Bạn đang đọc Ái quả tình hoa – Chương 20
Bốn mùa, tám tiết trong một năm, đều khác nhau. Trời êm, nắng ấm, mưa dầm, giông to, sương tuyết phủ đầy trời…
Mỗi một thời tiết, làm cho lòng người có những cảm giác giống nhau, sự sinh hoạt vì đó cũng khác nhau. Người thì ưa thích mùa này, kẻ lại chán chê mùa khác. Những người thích hợp với thời tiết, đương nhiên tinh thần họ vui vẻ, yêu đời và thích hoạt động.
Một ngày giữa trung tuần tháng năm, người ta không thấy có gì đặc biệt. Nhưng đối với Khưu viện trưởng là Lê Dịch Phi lại là một ngày không phải tầm thường như những ngày khác. Vì chiều hôm đó, mẹ con của Bân Bân từ Nhật bản trở về nước.
Đón rước tại phi trường, ngoài hai người ra, còn có nhiều bạn thân. Trong đó có vợ chồng Hùng xưởng trưởng và Tố Tố, trong y viện cũng có một số người đến đón rước mẹ con nàng.
Bà Khưu tuổi trạc trung niên vóc người mập mạp, gương mặt của bà cũng đầy đặn ra theo thời gian, nhìn kỹ theo khóe mắt nụ cười sẽ nhận thấy bà là một phụ nữ đẹp vào buổi thiếu thời.
Khưu Bân Bân rất giống má nàng, dáng nàng dong dãi, thân hình rất duyên dáng trong bộ y phục ngoại quốc, trên mặt nàng thoa sơ làn phấn mỏng, cũng vì đi trên phi cơ đường xa, khiến cho nét đẹp của nàng kém tươi đôi chút, nàng xách túi hành trang bước lửng thửng theo mẹ nàng xuống phi cơ.
Chẳng những nàng có thân hình đẹp, lại sành ăn mặc và trang điểm khiến cho những chàng trai khi trông thấy nàng phải đều ngẩn ngơ đôi phút. Miệng nàng luôn điểm nụ cười duyên, trên đường xa, nhất định nàng không hề buồn bã, vì có nhiều thanh niên để ý chiêm ngưỡng xem nàng như một nữ hoàng. Khi nàng bước xuống phi trường, có mấy thanh niên từ Mỹ quốc về, đưa tay ra chào nàng.
Trước nhất, Tố Tố bước đến choàng một vòng hoa vào cổ của bà Khưu, sau đó nhè nhẹ Ôm Bân Bân vào lòng, Bân Bân cũng cúi xuống hôn nhẹ vào má nàng. Bà Khưu ôm Tố Tố vui mừng nói:
– Tố Tố càng lớn trông càng đẹp ra, tiếc gì hơi ốm đôi chút thôi. Thật là bất hạnh, bác từ Đông Kinh tiếp được thư của bác Khưu cháu cho hay việc Lục Cơ Thực rủi ro tai nạn phi cơ…
Lão Khưu và lão Hùng nghe qua cả kinh, lật đật nói sang chuyện khác, không để cho bà Khưu nói tiếp chuyện đó nữa. Phi cũng xuất hạn bởi lời chia buồn của bà Khưu.
Không biết Tố Tố có nghe rõ chuyện đó hay không? Dường như nàng không nghe, nên nàng quay lại trước mặt Bân Bân, giọng thân mật:
– Chị Bân Bân!
Bân Bân vội vàng ôm chầm lấy Tố Tố, cũng đáp lại bằng hai tiếng Tố Tố. Bân Bân không tỏ ra chia buồn cùng Tố Tố. Nàng đáp lời:
– Tố Tố đẹp quá!
Mặt Tố Tố lộ vẻ e thẹn:
– Đâu có, em khỏi chết là may chớ, em thấy chị sao thèm hôn chị ghê vậy đó
Phi cũng bước đến chào hỏi bà Khưu, bà Khưu cũng vui vẻ nhìn chàng với vẻ bà nhạc mẫu nhìn chàng rể. Phi trông thấy thế không mấy vừa lòng. Chàng chỉ chú ý nhìn Bân Bân và Tố Tố, chàng rất lo lắng, e cho Bân Bân sẽ tiết lộ sự bí mật về Lục Cơ Thực. Nhưng chàng có thể tin tưởng nàng không nói giống mẹ nàng vừa rồi.
Nét mặt chàng vui tươi, bước đến bên Bân Bân hỏi:
– Bân Bân!
