Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 68: Sau này (8)


Đọc truyện Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời – Chương 68: Sau này (8)

Kỷ Trừng Tâm vẫn chưa tỉnh lại. Trước khi đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ đã yêu cầu Kỷ Thành Minh kí tên vào giấy chứng nhận thân nhân đối với bệnh nhân nguy kịch, mãi đến khi các y tá đẩy Kỷ Trừng Tâm ra khỏi phòng mổ, tình hình vẫn không hề khả quan hơn, sau một thời gian điều trị trong phòng hòi sức, bệnh nhân vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Kỷ Niệm Hi nhìn Kỷ Thành Minh đang trao đổi cùng với bác sĩ, người bác sĩ điều trị vẫn không ngừng lắc đầu.

Kỉ Niệm Hi đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn qua cánh cửa thủy tinh vào trong thấy một khuôn mặt trẻ trung. Cô rất muốn nói rằng chính cô cảm thấy rất hâm mộ. Dám vì một người đàn ông mà hi sinh cả mạng sống, bất chấp sự phê phán của mọi người, thậm chí ngay cả người đàn ông đó cũng phủ nhận cô ấy. Hành động của Kỷ Trừng Tâm không phải vì bất cứ ai khác mà là vì chính bản thân cô ấy. Sẵn sàng trả giá hết thảy vì một người đàn ông, cho dù bị đánh giá là một hành vi ngu ngốc , nhưng nếu áp dụng đánh giá này là sống cho chính bản thân mình cô cũng muốn được sống như vậy, đơn giản chỉ là cô cam tâm tình nguyện nên không cần phải bàn luận gì thêm.

Cô thường nghĩ, nếu như chính cô có thể liều lĩnh như Kỷ Trừng Tâm, liệu kết quả sẽ có gì thay đổi hay không, vậy cô có còn là cô của hiện tại hay không?

Kỷ Thành Minh đi tới, đứng trước mặt cô.

Đứng lặng yên bất động.

Kỷ Thành Minh không hề nói với cô rằng anh đã từng đến tìm Kỷ Y Đình, anh ta đã xuất viện từ lâu, anh ta thờ ơ yêu cầu anh đừng lãng phí thời gian của anh ta với một kẻ xa lạ. Có lẽ đây đúng là một trò cười, có một người con gái đang sắp chết vì anh ta lại được anh ta gọi bằng một kẻ xa lạ.

Chuyện tình cảm là như thế đấy, nếu không có tình yêu, sẽ chỉ là những con người xa lạ.

– Đã thông báo cho hai bác chưa? – Kỷ Niệm Hi khó khăn nhắc đến vấn đề này, cô biết rõ tình trạng của Kỷ Trừng Tâm mấy ngày nay qua lời bác sĩ điều trị.

– Tối nay họ sẽ đến đây. – Giọng của Kỷ Thành Minh vẫn không hề thay đổi.

Cô ngại ngùng nhìn anh, cô nhận ra anh không giống với thường ngày, có lẽ con người ai cũng vậy, dù sao cũng không thể là tường đồng vách sắt, không thể trở thành động vật máu lạnh được.

Cô không khỏi thở dài.

Đến tối hôm đó, bà Mạnh Tư Nghiên và ông Kỷ Thiệu Quân đã đến nơi, họ cũng không hề gào khóc như trong tưởng tượng của Kỷ Niệm Hi, thậm chí cũng không hề tỏ ra quá thê lương khi một người đầu bạc đưa tiễn kẻ đầu xanh. Có lẽ chỉ vài ngày sau đó, Kỷ Trừng Tâm sẽ được chuyển sang phòng bệnh thường, và người nhà và anh vẫn sẽ luôn túc trực bên cạnh. Kỷ Thành Minh chỉ tường thuật lại mọi chuyện một các vô cùng đơn giản, nhưng rất thành thật.

Nhưng đôi vợ chồng già này lại không hề quan tâm đến Kỷ Y Đình.

