Ai Sợ Ai - Quân Ước

Chương 31


Bạn đang đọc Ai Sợ Ai – Quân Ước – Chương 31

“Anh có giận không?”

Lời này thốt ra, không chỉ khiến Tiêu Việt hơi giật mình, mà chính Ân Dao cũng đờ đẫn mấy giây. Cô chậm chạp nhíu mày, cảm thấy mình thật sự bị anh làm cho đầu óc mụ mị rồi. Hôm nay cô đến kỳ kinh nguyệt đó! Ra đằng sau làm gì? Chỉ nhìn chứ không ăn sao? Cô không chịu được.

Ân Dao tiếc nuối đẩy đẩy Tiêu Việt: “Đều tại anh. Hôm nay em không được…”

“Cái gì…” Tiêu Việt vừa hỏi đột nhiên im bặt. Hiểu rồi.

Nhiệt độ sau tai anh lại tăng cao rõ rệt, cổ họng anh căng lên.

Chợt Ân Dao giữ chặt tay áo anh, có vẻ nũng nịu: “Anh ôm em ra ngoài đi.”

Ánh mắt giao nhau, Tiêu Việt né đi trước. Lúc này anh không làm trái, khom lưng ôm cô vào trong ngực, chầm chậm lui về sau, chú ý giữ khoảng cách để cô không đụng đầu. Ôm cô ra khỏi xe, anh thả cô xuống rồi lấy túi xách của cô ở trong xe. Đóng cửa xe xong, anh quay người lại thấy Ân Dao đang nhìn mình đầy dịu dàng.

“Hôm nay anh mệt lắm hả?” Cô nói: “Hay là không vui? Sao có vẻ không muốn nói chuyện?”

Tiêu Việt im lặng, trong mắt rõ ràng có hơi dao động.

Ân Dao bước qua kéo tay anh: “Là bởi vì đợi lâu sao? Bên ngoài lạnh quá nên anh không vui hả?”

“Không phải.” Ngừng một chút, anh đáp: “Anh đâu có không vui.”

Tiêu Việt dắt tay cô, đi về hướng thang máy. Thật ra Ân Dao nói không sai, trong lòng Tiêu Việt thật sự có chút bất ổn. Bởi vì lời Tiểu Sơn nói hồi chiều, cũng bởi vì tin nhắn Ân Dao gửi. Trong lúc chờ cô anh lại nghĩ vẩn vơ sang chuyện khác, chẳng biết thế nào lại sinh ra cảm giác buồn bực. Anh không hi vọng bộ phim kia thật sự do cô nhúng tay, anh cũng không muốn làm người mà cô vẫy tay thì tới. Thế nhưng, lâu như vậy không gặp, anh rất nhớ cô. Lại chẳng thể vừa thấy mặt đã hỏi cô mấy chuyện này.

Tiêu Việt đi rất nhanh, Ân Dao theo sau bước chân anh, trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Cô đâu có ngốc. Mặc dù hôm nay Tiêu Việt chủ động ôm cô trước, nhưng anh nói rất ít, cũng không cười. Nào giống lần trước ở Hoành Điếm, anh vui vẻ rất rõ ràng, vừa cười vừa chiều theo lời cô, khoảnh khắc nhìn cô đôi mắt anh rất sáng. Nhưng bây giờ anh không muốn nhiều lời, cô cũng không thể ép anh mở miệng. Ân Dao đoán có thể do công việc, cô định tìm cơ hội hỏi Tiểu Sơn thử xem, may mà lần trước Tiểu Sơn có để lại danh thiếp.

Ân Dao đành tạm thời bỏ qua việc này. Cô thản nhiên trò chuyện cùng anh: “Anh chắc chắn cuối năm không có phim mới à?”

“Ừm.” Cảm xúc của anh khá hơn một chút, giọng nói điềm đạm: “Hai phim tiếp theo đều bắt đầu vào tháng ba.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cô cười, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện gì, lại hỏi anh:”Vậy còn Tết? Anh phải về nhà hả?”

Cô có xem qua lý lịch của anh trên mạng nên biết anh là người Nam Kinh.


Tiêu Việt gật đầu.

Lúc này đã tới thang máy, anh dừng lại, một tay nhấn nút điều khiển, một tay còn lại nắm tay cô: “Em thì sao?”

Ân Dao đi theo anh vào thang máy, bình thản đáp: “Em không về, mẹ em qua đời, em không còn nhà để về nữa.”

Tiêu Việt quay đầu, Ân Dao nhìn thấy ánh mắt của anh, cô mỉm cười: “Đừng thương xót em, nhiều năm như vậy, em cũng quen rồi.”

