Ai Sợ Ai - Quân Ước

Chương 54


Bạn đang đọc Ai Sợ Ai – Quân Ước – Chương 54


Ân Dao nói xong câu đó thì ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, nhắm mắt lại như đã mệt lắm.

Ngón tay Tiêu Việt dừng trên màn hình, anh hơi nghiêng qua nhìn cô. Cái hôm nói rõ mọi chuyện ở công ty, Tiểu Sơn đã rất dông dài. Lúc trên xe, cậu ta nói rất nhiều điều. Khi ấy cảm xúc Tiêu Việt chẳng ra sao cả, anh đáp cực ít, nhưng có vài câu nghe xong vẫn để trong lòng.

“Bất kể thế nào, anh cũng nên suy xét đến cảm nhận của cô ấy, ngẫm xem cô ấy có bằng lòng hay không… Còn nữa, chúng ta phải thừa nhận rằng fans không có lý trí như vậy. Chung quy là không thể hoàn toàn tránh khỏi mặt trái dư luận. Anh không bận tâm, vậy anh có thể bảo đảm cô ấy cũng không để ý hay sao? Ngộ nhỡ cô ấy cảm thấy làm bạn gái của anh phiền phức quá, không muốn tiếp tục nữa, vậy làm sao bây giờ…”

Bài Weibo ấy, cuối cùng Tiêu Việt không đăng, chỉ lưu lại bản nháp. Không những thế, chuyện hôm sau “gặp phụ huynh” cũng không thể hoàn thành.

Chạng vạng Ân Dao nhận được điện thoại, bà cụ nhà họ Tạ nhập viện, đây đã là lần thứ tư trong năm nay rồi, xem ra cũng đến thời điểm không chống đỡ được nữa. Dĩ nhiên Tạ Vân Châu phải chạy sang đó nên không có cách nào mừng sinh nhật Ân Dao.

Tin tức này không ảnh hưởng nhiều tới Ân Dao, hồi cô còn ở nhà họ Tạ cũng chẳng có mấy phần tình bà cháu với bà cụ ấy. Còn chuyện sinh nhật, vốn cô cũng không xem trọng, chỉ định nhân cơ hội này ăn cơm cùng nhau, dẫn Tiêu Việt đi gặp anh trai mình thôi. Đã không khéo như thế thì đành để sau vậy.

Thế là bữa cơm sinh nhật hôm nay lại biến thành buổi tụ họp nho nhỏ của những người bạn, Tiết Phùng Phùng, Cận Thiệu, Ân Dao và Tiêu Việt. Hoàng Uyển Thịnh thì chưa về Bắc Kinh nên đành vắng mặt.

Sau khi kết thúc, Tiêu Việt đi cùng Ân Dao về studio.

Những người quen biết Ân Dao đều hiểu tính cô, bởi vậy sẽ không gióng trống khua chiêng chúc mừng trên mạng xã hội, nhưng bạn bè nghệ sĩ từng hợp tác cũng gửi quà đến studio. Bàn làm việc của cô chất không ít quà, Tiêu Việt giúp cô dọn sơ. Chợt trông thấy quà Chu Thúc tặng cũng ở trong số đó, là một bộ tai nghe phiên bản giới hạn, quà tặng thế này không tính là quá thân mật, mờ ám. Anh vờ như không thấy mà cất kỹ cho cô.

Về đến nhà đã rất muộn.

Ân Dao đang rửa mặt tẩy trang trước bồn rửa. Cô vừa đổi sang dùng một loại tinh chất dưỡng da mới, cảm giác không dễ chịu. Da cô mỏng, tình huống thế này trước kia đã từng mắc phải, sợ trở nên nghiêm trọng hơn, cô tranh thủ rửa mặt lại.

Lúc Tiêu Việt đi tới, mặt mũi cô đầy nước đang soi gương.

“Sao vậy?”

“Anh nhìn em này…” Ân Dao nghiêng mặt qua: “Có phải mặt em đỏ lên rồi không?”


Tiêu Việt cúi đầu, nhìn kỹ: “Hơi đỏ, dị ứng à?”

Ân Dao ừ: “Dùng nhầm, rửa đi rồi.” Cô lau khô tay, bôi toner lần nữa. Thấy Tiêu Việt vẫn đứng đó cô liền bảo: “Anh ngủ trước đi, không phải ngày mai phải dậy sớm sao?”

Tiêu Việt nín thinh nhưng cũng không ra ngoài. Chờ cô thoa xong, anh mới bước lại gần một bước, móc trong túi quần ra món gì đó đưa cho cô.

Là một hộp trang sức mặt nhung.

