Bạn đang đọc Ai Sợ Ai – Quân Ước – Chương 39
“Anh không muốn chia tay”
Ân Dao nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn anh. Nom vẻ mặt anh không chán ghét, con ngươi đen trong trẻo. Tuy ánh mắt không mấy nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh như trước. Đứng ở chỗ này mới nhìn rõ đuôi mắt anh có một màu đỏ rất nhạt, là hiệu quả của màu mắt. Màu này dùng nhiều sẽ lòe loẹt, nhưng với anh thì không hề. Màu đỏ rất mỏng, dùng rất khắc chế, tự nhiên như thể đôi mắt anh vốn thế, dễ dàng quyến rũ hồn phách, khiến con gái nhà người ta mê đắm không thôi.
Ân Dao không đáp, cô dời ánh mắt, cúi đầu kéo ống tay áo anh rồi rời đi.
Ánh mắt Tiêu Việt tối đi một chút.
Việc chụp ảnh tiếp tục, đổi phông nền và bối cảnh đã chuẩn bị xong. Tạo hình cũng điều chỉnh sơ qua, thêm một cặp mắt kính, áo sơ mi để hở mấy cúc phối với quần dài ống rộng. Lại là một loại khí chất khác. Mấy tấm sau cùng, Ân Dao bảo anh tùy ý ngồi dựa vào ghế sofa da. Cô nhìn từ trong màn hình thấy Tiêu Việt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tìm kiếm cô. Không hiểu vì sao ánh mắt kia khiến Ân Dao run lên. Trong một hai giây ngắn ngủi, cô nheo mắt ấn chụp.
Thời điểm kết thúc không tính là muộn lắm. Ân Dao buông máy ảnh rồi mới phát hiện không biết từ lúc nào Tiết Phùng Phùng đã đến đây, cô ấy đang trò chuyện vui vẻ với người phụ trách bên tạp chí. Bên cạnh còn một người khác, hình như là giám đốc công ty Tiêu Việt. Kiểu trao đổi tình cảm trong làm ăn thế này, Tiết Phùng Phùng đã thông thạo. Ân Dao thấy cô ấy ở đó thì an tâm thu dọn đồ của mình. Ai ngờ ba vị này trò chuyện hưng phấn quá, như thể chưa nói đủ, còn định đổi địa điểm để tiếp tục. Bên đối tác mời ăn cơm cũng không phải chuyện lạ. Nếu Tiết Phùng Phùng không ở đây, Ân Dao còn thoái thác được, nhưng hôm nay cô không có quyền này. Vừa vào WC thì bị Tiết Phùng Phùng gọi điện tới giục cô ra bãi đỗ xe.
Lúc Ân Dao đi tới, Tiêu Việt đang định lên chiếc xe bên cạnh. Anh đã đổi lại quần áo của mình, thấy cô bước tới, anh dừng bên cửa xe. Ánh mắt chạm nhau. Nghe Tiết Phùng Phùng gọi, cô quay đầu ngồi vào trong xe.
Trợ lý Đinh Đinh ngồi bên cạnh cô, cô ấy hơi kích động: “Sao anh ấy đẹp trai quá vậy!”
Quanh năm sudio chụp đủ kiểu nghệ sĩ, có thể làm ngôi sao thì có mấy người khó nhìn chứ? Nhưng mà ai lại mệt mỏi vì nhìn nhiều đàn ông xinh đẹp? Tới người nào thì khen người nấy thôi. Huống chi Tiêu Việt trông như thế.
Lời khen ngợi của Đinh Đinh rất bình thường, Ân Dao gật đầu đồng ý: “Đúng là không tệ.”
“Sao lúc trước lại không phát hiện chứ?” Đinh Đinh ngờ vực nói.
Ân Dao không tiếp lời nữa.
