Bạn đang đọc Ái quả tình hoa – Chương 31
Trưa hôm đó, Phi theo Khưu viện trưởng về nhà dùng cơm, nhưng Bân Bân vẫn chưa về. Trong bữa cơm, bà Khưu hỏi thăm chàng về việc trong đêm quạ Phi nhân cơ hội đem mọi việc xẩy ra thuật kỹ lưỡng cho bà nghe, dụng ý của chàng muốn chuyển đạt lời này đến Bân Bân. Dĩ nhiên viện trưởng phải giải thích hộ cho Phị Ông ta cũng biết con gái mình không được vui vì chuyện này. Khưu và Hùng hai lão đều tỏ ra có lỗi với gia đình, bởi Tố Tố mất tích, bởi Vương Cách trốn ra khỏi y viện, mà hai người đang ở tại quán rượu vui say lu bù, không hay biết chi cả. Nếu Phi không tìm ra Tố Tố, thì việc sẽ xẩy ra to tác hơn. Tại sao lại hờn giận Phi?
Lòng Phi không yên, chàng biết tánh của Bân Bân rất bướng, nàng thường sử dụng trực giác của mình, ít hay nghe ai giải thích, lắm khi không nghe theo ý kiến của cha mẹ nữa. Chỉ còn cách chờ nàng về sẽ haỵ Nhưng, liên tiếp hai ngày không gặp Bân Bân.
Theo lời bà Hùng yêu cầu, chiều hôm đó chàng ngủ lại nhà Tố Tố để tiện việc chăm sóc bịnh nàng. Còn nguyên nhân khác, là từ ngày Vương Cách trốn khỏi y viện đến nay chưa có tin tức gì về hắn, bà Hùng rất lo sợ ban đêm hắn sẽ đến mà báo cừu, có Phi tại đây, bà vũng lòng hơn.
Vì vấn đề ở nhà bà Hùng như vậy, mà chàng không có cơ hội gặp gỡ Bân Bân, đến sáng chàng về thăm thì nàng đã ra đi, đi cả ngày nàng cũng chưa về nhà. Chiều lại, gọi điện thoại nàng cũng không tiếp. Vì vậy chẳng những không gặp nàng, cũng không gặp nhau trong điện thoại lần nào.
Phi cũng không thể dùng thư để giải thích cho nàng hiểu, vì nàng không hề nói vì Tố Tố mà nàng giận không muốn gặp chàng. Phi cũng không biết bà Khưu có giải thích cho nàng nghe hay không? Hơn nữa bà Khưu rất lười, giấc ngủ trưa của bà thường thì đến chiều mới dậy, sau khi dùng cơm chiều xong, bà cùng các bà bạn đậu chến cho đến khuya, có lúc thì đánh bài tại nhà, có lúc thì đến nhà của các bà bạn. Ngày chí tối hai mẹ con gặp nhau rất ít. Có lẽ tại Nhật không có dịp đánh bài, nên khi về nhà bà đánh để trừ hao?
Cho đến trưa ngày thứ ba, Phi cũng không gặp Bân Bân, khi chàng sắp sửa về nhà lão Khưu thì nghe tiếng Phú gọi:
– Tiểu Lê, hai ngày qua, chú mầy có gặp Bân Bân không?
Phi xoa xoa hai bàn tay để biểu lộ cho sự trả lời.
Phú cười cười nói tiếp:
– Lần nầy chắc cô ấy giận luôn nhà ngươi rồi. Tiểu Lê, nhà ngươi quả thật không hiểu tâm tánh đàn bà, trừ tình yêu ra, mọi việc trên đời chẳng có gì là quan trọng đối với họ.
– Nhưng nào phải mình chẳng yêu nàng…
– Tiểu Lê, ái tình với hờn ghen khó mà phân biệt, yêu và giận chỉ cách nhau trong đường tơ kẽ tóc, chú mầy nên hiểu điều đó.
– Anh Phú, xin anh đừng dạy gì nữa, trong lúc này tâm hồn tôi rất rối loạn, không muốn nghe gì cả.
Phú vẫn cười cười hỏi:
– Nhà ngươi sắp đi đâu đó? Bộ muốn nhẩy xuống sông Đạm Thủy tự tử hả?
– Không có gì nghiêm trọng, tính đến nhà nàng dùng cơm.
Phú với vẻ bình thường:
– Không hay lắm, mình muốn mời Phi đi dùng cơm đây.