Chàng đưa tay ra, Bân Bân cũng đưa tay ra bắt tay chàng:
– Phi, trông anh đen ghê, bộ có đi Phi châu sao vậy?
– Vừa thụ huấn ở quân trường về nên hơi đen, bây giờ đã đỡ nhiều rồi đó chớ.
Phú cũng bước đến gần:
– Các người sao không hôn xã giao đi?
Bân Bân trợn mắt nhìn chàng, Phi lẹ làng giới thiệu:
– Bân Bân, đây là anh Thiên Phú, bạn học lớp lớn của anh, hiện giờ ảnh đang làm việc tại y viện Đạm Thủy.
– Tôi đã biết ảnh hồi lúc tiễn hành tôi đi Nhật, hình như có khiêu vũ với ảnh một lần.
Phú cười cười nói:
– Đúng rồi, cô Bân Bân nhớ rất dai. Riêng tôi thì lãng quá, dường như không nhớ ra cô, tưởng đâu là Lana Turner chớ.
Bân Bân lại trợn chàng lần nữa, nhưng trong lòng nàng rất thích thú. Họ chấm dứt sự chào hỏi nhau thì một ký giả báo chí đến phỏng vấn Bân Bân ít câu, và chụp hình nàng.
Sau khi chào hỏi rối rít, tiếp theo đó họ cùng đưa mẹ con Bân Bân ra xe. Phi lên xe Khưu viện trưởng, chàng ngồi băng trước để cho ba người cùng gia đình ngồi trọn băng sau. Gia đình của lão Hùng đã có xe nhà. Thiên Phú đi cùng xe của y viện.
Chiều hôm ấy, vợ chồng Hùng xưởng trưởng thiết tiệc đãi mẹ con Bân Bân. Bởi khách khứa quá đông, nên họ mở tiệc tại một nhà hàng mới khánh thành tại đường Trung Sơn Bắc Lộ.
Nhân đó, sau khi mẹ con họ rời khỏi phi trường, lại thẳng đến nhà hàng dự tiệc, vì đường về Đạm Thủy hơi xa, nên họ chuẩn bị sẽ nghỉ ngơi tại khách sạn của nhà hàng luôn.
Trên đường đi Khưu viện trưởng dặn dò vợ con, không nên cho Tố Tố biết vấn đề tai nạn phi cợ Thực ra Bân Bân từ Đông kinh đã biết rõ tai nạn phi cơ đó. Bà Khưu cũng không lưu ý cho lắm, chẳng qua nói ra tại phi trường để chia buồn với Tố Tố thôi, khi biết rõ điều đó, bà Khưu cũng như cả gia đình đều nói sang chuyện khác.
Bân Bân không chú ý việc gì cho lắm, sau khi đến gần nhà hàng nàng vào phòng thay đổi y phục, điều cần nhất là đi tìm Lê Dịch Phị Tại quán cà phê gần đó, Phi cùng Phú đang ngồi tán chuyện. Đôi mắt Phú rất nhanh khi thấy bóng dáng của Bân Bân, Phú vỗ vào vai Phi:
– Tới lúc kẻ này phải nhường ngôi rồi, Phi hãy ngồi đây nhé.
Phi ngạc nhiên, không biết có chuyện gì, đang lúc bàn chuyện rất hứng thú mà Phú lại bỏ ra đi lại bàn khác, nhưng khi nhìn thấy Bân Bân, Phi đã hiểu ngaỵ Chàng có cảm giác thấy mọi người đang chú ý nhìn Bân Bân, hình dáng nàng chẳng khác một nàng công chúa, thong thả bước về phía chàng, trông nàng vừa sang, vừa khoan thai, bộ điệu rất trang nghiêm, khiến chàng cảm thấy tự tôn. Chàng phớt tỉnh nhìn nàng với vẻ thán phục, đứng lên chờ Bân Bân đến ngồi xuống ghế.
Bân Bân ngồi xuống xong, đôi tay nàng để lên bàn. Phi nghiêng mình nhìn nàng nhỏ giọng:
– Bân Bân uống gì?
Nàng nhìn trên bàn thấy hai người vừa rồi uống cà phê, nàng dùng tay chỉ trên bàn nói:
– Cho cà phê đi!
Phi gọi người hầu bàn mang cà phê đến, chàng nghiêng đầu hướng về nàng mà khen:
– Sau khi đi ngoại quốc về, Bân Bân đẹp hơn trước rất nhiều.
Bân Bân cười nhạt, trên mặt lộ vẻ nửa hư nửa thực hỏi:
– Thật vậy sao?
