Bạn đang đọc Ai Sợ Ai – Quân Ước – Chương 42
“Hôn anh một cái đi”
Ân Dao được anh ôm nên nghe lời không lộn xộn nữa, cô buông ngón tay ra, nghiêm túc vuốt cà vạt của anh. Hiển nhiên là cô ngủ không đủ giấc, vẫn còn buồn ngủ, thân thể miễn cưỡng dựa vào anh. Cô ngửi được hương nước hoa trên người anh. Thật ra vừa nãy đã ngửi thấy rồi, nhưng chỉ thoang thoảng thôi, giờ tới gần mới rõ ràng hơn. Kiểu của nam đều rất thanh đạm, có hương vị tuổi trẻ tinh khiết, càng ngửi càng dễ chịu. Ân Dao biết đây là đồ cô tặng, cũng không chơi trò “biết rõ còn cố hỏi”.
“Anh mặc vest đẹp lắm.” Đây là lời mà lần trước gặp nhau ở đêm tiệc cô đã muốn nói, bây giờ nói bù. Giọng cô cũng uể oải, mềm nhũn, ngón tay cô vân vê một chiếc khuy trên áo anh: “Hôm nay anh phải làm việc cả ngày?”
Tiêu Việt ừ, nói với cô: “Buổi chiều ghi hình một chương trình, phải rất muộn mới kết thúc.”
Ân Dao gật đầu.
Tiêu Việt nhìn cái trán nhẵn mịn của Ân Dao, ngừng một chút anh nói tiếp: “Ngày mai anh về Hoành Điếm.”
“…Ngày mai?” Ân Dao ngước mắt.
“Ừm.” Anh cụp mắt, lông mi có hơi run run: “Còn bộ phim đang quay.”
Ân Dao hiểu ra, anh chỉ về chạy thông cáo, cũng chưa kết thúc vai. Làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm thế này mệt mỏi bao nhiêu, Ân Dao có thể tưởng tượng được, đương nhiên cô sẽ không than phiền với anh về thời gian gặp nhau quá ngắn. Ngược lại Tiêu Việt càng để ý chuyện này, anh nhíu mày nói: “Buổi tối kết thúc, anh đi tìm em.”
“Được” Ân Dao cười: “Vậy anh làm việc cho tốt, buổi tối gặp.”
Cô tách khỏi người Tiêu Việt, đứng thẳng người giúp anh chỉnh một bên vai áo.
Lúc này, trợ lý của Tiêu Việt gọi điện thoại tới, xe đã đến, đang chờ dưới lầu. Ân Dao không làm mất thời gian của anh, cô tiễn anh ra ngoài. Cô nhìn anh bước tới ngoài thang máy nhấn phím đi xuống, cô không đóng cửa lại mà vẫn đứng chỗ cửa.
Trong thời gian chờ thang máy đi lên, Tiêu Việt nghiêng đầu nhìn cô, lúc thang máy sắp đến lầu tám bỗng nhiên anh bước về, cúi đầu nói: “Hôn anh một cái đi.”
Đột nhiên đòi hôn thế này khiến Ân Dao rất bất ngờ, nhưng cô vẫn chiều ý anh, ngẩng mặt lên hôn một cái lên môi anh.
Sau khi Tiêu Việt đi, Ân Dao về giường anh ngủ thêm một giấc. 8h30 rời khỏi nhà, đến studio.
Đinh Đinh đưa bữa sáng cho cô, để ý thấy cô còn mặc quần áo ngày hôm qua, tình huống kiểu này không thường gặp, trong lòng Đinh Đinh kinh ngạc, mang theo nghi hoặc mà ra ngoài.
Chưa tới ba phút, Tiết Phùng Phùng bước vào. Ánh mắt của cô ấy không thể kém hơn Đinh Đinh được, cũng chẳng thèm đoán mà hỏi thẳng: “Tối qua cô qua đêm bên ngoài à?”
Ân Dao ừ.
Từ lúc Tiết Phùng Phùng nghe Cận Thiệu nói Lương Tân Nam đi phía Nam, sau đó Ân Dao và anh ta không còn dây dưa gì nữa thì trong lòng đã nhẹ nhõm đi nhiều. Vả lại năm nay công việc càng bận rộn hơn nên cô ấy không quan tâm tới chuyện riêng của Ân Dao, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì cũng lười hỏi đến.