Phi trợn mắt nhìn Phú nói:
– Xem dáng điệu anh, thấy anh luôn yêu đời.
– Mình thì ăn no ngủ kỹ, làm gì mà chẳng yêu đời?
– Được, anh cứ đứng đó tự mãn tôi đi đây.
Thấy Phi tức giận, Phú càng thêm tức cười, giọng nghiêm chỉnh Phú gọi:
– Tiểu Lê, đừng tức giận làm gì, tôi hỏi chú mầy, nếu Bân Bân không có ở nhà, trưa nay chú mầy sẽ dùng cơm tại đâu?
Phi dừng bước, xét thấy lời Phú rất có lý, chàng hỏi:
– Anh biết là nàng đã đi vắng?
Phú hỏi lại:
– Tại sao Phi biết nàng có ở nhà?
– Tôi có gọi điện thoại hỏi Mỹ Tử, cô ấy nói Bân Bân có ở nhà vào khoảng mười một giờ.
– Tiểu Lê, nàng đã đi rồi, nàng có gọi điện thoại ình, nàng đang ở nhà một người bạn học tại Đài Bắc.
Phi lấy làm lạ hỏi:
– Nàng đã nói những gì với anh?
– Nàng ước hẹn với mình chiều nay dùng cơm tối, mình thấy nàng không có chuyện gì cần nói với mình. Mình tin rằng, nàng sẽ nói với mình về chuyện Tố Tố.
Lòng Phi cảm thấy xốn xang, ngao ngán. Chàng khó hiểu Bân Bân ước hẹn với Phú để làm gì? Có lẽ nàng sẽ hỏi về chàng.
Phú thấy Phi không được vui, nói:
– Tiểu Lê, mình sẽ hẹn với Phi cùng đi dùng cơm, mình cũng muốn nói về chuyện giữa Phi và nàng. Trong hai ngày “chiến tranh lạnh” dĩ nhiên tâm sự trùng trùng, mình dám đánh cá với Phi, hiện giờ tinh thần của Bân Bân đang nao nao trông đợi phi.
Phi gật đầu nói:
– Được rồi, chúng ta cùng đi dùng cơm trưa.
– Ai làm chủ cũng được, đợi mình đi lấy xe mô tô lại đã.
Mười phút sau, hai người đến một quán cơm nhỏ tại Đạm Thủy, đây cũng là nơi hai người thường đến dùng cơm. Trên đường đi, Phi nhớ Phú đã dùng chữ “chiến tranh lạnh” đó là sự hiểu lầm trong ba ngày qua, tất cả đều do Bân Bân khai chiến với chàng. Chàng biết Bân Bân hẹn dùng cơm chiều với Phú, nhất định sẽ bàn đến vấn đề của chàng. Nếu Phú thay cho chàng giải thích giùm thì hay hơn.
Nhưng, phương pháp của Phú lại khác hẳn. Khi hai người cùng uống rượu, Phú bỗng nhiên nói:
– Tiểu Lê, mình muốn chiều nay Phi nên đi để gặp nàng.
Phi ngạc nhiên:
– Tôi đỉ Nàng hẹn với Phú mà?
– Đúng vậy. Nàng hẹn với mình. Nhưng mình cân nhắc mọi vấn đề trong đầu, xét thấy có thể nàng tìm cơ hội để “ngưng chiến”. Mình rất rành việc của hai người nên sau khi tiếp được lời mời mình nghĩ có chín phần mười tốt.
– Sao gọi là chín phần mười tốt?
– Mình sẽ thay cho Phi mà thuyết phục và giải thích những sự việc trong đêm đó để xin lỗi với nàng.
– Đúng vậy, theo mình nghĩ, Phú là người thứ ba rất dễ giải thích những chuyện hiểu lầm.
– Nhưng điều đó cũng không mấy hay.
– Tại sao vậy?
Phú lắc đầu nói:
– Phi không hiểu tâm lý của các cô gái cho lắm, nàng ước hẹn với mình là có ý cho Phi biết, hy vọng Phi tìm gặp nàng. Nếu Phi kkhông đi chắc còn sanh chuyện lớn hơn nữa.
Phi ngẩn ngơ giây lát, chàng không nghĩ đến việc đi gặp nàng. Nhưng sau khi phân tách tỉ mỉ, xét thấy lời của Phú rất có lý. Nếu Phi không đi tìm nàng, chắc chắn nàng sẽ giận hờn nhiều hơn nữa, Phi hỏi:
– Anh tính cho tôi phải làm sao đây?