Ân Dao nhìn anh rồi nhận lấy, mở hộp lấy đôi bông tai bên trong ra. Tổ hợp hồng ngọc và kim cương, kiểu dáng rất hiếm gặp, phong cách không phô trương nhưng càng ngắm càng cảm thấy đẹp đẽ.

Ân Dao cười, ngẩng đầu: “Anh biết em có lỗ tai?”

Uớc chừng đã ba bốn năm cô không đeo bông tai, ít nhất là ở trước mặt anh cô chưa đeo lần nào.

Tiêu Việt chỉ cười nhìn cô chứ không nói gì, trong mắt anh rõ ràng có ý “tất cả của em anh đều chú ý tới”. Ân Dao đứng trước gương đeo thử, anh đứng cạnh bên mà nhìn. Vì để tiện rửa mặt nên cô dùng dây buộc tóc, màu đỏ rượu, không hiểu sao lại rất hợp với đôi bông tai này.

“Em thích không?” Anh hỏi.

Ân Dao: “Đương nhiên, mắt nhìn của anh tuyệt lắm luôn.” Nói theo lời fans của anh là “thẩm mỹ luôn ổn định”, mỗi lần bị chụp ảnh đời tư đều trông khiêm tốn lại đẹp mắt.

Dừng một chút, cô hỏi: “Không phải anh đã tặng quà cho em rồi sao?”

Buổi sáng cô phát hiện một đôi giày thể thao mới trên tủ giày, kiểu nữ, vừa đúng cỡ chân của cô. Lúc ấy Tiêu Việt đã ra ngoài, Ân Dao tự giác cho rằng kia là quà sinh nhật. Không ngờ bây giờ lại có thêm một phần nữa, vả lại vừa nhìn là biết đồ trang sức không rẻ. Trên hộp cũng không có bất kỳ logo nhãn hiệu gì, lại thêm kiểu dáng đặc biệt, cũng không phải phong cách một vài nhãn hiệu đắt đỏ mà cô quen thuộc. Thế nên Ân Dao đoán là anh tìm một nhà thiết kế trang sức độc lập nào đó chế tác, thường là làm thủ công, mỗi một món đều là độc nhất.

Tại sao phải tặng hai phần?

… Nhưng cũng đâu có bất kỳ quy định nào nói rằng chỉ được tặng một món quà.


Tiêu Việt cũng không giải thích, anh giơ tay chỉnh buộc tóc tai thỏ cho ngay ngắn giúp cô rồi ra chiều buồn ngủ: “Anh muốn đi ngủ!”

Ngày hôm sau Tiêu Việt về Hoành Điếm. Loạt nhiệm vụ tuyên truyền phim cơ bản đã hoàn thành, còn lại một vài việc cũng không cần phải ở lại Bắc Kinh. Ví như bên truyền thông hẹn phỏng vấn nhưng chưa xác định thời gian, còn nếu như đã chốt rồi thì cũng có thể bảo đối phương tới Hoành Điếm. Lại nói, “Sóng yên gió lặng” là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Tiêu Việt nên anh rất tâm huyết trong từng khâu. Lúc trò chuyện, đạo diễn Dương Đông cũng từng nói anh rất hết mình.

Đêm hôm Tiêu Việt đi, Ân Dao và Tiết Phùng Phùng ra rạp xem bộ phim này, dài một trăm phút. Nghe nói kịch bản này do chính đạo diễn Dương Đông viết, thiết kế tình tiết rất khéo léo, twist liên tiếp, cảm xúc luôn bị dẫn dắt. Tựa như loài sâu kiến, mỗi một nhân vật trong phim đều có những sự bất đắc dĩ chân thật nhất, có cả thiện lương lẫn gian trá.

Ân Dao xem toàn bộ mới biết hóa ra Tiêu Việt có nhiều cảnh đánh nhau như vậy, chẳng trách anh lại bị thương. Cô không biết nên định vị bộ phim này thế nào, là phim nghệ thuật mang hơi hướng road movie? Hay là road movie mang tính nghệ thuật?
Dù sao thì Tiết Phùng Phùng cũng đã đánh giá rằng: “Xem ra fans cậu ta không có tung hô quá mức, đúng là không phải chỉ dựa vào gương mặt.”

Một tuần sau, rốt cuộc Ân Dao và Hoàng Uyển Thịnh – người bận rộn rất lâu cũng gặp nhau. Hơn nữa, còn là gặp mặt vì công việc.

Hoàng Uyển Thịnh nhận một chương trình giải trí tên là “Tôi và bạn bè của tôi”. Thông cáo của cô ấy rất nhiều, ban đầu không định đồng ý, nhưng người chế tác chương trình có giao tình rất sâu đậm với cô ấy, lại còn đích thân mở lời. Vì không tiện từ chối nên cô ấy đồng ý ghi hình hai kỳ.

