Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 237: Phiên ngoại 3: Truy thê, hoàng phi rất hội trang [ tam ]


Bạn đang đọc Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường – Chương 237: Phiên ngoại 3: Truy thê, hoàng phi rất hội trang [ tam ]


Hai cái thân ảnh, một lớn một nhỏ kéo nhau bỏ trốn, chạy được một lúc, ngoảnh đầu lại thấy không ai đuổi theo mới dừng lại nghỉ ngơi một chút, hơi thở dồn dập, cả người xụi lơ dựa vào tường, ngồi bệt xuống.
“Nương, chúng ta vì… vì sao phải… phải bỏ trốn a?” Tiểu Ngư Nhi cho tới bây giờ mới có cơ hội đặt câu hỏi, hắn không rõ, vì sao có có cảm giác như là nương gặp phải quỷ,trước kia. dù có người cùng nương tranh chấp, cũng chưa từng thấy nương có bộ dáng chật vật như vậy.
Vỗ vỗ bộ ngực, nàng lắc lắc đầu, tay đặt lên ngực, cảm thụ tiếng tim đập mạnh mẽ dị thường, đã bao nhiêu năm rồi, nàng không có loại cảm giác này ?
“Nương cũng không biết, chỉ là, khụ, những người đó mặc dù nhìn không phải người xấu, nhưng, nhưng là không dễ chọc, chúng ta vẫn là ‘tẩu vi thượng sách’ (chạy là tốt nhất).” Nàng giải thích lung tung, cũng không quản con trai có tin hay không.
Còn về việc vì sao phải trốn, còn không phải đều do hắn, Phù Vân Khâu Trạch……
“Nhưng mà, nương, Vân thành này, không nhà nào không biết chúng ta, có thể bỏ trốn được sao?” Hắn gãi gãi đầu, nhìn bàn tay vẫn bị nương nắm chặt, vừa rồi, nếu không phải nàng lôi kéo mình chạy, cũng sẽ không mệt mỏi như vậy a.
“Ta, ta đã nói dối ta gọi là Hoa Mộc Lan, bọn họ sao có thể tìm được chúng ta?” Đầu nàng nhất thời loạn thành một đoàn, chỉ nhớ đến mỗi đôi mắt màu tím dùng ánh mắt ôn nhu, tha thiết nhìn mình chằm chằm……

Nương lại thế rồi, sao cứ như biến thành tượng đá, thật tò mò nha? Tiểu Ngư Nhi thở dài.
“Nhưng mà, nương, Tiểu Vi Tử ca ca cùng mọi người toàn Vân thành đều biết chúng ta là ai, bọn họ chỉ cần tùy tiện hỏi thăm một người, liền biết được chỗ ở của chúng ta.” Thật là, nương thực sự nghĩ rằng, nói mình là “Hoa Mộc Lan” thì mình sẽ thật sự biến thành “Hoa Mộc Lan” sao? Hắn bất đắc dĩ liếc mắt xem thường.
Nghe con trai giải thích, người nào đó nhất thời trừng lớn mắt hạnh, không thể tin cúi đầu, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của con, thâm thấy chính mình giờ phút này không phải là một tấm gương tốt.
Đúng vậy, Phù Vân Khâu Trạch sao có khả năng bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn có thể tìm tới nơi này, khẳng định có thể tìm được nhà của mình a, không được, nàng trở về thu thập hành lý, mau chóng rời khỏi “chiến trường”, về phần Lạc Dật ca ca, nhờ người đi báo với huynh ấy một tiếng là được……
“Con trai, mau, chúng ta mau về nhà thu thập hành lý rồi bỏ trốn ngay,” Nàng lại nhanh chóng cằm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Ngư Nhi, nhắm hướng nhà mình cắm đầu chạy, nhưng do quá vội vàng, bé con làm rơi cả giày, vội vàng quýnh quáng hô lên: “Giầy, giầy.”
Hai người thở hồng hộc, một đường chạy thẳng về nhà, cũng không chấp nhặt ánh mắt nghi hoặc của người nào đó, vọt vào phòng, bắt đầu thu thập hành trang.
“Đinh đương, đinh đương……” Người nào đó cho rất nhiều vàng bạc châu báu vào tai nải.

“Ăn , ăn ……” Người nào đó không quên chạy tới phòng bếp ôm lấy mẻ bánh bao mới ra lò chạy trở về tiếp tục đóng gói.
Tiểu Ngư Nhi bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tai nải dường như đã biến thành một ngọn núi trước mặt, nương là muốn mang toàn bộ cửa hàng đi hay là muốn chạy trốn a? Nhiều như vậy, ai có thể ôm hết chứ.
“Nương, này đó, này đó cũng không nhất thiết phải đem theo.” Nói xong, hắn đem quần áo mặt lỗi thời, bình hoa… từ trong tay nải rút ra, lại tiếp tục đem một cái kim hòm bế ra, rồi lại vùi đầu vào, tiếp tục tìm kiếm đại vật phẩm quá nặng.
Cũng không nhất thiết phải đem theo? Mặt của nàng nhất thời đen xuống dưới, vậy đổi đến địa phương khác dùng cái gì mưu sinh a? Nếu Lạc Dật ca ca ở đây thì tốt rồi, lúc ấy sẽ kêu huynh ấy dùng bạch hạc chuyển giúp mình một nửa hành lý bằng đường “hàng không” là xong, bằng không, tiểu quỷ này đang tuổi ăn tuổi lớn, núi vàng còn sập a.
“Con, con còn muốn ăn cơm không, có muốn là rảnh thì đi câu cá, không rảnh thì cắn kẹo xem trời mưa không?” Nàng lấy lòng tiến đến bên cạnh con trai, lấy tay giúp hắn mát xa bả vai.
“Có ý gì?” Người nào đó cảnh giác ngẩng đầu, nhìn mẫu thân đang “dụ dỗ bằng nụ hôn” liếc mắt một cái.

