Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 235: Phiên ngoại 1: Truy thê, hoàng phi rất hội trang [ nhất ]


Bạn đang đọc Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường – Chương 235: Phiên ngoại 1: Truy thê, hoàng phi rất hội trang [ nhất ]


Lạc Tang, sáu năm sau.
Dân sinh yên ổn sung túc, người người áo cơm không lo, nhà nhà an lạc, đêm ngủ thường không cài then chốt cửa, là thời kì Lạc tang hùng thịnh phồn vinh.
Tương truyền, Lạc Tang đế vương là vì hoàng phi duy nhất mất tích mà đều dồn hết tih lực lên chuyện quốc gia đại sự, thao duyệt quân trang, khiến cho các quốc gia xung quanh không người nào dám mạo phạm, nhưng cũng không vì binh cường mã tráng, quân lực hùng hậu mà tiến quân chinh phạt các tiểu quốc, Lạc Tang chung sống hòa bình với các nước, thúc đẩy buôn bán mậu dịch, khiến kinh tế ngày càng hưng thịnh.
“Lạc Tang đế vương hảo, Lạc Tang đế vương diệu, Lạc Tang đế vương khiến cho dân chúng ha ha cười……”
nhóm hài đồng vỗ tay, vui cười hát vang, thỉnh thoảng vây quanh người đi đường, nơi nơi xông loạn.
Tuy là tranh cãi ầm ĩ, nhưng người qua lại trên đường đều là xoa xoa đầu bọn trẻ, cười lắc đầu rời đi, cảnh tượng hoan hỉ, vui vẻ sống động.
Cuối phố, một vị phụ nhân nổi giận đùng đùng, tay cầm roi nhỏ, hét lớn:
“Tiểu Ngư Nhi, con mau cút về nhà cho ta, cẩn thận ta đánh mông con nở hoa.”
Nhóm hài đồng đang tụ tập cùng một chỗ lập tức tản ra, lúc bỏ chạy còn không quên quay người làm cái mặt quỷ, trêu chọc một đứa bé trai trong nhóm:.

“Tiểu Ngư Nhi, không tiền đồ, nhìn thấy mẫu thân liền tức khí.”
“Là huynh đệ liền theo ta trở về, các ngươi theo ta trở về nha!” Chà chà chân, nam hài gương mặt hơi cáu bẩn, đối với đám bạn nhỏ “Không phải anh cũng không phải em” thấy chết mà không cứu, tức giận đến hai má phồng to
“Huynh đệ, con còn theo chân bọn họ xưng huynh gọi đệ?” Cười tủm tỉm hướng tụi nhóc vẫy vẫy tay tạm biệt, phụ nhân quay sang nhìn về phía nam hài, đột nhiên âm hạ mặt, “Ta sao lại không nhớ ra mình sinh ra nhiều thằng nhóc như vậy?”
Ai, tiểu tử kia cúi mặt, bất đắc dĩ, hic, để cha nuôi đi ra cửa nhập hàng, làm bây giờ không còn người khuyên can cũng không có người dám can đảm đứng ra khuyên can, hắn chỉ có thể chuẩn lỗ tai cùng cái mông thôi.
Ai, tội cho cái mông nhỏ a, phu nhân kia không ngại quần áo bẩn, ôm hắn ngang người như bế heo con, dùng roi nhỏ đánh vào mông hắn.
“Nương, ta rốt cuộc có phải con của người hay không a, nương muốn đánh chết con sao……” Không ngừng lấy tay che chắn cái mông, Tiểu Ngư Nhi nhíu nhíu mày.
Phụ nhân cũng nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu xem xét hắn.
“Con nếu không phải ta sinh , ta cần gì phải nuôi con a? Con ăn của ta, mặc của ta, còn dùng của ta, rốt cuộc có thể cho ta cái gì ưu việt?”
“Ưu việt đương nhiên rất nhiều, hiện tại đừng khinh thường con bé nhỏ nha, cha nuôi nói, về sau Tiểu Ngư Nhi là đại cái gì đó, có cái gì người, cho nên về sau, khi nương già đi, đương nhiên sẽ dựa vào con, tựa như tiểu di nói, dưỡng già đó.” Hắn còn chắc chắc gật gật đầu, ngày thường lý thư thật ra đọc không ít, nhưng nhớ thì chỉ được mấy câu.
Sầm Nhi dạy đứa trẻ này loạn thất bát tao gì rồi? Phụ nhân kéo kéo thần, roi nhỏ đã không đánh nữa
Ra cung nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn chưa tìm được, nhưng Sầm Nhi lại tìm được rồi một lang quân như ý, sinh ba đứa nhỏ, náo nhiệt vô cùng, bởi vì tỷ muội cách biệt nhiều năm như vậy, nàng cũng không nỡ rời xa muội muội, nên quyết định định cư ở chỗ này.
Sáu năm, không ngờ, nháy mắt đã trải qua sáu năm, quả thật là thời gian như thoi đưa……..
Không tự giác thở dài, nàng trừng mắt nhìn, đột nhiên nhìn thấy con trai tròn to hai mắt nhìn mình.
“Còn không bằng sinh ra một cục vàng đi.” Nàng thì thào lẩm bẩm, sao lại sinh ra một tiểu tử một chút cũng không giống cá tính lạnh như băng của Khâu Trạch, ngược lại cực kỳ giống mình, thỉnh thoảng lấy tranh cãi làm vui, còn sách thì đcọ không vào.
“Cái gì, nương, sao người có thể nói con không bằng một cục vàng chứ?”
Tiểu Ngư Nhi ôm cổ chân của nàng, bộ dáng tràn đầy thương tâm,
“Nương, người nói xem, vàng đâu thể khiến người cười, ngươi nói, vàng có thể giúp nương rửa chân sao, ngươi nói, vàng có thể giống tiểu ngư nhi biết lớn lên sao?”