– Đúng vậy. Vừa rồi Bân Bân bước vào cửa, mọi người đều chú ý nhìn vào Bân Bân.
Nàng trề môi:
– Chán quá đi mất!
– Vì em mà khiến cho tôi hơi kiêu ngạo. Tôi thường bị mọi người lưu ý đến, họ vừa khen thưởng tôi, cũng như ghen ghét tôi.
Bân Bân lộ vẻ rất thích thú và làm ra vẻ giận dỗi:
– Anh tập ăn nói hồi nào mà miệng mồm trơn bén quá vậy?
Phi cười cười hất mặt sang phía Phú ở đằng xa, nói:
– Người đó dạy tôi, anh ta nổi tiếng là một “giáo sư về khoa tâm lý” tại y viện.
Bân Bân liếc nhìn Phú, Phú không hay biết, chàng chỉ cười cười, không nói tiếng nào.
Bân Bân phê bình nhỏ đủ Phi nghe:
– Giống anh hề sân khấu quá.
Phi tức cười, trong lòng chàng nghĩ, Phú rất thích người khác ình là kẻ đa tình. Phú cho rằng, khi các cô gặp chàng thì yêu mến ngaỵ Nhưng Phi đã được nghe hai cô phê bình về Phú. Tố Tố thì chán anh ta, Bân Bân thì cho anh là hề. Nếu anh nghe được chưa biết cảm tưởng ra sao?
Thấy chàng trầm ngâm, Bân Bân hỏi:
– Anh cười chuyện gì vậy?
– Tôi cười anh Phú, nếu anh nghe nói câu nầy, chưa biết ý nghĩ ảnh ra sao?
Hầu bàn bưng cà phê đến, hai người ngừng câu chuyện ấy lại. Phi thay nàng cho sữa và đường thơm vào, Bân Bân nhìn chàng hỏi:
– Anh Phi, em muốn hỏi thăm anh một việc.
– Việc gì?
– Hiện tại anh đang ở nhà Tố Tố hả?
Phi gật đầu nói:
– Tôi nhớ ra đã có gởi tin đó cho cô hay, bác Khưu và bác Hùng muốn tôi ở đó để dạy Anh và Pháp văn cho Tố Tố, đồng thời săn sóc căn bịnh nàng luôn thể.
– Trong thư của anh đây có đề cập đến việc đến ở nhà Tố Tố.
Nghe nàng nói, Phi đã hiểu rõ. Lúc Bân Bân đến đây, chàng có cảm giác thấy nàng có những điều gì không được vui. Hơn nữa, nàng ngồi trên phi cơ mấy tiếng đồng hồ, người đã mỏi mệt, nên thái độ của nàng có vẻ cau có, do đó, chàng nhìn nàng mỉm cười. Chắc chắn nàng không mấy vui là do sự hờn ghen với Tố Tố.
Chàng tin rằng vấn đề đó cũng không lấy gì làm quan trọng, chắc Khưu viện trưởng sẽ nói rõ cho con gái biết, chàng nói tiếp:
– Tôi cũng tin rằng, bác Khưu đã viết thư cho cô biết rồi. Riêng tôi cũng không muốn trú ngụ lâu tại nhà Tố Tố, hy vọng nàng chóng bình phục để tôi sớm trở về y viện.
– Trông hình dáng Tố Tố có bịnh gì đâu.
– Bịnh của cô ấy không phải bộc lộ ra bên ngoài, chỉ vì thần kinh quá suy nhược, trí nhớ tiêu mất. Khi Bân Bân còn ở Đông Kinh, tôi đã viết thư cho cô biết điều đó. Bác không khuyên cô đừng cho Tố Tố biết vấn đề tai nạn phi cơ sao?
– Tại sao ba tôi không phái người khác đến trị bịnh cho Tố Tố, lại sai anh đi?
– Trước khi hai bác quyết định sai tôi đến trị bịnh cho Tố Tố, tôi đã đề nghị sai anh Phú đi. Nhưng hai bác vẫn cương quyết sai tôi, chỉ vì Phú chưa học Pháp văn.
– Điểm nào cần thiết mà hai ông ấy lại phái anh đến đó?
– Bân Bân, chuyện này nói ra thì nghe dài lắm, lúc đầu hai bác quyết định cũng có nguyên nhân, cô có đồng ý nghe tôi kể hay không?