Chỗ ăn cơm nằm trong một hẻm nhỏ, hiếm khi không ầm ĩ thế này. Phong cách cũng không tồi, thích hợp để ăn khuya. Có hai phòng bao nhỏ, bên Yin Studio đông nhân viên nên ngồi riêng một bàn. Tiết Phùng Phùng và hai người phụ trách ngồi cùng nhau. Đương nhiên Ân Dao cũng ngồi cùng bàn với cô ấy, còn có thêm một thợ trang điểm và trợ lý phục trang bên công ty Tiêu Việt. Bàn còn mấy chỗ trống. Tiêu Việt không có ở đây, anh vào toilet rồi. Ân Dao nhìn vị trí đối diện, cảm thấy ngày hôm nay trải qua vừa đen đủi lại hài hước. Cứ ngỡ sẽ trở thành người lạ, khó mà gặp lại nhau. Chớp mắt lại phải ngồi cùng bàn ăn cơm.
Tiêu Việt từ phòng vệ sinh bước ra, đang đi thì nhận được cuộc gọi của Tiểu Sơn. Anh còn tưởng có việc gì gấp, thuận tay ấn nhận. Anh dừng bước đứng cạnh tường.
Trong điện thoại, giọng Tiểu Sơn oang oang: “Chụp xong rồi hả?”
Tiêu Việt đáp lời rồi anh đưa điện thoại ra xa tai một chút.
Âm lượng của Tiểu Sơn vẫn không giảm: “Hôm nay cô Ân chụp hả?”
Tiêu Việt: “Ừ.”
Anh đã hiểu Tiểu Sơn gọi cuộc điện thoại này chẳng có gì chuyện gì đứng đắn cả.
Tiểu Sơn có phần kích động, lại có hơi tiếc nuối. Khi trong group chat công ty gửi một đống ảnh hậu trường, cậu ta mới biết lần chụp này đổi nhiếp ảnh gia. Không ngờ mới xin nghỉ phép về quê một chuyến lại bỏ qua chuyện trọng đại thế này. Trong nhóm bàn tán khí thế ngất trời, cậu ta không chen lọt một câu. Đến lúc này mới gọi điện thoại hỏi Tiêu Việt. Nhớ tới lời mấy người kia kể, cậu ta hỏi với ý sâu xa: “Nghe nói cô Ân chiếm tiện nghi của anh rồi?”
Tiêu Việt nhăn mày, mắt nhìn chằm chằm đường vân trên sàn nhà bằng gỗ.
“…Xắn cái tay áo cũng tính à?” Giọng anh rất nhạt, mấy chữ như rít ra từ kẽ răng: “Cô ấy không ôm tôi, cũng không có hôn tôi.”
Tiểu Sơn: …
??? Vậy anh mất hứng như vậy làm gì?
Câu hỏi này bị Tiểu Sơn nuốt ngược trở vào. Tiêu Việt nói một cách rất khác thường, ngữ khí lạnh nhạt không chút nhiệt độ nào. Trong lời nói lại kìm nén sự cáu kỉnh, ai cũng có thể nghe ra. Tiểu Sơn gãi đầu, nhân cơ hội này châm một mồi lửa: “Chuyện này… Hai người chia tay rồi, sớm muộn gì cô Ân cũng phải ôm người khác, hôn người khác thôi..”
Vừa nói dứt lời, trong điện thoại liền im lặng. Đợi mấy giây mới phát hiện Tiêu Việt cúp máy. Tiểu Sơn cũng không thèm để ý, cậu ta cười thành tiếng, nhét điện thoại vào trong túi.
Trong phòng, Ân Dao đang trò chuyện với thợ trang điểm. Giọng cô nhỏ, hoàn toàn bị giọng mấy người khác đang tán gẫu lấp đi. Thợ trang điểm nói câu gì đó, cô nhích tới gần nghe. Vừa lơ đãng nhấc mắt liền thấy có người đi tới, ngồi xuống ở đối diện. Trợ lý trang phục ngồi cạnh nhanh nhảu đặt một ly Sake trước mặt anh. Ánh mắt Tiêu Việt vừa liếc qua, Ân Dao đã nghiêng đầu đi trả lời câu hỏi của thợ trang điểm.