Mọi người đều bảo Hoàng Uyển Thịnh tốt tính, có thể nhờ cậy nhất. Sự thật quả đúng như thế, cô ấy quen ép buộc chính mình nhưng lại rất ít miễn cưỡng người khác. Gửi tin nhắn cho Ân Dao cũng chỉ dùng ngữ khí hỏi thăm, hỏi Ân Dao có chịu hay không, có rảnh làm bạn cô ấy để đi ghi hình “nửa kỳ” hay không. Cô ấy còn nhắn một tin bổ sung: Mình hiểu rõ cậu không thích xuất hiện trước ống kính lắm, nhưng fans của mình đều biết cậu là cp chính thức của mình. Nên show giải trí có chủ đề thế này mình phải xếp cậu ở vị trí số một, chờ cậu từ chối thì mình mới có thể mời những người khác đúng không?

Kết thúc tin nhắn còn kèm theo meme thỏ con liếc mắt rất chi là cute. Ngay sau đó, lại có một tin nhắn gửi tới nữa, là tin nhắn thoại: “Được rồi, ý là cậu không muốn thì có thể nói không.”

Cô ấy nói như vậy, trái lại Ân Dao không muốn từ chối. Có lẽ là vì cảm thấy cô ấy đã lo nghĩ thay người khác quá nhiều cho nên muốn đổi lại một lần.

Gọi là ghi hình “nửa kỳ” nói cách khác là nội dung nửa phần trước đã có sắp xếp. Ân Dao chỉ cần xuất hiện vào lúc xế chiều, sau đó ở cùng Hoàng Uyển Thịnh đến tối là được. Về phần trong thời gian này phải quay nội dung gì, tổ tiết mục không có kịch bản gốc xác định cụ thể. Biên kịch và đạo diễn sẽ đề xuất vài ý, nhưng chủ yếu vẫn là tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ.

Bởi vì thấy Hoàng Uyển Thịnh thường xuyên post một ít ảnh chụp sấy khô trên Weibo, biên kịch và đạo diễn đề nghị sắp xếp ở nhà làm bánh ngọt, hoặc là chơi gì đó. Dù sao đây vốn là chương trình ghi lại cuộc sống thường nhật của sao nên không nhất thiết phải có nhiều tình tiết gay cấn.

Hoàng Uyển Thịnh vào giới nhiều năm, đã am hiểu sâu sắc chiêu thức của những show giải trí thế này. Dù không quay được gì thì biên tập hậu kỳ cũng sẽ tự sáng tạo chủ đề, cơ bản là không phiền nghệ sĩ hao tâm tổn trí. Buổi tối trước hôm ghi hình cô ấy gọi cho Ân Dao dặn dò: Khi nói chuyện bọn mình phải cẩn thận chút, còn lại giống bình thường là được.

Mặc dù nói thế nhưng đến lúc chính thức ghi hình mà làm được vậy lại chẳng dễ dàng. Có quay phim, có biên kịch đạo diễn đi theo, trợ lý Hoàng Uyển Thịnh cũng ở đó. May là hai người họ có việc để làm, nội dung trò chuyện chỉ xoay quanh chủ đề sấy khô và những thứ khác không tính là nguy hiểm.


Chập tối họ tới công viên bên cạnh, dạo này Hoàng Uyển Thịnh lấy dũng khí học trượt patin. Ân Dao tập với cô ấy, hai người vừa chơi vừa đùa, bởi vì có camera đang quay nên kéo theo không ít quần chúng vây xem.

Mãi đến hơn bảy giờ mới kết thúc ghi hình. Hai người tìm một quán nhỏ ăn cơm. Hoàng Uyển Thịnh hỏi Ân Dao cảm thấy thế nào, cô lắc đầu cười cười, gắp một viên thịt chua ngọt cho vào miệng. Bình thường đã quen làm người đứng sau ống kính, hôm nay lại sống trong ống kính nửa ngày, thật sự là trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Mãi đến lúc này, mới có thể thoải mái nói chuyện.

“Kỳ sau cậu vẫn phải quay tiếp à?” Ân Dao hỏi.

“Đúng rồi, đã ký hai kỳ.”

“À… .” Ân Dao cố ý hỏi: “Cậu có thể mời anh mình tới không?”

“Sao mà được?”

“Cũng đúng, ai thèm nhìn cái mặt lạnh tanh của anh ấy, ảnh hưởng tỉ lệ người xem.”

Hoàng Uyển Thịnh nghe thế thì bật cười: “Ê, tốt xấu gì bây giờ anh ấy cũng là bạn trai mình, cậu khách sao một chút đi.”