– Thì phải đi chớ sao?
– Tôi đỉ Còn anh?
– Mình không đi.
– Nhưng nàng đã hẹn với anh mà.
Phú có cảm giác Phi rất khờ khạo về đàn bà, không hiểu biết một điểm tâm lý nào cả, chàng nói:
– Tiểu Lê, Bân Bân hẹn với mình có nghĩa gì? Ngoài vấn đề mình làm gạch nối ra, Phi nghĩ xem có tác dụng gì khác nữa? Mình không đi thì nàng giận mình, không kể chi điều đó, nhưng hai người hòa thuận nhau nàng sẽ cám ơn mình khéo sắp xếp. Nếu chúng ta cùng đi thì trong hai người sẽ ngỡ ngàng, tâm sự với nhau sao tiện. Hay nói cách khác, mình đến ngồi giữa làm cục nhân tất cả đều trơ trẻn chớ ích gì.
Tuy Phú dùng lời pha trò để kết thúc câu chuyện, nhưng Phi thầm cám ơn chàng, vì Phú đã có để tâm tính toán cho chàng và nàng. Phi rất bội phục tài “sành tâm lý phái nữ” của Phú.
Phi rót đầy ly rượu trao cho Phú nói:
– Kính anh một ly, thật mình quá ngốc, nếu không có “quân sư” thì làm sao thấu triệt được. Nào, hãy cạn ly.
Phú vừa cười vừa uống cạn ly, chàng cảnh cáo:
– Chúng ta uống đến đây là vừa, sau này có dịp sẽ uống nữa. Nếu uống quá say “đi phó hội” sẽ ngốc nghếch thêm chớ chẳng ăn nói được gì.
Phi cũng tán đồng nên kết thúc tiệc rượu, chàng hỏi:
– Còn quên, Phú chưa ình biết nàng hẹn tại đâu?
– Sáu giờ rưỡi tại lầu mười hai Quốc Tân Phạn điếm.
Phi gật đầu nói:
– Nhớ rồi.
– Có thể mình cũng sẽ đến sau khi các người đã hòa giải nhau.
– Cần nhất là Phú phải đến, vạn nhất chúng tôi giải quyết không ổn thỏa, có Phú làm ủy ban hòa giải.
Phú lại cảnh cáo:
– Tiểu Lê, nhà ngươi nên chìu chuộng là hay hơn, không nên cãi vã nhau. Bất cứ yêu sách nào của phái nữ cũng có thể nhượng bộ, trên phương diện ái tình, họ không bao giờ chịu nhường ai. Vấn đề này tự Phi xử trí, mình không thể tiếp tay được.
Phi gật đầu vừa cười vừa nói:
– Hay! Hay!
Sau khi có sự thông cảm sẽ được giải quyết, lòng Phi thấy rất thong thả, được Phú tặng ấy tiếng “chiến tranh lạnh”, Phi cảm thấy mọi việc sẽ được giải quyết ngaỵ Chàng hy vọng ba má của Bân Bân sẽ giải thích giúp, nhưng trong mấy hôm tình trạng càng căng thẳng hơn. Chàng nghĩ, nên tìm Phú tôn lên làm sư phụ ái tình, theo thuyết của Phú: không tiến được thì thoái, bất cứ hoàn cảnh nào cũng nắm chắc thành công trong taỵ Nếu ngồi tại gốc cây mà chờ thỏ, chờ quá lâu nhưng chỉ được thỏ chết.
Phi nghĩ đến đây càng tức cười. Chàng chưa biết cái thuyết đó có đúng hay sai? Nhưng chàng không phản đối.
Chiều hôm đó chàng đến Đài Bắc tìm một vài quyển sách để tham khảo, sáu giờ chàng đến Quốc Tân Phạn điếm lầu mười hai tìm nơi ngồi sẵn để chờ nàng. Máy lạnh trong phòng ăn làm cho tinh thần Phi tỉnh táo khi chờ đợi. Trong nhà hàng khách không đông lắm nhưng nhờ không khí náo nhiệt mà chàng tạm quên nhưng giây phút chờ đợi.
Ly nước ngọt trước mặt chàng, nước đá đã tan dần, mà bóng nàng chưa thấy tâm dạng. Phi có lòng lọ Chàng không nghi Phú gạt chàng để đùa cợt. Nhưng, có thể Bân Bân sẽ không đến, vì nàng đã quên giờ hẹn với Phú?
