Ai Sợ Ai - Quân Ước

Chương 13


Bạn đang đọc Ai Sợ Ai – Quân Ước – Chương 13

“Em không nỡ xa tôi sao?”

Lời của Tiêu Việt khiến Ân Dao rất bất ngờ. Cô cảm thấy Tiêu Việt là kiểu người mà cô rất khó để phán đoán bằng mắt. Rõ ràng nhìn qua lạnh nhạt xa cách tựa như không để tâm tới bất cứ cái gì. Nhưng hết lần này tới lần khác lại cáu kỉnh với cô, mà còn hăng hái muốn so cao thấp. Ban đầu cô cảm thấy anh thận trọng và bị động, nhưng hiện giờ anh lại chủ động hẹn cô xem phim trước. Cảm giác này rất kì lạ, cũng làm cho Ân Dao cảm thấy thú vị. Phải nói thêm, bọn họ quen nhau chưa đến năm tháng, cô biết rất ít về anh, chính xác là còn phải tiếp tục tìm hiểu.

Về chuyện xem phim, dĩ nhiên là Ân Dao đồng ý với anh.

Hôm sau làm việc cả ngày, studio chụp thêm ngoại cảnh. Buổi sáng sau khi kết thúc, Ân Dao ăn uống qua loa. Đến chiều toàn bộ đội ngũ quay chụp lăn lê tại mấy ngõ hẽm, thời gian hoàn thành công việc chậm nửa tiếng so với kế hoạch.

Lúc trở lại phòng làm việc, trời đã tối đen, Ân Dao ăn tối ở nhà ăn. Chưa nghỉ ngơi được mấy phút, lại bị Tiết Phùng Phùng đột nhiên gọi đi mở cuộc thảo luận.

Ân Dao vừa nghe cô ấy nói, vừa cúi đầu liếc điện thoại, đã qua bảy giờ. Cô và Tiêu Việt hẹn nhau lúc bảy giờ rưỡi. Ân Dao vốn định làm xong công việc sẽ về nhà thay đồ khác. Bởi vì chụp ngoại cảnh nên để tiện hoạt động, hôm nay cô mặc rất tùy ý, áo len và quần jeans, lại mang giày đế bằng. Trông thế nào cũng không giống cách ăn mặc khi hẹn hò. Nhưng bây giờ xem ra, không thể đổi quần áo rồi.

Tiết Phùng Phùng có hỏa nhãn kim tinh, Ân Dao cùng lắm mới thất thần hai phút cũng bị cô ấy nhìn ra. Cô ấy thò tay qua, nghiêm túc gõ gõ trước mặt Ân Dao: “Nghĩ gì đó?”

Ân Dao tự dưng có hơi giống học sinh trốn học bị cô giáo bắt được, cô lập tức tập trung tinh thần: “Không có gì.”

Chờ họp xong, thời gian của Ân Dao chỉ còn lại mười phút, vừa đủ để cô dặm lớp trang điểm.

Trước khi tan việc Đinh Đinh đi tìm cô ký tên, đúng lúc bắt gặp cô đang thoa son, cô ấy hỏi: “Cô Ân muốn ra ngoài hả?”

“Ừ”. Ân Dao ký tên cho cô ấy rồi hỏi: “Tiết lão đại đi chưa?”

“Chưa đi, còn ở trong văn phòng.”

Đinh Đinh vừa rời khỏi, Ân Dao liền nhận được tin nhắn của Tiêu Việt, anh đã đến.

Ân Dao tránh Tiết Phùng Phùng, cô ra khỏi studio thì nhìn thấy một chiếc taxi dừng bên đường, cô kéo cửa sau xe ngồi vào.

Tiêu Việt ngồi bên trong. Ân Dao vừa vào, anh lại ngửi được hương hoa súng nhẹ nhàng. Hình như cô chỉ dùng một loại mùi hương này.


Tiêu Việt báo địa chỉ cho tài xế. Khi xe lăn bánh, anh nhìn Ân Dao và hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Ừm, ăn rồi.” Ân Dao nghiêng đầu nhìn về phía anh, trong xe tối lắm, chỉ có thể mượn ánh đèn dọc đường để nhìn bộ dáng của anh một chút. Thật ra vừa mới gặp hôm qua, thời gian trôi đi còn chưa đến hai mươi bốn tiếng. Dĩ nhiên dáng hình anh không đến mức có thay đổi gì, nhưng cô phát hiện hôm nay anh đeo gọng kính mỏng, rất đẹp, có điều loại cảm giác lạnh lùng trên người anh dường như tăng thêm chút xíu.

Ân Dao hỏi: “Anh cận thị sao?”

Tiêu Việt gật đầu: “Độ nhẹ, không ảnh hưởng.”

“Vậy sao hôm nay lại đeo kính?”