Đồ ăn lần lượt mang lên, mọi người ăn không nhiều, trái lại tán gẫu rất thân thiện. Chủ đề trong bữa ăn bị lái sang người Tiêu Việt. Vị giám đốc bộ phận thời trang bên công ty anh rất khéo nói cố ý mở rộng con đường cho anh, muốn tranh thủ hợp tác lần tiếp theo với bên tạp chí. Còn đề cập chuyện công ty có kế hoạch chụp một bộ chân dung cho anh, hi vọng về sau có thể mời Ân Dao tiếp nhận. Tiết Phùng Phùng đáp ứng ngay.
Ân Dao không nói gì, cô có hơi uể oải, cúi đầu nhìn điện thoại. Trong tai vẫn có thể nghe thấy giọng Tiêu Việt ở phía đối diện và cô bé kia trò chuyện. Trong lúc sơ ý đụng đổ ly rượu, ống tay áo cô dính Sake. Ân Dao ý thức được tâm trạng mình đang từ từ nóng nảy, không kìm được. Cô nói với Tiết Phùng Phùng muốn vào toilet, ra đến cửa mới gọi điện thoại bảo mình về trước. Nhiệt độ không khí tháng mười đã trút xuống, vừa ra ngoài liền có cảm giác lạnh buốt. Ân Dao mặc ít, gió thổi qua, ống tay áo bị rượu thấm ướt dán vào cổ tay, lạnh đến khó chịu.
Ân Dao đi về phía trước, chưa được bao xa thì cô rẽ sang một lối đi khác. Trong hẻm có người cùng đi ra. Khi Ân Dao bước tới bên cạnh một bức tường gạch phủ đầy dây leo thì bị đuổi kịp. Dáng người cao ráo chắn trước mặt Ân Dao, cô sững người.
“Có chuyện gì sao?”
“Em sao vậy? Chưa ăn xong mà.” Tiêu Việt chau mày, mượn ánh sáng ven đường nhìn cô.
“Không muốn ăn, về ngủ.” Ân Dao lạnh nhạt nói.
“…Là bởi vì có mặt tôi?”
Ân Dao im lặng, ngước mắt nhìn anh.
Tiêu Việt: “Có phải em không muốn gặp tôi đúng không?”
Giọng anh trầm lạnh, giọng điệu có phần sắc bén. Anh không ngốc, có thể cảm nhận được hôm nay Ân Dao rất lạnh nhạt với anh, luôn không nhìn anh.
Ân Dao im lặng mấy giây, cô nghĩ tới đủ thứ, có chút cáu kỉnh: “Đúng vậy đó, cớ gì em lại muốn gặp anh?”
Câu này vừa nói ra, cảm giác được người anh cứng đờ. Chiếc đèn đường bên phải chẳng mấy sáng sủa, ánh sáng tỏa ra vừa lại lạnh lẽo lại mờ mờ. Trong lòng Ân Dao đã khó chịu rất lâu, cô chán ghét cảm xúc của mình hôm nay cứ vì anh mà gợn sóng. Giờ phút này cũng không muốn bận tâm cảm nhận của anh nữa mà nói thẳng: “Anh chưa từng chia tay sao? Nếu không muốn về lại bên nhau thì đừng có tìm em nữa. Lần đó là anh say rượu, em có thể không so đo, nhưng lúc khác thì không thể. Lần sau em sẽ không chụp cho anh nữa. Đã muốn cắt đứt với em rồi thì làm cho dứt khoát một chút đi.”
“Tôi không muốn cắt đứt với em!” Tiêu Việt nâng giọng ngắt lời cô. Lời cô nói vô tình vô nghĩa, rõ ràng đã kích động đến Tiêu Việt. Anh khó mà tiếp nhận, lồng ngực phập phồng rõ ràng.