Đã sáu giờ ba mươi, nàng chưa tới. Đúng bẩy giờ thì chàng thấy dáng nàng từ cửa bước vào. Khi nàng rảo mắt chung quanh tìm Phú, Phi lẹ làng đứng dậy bước đến tiếp rước nàng. Lòng chàng lo lắng vô cùng, nhưng trên nét mặt tỏ ra bình tĩnh. Chưa biết nàng gặp chàng hôm nay thì nàng suy nghĩ thế nào? Nàng không bộc lộ gì trên nét mặt. Nhưng, nhìn thấy Phi nàng lộ vẻ ngạc nhiên. Bước theo Phi đến bàn nhìn một hồi lâu bèn ngồi xuống, hỏi:
– Anh Phú đâu?
Giọng nàng không chút khích động, tuy nhiên lại có phần bình tĩnh hơn gần như lạnh nhạt. Phi tìm lý do trả lời rất dễ dàng:
– Y viện có việc cần thiết, anh ấy có đến cũng phải trễ một tiếng đồng hồ.
– Anh Phú nhờ anh đến thay à?
Nàng tỏ vẻ phớt tỉnh khiến cho Phi không yên lòng, thà sau khi nàng thấy chàng rồi quay mình bỏ đi còn hơn là gặp nhau trong lời lẻ lạnh nhạt. Phi gật đầu đáp:
– Chúng ta ngồi xuống sẽ nói chuyện, em đã thấy đói rồi.
Nàng không ngại ngùng, bước qua ghế đối diện với chàng. Thông thường thì nàng ngồi cạnh chàng, hôm nay lại ngồi đối diện. Hầu bàn thấy hai người cùng ngồi, bèn đem thực đơn lại. Phi yêu cầu nàng chọn thức ăn:
– Em uống gì?
Bân Bân không hề nhìn vào thực đơn, nàng nói:
– Tùy tiện vài món cũng được.
Sau khi Phi gọi món ăn xong, người hầu bàn đi rồi. Bân Bân không nói lời nào cả, buộc lòng Phi phải phá tan bầu không khí yên lặng ngột ngạt. Tay chàng vịn lên bàn, cúi đầu xuống nhìn nàng.
– Bân Bân, trong hai ba ngày qua không gặp mặt em, anh biết em giận, nhưng anh hy vọng bữa nay anh sẽ giải thích cho em rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nàng không trả lời, đôi mắt liếc nhanh qua nét mặt chàng, dường như tìm xem chàng nói có thành thật hay không. Nàng chỉ hừ nhỏ một tiếng tỏ ý không phản đối lời chàng giải thích.
Phi mạnh dạn hơn:
– Bân Bân, vì vấn đề hôm ấy mà anh đến chịu lỗi với em, vì hôm đó quá gấp rút, anh không có thì giờ nói rõ…
Nàng tiếp tục hừ một tiếng, và hỏi:
– Đêm hôm đó anh đi đâu?
Phi có phần rối loạn, bởi thái độ lạnh nhạt của nàng khiến cho chàng mất tinh thần. Nhưng chàng đã chuẩn bị phần tâm lý để đánh tan sự nghi ngờ, biết rằng nàng đang quá giận.
Chàng không cần giấu điều gì nữa, tự thấy mình chưa có điểm nào hổ với lương tâm, chàng đáp:
– Hôm đó tại y viện gọi điện thoại cho biết Tố Tố mất tích, bác Hùng rất nóng nẩy, bà có thể phát sanh chứng đau tim trở lại, bà khẩn thiết nhờ anh đi tìm Tố Tố gấp.
– Trừ anh ra, không ai tìm Tố Tố được sao?
– Bác Hùng cũng nói với anh, đã cho người đi tìm rồi, nhưng không biết nàng đi đâu. Sau cùng bác đặt tin tưởng vào anh, vì trong mấy tháng qua anh và Tố Tố có nhiều dịp gần gũi nhau, nên anh có thể biết được những nơi Tố Tố thường đến.
– Chuyện giản dị như thế, tại sao anh lại giấu em?
Chàng cố gắng giải thích:
– Bân Bân, anh không hề giấu em, nhưng lúc đó anh thấy em đang vui vẻ theo những tiết mục hấp dẫn cùng anh Phú và cô bạn họ Lại.