– Con gái ngốc nghếch của mẹ. – Bà Mạnh Tư Nghiên nhẹ nhàng buông một câu.

Tuy chưa phải là sinh ly bệnh tử, nhưng trong đôi mắt già nua của họ đã có thể nhìn rõ sự bi thương vô cùng. Họ đâu phải là những kẻ máu lạnh, thậm chí họ luôn thầm tự trách bản thân đã không dạy dỗ Kỷ Tâm Trừng tốt hơn, nên mới để cô đi đến bước đường này. Giọng bà Mạnh Tư Nghiên vang lên thật thảm thiết, nhưng lại tựa như chỉ đang nhàn nhã kể lại câu chuyện gia đình mình trong đó có Kỷ Trừng Tâm, bà kể lại một vài câu chuyện về Kỷ Trừng Tâm, một vài kỷ niệm lí thú, sau đó nhìn về phía chồng bà Kỷ Thiệu Quân.

Kể cả khi Kỷ Trừng Tâm chẳng thể nghe thấy được lời bà.

Những giọt nước mắt của tình thân tưởng như vô dụng này khiến Kỷ Niệm Hi cảm thấy hơi hâm mộ, nhưng dù rơi bao nhiêu lệ liệu có thể làm được gì đây.

Kỷ Trừng Tâm vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, và họ thì vẫn túc trực ở đây.

Kỷ Niệm Hi chợt không thể hiểu nổi tại sao cô lại đứng đây, cô vốn chẳng có thân phận gì… Nghĩ lại, cô không thể ngăn bản thân cười thầm, nhưng có lẽ vẫn tốt, họ không hề tìm đến Kỷ Y Đình và trách móc anh ta là kẻ đầu sỏ gây nên tai nạn đau buồn này đâu nhỉ? Có lẽ họ sẽ chỉ thầm oán hận, nhưng chung quy đây vẫn là con đường do con gái họ tự lựa chọn, họ chẳng thể lập tức phủ định cho dù tận đáy lòng họ chẳng thể đồng tình với cô.

Một gia đình như vậy thật khiến người ta hâm mộ.

Kỷ Niệm Hi ngồi lặng im ở ghế chờ bên ngoài, trên khuôn mặt cô chợt hiện lên một tia thê lương.

Không biết bà Mạnh Tư Nghiên đã ra khỏi phòng từ bao giờ, ngồi xuống trên ghế chờ sát cạnh cô:

– Ta đã mất một đứa con gái, ta sẽ không hi vọng ngay đứa con trai cũng không còn. – Giọng nói của Mạnh Tư Nghiên vang lên có phần khổ sở.

Có lẽ bà đã chấp nhận chuyện này, bà hiểu rõ con người Kỷ Tâm Trừng sẽ không thể kìm lòng được, con người ta là như thế đó. Một khi đã chấp nhận một chuyện thì tất cả đều sẽ chỉ là vụn vặt.

Cô chăm chú nhìn bà Mạnh Tư Nghiên, cô không hiểu rõ dụng ý trong lời bà.

Thật may, bà Mạnh Tư Nghiên không phải là một người thích chơi trò bí hiểm:

– Chuyện con ta ở lại Yên Xuyên mãi không chịu đi, hẳn có công lao của cháu nhỉ.

– Vậy thì sao?

Bà Mạnh Tư Nghiên lại nở nụ cười đầy bí hiểm:

– Cháu hoặc là trở thành người của con ta, hoặc là nên lập tức biến mất.


Nếu như để Kỷ Niệm Hi cưới một người đàn ông khác, có lẽ con trai bà sẽ luôn cảm thấy đau lòng, vậy cứ thà để cô hoàn toàn biến mất còn hơn. Dường như đây là một lời uy hiếp đáng sợ, nhưng dáng vẻ của bà Mạnh Tư Nghiên lại rất thật tình.

– Nếu như tôi vẫn cứ không muốn chuyển đi? – Kỷ Niệm Hi giương cằm.

– Sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

– Giống như với Kỷ Tâm Trừng vậy ư?

Bà Mạnh Tư Nghiên lại không thể cười nổi nữa:

– Ta đã từng này tuổi rồi, tiểu bối như cháu không thể cứ nói chuyện khơi khơi với ta như thế được đâu?

– Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ thêm.

Kỷ Niệm Hi quay trở lại Thượng Tinh, cô đang định từ chức, lúc đó cô ngồi trước bàn làm việc của mình, không ngừng gõ bàn phím. Dạo này có lẽ Kỷ Y Đình liên tục bận rộn, anh cứ ra ra vào vào văn phòng riêng của mình.

Nhìn từ góc độ của Kỷ Tâm Trừng, Kỷ Niệm Hi cảm thấy Kỷ Y Đình chính là một kẻ hốn đản. Nhưng nhìn từ góc độ của một người xa lạ, ngoài sự vô tình đó, Kỷ Y Đình đều rất hoàn hảo, ngoài một giấc mộng đẹp, anh ta chưa hề mang đến cho đối phương bất cứ điều gì. Còn qua lời nói của những người hâm mộ yêu thích Kỷ Y Đình, anh ta hoàn toàn tốt đẹp, bất kể những phụ nữ dây dưa với anh có mâu thuẫn gì cũng vẫn chung tình với anh, vậy có gì cần bất mãn với anh ta đây?

Đàn ông chỉ cần hơi phong độ một chút sẽ khiến phụ nữ mất cảm giác an toàn, vậy nên nếu anh ta vẫn cứ vô tình với người phụ nữ khác lại càng tốt chứ sao.

Nhìn xem, nếu đánh giá một người qua nhiều góc độ khác nhau, mọi thứ đều thay đổi.

Việc làm ăn của Kỷ Y Đình vẫn không tốt lắm, nhưng biểu hiện của anh ta cũng khá tốt, anh vẫn không quên lớp ngụy trang là một người đàn ông mạnh mẽ.

– Đến XX. – Giọng Kỷ Y Đình vang lên.

Kỷ Niệm Hi quay đầu nhìn lại, hẳn Kỷ Y Đình đã nhìn thấy nội dung văn bản cô đang đánh, cô quay sang và nhận ra Hàn Mạn không hề suy chuyển. Cô đành tạm gác lại công việc của mình, gật đầu đứng dậy.

Trước khi từ chức, có lẽ đây chính là công việc cuối cùng của cô, hi vọng ví thế mà nhận được thêm một ít tiền lương. Ngay khi suy nghĩ này xoẹt qua đầu, cô nhận ra mình thật tầm thường.

Cô cùng Kỷ Y Đình đứng trước cửa thang máy, theo bản năng cô hơi lùi lại giữ một khoảng cách khá xa anh ta.

– Sợ tôi à? – Kỷ Y Đình đánh giá ánh mắt cảu Kỷ Niệm Hi, anh không khỏi nhớ đến một người khác, lúc đó có lẽ cô ấy cũng cảm thấy sợ anh.

– Anh là một người đáng sợ.

Kỷ Y Đình mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi.

Bước ra khỏi thang máy, Kỷ Niệm Hi thầm đoán mục đích chuyến đi này của Kỷ Y Đình, anh ta đến sản nghiệp Tô gia làm gì, thị sát ư? Liệu có phải vì chính anh ta không? Người đàn ông này ngoài cảm giác khó có thể thấu hiểu được chính là sự nguy hiểm.

Cứ nên tránh xa anh ta ra thì tốt hơn.

Họ đến trung tâm thương mại lớn nhất của Tô gia, Kỷ Y Đình lảm nhảm vài câu và mỗi lời vàng hiếm hoi đó đều được Kỷ Niệm Hi ghi chép lại vào báo cáo đầy đủ, thậm chí còn không quên chú thích một loạt các yêu cầu này nọ. Cuối cùng cô đã có thể cảm nhận được cảm thụ của Hàn Mạn, có thể ghi chép đến rút gân, hơn nữa là từ một người không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác.