Một mặt nói, một mặt chàng nhìn Bân Bân chờ đợi, sau cùng Bân Bân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Phi bèn đem chuyện ngẫu nhiên lần thứ nhất gặp được Tố Tố, rồi kể từ đầu đến cuối cho nàng nghe. Sau cùng chàng thấy thái độ của nàng bớt phiền phức. Nàng nói:
– Phi, em đã hiểu rõ rồi, không phải em không có ý muốn anh ở tại đấy. Cũng như anh đã biết sự quan hệ giữa em và Tố Tố, do đó ba em muốn cho anh đi, tự nhiên em không thể phản đối. Nhưng vừa rồi có một bà hỏi má em: Tại sao Lê Dịch Phi lại đến ở nhà của Hùng Tố Tố vậy? Má em không biết đáp thế nào, thật em mất mặt vô cùng.
Phi nhận thấy Bân Bân chất vấn chàng, trong đó cũng có lý. chàng nhận thấy vấn đề này rất giản dị. Đứng về phía Bân Bân mà xét, giải thích cho nàng nghe có phần khó khăn.
Chàng thành khẩn nói:
– Bân Bân, tôi rất có lỗi, mang lại cho cô những vấn đề khó giải quyết. Nếu có cơ hội, cô sẽ giải thích theo lời tôi nói cho bà khách đó biết, đồng thời tôi cũng tìm cơ hội để dọn về y viện, bởi giờ học của Tố Tố vào lúc trưa, mỗi ngày tôi chỉ cần đến đúng lúc để chỉ cho nàng cũng được rồi.
Theo lời chàng, khiến cho nàng cảm thấy chàng chìu ý quá mức tưởng tượng của mình. Nàng đáp:
– Anh làm thế bất tiện lắm, anh hãy ở lại như cũ đi, má với em đã hiểu rõ công việc của anh phải thực hành rồi. Nếu em vừa về, mà anh lại dọn về đây, gây cho người ngoài nhiều sự thắc mắc, Tố Tố bị kích thích tinh thần lại càng khó lòng hơn.
Phi xét thấy nàng nói có lý. Điều đó khó mà tránh khỏi Tố Tố sẽ hiểu lầm mà gây ra phiền toái. Bỗng chàng nhớ câu: “Trong thiên hạ thường không có việc gì, chỉ tại lòng người gây náo loạn mà thôi”. Lưỡi của phái nữ thường dài, ăn cơm xong không việc gì làm, nên ngày ngày bày ra những chuyện thị phị Nếu lời này mà lọt vào tai Tố Tố, chắc chắn gây ra những chuyện không mấy tốt. Chàng xét thấy, trong năm ba hôm nữa sẽ tạo lý do để dọn về y viện là xong hơn cả, nếu ở càng lâu thì chuyện thị phi càng nhiều.
Chàng quyết định, và đem việc này nói rõ cho Bân Bân nghe. Sau đó, chàng chuyển sang đề khác để hỏi thăm nàng về sự sinh hoạt tại Đông kinh, thế là áng mây mù nghi ngờ giữa chàng và nàng đã được giải tỏa.
Phi cũng biết Bân Bân rất khó xử, bởi chia cách hai năm, giữa chàng và nàng gần như xa lạ. Nhưng, khi gặp nhau trong chốc lát tình cảm sẽ trở lại như xưa. Có lẽ thái độ của chàng cố chấp, cũng có lẽ giữa đông người, nên họ không dám tỏ thái độ thân mật, nên giữa họ hoặc người ngoài nhìn vào không thấy vẻ gì dồn dập của bạn chung tình xa cách nhau lâu ngày.
Bữa tiệc hôm ấy chỉ có hai bàn, những khách thân, phần nhiều họ bàn bạc những chuyện tại phi trường nhiều hơn, sau khi bữa tiệc chấm dứt, thực khách cùng cáo từ ra về. Còn lại những người thân thích, họ chỉ muốn nói chuyện nhiều với hai mẹ con của Bân Bân.
Bân Bân đã hiểu lời giải bày của Phi, nên nàng cố ý kéo Tố Tố ngồi gần nàng. Hai người cùng nhau thì thầm tỏ ra rất thân mật. Có thể Tố Tố cố tránh Hoàng Thiên Phú, trong khi Phi và Bân Bân chuyện trò thì Tố Tố vẫn lặng thinh, khi Bân Bân gọi nàng đến, cũng là cơ hội để cho Tố Tố tránh Phú.
Tuy ngồi chung trên hai bàn, nhưng họ chia nhau thành nhiều nhóm. Phi và Bân Bân qua một phút chuyện trò, trong lòng Phi cảm thấy khó yên, bởi chàng không có dịp nói chuyện với Tố Tố, tuy nhiên chàng sẽ lén nhìn Tố Tố để lộ vẻ thân thiết.