Chỉ có những khi như vậy, Y Y mới thực sự cảm thấy Tiểu Ngư Nhi đại khái có khả năng di truyền một chút trí tuệ cùng giảo hoạt của Phù Vân Khâu Trạch, nàng đã nói rõ ràng như vậy, tiểu quỷ này sao có thể không hiểu chứ?
Đúng vậy, con trai tuy rằng không thích đọc sách, nhưng chỉ cần là bài hát dân gian, mấy câu truyền miệng thì hắn đều có thể đọc làu làu, nhưng nếu kêu hắn đọc sách viết chữ, thì chẳng khác muốn “mạng nhỏ” của hắn không bằng, đương nhiên, điểm ấy là di truyền từ nàng…… Nàng hổ thẹn cúi đầu.
“Mấy thứ này cũng không thể ôm hết, con đi tìm bạch hạc phía sau hậu viên củaa cha nuôi con mang giúp không phải là được rồi sao? Chúng nó đều rất có khí lực, một con, chỉ cần một con như vậy là đủ rồi.” Chà xát hai tay, nàng vươn một ngón tay,ý tứ rõ ràng.
thân hình nho nhỏ mềm nhũn, hắn rốt cục hiểu được ý tứ của nàng.
“Không được.” Kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.
“Vì sao chứ?” Nàng kêu to,“Con nha, con sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng chỉ bằng này: vài cái bánh bao, mấy bộ quần áo cùng mấy cái vòng cổ, thì chúng ta có thể vượt qua khoảng thời gian tới, chờ cha nuôi con đến tìm sao? Cha nuôi ít nhất còn có nửa tháng nữa mới trở về, còn có a, chờ cha nuôi con tìm được chúng ta, phỏng chừng mẹ con mình đều chết đói cả rồi.”
Mấy cái vòng cổ này đổi thành ngân lượng có thể cho nhà bình thường trang trải cuộc sống trong vòng nửa năm, nương còn nói chưa đủ? Tiểu Ngư Nhi mím môi, nhưng nghĩ đến cá tính hời hợt, quên trước quên sau của mẫu thân, cũng có chút hiểu rõ. Mẫu thân không phải thích tiêu tiền, chính là, thường xuyên mua này nọ linh tinh, nhưng chưa đợi trả xong tiền cho thương nhân liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, theo lý người ta sẽ ý ới đuổi theo, lấy lại đồ, từ nay về sau không “mua bán” với người nữa…… aiz, nhưng sự thật là, mỗi lần nương muốn mua này nọ, chính mình đều đi theo sau, giúp người thanh toán, trở thành cái đuôi của mẫu thân, bị các bằng hữu cười nhạo.
“Nương, người cũng biết, bạch hạc kia ngoại trừ cha nuôi, ai nói chúng cũng không nghe, hơn nữa chọc giận chúng nó, sẽ bị hất bay.” Hắn trước kia thường đi theo cha nuôi, nên xem bạch hạc là mã kỵ, mãi đến khi, có một lần, cha nuôi không ở nhà, lại tự mình muốn trèo lên, nghĩ rằng chúng nó vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời như bình thường, không ngờ, nó không những không cho, còn nổi giận hất hắn xuống đất, may mắn cha nuôi đúng lúc trở về, nếu không, hắn, Tiểu Ngư Nhi sẽ biến thành tiểu cá khô rồi.

Nghiên mặt, hắn phớt lờ vẻ mặt đang thương, nước mắt lưng tròng của mẫu thân, hừ, còn làm bộ!
“Con cho chúng nó ăn là được.” Nàng tiếp tục kiên trì.
“Vậy người đi thử đi?” Hắn chọn mi, nghễ hướng nàng, thấy sắc mặt nương trắng nhợt, biết chính mình là thành công giải thoát khỏi “âm mưu”.
Không thể tìm bạch hạc, như vậy, mấy người phụ việc trong tiệm hẳn là có thể đi? Nghĩ vậy, nàng nhất thời chớp chớp hai mắt, mở cửa ra, nhưng mới đi được vài bước, đã nhìn thấy thân ảnh đỏ tươi đứng ở bên trong đình viện, lại giả vờ như không nhìn thấy muốn trở về phòng.
“Y Y, nàng làm thế làm tâm của bổn vương rất tổn thương nha, không muốn nhìn thấy bổn vương như vậy sao?” đôi mắt mạc sắc tràn đầy thần sắc bi thương, một tay che ngực, bộ dáng thương tâm ,khổ sở.
Nàng vốn là muốn nói hắn nhàm chán, không ngờ tiểu quỷ trong phòng đã nhanh chóng vọt ra.
“Nhị cha nuôi!” thanh âm đang yêu nũng nịu kia tất nhiên là xuất phát từ miệng Tiểu Ngư Nhi.
“Tiểu Ngư Nhi, hôm nay nương của con làm sao vậy? Ngày thường ta đến, nàng cũng không có thần sắc như vậy.” Mẫn Hách hướng hắn vẫy vẫy tay, mấy năm nay, nàng rất ít khi xuất hiện biểu hiện này, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.