Vốn dĩ Ân Dao muốn thẳng thắn chuyện giữa mình và Tiêu Việt, nhưng Tiết Phùng Phùng không hỏi nên cô cũng không đề cập. Cô định tối nay nói tiếp, dù sao thì họ cũng vừa mới làm hòa.
Tiết Phùng Phùng tới chủ yếu là bàn công việc, sau khi nói xong, cô ấy hẹn Ân Dao tan làm cùng nhau tới chỗ Cận Thiệu. Lần trước sinh nhật Cận Thiệu, Ân Dao không tới, chỉ nhờ Tiết Phùng Phùng đưa quà cho hắn. Thật sự là rất lâu không gặp, Ân Dao gật đầu nhận lời.
Thật ra ban đầu Cận Thiệu không trông đợi gì tối nay Ân Dao sẽ đến nên lúc thấy cô hắn hơi sửng sốt. Nhưng mà Ân Dao vừa bước vào quán bar, ánh mắt đầu tiên của cô không phải nhìn hắn mà nhìn về phía bên phải, quả nhiên lại đổi ca sĩ vừa chơi đàn vừa hát rồi.
Tiết Phùng Phùng trông thấy một bàn người quen nên qua chào hỏi, còn Ân Dao thẳng đi tới quầy bar. Cận Thiệu nhìn cô, nở nụ cười rất thân thiện nhưng trong giọng nói lại có đôi phần sầu não: “Tôi tưởng đời này cô không tới nữa chứ.”
Ân Dao ngồi xuống, nói: “Khoảng thời gian trước bận quá.”
Cận Thiệu cười nhạt, không vạch trần cái cớ này của cô. Hắn đưa cho cô một ly vang trắng: “Không dẫn cậu ấy theo à?”
Người hắn nói là ai, hai người bọn họ đều hiểu.
“Anh ấy không có thời gian.” Ân Dao nhận rượu, “Sắp bận tới chết rồi.”
Xem ra còn bên nhau.
Lông mày Cận Thiệu chau lại, khuỷu tay hắn chống trên quầy bar: “Cậu ấy hot nhanh thật, dạo này toàn nhìn thấy quảng cáo của cậu ấy… ” Hắn thở dài, vẻ mặt có phần tiếc nuối: “Xem ra không có cơ hội tìm cậu ấy thử đồ ngọt rồi. Lần trước rủ mà cậu ấy không tới, tôi còn tưởng là hai người chia tay đó, thì ra là bận thật.”
“Lần trước?” Ân Dao sững sờ.
“Đúng vậy.”
“Làm sao cậu tìm được anh ấy?”
Cận Thiệu vô tội nói: “Tôi có WeChat của cậu ấy mà, lúc trước uống rượu đã thêm rồi.”
Ân Dao : ….
Không ngờ thế mà hai người này còn thêm WeChat lẫn nhau.
“Cậu tìm anh ấy hồi nào?”
“Được vài tháng rồi.” Cận Thiệu nhớ lại: “Tháng năm hay là tháng sáu gì đó”
Ân Dao: “Anh ấy thèm để ý tới cậu sao?”
“Để ý chứ.” Cận Thiệu nói: “Tuy không tới, bảo là đang quay phim, nhưng vẫn gửi tin nhắn thoại chỉ công thức cho tôi đó.”
Ân Dao có hơi kinh ngạc: “Còn bản ghi âm không?”
“Còn chứ.” Cận Thiệu cầm điện thoại mở ra cho cô xem: “Đây nè.”
Một tin nhắn thoại 38 giây, vừa ấn mở liền nghe được giọng của Tiêu Việt, trầm thấp, anh nói không nhanh không chậm. Anh bảo sữa bò trong công thức là không cần thiết, có thể sẽ ảnh hưởng hương vị, còn nhắc đến vài cách điều chỉnh. Trong lúc đó thỉnh thoảng anh ngừng lại, có tiếng hít thở rất khẽ.
Ân Dao nghe xong trong lòng hơi phức tạp, không biết lúc ấy anh dùng tâm tình thế nào để trả lời tên Cận Thiệu phiền phức này.
Tốt tính đến mức ngốc nghếch.