Thang máy ổn định lên cao, số thứ tự chầm chậm thay đổi. Tiêu Việt thu hồi tầm mắt, trầm mặc không lên tiếng. Mấy giây trước khi cửa thang máy mở ra, anh nhìn cô và tỏ ra bình thản hỏi: “Muốn đến nhà anh không?”

Ân Dao giật mình, ngẩn ngơ nhìn anh. Tiêu Việt đối mắt với cô sau đó anh hơi ngượng ngập quay đầu đi không nhìn cô nữa. Cửa thang máy mở ra, anh vẫn nắm tay cô đi ra ngoài. Nhưng chỉ mới đi hai bước, bước chân anh bỗng dưng dừng lại. Cũng chính giây phút đó Ân Dao nhìn thấy người đối diện, anh mắt cô dừng nơi đó, dường như hai tay vô thức khẽ run lên.

Tựa như trong một thoáng này, bầu không khí đông cứng lại.

Lương Tân Nam đứng bên tường, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt rét lạnh nhìn Tiêu Việt đăm đăm.

Không ai nói gì, chuyện này tới trong giấc mơ của Ân Dao cũng chưa từng xuất hiện. Cô nghiêm mặt nhìn Lương Tân Nam mấy giây, luồng tức giận trong lòng cứ bốc lên không nghỉ. Giây phút bình tĩnh ngắn ngủi, cô thấp giọng nói với Tiêu Việt: “Anh vào nhà trước đi.”

Tiêu Việt bất động, nhìn cô chằm chằm. Ân Dao cũng nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, nhìn rõ cảm xúc nơi đó. Cô im lặng dắt tay anh đi tới cửa, bước ngang qua Lương Tân Nam. Ân Dao ấn vân tay mở cửa, tay mò vào trong bật đèn tường bên cửa.

Tiêu Việt vào nhà trước, cầm giày cho cô. Nhưng Ân Dao nói: “Anh ở nhà đợi em, mấy phút thôi.”

Cô đóng cửa lại, xoay người đi tới thang máy, Lương Tân Nam theo sau cô. Buồng thang máy chuyển động, hai người không nói tiếng nào. Thậm chí Ân Dao không nhìn anh ta, cô nhìn trong góc, cố gắng đè ép cảm xúc của mình.

Thang máy đi đến tầng dưới cùng, Ân Dao bước ra ngoài trước, băng qua lối đi chật hẹp, rẽ ngoặt rồi dừng trước cây cột thứ nhất của garage.

Lương Tân Nam bước tới bên cạnh Ân Dao, cô đứng xa một chút, quay đầu lên tiếng: “Anh tới đây làm gì?”

Môi giật giật, Lương Tân Nam không thốt nên lời.

“Anh làm gì vậy Lương Tân Nam?” Ân Dao hoàn toàn không thể đè ép được cơn giận: “Lần thứ hai rồi, anh dựa vào cái gì mà chạy tới cửa nhà tôi? Tưởng cả thành phố Bắc Kinh đều của nhà họ Lương sao? Bởi vì lần trước tôi chưa nói phải không? Vậy bây giờ tôi cho anh biết, đừng có lần sau nữa!”

“… Anh ly hôn rồi, Dao Dao.” Giọng Lương Tân Nam nghèn nghẹn.


Ân Dao nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, có hơi muốn cười, mắt cô đỏ lên vì giận dữ: “Cho nên, lúc anh kết hôn muốn tới tìm tôi, bây giờ ly hôn vẫn muốn tới thông báo với tôi sao? Anh coi tôi là cái gì, hôn nhân của anh tan vỡ cũng đâu phải tôi gây ra.”

Lương Tân Nam trong lòng chua xót, thấp giọng nói: “Anh không hề chạm vào cô ta.”

“Đó là chuyện của anh, không liên quan tới tôi.” Giọng điệu Ân Dao có chút bỡn cợt: “Chắc anh sẽ không nghĩ rằng tôi giữ mình như ngọc vì anh chứ? Anh cũng thấy rồi đó, tôi có người khác rồi.”

“Mấy năm nay chẳng phải bên cạnh em vẫn luôn có người sao?” Lương Tân Nam đỏ mắt cười gằn: “Em thích thật sao? Em dám nói em thích bọn họ giống như những năm đó em thích anh không? Anh không thích được người khác, anh không tin em có thể!”

Giọng anh ta vô thức lên cao, trong garage trống trải nghe cực kỳ rõ ràng.

Tiêu Việt dừng bước trong lối đi nhỏ, anh không đi tiếp về phía trước.