“Vậy anh muốn thế nào?” Chẳng lẽ phải dằng dai không dứt như thế này ư?
Ân Dao hiểu lầm ý anh, ánh mắt cô lạnh đi: “Anh mà còn lượn lờ trước mặt em như vậy, em không chắc có thể khống chế được mình đâu. Đến lúc đó anh đừng nói em chọc anh mà không chịu trách nhiệm!”
Tiêu Việt mím chặt môi, dưới ánh sáng mờ mờ, ánh mắt của anh tối tăm khó nhận ra. Chỗ này vắng vẻ, hồi lâu vẫn chưa thấy người đi đường, thỉnh thoảng mới có xe chạy ngang. Ân Dao không nói thêm nữa, đêm nay cô đã hơi thiếu kiềm chế. Cô không muốn làm cho hỏng bét thêm nữa nên xoay người muốn đi. Chợt cổ tay cô nóng lên.
Bị anh kéo lại.
“Anh không muốn chia tay.” Tiêu Việt nắm ngón tay cô: “Mặc kệ em có thích anh hay không.”
Lời này anh nói trong lúc kích động, không kịp suy nghĩ. Trong thoáng chốc đã đâm trúng chỗ giận của Ân Dao, nối liền với lần cãi nhau trước đó. Ngực Ân Dao bốc lên cơn giận khó nén, trào lên cổ họng chua xót. Cô xoay người, bật thốt nên lời: “Em không thích anh mà em theo đuổi anh, em dỗ anh? Em thiếu đàn ông vậy sao? Ai thèm quản anh có uống say hay không, nước hoa của anh nát có liên quan gì tới em…” Cô bỗng nhớ tới chuyện đêm nay, càng buồn càng tức, nín nhịn đến đôi mắt đã ươn ướt: “Em bị bệnh đó, nên mới giận dỗi với con bé đó, còn đi ghen tuông vớ vẩn vì anh. Mắc mớ gì tới em chứ. Em đâu phải không là anh thì không thể…”
Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị Tiêu Việt ôm lấy. Ngón tay anh sờ lên đôi mắt ướt nhòe, cúi đầu hôn cô. Ân Dao đẩy anh, tay bị anh bắt được. Chẳng biết là anh tức giận hay thế nào mà lực tay rất mạnh, miệng cũng thế.
Ân Dao giãy dụa nhưng thất bại, giống như xì hết hơi rồi nên không còn nhúc nhích nữa.
Có tiếng ô tô ngang tai.
Hai người đã uống Sake nên đều nếm được mùi rượu tương đồng trong miệng nhau, rất nhạt. Môi lưỡi va chạm, khó tránh khỏi thất thần, phản ứng lại như là theo bản năng. Ân Dao bất giác kéo áo Tiêu Việt, dựa sát vào anh. Lúc lâu sau, rốt cuộc anh cũng buông tay, cô quay mặt sang hướng khác, tiếng thở dốc nặng nề. Trên mặt cô vẫn còn ẩm ướt, bị gió thổi qua rất lạnh lẽo. Giữa hai người cách nhau một khoảng, họ không nói lời nào, trông dáng vẻ này như là sau khi làm chuyện không nên làm, chẳng biết xử lý ra sao.
Chớp mắt sau, Tiêu Việt bước lên một bước, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Anh không muốn khiến em khóc.”
Ân Dao ngước mắt.
Nhìn nhau một hồi.
Tiêu Việt giơ tay lên giữ phần gáy cô rồi chầm chậm hôn khóe môi cô, sau đó ôm cô vào trong ngực. Mặt anh nhẹ nhàng vùi vào phần tóc bên cổ Ân Dao, thì thầm bằng giọng rầu rầu: “Anh chưa từng chia tay…”
Ân Dao ngẩn người, cảm giác được mặt anh bỗng cọ cọ, môi áp vào làn da tai cô, hơi thở anh nóng rực. Anh nhỏ giọng rủ rỉ: “Khó chịu lắm, anh không muốn chia tay.”