.”

“Vẫn kém hơn ngài.”

Hai anh em mỉa mai nhau một trận, sắc mặt rất khó coi.

Bầu không khí đông cứng một hồi, Tạ Vân Châu mở miệng trước, ngữ khí đã hơi hòa hoãn: “Ngày mai anh nói ông Cao tìm một người tới chăm sóc cô, dọn nhà với cả nấu cơm.”

Ân Dao từ chối ngay: “Em không cần, em cũng đâu phải đại tiểu thư.”

Tạ Vân Châu cau mày, vẻ mặt cứng ngắc.

“Ngày nào em cũng làm việc rất muộn mới về, không ở nhà ăn cơm, không có sống kĩ lưỡng được như anh” Giọng Ân Dao nhỏ dần: “Cảm ơn ý tốt của anh”

“Tùy cô”. Tạ Vân Châu giận dữ, phẩy tay áo bỏ đi.

Trong nhà yên tĩnh trở lại.

Ân Dao đứng dậy, kéo rèm che trước cửa sổ sát đất ra, cô đứng trước cửa sổ một hồi, trong tầm mắt là vô số đèn đuốc. Cô nhìn mấy phút thì xoay người đi tắm rửa. Lúc sắp tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông. Cô bọc mái tóc còn ướt sũng, chân trần đi ra cầm điện thoại trên tủ ngoài phòng tắm.

Cuộc gọi được kết nối, cô nghe được tiếng Tiêu Việt: “Em tới rồi sao?”

Tâm trạng Ân Dao khá lên chút ít: “Ừm, tôi đến rồi, anh thì sao?.”


“Đang trên xe.”

“Vậy còn bao lâu nữa?” Ân Dao một tay cầm điện thoại, tay kia không ngừng lau nước chảy từ trên tóc xuống mặt.

“Khoảng mười phút”

“À”

Nói đến đây lẽ ra phải tắt máy, nhưng Tiêu Việt lại không đề cập, anh nhìn theo ánh neon đang di chuyển ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi: “Em đang làm gì?”

Mặt lấm lem nước, cô đưa tay lau rồi nói: “Tôi vừa tắm, còn chưa tắm xong đã nghe chuông điện thoại reo”

Trong ống nghe bỗng nhiên yên lặng, mấy giây sau Ân Dao nghe anh nói: “Vậy em tắm đi, tôi cúp máy.”

“Được, chú ý an toàn.”

“Ừ”

Đêm hôm đó, Ân Dao nhận được tin nhắn Tiêu Việt chủ động gửi tới “Ngủ ngon”. Sau khi cô hồi âm, anh lại nhắn một tin: Số điện thoại.

Ân Dao:?

Tiêu Việt: Tôi không có số điện thoại của em.

Cô chợt hiểu ra, ban đầu thông qua Chu Thúc cô thêm anh vào WeChat, đến giờ bọn họ còn chưa trao đổi phương thức liên lạc. Cô soạn dãy số rồi gửi qua, Tiêu Việt cũng nhắn số điện thoại của anh cho cô. Ân Dao lưu số vào danh bạ, nhập tên anh.

Vừa bấm xong thì điện thoại rung lên, giao diện cuộc gọi hiện tên “Tiêu Việt”. Cô ấn nghe: “Sao đấy?”

“… Trượt tay”

Ân Dao: “…”

Cô phì cười.

Tiêu Việt: “Buồn cười lắm à?”

Ân Dao: “Ờ”

Cô đứng dậy khỏi ghế, bước về phòng ngủ: “Sao không nói chuyện?”

Trong điện thoại yên tĩnh một lát, cách mấy giây, giọng anh khe khẽ vang lên từ đầu dây bên kia: “Ngày mai xem phim, được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.