Họ qua các khu vực bán vật dụng gia đình, khu vực bán trang phục, sau đó đi thang máy lên khu vực bán thực phẩm.

Kỷ Y Đình lướt qua, hẳn anh ta đã cảm thấy vừa lòng nên không thèm mở miệng nói gì thêm.

Không hiểu sao, mắt trái của Kỉ Niệm Hi bỗng dựt dựt.

Di động bỗng vang lên:

– Em đang ở đâu? – Giọng của Kỷ Thành Minh.

Sau khi nói với anh địa điểm cụ thể, cô lập tức gác máy, vì Kỷ Y Đình đang nhìn cô chăm chú.

Không thể không nói rằng, dịch vụ ở đây khiến người ta phải nghẹn họng trăn trối, nếu là một khách hàng, cô cũng sẽ tình nguyện đến đây mua sắm, bất kể là từ nhân viên phục vụ cho đến quang cảnh, bày trí đều khiến cho khách hàng thỏa mãn. Bình thường tại đa số các siêu thị thường gặp, vào thời điểm đông khách, siêu thị thường xuất hiện mùi lạ, khiến khách không thoải mái và giảm nhiệt tình mua sắm. Nhưng nơi đây hoàn toàn không có.

Kỷ Y Đình vẫn di chuyển vòng vo như cũ.


Chính lúc ấy, chỉ trong giây lát, một bảo mẫu bế một cô bé lại:

– Thiếu gia, tiểu thư đòi đến gặp ngài…

Đôi mắt Kỷ Y Đình thể hiện rõ sự tức giận, thế nhưng anh ta vẫn đỡ lấy đứa bé.

Đứa bé rất xinh đẹp, hẳn cha mẹ con bé phải là một đôi trai tài gái sắc.

Kỉ Niệm Hi không khỏi thở dài, ở bệnh viện, Kỷ Tâm Trừng bảo sao có thể yêu người đàn ông này đến thế, sự dịu dàng của anh ta có lẽ chỉ dành cho đứa bé này.

Kỷ Y Đình cẩn thận dỗ dành con gái yêu của mình, Kỷ Niệm Hi cũng tùy tiện đi dạo một vòng.

Mọi chuyện bắt đầu như thế nào, Kỷ Niệm Hi không thể nhớ nổi. Đột nhiên trong lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên. Tất cả dường như chỉ trong chớp mắt, mọi người đều hò hét ầm ĩ, sau đó chạy về phía thang máy. Kỷ Niệm Hi cũng rất sợ hãi, cô đang định bỏ chạy, đó là phản ứng bản năng của con người.

Rồi bỗng nhiên cô ngã xuống, nhiều người chạy dẫm đạp lên người cô, cả cơ thể cô trở nên vô lực, cô không thể đứng dậy được nữa.

Tất cả mọi người xung quanh cô đều lao về phía thang máy, thậm chí cả khách hàng và nhân viên, nếu thang máy xảy ra sự cố hẳn sẽ có rất nhiều người thiệt mạng.

Cô không còn chút sức lực để gượng dậy, cô dường như có cảm giác cái chết đang đến rất gần. Trong lòng cô bỗng nổi lên một niềm xúc động nghẹn ngào, cô không hề cảm thấy nuối tiếc, cô lại cảm thấy vui, cô nhìn sang những bóng hình xung quang đang vội vã chạy trốn, dường như nhờ thế cô cảm thấy bớt đau đớn trong lòng.

Thật ra cô cũng nhìn thấy Kỷ Y Đình. Thật kì lạ, cô không hề có suy nghĩ xa xôi là sẽ cầu cứu anh ta, con người ta đều ích kỷ, khi rơi vào tình huống như vậy, họ sẽ cứu người thân của mình trước tiên. Cô nhìn thấy Kỷ Y Đình ôm đứa bé trong lòng, liều mạng xông ra ngoài.