Cô trả điện thoại lại cho Cận Thiệu: “Sau này cậu đừng tùy tiện làm phiền anh ấy.”
“Tôi làm phiền chỗ nào, đây là thảo luận vấn đề nghiêm túc nha.” Cận Thiệu nói: “Với lại, tôi và cậu ấy còn rất hợp ý, lần sau cô dẫn cậu ấy tới chơi đi.” Chợt hắn im lặng, sờ mũi: “Chuyện lần trước tôi bảo đảm không tái phạm, vẫn không được sao? Tôi coi cậu ấy là bạn trai cô, tiếp đãi nhiệt tình.”
“Vốn dĩ anh ấy chính là bạn trai tôi.” Ân Dao nhớ lần trước hắn chuốc rượu Tiêu Việt, khiến anh say khướt. Cô nhíu mày nói: “Anh ấy không uống được nhiều rượu, không có chơi với cậu được đâu.”
“Đàn ông uống tí rượu có làm sao?” Cận Thiệu cười: “Cô bảo vệ cậu ấy chặt quá rồi. Nếu thành chồng cô rồi sao? Không cho ra khỏi cửa luôn hả”
Chắc vì đột nhiên nghe được chữ “chồng” nên Ân Dao thoáng ngơ ngác, có một cảm giác rất đỗi xa lạ.
Thật sự là lần đầu tiên Cận Thiệu thấy cô có biểu cảm tương tự với “thẹn thùng”, khó tránh khỏi giật mình. Lúc trước khi cô quen Lương Tân Nam, Cận Thiệu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô yêu đương là thế nào vì những năm đó cô không về nước, cũng không liên lạc với mọi người. Nếu không phải Lương Tân Nam tiết lộ với anh em bọn hắn thì chẳng ai biết được chuyện này. Mấy năm này tuy bên cạnh cô có người, nhưng đều không phải quan hệ nghiêm túc thật sự. Cuối cùng bây giờ Cận Thiệu cũng dám chắc, Ân Dạo thật sự động lòng rồi, đúng là có chút dáng vẻ của một cô nhóc.
Hắn cảm khái cúi đầu, thầm thở dài một hơi. Nghĩ tới cuối năm ngoái Lương Tân Nam uống tới say mèm ở đây, hàm hồ nói một câu “không thể nữa rồi”. Giờ phút này, rốt cuộc Cận Thiệu cũng đồng cảm, không tránh khỏi tiếc thầm, tội nghiệp Lương Tân Nam còn đang dốc sức ở phía Nam. Chuyện trong nhà không thuận lợi, gây ra rủi ro cũng kéo anh ta qua thu dọn cục diện rối rắm. Vợ trước ra nước ngoài, hiện giờ người thương lại có niềm vui mới. Thật sự quá xui xẻo rồi, cũng không biết cuối năm có thể về Bắc Kinh hay không. Cứ cho là về được, chỉ sợ cũng sẽ ứng với câu nói kia, không thể nữa rồi.
Ân Dao không nán lại quán bar thêm nữa. Uống với Tiết Phùng Phùng hai ly rượu xong, cô nhìn đồng hồ liên tục. Vừa qua tám giờ là xách một phần chè về trước.
Tiết Phùng Phùng nhìn bóng lưng cô vội vã đi ra cửa, cô ấy nhăn mày: “Không biết gấp cái gì nữa.”
“Hẹn hò chứ gì.” Cận Thiệu tiếp lời.
“Cậu cũng biết bên cạnh cô ấy có người?” Tiết Phùng Phùng nhìn hắn chằm chằm.
“Đúng đó, cô tưởng chỉ có mình cô biết?” Cận Thiệu nhoẻn cười: “Bạn trai cô ấy tôi cũng gặp rồi.”
? ? ?
“Bạn trai?!”
“Đúng vậy, cô không biết hả?”
Tiết Phùng Phùng: …
Ân Dao chạy về tới nhà trước chín giờ nhưng cũng chẳng rảnh rỗi. Cô lôi hai thùng đồ ra từ phòng cất quần áo, lấy từng món ra rồi bỏ hết quần áo Tiêu Việt vào máy giặt giặt một lần, sau khi sấy khô thì treo vào tủ quần áo.