Riêng Tố Tố hình như nàng không chú ý đến Phi, cũng như không chú ý đến Phú đang ở tại đây. Nàng chỉ nói chuyện với Bân Bân. Phi hơi yên lòng. Chàng cũng không biết tại sao mà mình quá chú ý đến Tố Tố như vậy? Có lẽ tại sự có mặt của Tố Tố mà chàng không chú ý đến Bân Bân chăng? Chính chàng cũng không rõ lòng mình.
Tinh thần chàng rất lo lắng, Phú thấy thế bèn hỏi:
– Tiểu Lê, Bân Bân vừa về đến là nhà ngươi điên đảo tinh thần rồi.
Phi gượng cười phủ nhận:
– Nói xàm!
– Mình không cần chú mày nhận hay không, nếu hiện tại chú mầy không chịu nói rõ ra, thì sau nầy không có dịp để mà nói.
– Anh Phú, đừng nhiều chuyện quá vậy. Anh có cố tật rất lớn, các vấn đề anh đối với phái nữ, luôn luôn anh cho là mình có lý. Anh có biết trước khi dùng cơm tôi với Bân Bân bàn luận việc gì không?
– Tôi không hơi nào mà tìm hiểu những chuyện bí mật của đôi vợ chồng trẻ các người.
– Anh dựa vào đâu mà phán đoán thế…
– Tiểu Lê, mình chỉ lo dùm cho chú mầy mà thôi, tất cả đều do thuở ban đầu mà ra cả. Nếu chú mầy muốn ít phiền lòng một chút, điều cần nhất là chú mầy nên tìm cách dọn về ở tại y viện với mình, cả hai chúng ta cùng ở trong “La Hán Đường” là tiện nhất.
Phi cười cười nói:
– Cám ơn hiền huynh chỉ giáo. Tôi phải xét kỹ lời khuyên của hiền huynh, nhưng dầu sao chăng nữa cũng khó mà dọn về y viện cho được.
– Tùy ý chú mầy, nhưng mình chỉ lo nghĩ giúp cho thôi. Bân Bân vừa về đến là một giai đoạn mới, tình hình đã biến chuyển rất quan trọng, vì Thượng đế đã sanh ra phái nữ, Ngài lại sanh luôn cái tánh đa nghi trong lòng họ.
– Lời khuyên đó, mình phải nghe theo hiền huynh rồi, nhưng, hiền huynh nên biết mình không phải là một chuyên gia nghiên cứu tâm lý phái nữ, có những cô mà hiền huynh cũng khó mà đoán hiểu họ cho được.
– Đúng vậy, kẻ này cũng biết mình không hiểu rõ đa số phái nữ, chỉ vì họ bị quỉ ma thống trị, điều bất hạnh nhất, họ lại thống trị nam giới mới là khổ chớ.
Phi cười một tràng dài thật lớn và nói:
– Nào, chúng ta hãy cạn ly, để ca ngợi cái quái luận của hiền huynh.
Trong lúc hai người cất ly lên cao, không lưu ý đến Bân Bân nhìn trộm Phi, nàng lộ vẻ chau mày, Phi đặt ly xuống, chàng cũng lén nhìn Bân Bân, nhưng trong lúc ấy, nàng quay đầu sang má nàng mà nói chuyện. Chàng lại chạm phải đôi mắt của Tố Tố, nàng lập tức hướng sang phía khác, dường như không muốn nhìn chàng.
Phi không tin những lý luận quỉ quái của Phú, chàng chỉ tìm cơ hội trêu chọc. Nhưng, đến bây giờ chàng không thể phủ nhận sự phán đoán của Phú. Thực ra, khi chàng cùng Bân Bân bàn luận chuyện riêng, thì trong lòng chàng không ngớt cảnh giác. Chàng cũng không thấy bao giờ xẩy ra vấn đề gì, bây giờ chàng mới thấy kết quả nó đã thành vấn đề rồi. Trong khi chàng thảo luận với Bân Bân thì Phú không hề biết, nhưng không ngờ anh ta nói trúng ngay tim đen mình, chàng không khỏi bội phục Phú.
Tóm lại, vấn đề nầy bỗng nhiên nẩy sinh những lượn sóng ngầm cuồn cuộn ở nội tâm, chàng không thể bình tĩnh như lúc trước được. Điều cần nhất là phải dọn về y viện thì mới tránh khỏi phiền phức nơi lòng.