Cô nở một nụ cười méo mó, vào thời điểm này, cô đang thử nghĩ xem bản thân còn gì để tiếc nuối.

Khói mịt mù, cô không ngừng ho khan.

Được sống thật là tốt biết bao, chỉ vào những giây phút sinh tử con người ta mới nhận ra điều này. Cô chẳng thể nghĩ đến bất cứ điều bất hạnh nào khác, chẳng cần tình yêu, chẳng cần hòa bình, chẳng cần công việc,,,, được sống đã là tốt lắm rồi.

Có lẽ đó chính là điều khiến cô tiếc nuối.

Cô nhấc di động lên, cô muốn gửi một tin nhắn cho cuộc đối thoại cuối cùng. Nhưng cô biết nói gì đây?

Nếu hôm nay cô thật sự phải chết, cô sẽ mong muốn những người còn sống làm gì cho cô?

Cô cất di động đi, nếu như phải chết, điều duy nhất cô hi vọng là những người còn sống đừng nhớ đến cô, đừng tỏ ra thương xót hay đau lòng vì cô, hãy cứ coi như cô chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Khi những suy nghĩ này hiện ra, những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên gương mặt cô, cô không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cô cảm thấy rất khó thở.

Tiếng chuông di động chợt vang lên, chuông cứ vang mãi, vang mãi, cô không còn đủ sức lực để nhìn rõ đó là ai.

Cô chỉ cảm thấy tiếng chuông hôm nay thật dễ nghe.

Có ai đó đang lo lắng hô tên cô, tiếng gọi đó mỗi lúc một gần hơn, kể cả tiếng chuông điện thoại đang vang lên nữa.

Khi tỉnh lại, Kỷ Niệm Hi đã ở bệnh viện.

Cô nhìn Kỷ Thành Minh đang nhìn cô chăm chú.

– Tôi vẫn còn sống. – Không biết đang nói cho ai nghe.

– Chúng ta đều còn sống. – Kỷ Thành Minh nắm tay cô, nhẹ nhàng dùng móng tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô, đau quá, đây đúng là cảm giác khi còn sống.

Cô mỉm cười:

– Tôi biết mà.


Cô vẫn có thể nhớ rõ, anh ôm chặt lấy cô. Hóa ra vẫn có người đến cứu cô, đó không phải là chàng hoàng tử mang lại đau khổ và tổn thương, mà anh đã mang đến cho cô niềm hi vọng.

Kỉ Thành Minh chỉ nhìn cô, anh không hề giải thích rằng tất cả mọi chuyện đơn giản đều là do kẻ thù của Kỷ Y Đình muốn dùng tàn lực cuối cùng để trả thù anh ta, muốn nhân cơ hội này để ép Kỷ Y Đình vào khuôn phép, đương nhiên là vì rất nhiều mục đích khác nhau. Hiện nay, cảnh sát đang điều tra vụ việc, kẻ chủ mưu cũng đã bị bắt, đó là một quan chức lớn nghe danh đã khiếp vía.

Vì thế giới truyền thông không dám đưa tin tức về vụ việc này, nếu tìm hiểu kỹ, có lẽ lần này Tô gia đã phải gánh những tổn thất nghiêm trọng nhất.

– Vì sao lại cứu tôi? – Cô quan sát gương mặt anh.

Cô vẫn có thể trơ mắt nhìn người khác chạy qua, thậm chí còn dẫm đạp lên người cô, con người ta cũng không thể yêu cầu người khác phải vĩ đại, nên cũng không dám có những kì vọng xa xôi.

– Chỉ đi ngang qua. – Giọng anh vẫn trước sau như một. – Thuận tiện thì cứu vậy thôi.

Cô mỉm cười, số cô thật tốt, đánh mãi không chết.

– Tâm Trừng vẫn tốt chứ?

Kỷ Thành Minh dừng lại:

– Không thể sống qua ngày mai. – Nói xong, anh nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô.