Bân Bân bĩu môi tỏ vẻ không tin:
– Lý do đó, chính anh Hoàng Thiên Phú cũng chẳng đồng ý.
– Nhưng lúc đó anh nghĩ như vậy.
– Có lẽ anh Phú không phải là bạn học của Tố Tố? Em cũng không phải là bạn của Tố Tố nữa? Chúng ta cũng không thể đi tìm nàng? Chỉ riêng anh mới là bạn, riêng anh mới đủ tư cách tìm nàng?
Tuy nàng chất vấn một chuỗi dài, nhưng trái lại làm cho chàng bình tĩnh hơn:
– Sự thật là vậy, từ khi Tố Tố mang bệnh, tâm tánh của nàng rất lạnh lùng và tinh thần bất ổn. Trước khi anh đi tìm, anh đã yêu cầu bác Hùng đừng nhờ cảnh sát tìm nàng, để khỏi tổn thương tánh tự tôn của nàng, nếu nhiều người tìm kiếm sẽ gây cho nàng không vui vẻ. Nếu nàng có bề nào anh biết nói sao với bác Hùng?
– Chuyện như thế, lúc ấy anh không thể cho em biết à?
Phi tỏ vẻ khẩn thiết:
– Bân Bân, lúc đó ngoài em và anh Phú ra còn có Lại tiểu thơ, vả lại thì giờ rất gấp rút, anh cũng chưa biết đến đâu để tìm nàng. Anh cũng tính đêm đó sẽ điện thoại, hơn nữa cô ta mang bịnh nóng mê man. Khi về đến nhà nàng thì đã khuya lắm rồi. Qua ngày thứ hai tìm em để giải thích, nhưng em đã đi quá sớm, em buồn giận anh luôn ba hôm, thật lòng anh không yên chút nào.
Trên nét mặt Bân Bân đã thay đổi nhiều, nhưng chưa dễ gì tiếp nhận những lời chàng giải thích:
– Anh ra đi đâu có nghĩ em ở lại chịu mất mặt với bạn bè?
Phi chỉ còn cách nhận lỗi với nàng. Phú nói rất có lý: có lúc không nên giảng đạo lý với phái nữ, dầu có giảng giải thế nào họ cũng không chịu nghe. Chàng chỉ còn cách gật đầu nhận lỗi:
– Anh vì quá gấp rút, hy vọng tìm gặp nàng anh sẽ trở về gấp, nên không kịp nghĩ về điều đó.
Bân Bân vẫn gay gắt:
– Anh mà nghĩ đến điều đó làm gì? Anh chỉ biết có Tố Tố, anh chỉ nghĩ đến nó thôi, còn thì giờ đâu mà nghĩ đến người khác.
Phi tức cười, thật ra, tình yêu với ghen hờn khó mà phân tách cho được. Nàng giận hờn trong mấy hôm, vì chàng lo lắng cho Tố Tố, nếu nàng nghĩ chàng lo lắng ột bịnh nhân thì không xẩy ra việc gì. Chàng cười cười thong thả đáp:
– Bân Bân, lời của em vừa nói thật không công bằng. Anh đương nhiên phải lo cho Tố Tố, bởi vì trách nhiệm này do bác Khưu và bác Hùng đã giao phó cho anh, làm sao bỏ cho được? Sau khi mùa nghỉ hè chấm dứt, bác gái sẽ đưa nàng xuất ngoại, chừng ấy anh không còn trách nhiệm nữa.
Phi nhận thấy mình nói những lời rất có lý, chàng đổ thừa cho hai lão nhân gia. Trước khi Tố Tố chưa xuất ngoại thì chàng vẫn còn trách nhiệm. Chỉ trừ hai lão nhân gia hủy bỏ công việc của chàng, bằng không, chàng vẫn còn trách nhiệm với Tố Tố.
Nàng không biết nói thế nào bèn trợn mắt nhìn chàng hỏi:
– Tố Tố có bịnh? Xem nó khỏe mạnh như thường mà bịnh nỗi gì?
– Phải rồi, bên ngoài trông vào thì không thấy cô ta có bịnh gì, nhưng có lúc Tố Tố không thể chế ngự được mình, ví như: trước đây nhằm ngày lễ sinh nhật của cô ta, khách đang uống rượu ăn mừng, bỗng nhiên nàng khóc ngất chạy bay lên lầu. Cũng có lần đang đi tản bộ ngoài hoa viên bỗng nhiên gọi xe taxi rồi ra đi.