Vài giây sau, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Vậy anh đừng tin”.

Cô không cãi một câu.

Mặt Lương Tân Nam càng tái đi, lát sau anh ta cúi đầu hỏi: “Em thật sự không cho anh một chút cơ hội sao?”

Ân Dao không biết làm sao anh ta lại có thể hỏi được câu này. Đột nhiên cô nhận ra không nên xuống đây nói chuyện với anh ta. Có lẽ hoàn toàn không có tình cảm, nhưng sự phẫn nộ lại rất dễ sinh sôi. Cô cũng không biết vì sao cảm xúc của mình còn bị ảnh hưởng vì người đàn ông này, chỉ vậy mà tức giận phát khóc. Hoặc giả, do cô chưa từng trút hết một trận vì đoạn tình cảm này. Năm đó đột ngột chia tay, tới một câu cãi nhau với anh ta cũng chẳng có. Cô cắt đứt vừa vội vàng lại dứt khoát, không nghe anh ta giải thích một câu, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt anh ta. Giống như chuyện hậu sự chưa xong xuôi, còn thiếu bước khóc tang trước quan tài. Cô gắng gượng kìm nén mấy năm, lúc này dường như không kìm được nữa.

Lương Tân Nam hoảng hốt nhìn cô: “Em đừng khóc.”

Trong lối đi nhỏ cách anh ta chừng chục mét, Tiêu Việt rũ mắt, môi mím lại cực mỏng, mắt anh nhìn đăm đăm vết bùn đen sì dính trên tường trắng. Anh đứng đó một lúc, rồi quay người trở về.

Vài phút sau, Ân Dao lau mắt, giọng trầm đi: “Lương Tân Nam, tôi gặp được một người rất tốt, tôi rất thích anh ấy. Anh đừng làm phiền tôi nữa, được không?”

Trong lòng Lương Tân Nam khó chịu tột cùng, anh ta nhìn cô chằm chằm thật lâu, không nói được, cũng chẳng nói không được. Im lặng bỏ đi.

Giữa lúc Ân Dao xoay người đi về hướng thang máy, sau lưng vang lên tiếng khởi động ô tô rồi tiếng bánh xe ma sát. Âm thanh kia xa dần, hết thảy trở về tĩnh lặng.

Trong lòng Ân Dao như thể vừa trút bỏ đi thứ gì, thật nhẹ nhõm.


Cô đi thang máy lên lầu.

Vào nhà không thấy Tiêu Việt đâu, cô đi vào phòng ngủ thì thấy anh đang ngồi trên thảm trải sàn ở phía trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn điện thoại. Anh không mở đèn lớn, mà chỉ bật ngọn đèn sàn sát giường. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn, ánh đèn dìu dịu rơi trên khuôn mặt anh. Nhất thời Ân Dao không biết nói gì, cô đứng bất động. Cô cảm thấy mình cần giải thích, nhưng anh chẳng hỏi lấy một câu.

“Anh…”

“Nhà bếp có thức ăn, trong nồi màu xanh.” Tiêu Việt bỗng nhiên nói thế.

Ân Dao ngạc nhiên, gật đầu: “À.” Đứng hai giây rồi cô bước ra ngoài. Cô vào phòng bếp thì trông thấy cái nồi anh nói, cô mở nắp, bên trong là chè khoai dẻo. Giật mình, cô cúi đầu nhìn thùng rác bên cạnh, có ít vỏ khoai tím.

Vậy là… anh nấu.

Ân Dao ngồi vào bàn ăn đồ ngọt, nghe tiếng bước chân, cô ngoái đầu thấy anh bước ra từ phòng ngủ, cầm quần áo vào phòng vệ sinh. Lúc anh tắm, Ân Dao ăn hết một chén nhỏ, tâm trạng tốt hơn. Cô chú ý đến tiếng động trong phòng vệ sinh, lát sau, nghe tiếng cửa mở cô đứng dậy đi qua. Tiêu Việt đang sấy tóc, chợt quay lại nhìn cô. Anh nín thinh, rồi lại tiếp tục bận việc của mình.

Ân Dao bước tới ôm anh từ phía sau: “Anh giỏi quá đi”

Tiêu Việt dừng tay lại, hơi nghiêng mặt qua một chút: “Em học theo trên mạng, cũng có thể tự làm được.”

Anh nói chậm rãi, bình thản. Ân Dao muốn tìm tòi chút gì từ đó, nhưng không có. Cô áp mặt trên lưng anh ngửi hương sữa tắm nhẹ nhàng.

Tiêu Việt xoay người lại, nhìn cô mấy giây, anh đưa tay chạm vào đôi mắt đỏ ửng.