“Không phải muốn xem phim sao?” Tiêu Việt nói: “Mua chỗ ngồi không gần lắm.” Giọng anh rất thản nhiên, câu trả lời thì khá là đứng đắn.

Ân Dao hơi buồn cười: “Nói vậy là, hôm nay anh chạy tới đây chỉ để xem phim hả?”

Tiêu Việt nhíu mày nhìn cô, rồi anh hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”

Tất nhiên Ân Dao biết là anh cố ý, niềm vui trong mắt cô không giảm: “Ồ, tôi hiểu rồi.”

Tiêu Việt chọn nơi cách nơi làm việc của Ân Dao không xa, đi xe không đến 15 phút đồng hồ. Trung tâm thương mại người đến người đi, rất ồn ào huyên náo. Họ đi thẳng lên rạp chiếu phim ở lầu hai và chọn một bộ phim kinh dị nước ngoài, dài hai tiếng. Trước khi vào, Tiêu Việt hỏi Ân Dao muốn ăn gì không, nghe cô nói chỉ muốn uống coca, anh đi mua hai ly. Trong phòng chiếu phim đã sắp đầy chỗ, Ân Dao đi phía sau Tiêu Việt. Bậc thang rất tối, anh đưa tay qua, Ân Dao liền nắm lấy để anh dẫn theo đi tìm chỗ ngồi xuống.

Lúc phim chiếu, cả hai đều yên lặng không trò chuyện. Phim này nửa đầu nhịp điệu không tệ, nửa sau thì sụp đổ, vừa lê thê lại nhàm chán. Hôm nay Ân Dao dậy sớm, cả ngày bận rộn nên khá mệt mỏi. 40 phút trước khi phim kết thúc, cô không nhịn được nữa mà lăn ra ngủ. Tiêu Việt ngắm cô một lúc. Cô ngoẹo đầu dựa vào lưng ghế, tóc dài rải trên vai phải. Hơi thở của cô rất nhẹ. Từ đầu đến cuối không hề đổi tư thế. Chẳng ngờ cô có thể ngủ an phận như vậy.

Phim chiếu xong, đèn trong phòng sáng lên, xung quanh bàn tán rôm rả, Ân Dao tỉnh lại.

Trong một thoáng ngắn ngủi cô hoàn toàn đờ đẫn, dụi mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả? Nhiều người vậy…”

Khó có dịp Tiêu Việt được thấy dáng vẻ cô ngớ ngẩn như vậy: “Bây giờ đang ở đâu, em biết không?”

Ân Dao chậm chạp ngồi dậy, từ trong hoảng hốt cô dần dần hoàn hồn, rồi nhớ lại: “Ơ, hết phim rồi hả?”


Tiêu Việt: “Ừm, hết rồi.”

Ân Dao phản ứng kịp, chợt cảm thấy xấu hổ: “Xin lỗi, tôi ngủ thiếp đi.”

Anh chỉ nói rằng không sao cả.

Rời rạp chiếu phim, họ đi ra khỏi trung tâm thương mại. Gió đêm thổi qua khiến cơn buồn ngủ còn sót lại của Ân Dao nhanh chóng biến mất, tỉnh táo cả người. Họ băng qua quảng trường nhỏ, đi dọc theo thềm đá ra đường lớn, Tiêu việt dừng bước bên lề đường, anh quay người lại: “Bây giờ em về sao? Tôi gọi xe nhé?”

Hàng cây bên đường che khuất ánh đèn đường, vừa vặn anh dừng lại trong bóng tối. Ân Dao không cách nào thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy đêm nay hình như mình đã làm mất vui, không biết anh có thất vọng hay không. Thật kì quái, không khí giữa bọn họ hồi đêm qua rõ ràng rất tốt, chả biết làm sao mà trái lại đêm nay có kiểu xa lạ đến khó hiểu.

Đây lẽ nào là sự nguội lạnh sau cơn kích thích?

Ân Dao không biết Tiêu Việt có cùng cảm nhận hay không, nhưng điều này khiến cô không thoải mái lắm.

Cô nghĩ cách bù đắp, bèn nói: “Hay là mình đi bộ thôi, cũng không xa lắm”

Tiêu Việt: “Em không mệt sao?”

“Không phải tôi mới ngủ một giấc sao?”

“Cũng được.”

Có vẻ là nhìn lầm, nhưng khi nghe Ân Dao nói câu này hình như anh mỉm cười.

Trong đêm tối, dưới ánh đèn đường soi rọi, họ đi dọc theo lối đi bộ.

Ân Dao chủ động nhắc tới bộ phim chưa xem xong, cô hỏi tiếp đó thế nào. Tiêu Việt giải thích ngắn gọn cho cô về nội dung phim. Nhưng sự thật là so với phim thì người này còn hấp dẫn hơn. Ân Dao nghe xong rồi nói: “Quả nhiên là anh vì phim mà tới.”