– Tố Tố cho là em không biết, thật ra nó chỉ lợi dụng căn bịnh mà nhắn gởi, tìm cơ hội để gần gũi anh. Em không thể tin anh không thấy ra điều đó.
Phi cười nhạt nói:
– Anh xem không ra điều đó, quả anh là một thằng ngốc rồi!
– Riêng em thì không khờ khạo vậy được, em không thích ai tìm cách đùa cợt trước mặt em và khinh rẻ em.
Phi thấy trong lời nói của Bân Bân mỗi câu đều gay gắt, khiến cho chàng không được vui thích. Chàng nhủ thầm: tình người đối với nhau cần tha thứ, cần thương yêu tín nhiệm nhau. Nếu một điểm nhỏ nào cũng qui tội là tư tình, thì những ngày dài sau này chàng sẽ bị lắm cảnh xót xạ Chàng nghiêm giọng:
– Bân Bân, lời em vừa nói, không biết em ám chỉ anh hay Tố Tố, nếu em chỉ vào anh thì anh sẽ lấy tư cách làm người để minh chứng, không phải với em, mà đối với ai anh cũng không thích làm trò múa rối để giễu cợt.
Chàng nói thế, khiến cho Bân Bân lặng thinh. Nàng nguýt chàng, không nói lời nào thêm, nhưng thái độ không tha thiết gì. Phi thoáng chút hối hận, lẽ ra, chàng không nên nói những lời trịnh trọng như thế, như giáo huấn, như thanh minh, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nhưng lời đã lỡ nói ra. Chàng tỏ vẻ uyển chuyển dịu ngọt lại với nàng:
– Bân Bân, anh xin lỗi đã nói quá thẳng với em, nhưng đó cũng là lòng anh, bởi đối với em anh không muốn nói úp mở. Hôm nay anh xin nói thật với em: anh giải thích cặn kẽ những điều nghi kỵ trong đêm qua, hy vọng em thứ lỗi cho anh, và anh nói thẳng với em rằng ngoài em ra anh không hề biết yêu người thứ hai nào khác.
Lời của Phi rất thành khẩn, nàng vẫn lặng thinh. Nhưng lòng nàng đã bớt cơn sóng gió, đôi mắt nàng lấp loáng hai giòng lệ. Nàng lặng lẽ giây lát, bỗng thở dài rất thảm não.
Phi mong lúc này có mặt Phú tại đây, để Phú gây cho bầu không khí bớt phần ngột ngạt. Thức ăn đã mang ra, Bân Bân không lòng nào cầm đũa, giây lát sau nàng nói:
– Em tin lòng chân thành của anh. Em cần nói cho anh biết thêm. Chiều nay em có hẹn, sáng mai em cũng có việc cần, anh đừng nhọc công đến nhà tìm em. Chiều ngày mốt sẽ gặp nhau tại đây được không?
– Anh không thể gặp em tại nhà sao?
– Anh cũng biết mấy hôm qua em ít hay ở nhà. Ngày mốt không được sao? Trong hai ngày anh đừng tìm em, bởi Tố Tố đang trong cơn bịnh, đang cần anh chăm sóc.
Nghe nàng nói với giọng bình tĩnh, chàng không nghi kỵ gì, bèn gật đầu nói:
– Được rồi, bẩy giờ chiều ngày mốt anh chờ em tại đây.
Bân Bân cũng gật đầu, nhưng mây mù trong ánh mắt nàng vẫn chưa tan, dường như nàng còn nhiều chuyện để nói, nhưng thức ăn đã đầy bàn nàng phải dùng cơm, nàng đành nuốt những uẩn ức vào lòng. Nàng ăn rất ít, chỉ ăn cho có chừng với chàng.
Dùng cơm xong, nàng cho Phi biết, nàng có hẹn với bạn nên phải đi, nàng không ngờ Phi đến, nên đã đáp ứng lời mời của bạn. Phi chỉ khuyên nàng đừng nên lưu ý gì cả, chỉ cần nàng vui vẻ thì chàng cũng đủ vui rồi.
Sau khi nàng ra đi, Phi ngồi lại giây lát, mới về Đạm Thủy. Chàng không hề hỏi nàng hẹn với ai, cũng không hỏi hẹn với Phú đến để giải quyết chuyện hiểu lầm hay làm gì? Chàng chỉ mong gặp nhau lần này để giải tỏa những chuyện nàng hiểu lầm giữa chàng và Tố Tố mà thôi.