Anh đâu phải là người không cần bất kỳ ai, đối với những người anh quan tâm, anh cũng sẽ đau lòng, anh cũng biết buồn thương.

– Hãy mời Kỷ Y Đình đến thăm cô ấy. – Kỷ Niệm Hi nghĩ về những người cô muốn gặp trước khi nhắm mắt… Hẳn Kỷ Trừng Tâm cũng muốn được gặp mặt người đàn ông cô dành trọn yêu thương một lần cuối, bất kể người đó đã từng đối xử với cô ra sao.

Kỷ Thành Minh cười khổ.

Loại người như Kỷ Y Đình, làm sao có thể yêu cầu hắn làm gì.

– Tô gia. – Kỉ Niệm Hi chỉ nói hai chữ, rồi mỉm cười. – Tô gia chắc chắn cũng không hề trong sạch, hãy dùng Tô gia để uy hiếp Kỷ Y Đình.

– Cái gì? – Kỷ Thành Minh không thể hiểu được.

– Kỷ Y Đình chắc chắn sẽ không để cho Tô gia sụp đổ. – Cô không muốn nhiều lời, nhất là khi đó là bí mật của người khác.

Trong siêu thị hôm đó, Kỷ Niệm Hi đã nhìn thấy một cảnh tượng khó quên, lúc đó con gái Kỷ Y Đình đang chơi đùa ở cách đó không xa, ngay khi tiếng nổ vang lên, người đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là cô con gái yêu, anh ta lao vào phòng kéo một phụ nữ ra. Mọi người trong phòng siêu thị quá chật chội khiến người phụ nữ đó càng trở nên mảnh mai yếu ớt.

– Mang tiểu tiều đi, mau lên. – Người phụ nữ đó yêu cầu Kỷ Y Đình.

Kỷ Y Đình vẫn nắm chặt tay cô ấy, nhất định không buông, mỗi một lần anh chỉ có thể mang đi một người, nhưng anh sẽ nhất quyết không buông tay với người con gái này.

– Nếu mất con, chúng ta sẽ sinh một đứa khác, nhưng nếu mất em…. Thì chẳng ai cứu được. – Nói xong, Kỷ Y Đình nắm tay cô gái, lao ra ngoài. Sau đó anh ta mới quay lại cứu con gái mình.

Kỷ Y Đình rất yêu thương con gái mình, thế nhưng đối với anh, người phụ nữ đó lại vô cùng quan trọng.

Ai cũng có một khắc tinh. Thế nhưng họ đều luôn hi vọng sẽ không gặp phải kẻ đó.

Nếu như Kỷ Tâm Trừng nhìn thấy hình ảnh đó, cô sẽ cảm thấy như thế nào? Cô có đau lòng không?

Kỷ Niệm Hi khóc, vì cảm động, nếu một người đàn ông chỉ thể hiện tình yêu của mình qua lời nói, cô cũng sẽ cảm động, nhưng sẽ chỉ đơn thuần là vì tình yêu đó.

Thế nhưng cô không muốn nói ra.

Kỷ Thành Minh nhìn cô chăm chú rất lâu, sau đó mới hiểu ẩn ý trong lời cô.

– Tôi không sao đâu, anh cứ đi đi. – Cô cười với anh, bây giờ cô đang rất buồn ngủ, cô có thể yên tâm mà không phải lo sợ rằng một khi nhắm mắt lại sẽ không bao giờ mở ra được nữa.

Kỉ Thành Minh không chắc chắn lắm rằng làm vậy có được hay không…. Nếu bây giờ anh ngừng rót khoản đầu tư của mình vào đó, hẳn Tô gia sẽ gặp khó khăn. Vậy nên anh đã đưa ra hai sự chuẩn bị, lúc Kỷ Y Đình xảy ra chuyện, mọi tài liệu trong nhà anh ta đều bị lục lọi, nhưng Lộ Thiếu Hành đã ra tay chặn đứng kịp thời, mà một phần trong đó là về Tô gia.