Đau đầu, nhu nhu mi, nàng biết nhiều lời không tác dụng, đối với iểu tử nghịch ngợm này, phải sử dụng bạo lực, may mắn Lạc Dật ca ca xuất môn, nàng mới có thể đánh nó vài roi, nếu không, lát nữa huynh ấy trở về, tiểu ma đầu này lại có thái sơn để dựa vào.
“Đúng vậy, vàng có thể mua lấy mấy nô tỳ hầu hạ ta, còn có thể giúp ta nấu nước ấm rửa chân, càng có thể giống con biết lớn lên!” Nói xong, roi trong tay lại vung lên, hướng cái mông nhỏ đánh xuống.
“Nương nha, đau quá!” Tiểu Ngư Nhi nhất thời buông hai tay đang ôm chân của nàng ra, nhảy bắn ra, xoa xoa cái mông mình.
“Hảo, nương sẽ hảo hảo thương con!” Nàng ôn nhu cười, mắt hạnh như híp lại thành 1 đường.
Sáng sớm hôm nay, lão tiên sinh dạy học đã đến “mắng vốn”, tiểu quỷ này thế nhưng đã dám trốn học 3 ngày, thế nhưng nàng một chút cũng không phát giác, hắn còn có thể làm bộ như không có việc gì, buổi sáng đeo túi sách trên lưng xuất môn, buổi tối một bộ nhã nhặn vào cửa, may mắn mình lén lút theo dõi, thế này mới phát hiện, thì ra hắn là cùng đám nhỏ của mấy ngư dân gần nhà, cả ngày chơi ngoài bờ biển!
Cắn chặt răng, roi trong tay lại muốn đánh xuống, nhưng còn chưa đánh tới, chợt nghe tiếng khóc thét.
“Ta còn chưa đánh con, con hét cái gì?” Nàng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Nương, không phải con……”trốn ra phía sau mẫu thân, hắn vụng trộm chỉ chỉ về phái một đám người đang đánh nhau cách đó không xa.
Đây là có chuyện gì? Nàng một phen lôi kéo tay nhỏ bé của con trai, đi đến một bên nhìn lén.
Đường Khỏa Kế đang cùng vài nam tử mặc quần áo nâu dây dưa, thỉnh thoảng có người bị trúng một quyền, thỉnh thoảng lại có người bị đạp một cước, phát ra từng trận khóc thét.
Chịu thiệt, chịu thiệt ! Y Y trong lòng ám cấp, nhìn Đường Khỏa Kế đúng là không có một tia cơ hội đánh lại đối thủ, vừa thấy chỉ biết đối phương lai lịch không nhỏ, người theo hầu cũng mang võ nghệ, nhưng không biết vì sao không có thi triển, chỉ là tùy tiện tránh né, mà Đường Khỏa Kế lại tự mình trúng chiêu.
“Nương, chúng ta đi lên giúp Ngư gia gia.” Tiểu Ngư Nhi thấy có người khi dễ Ngự gia gia, muốn xông lên ứng cứu.

“Bang cái gì bang, con mà đi lên sẽ bị đánh cho chèm bẹp, ngốc, đừng nhúc nhích.” Nàng dùng tay đè đầu của hắn lại, suy đoán lai lịch đối phương, thấy thế nào ,chiêu thuật này… cảm thấy có chút quen mắt đây?
“Ai nha, Tiểu Vi Tử ca ca bị đánh ngã.” Hắn lại gấp đến độ dậm chân .
Được rồi, nể mặt con vịt lần trước của Tiểu Vi Tử, không chờ đợi nữa, nhìn quanh thấy có mấy cái ghế, vung chân một cái, cái ghế lập tức bay thẳng đến, chuẩn xác hướng về phía người đang day dưa với Tiểu Vi Tử.
Nhưng thính giác của nam tử kia thập phần tinh nhuệ, vừa nhấc tay, đã dễ dàng chế trụ cái ghế, tức giận xoay người hướng về phía bị tập kích.
“Ai!”
“Ta!” Nàng biết không thể ẩn nấp, chỉ phải vỗ vỗ bộ ngực, đi ra ngoài,
“Ta đi không đổi danh, ngồi không thay đổi họ, Hoa Mộc Lan!” Mạo dùng một chút hẳn là không có vấn đề gì đi? Hoa đại tỷ.
Không ngờ, nam tử kia kinh ngạc nhìn nàng, độtnhiên lui xuống, mộtthân ảnh thon dài từ sau xuất hiện, nhàn nhã phe phẩy giấy phiến, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, bạc thần lạnh như băng, khóe môi cong cong ẩn nhẫn ý cười, đôi mắt màu tím thẳng tắp xem xét nàng.
“Thật sự là Hoa Mộc Lan a, đi không đổi danh, ngồi không thay đổi họ sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.