Ân Dao chủ động nói: “Người vừa nãy là bạn trai cũ của em, em và anh ta yêu nhau mấy năm, về sau chia tay rồi thì không gặp lại. Em đã nói cho anh ta biết đừng tới tìm em nữa.”

Dứt lời cô ôm eo anh: “Anh có giận không?”

Tiêu Việt không lên tiếng, Ân Dao biết tâm trạng anh bất ổn. Cô muốn dỗ anh, nhưng vẻ như không tìm ra cách nào. Nếu hôm nay thân thể cô thuận tiện thì sẽ có rất nhiều chuyện có thể làm, nhưng xui xẻo quá.

Chần chừ một hồi, Ân Dao ngẩng đầu, nhón chân lên hôn miệng anh.

“Em đền bù cho anh, có được không?” Giọng cô mềm mại, liếc anh một cái rồi cúi đầu.

Tiêu Việt còn chưa hiểu thì cô đã ngồi xổm xuống trước mặt anh…

Trong đầu anh lờ mờ, rốt cuộc cũng biết cô muốn làm gì, anh nhíu mày, tay bóp vai cô muốn kéo cô lên, nhưng ngón tay anh lại bị cô giữ chặt.


Hơn một giờ sáng, Ân Dao nằm trên giường, tay vuốt ve chiếc đồng hồ cô đưa cho Tiêu Việt. Cô vừa phát hiện ra nó trên tủ đầu giường, không ngờ lần này anh lại dùng, chắc là không cần quay phim nên mới đeo. Cô ướm thử đồng hồ lên tay mình, rộng quá, rất dễ tuột xuống.

Khi Tiêu Việt tới, cô còn đang chơi. Đợi anh nằm xuống bên cạnh, cô gỡ đồng hồ ra đeo lên giúp anh.

“Nước hoa em tặng anh đâu?”. Cô hỏi: “Anh không thích mùi đó sao?”

“Thích.” Tiêu Việt nhàn nhạt trả lời.

“Vậy sao anh không dùng?” Cô cười nhìn anh: “Anh sợ dùng hết rồi không có nữa sao?”

Tiêu Việt không trả lời, tay phải anh bắt lấy cánh tay đang lộn xộn của cô.

Ân Dao ngầm thừa nhận đây chính là ý của anh.

“Anh dùng đi, dùng hết em lại đưa anh”. Cô cười vuốt lông mày Tiêu Việt: “Nước hoa của anh, em tài trợ có được không?”

Rốt cuộc cũng chọc cho anh cười, Ân Dao nằm cạnh anh, trò chuyện câu được câu chăng cùng anh. Anh đáp không quá nhiệt tình, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý. Ngoại trừ cái chuyện xuất hiện ngoài ý muốn nhưng đã bị cô thuận tay giải quyết vấn đề sót lại thì những chuyện khác đêm nay đều rất tốt đẹp. Bọn họ chia xa rồi gặp lại, anh tới đón cô tan làm, còn dốc lòng học làm đồ ngọt. Dĩ nhiên, cô cũng thành công dỗ anh hết giận. Nhớ tới dáng vẻ anh khi đó, chắc anh cũng thoải mái.

Bỗng dưng Ân Dao xoay người, tay chống đầu nhìn anh: “Anh có muốn đi đâu chơi không? Ý em là nước ngoài.”

Tiêu Việt suy nghĩ một lát, nói: “Iceland.”

“Iceland?” Ân Dao hơi bất ngờ. “Em đi rồi, lúc mười chín tuổi. Em từng tới đó chụp cực quang.” Cô cười: “Em vẫn muốn đi nữa, năm sau có thời gian mình đi cùng nhau được không?”

Tiêu Việt: “Chưa chắc sẽ có thời gian.”

“Không muốn mất vui.” Ân Dao nói: “Có lẽ có mà, anh đi với em không?”

Anh gật đầu.

Ân Dao lại hôn anh, chọc cho thân thể anh nóng lên, môi dán bên tai anh hỏi: “Anh muốn nữa không?”

Cả gương mặt Tiêu Việt đều đỏ rần, anh mím môi, giữ chặt cổ tay cô rồi bình tĩnh nhìn cô: “Không muốn.”

Dường như trước mắt anh hiện ra đôi mắt cô ửng đỏ mang theo chút sương mù ẩm ướt.

Anh vừa thương vừa tức cô, rối rắm khó chịu đè nặng trong lòng. Anh bỗng không kiềm chế nổi bèn ghì chặt cô vào lòng, mạnh mẽ ôm một lúc lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.