Lúc Kỷ Thành Minh đến nhà anh ta, anh không nói gì thêm mà chỉ đặt hai tập tài liệu trước mặt Kỷ Y Đình.

Nếu chỉ một phần bị tiết lộ, Tô gia sẽ gặp rắc rối lớn.

Kỷ Y Đình nhìn anh:

– Anh muốn tôi làm gì?

Thật dễ dàng, Kỷ Thành Minh khẽ cười:


– Đến gặp cô ấy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Tâm Trừng đã qua đời, lần cuối cùng cô tỉnh lại cũng là lúc Kỷ Y Đình đến. Giữa con người dường như luôn tồn tại những thần giao cách cảm. Không biết họ đã nói gì với nhau, không một ai biết, cũng không một ai hiểu được.

Không biết rằng sau này Kỷ Y Đình có thể nhớ đến cái tên Kỷ Tâm Trừng, một người con gái đã vì anh mà chết hay không, không một ai có thể biết được điều đó.

Sau đó Kỷ Thành Minh nhanh chóng chuyển Kỷ Tâm Trừng về Nam Thành, đó mới là ngôi nhà của họ, cũng là nơi Kỷ Tâm Trừng lớn lên. Ngày Kỷ Tâm Trừng ra đi, tất cả mọi người đều khóc.

Kỷ Thành Minh nắm chặt tay Kỷ Niệm Hi:

– Còn sợ nữa không? – Anh ám chỉ chuyện xảy ra ở siêu thị lần đó.

– Ừ.

– Vậy đi cùng anh. – Cứ như vậy, cô theo anh về Nam Thành.

Lễ tang được tổ chức rất đơn giản, ngoài những người thân trong gia đình còn có sự góp mặt của một vài nhân vật khiến xảy ra một loạt tình huống phức tạp.

Thế nhưng, Kỷ Y Đình cũng đến, anh ta tự mình đến, đứng trước linh đường long trọng bái kiến Kỷ Tâm Trừng.

Kỷ Niệm Hi nhìn thấy, trên xe Kỷ Y Đình còn có một người phụ nữ, vẫn là người phụ nữ đó, còn đứa trẻ đang được bế trong lòng cô.

Vứt bỏ tất cả mọi thứ, thì điều duy nhất còn lại chỉ là một gia đình hạnh phúc, không phải ư?

Hãy nhìn xem, bất kể đã làm gì thì họ đều chỉ là người ngoài cuộc.

Kỷ Niệm Hi hơi đau lòng, cô mơ ước được một lần đóng vai người trong cuộc.

Vô tình nhìn theo mãi cho đến khi chiếc xe đã rời xa, cô vẫn cứ đi về phía đó.

Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân:

– Em muốn đi đâu vậy?

– Hả? – Cô ngạc nhiên nhìn Kỷ Thành Minh đuổi kịp cô.

– Em muốn đến nơi nào?

– Không biết nữa. – Cô thật sự không biết, nhưng khi nhìn thấy thái độ của anh, cứ như cô sẽ không bao giờ quay lại. – Nếu em vẫn muốn đi, anh có đuổi theo em không?

Lần trước anh đã không.

Lần này thì sao?

– Có anh sẽ đuổi theo. – Anh nói. – Để hỏi em vì sao lại ra đi.

Và đó chính là điều cô mong muốn.

– Để xem anh có từng định đuổi theo em không.

– Anh đã nói là có mà.

– Không giống nhau, anh nhất định là có mục đích. – Không phải vì cô mà tìm đến.

– Này. – Hình như là. – Có phải em lại định đi xa nữa hay không?

– Hả?

– Đến lúc trở về rồi.

– Ừ, thế cũng được.

Ánh hoàng hôn buông xuống trên đôi vai hai người đang đi rất gần rất gần nhau.

Tay trong tay.

Không hề có ý định ra đi nữa, bỗng nhiên một lúc nào đó, cô có một ước mơ thầm kín là được trở thành nhân vật trung tâm trong thế giới của chính mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.