Đây là lời trêu chọc anh khi mới lên xe.

Tiêu Việt thấy cô đã đi tới vạch kẻ đường ở ngã tư. Đối diện đang hiển thị đèn đỏ.

Cô dừng bước, nghiêng đầu nói: “Nhưng tôi vì anh mà đến”.

Đây rõ ràng là một câu trêu chọc khác, nhưng giọng nói của cô trong gió đêm có vẻ vô cùng dịu dàng, vô tình khiến cho người ta thất thần.

Đối diện đã nhảy đèn xanh.

Ân Dao đưa tay dắt anh: “Đi nào.”

Ngắn ngủi bốn mét vạch kẻ, thoắt cái đã đi hết. Ân Dao không thu tay về, một lát sau cô bỗng nhận ra Tiêu Việt đang nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của cô. Sau đó, anh không hề buông ra, Ân Dao cảm giác tay trái của mình nóng lên suốt cả quãng đường.

Nhưng khoảng thời gian tuyệt vời luôn qua rất nhanh, vốn dĩ con đường ngồi xe gần 15 phút đồng hồ, ấy thế mà không mất bao lâu đã có thể đi hết rồi.

Lúc này, tất cả mọi người đã tan tầm, trong bóng đêm Yin Studio hoàn toàn yên tĩnh.

Tiêu Việt đưa cô vào, Ân Dao nhìn khu làm việc trống trơn, bất chợt nảy ra ý tưởng: “Có muốn lên ngồi không?”

Tiêu Việt: “Có tiện hay không?”

“Tiện chứ, chỉ hai chúng ta, đương nhiên là tiện.” Nói xong mới cảm thấy lời này kì cục, nghe như thể sắp lừa gạt anh làm chuyện gì đó. Cô bèn giải thích thêm: “Tôi không ý gì khác đâu, là… có thể uống ly cà phê không?”

Tiêu Việt không từ chối.

Ân Dao đưa anh lên lầu, đến phòng làm việc của mình. Cô thật sự pha cà phê cho anh. Văn phòng của Ân Dao không nhỏ, thiết kế rất có cảm giác, chỉ là quá mức đơn giản, lấy xám – trắng làm màu chủ đạo, vừa vào chỉ cảm thấy “trống trải” và “lạnh lẽo” .

Tiêu Việt ngồi ở trên ghế sofa, tùy ý lật xem một quyển tạp chí thời trang trong tay. Lúc ngẩng đầu lên, anh bắt gặp Ân Dao đang bận rộn trong pantry. Anh đứng dậy đi tới, đứng ở cửa nhìn. Ân Dao bưng cà phê nóng trở về: “Có thể sẽ không bằng Đinh Đinh pha, anh chịu khó chút nhé.”

**[Pantry là một khu bếp hoặc quầy bar nhỏ có các dụng cụ pha chế theo mô hình tự phục vụ,… nằm trong một khu vực văn phòng làm việc]

“Đinh Đinh là ai?”

“Trợ lý của tôi.”


Tiêu Việt nhận chiếc tách rồi đưa lên miệng.

Ân Dao nhìn môi anh: “Coi chừng nóng.”

Sau khi nếm thử anh nói: “Ngon mà.”

“Thật à?”

“Ừm.”

Anh lại cúi đầu chậm rãi nhấp một ngụm.

Hai người họ đứng đấy, một người uống cà phê, một người ngắm, thật ra có hơi ngớ ngẩn.

Mãi đến khi sắp uống cạn tách cà phê nhỏ, Ân Dao mới lên tiếng: “Không qua ngồi sao?” Cô chỉ chỉ sofa.

“Tôi phải về rồi.” Tiêu Việt hơi rũ mắt, ánh nhìn của anh rơi trên gương mặt trắng nõn của cô: “Có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì?”

“Hôm qua nói ngày 22 đi Hàng Châu, bây giờ đổi lại, ngày mai phải đi.”

Ân Dao sững sờ: “Ngày mai đi lúc nào?”

“Buổi sáng.”

Ân Dao im lặng không nói gì.

Tiêu Việt thu nét mặt của cô vào trong mắt tựa như đang nghiên cứu, sau đó anh hỏi một cách bình thản: “Em không nỡ xa tôi sao?”

Ân Dao đáp lời: “Thật ra thì chỉ có một tí không nỡ thôi”

Tiêu Việt nhìn cô thật lâu, trong mắt lấp lánh vui mừng. Ân Dao hơi cáu, bất chợt cô đẩy anh, cả người anh kề sát trên khung cửa. Ân Dao giơ tay lên gỡ chiếc mắt kính kia ra rồi nhón chân hôn anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.