Làm xong tất cả thì đã sắp mười một giờ. Tiêu Việt vẫn chưa về, Ân Dao cũng không thấy lạ. Lúc trước, nhờ Hoàng Uyển Thịnh mà cô biết được ghi hình chương trình tới qua rạng sáng là chuyện thường xảy ra, Tiêu Việt cũng đã nói phải rất muộn mới kết thúc. Cô cũng không ngồi không chờ anh mà vào phòng sách bận chuyện của mình.
Ảnh chụp cho Tiêu Việt, thợ photoshop đã hoàn thành hậu kỳ, không soi ra sai sót nhưng Ân Dao luôn cảm thấy chưa hoàn toàn vừa ý. Thế là nhân lúc này, cô tự sửa thử, muốn xem phong cách khác biệt một chút.
Một khi bận rộn thì rất dễ quên mất thời gian. Lúc nghe tiếng gõ cửa, Ân Dao mới cảm giác bả vai đã hơi mỏi. Cô đứng dậy bước ra ngoài mở cửa, không phải nhìn thấy Tiêu Việt trước mà thay vào đó là một bó bách hợp màu hồng. Không biết muộn thế này anh còn mua ở đâu, một bó rất to, hương thơm thanh nhã lan tỏa.
Ân Dao nhận hoa, trông thấy khuôn mặt anh rõ ràng đã mệt mỏi, cô đưa tay kéo anh vào.
“Quên mật mã à?”
Anh lắc đầu, nhưng cũng chẳng nói vì sao không tự vào, Ân Dao cũng không dây dưa vấn đề này nữa. Cô khom người lấy dép lê giúp anh, vẫn là đôi dép hồi trước. Lúc cô mở tủ giày ra, đôi giày thể thao nam màu đen đỏ vẫn còn ở đó. Tiêu Việt trông thấy, tầm mắt anh ngừng lại. Anh không nói gì mà cúi đầu đổi giày và cởi áo khoác đặt trên tủ, chỉ mặc một chiếc áo dài tay.
Ân Dao đi vào đặt hoa xuống, thấy Tiêu Việt theo sau. Cô nhìn ra anh đã rất mệt mỏi, cô cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Muốn đi tắm không?”
Tiêu Việt gật đầu.
Anh đi thẳng từ trường quay tới, cũng chưa về nhà, ngoại trừ bó hoa kia thì chẳng mang gì cả.
Ân Dao chỉ chỉ phòng ngủ: “Đồ của anh trong tủ quần áo, thiếu cái gì thì nói với em. Em ở phòng sách, còn chút chuyện phải làm xong trước.”
“Được.”
Tiêu Việt vào phòng vệ sinh, lơ đãng nhìn qua, khăn mặt, dao cạo râu và đồ rửa mặt đều đã thay mới nhưng vị trí không thay đổi, vẫn đặt ở chỗ cũ. Anh vội tắm qua loa, dùng khăn tắm Ân Dao vào phòng ngủ của cô mặc quần áo. Hết thảy bày trí hầu như đều như cũ, màu sắc phụ kiện trên giường đều không thay đổi, chỉ riêng trên tấm thảm kế bên cửa sổ sát đất có thêm một con gấu trúc lông xù.
Anh mở tủ quần áo ra, đồ của anh đặt gọn gàng bên trong, trong ngăn kéo nhỏ có đồ lót lúc trước anh chưa từng mặc.
Ân Dao làm xong, trở về phòng ngủ, thấy Tiêu Việt đang ngồi cạnh cửa sổ, đang cầm con gấu trúc to tướng kia mà nhìn. Anh vừa tắm xong, tóc còn rối, trên người mặc bộ đồ áo thun quần dài màu xám cô mua từ năm ngoái, tất cũng không mang, chân trần ngồi trên thảm.
Ân Dao lấy đôi tất trong ngăn kéo rồi bước qua, ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh thích cái này?”
Tiêu Việt nghiêng mặt qua.
Ân Dao mỉm cười: “Uyển Uyển tặng em, dễ thương không?”
“Ừm”
Ân Dao cúi đầu nhìn chân anh, đưa đôi tất qua: “Mang vào đi.”
Tiêu Việt lại không nhận mà nhỏ giọng hỏi cô: “Vì sao em không vứt đồ của anh?”