“Biết rồi.” Ân Dao uống một ngụm canh, hiếm khi nổi máu hóng chuyện: “Vậy chứ anh ấy theo đuổi cậu thế nào?”

“… Cũng không phải theo đuổi gì hết.” Hoàng Uyển Thịnh hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên tươi tắn: “Thì là…  Chạm mặt nhau thôi.”

“Chạm mặt?”

“Ừm.” Cô ấy đáp: “Trong đám cưới của Đường Giai Linh.”

Đường Giai Linh từng là diễn viên nổi tiếng như Hoàng Uyển Thịnh, năm ngoái gả cho phú thương Lâm Chí Hoành. Nghe đâu là “bác sĩ bảo cưới”, đã sắp sinh rồi, hiện giờ đã rút lui một nửa khỏi giới.

Hôm đó Hoàng Uyển Thịnh vốn không thể tham dự hôn lễ, sau đó bởi vì vài nguyên do mà việc quay quảng cáo đã xác định từ sớm bị hủy bỏ, cô ấy mới có thời gian chạy tới. Tiếp đó ngay trong thang máy lại tình cờ gặp Tạ Vân Châu cũng đang thong dong bước vào.

“Không biết cậu có hiểu cảm giác này hay không…” Vẻ mặt Hoàng Uyển Thịnh bất giác trở nên dịu dàng: “Chính là rất trùng hợp.”

Ân Dao cảm thấy có lẽ cô hiểu được phần nào.

Hoàng Uyển Thịnh như thể nhớ lại điều gì đó, vẫn nở nụ cười mà không nói tiếp, Ân Dao cũng không hỏi thêm. Chung quy là giờ phút này trông dáng vẻ người đối diện dịu dàng nhu mì, tâm tình lại rất tốt thì có thể đoán hẳn là trong chuyện tình cảm anh cô cũng không tệ.


Lúc sau họ nói đến Tiêu Việt, không thể  không nhắc tới phim mới của anh.

“Phim phi thương mại mà phòng vé rất được, phim quay không tệ.” Hoàng Uyển Thịnh nói: “Nghe nói hợp đồng của cậu ấy sắp đến hạn, định giải ước đúng không?”

Dù sao cũng là người trong giới, con đường thu hoạch tin tức của Hoàng Uyển Thịnh nhiều hơn Ân Dao. Chuyện này Tiêu Việt không nói, Ân Dao thật sự không biết, cô dừng đũa, kinh ngạc ngẩng đầu.

“Cậu không biết?” Hoàng Uyển Thịnh nói với cô: “Hôm trước tình cờ nghe người đại diện nhắc tới một câu, công ty của mình hình như muốn ký hợp đồng với cậu ấy.”

Ân Dao chợt nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái, Tiểu Sơn nói công ty Tiêu Việt không cần anh nữa, không muốn tiếp tục hợp đồng, hiện giờ xem ra có lẽ sau đó vẫn gia hạn một năm. Lại nhớ tới rất lâu trước đó, từ miệng Tiểu Sơn cô mới biết được chuyện anh bị đổi vai.

Dựa vào tư chất của Tiêu Việt, anh tốt nghiệp học viện điện ảnh liền ký hợp đồng với công ty quản lý này. Phàm là công ty đối tốt với anh một chút thì đã chẳng đến mức lăn lộn mấy năm nhưng không có nổi một cơ hội đáng tin. Nghe nói vai diễn “Triệu Thù” trong “Minh nguyệt” cũng là đạo diễn tự mình tìm tới.

Hoàng Uyển Thịnh cũng bày tỏ: “Cậu ấy cân nhắc việc không ký tiếp thật ra rất hợp lí. Công ty bọn họ một hai năm nay hình như nghiện nhét nghệ sĩ vào đủ loại gameshow.” Con đường này hiển nhiên là không phù hợp với Tiêu Việt.

Ân Dao đáp: “Mình cũng thấy anh ấy thích quay phim hơn.”

Trước khi đi, Hoàng Uyển Thịnh lại chú ý đến đôi giày thể thao Ân Dao mang hôm nay: “Sáng nhìn mình đã thấy quen quen, này là đồ đôi hả?”

Ân Dao đang buộc giây giày, đột nhiên ngớ ra: “Hả?”

Cô cúi đầu nhìn thử.

“Ừm, kiểu mới.” Hoàng Uyển Thịnh nói quả quyết: “Nhất định mình đã thấy rồi.”

“Cái này là Tiêu Việt tặng mình…” Ân Dao ngưng bặt, nghĩ ra điều gì cô bật cười khe khẽ: “Mình biết rồi.”

Người nào đó cố ý.

___._.___

*[Road movie: hiểu nôm na là phim hành trình, hoặc những bộ phim theo tinh thần on-the-road,…]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.