Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 231: lễ vật cuối cùng của thái hoàng Thái Hậu [ sắp đại kết cục, hội tục phiên ngoại ]


Bạn đang đọc Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường – Chương 231: lễ vật cuối cùng của thái hoàng Thái Hậu [ sắp đại kết cục, hội tục phiên ngoại ]


Đôi mắt màu tím của Khâu Trạch thản nhiên quét qua gương mặt yêu mị của Mẫn Hách, không có chút phản ứng, hắn đối với ngôi vị hoàng đế vốn không có hứng thú, điều đó hắn hiểu được, nhưng đối với Y Y, không có khả năng sẽ chết tâm.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, Mẫn Hách tựa hồ cảm giác được một tầm mắt cực nóng, nghiêng đầu, cũng vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Khâu Trạch, nhìn xem hắn tức giận không thôi.
“Mẫu hậu, nhi thần đã từng nói qua, hoàng vị kia cũng không phải cái mà nhi thần muốn, cho dù người có bức bách Phù Vân Khâu Trạch thoái vị, nhi thần cũng sẽ không đăng cơ .” đôi mắt dài nhỏ nhíu lại, hắn uy hiếp nói.
“Con!!! Cứ xem như mẫu hậu cầu con có được không, Mẫn Hách!” Mặt Hoàng thục phi cứng đờ, từ từ đi đến trước mặt hắn, viên cầu trên người cũng di động theo, đề phòng ám khí trên tay Sầm Nhi.
“vậy nhi thần cũng cầu người, mẫu hậu, người có thể đáp ứng nhi thần hay không?” cánh tay thon dài vươn vào bên trong viên cầu, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mẫu hậu, sắc mặt hắn cũng nhu hạ vài phần,
“Mẫu hậu, người yêu cầu nhi thần đọc sách tập viết, yêu cầu nhi thần văn võ toàn tài, tinh thông kỳ môn bát quái đều có thể, nhưng mà, nhi thần chưa từng cầu người chuyện gì, đúng không?”

Hoàng thục phi che tay hắn, thùy hạ mi mắt, mấp máy môi mấy lần cũng không nói được một chữ.
xác thực, từ nhỏ đến lớn, Mẫn Hách, đứa con trai này, chưa từng yêu cầu người mẹ như nàng bất cứ chuyện gì. Mọi chyện đều nhu thuận nghe lời, cho dù nàng khi nó vừa tròn ba tuổi bảo nó giết người, nó cũng không có một câu oán hận, cho dù suốt khoảng thời gian sau đó đều thấy ác mộng, tuổi tuy còn nhỏ nhưng chưa từng ở trước mặt nàng tỏ ra yếu đuối hay làm nũng, nàng thấy mà đau lòng như cắt.
“Nhưng, đầy cũng là mong muốn cuối cùng của mẫu hậu, mẫu hậu muốn hoàng nhi ngồi lên đế vị.” Nàng lẩm bẩm.
Nghe xong câu này, Mẫn Hách tất nhiên là hiểu được, mẫu phi cũng như cũ không thay đổi ước nguyện ban đầu, cố ý muốn ình đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng giương mắt nhìn Lạc Dật ngồi phía trên bạch hạc, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ.
“Mẫu hậu, chẳng lẽ người còn nhìn không thấu, nếu không phải mới vừa Sầm Nhi xuất thủ, thiểm lôi trên tay Lạc Dật có thể tùy thời đem người đốt thành tro bụi sao? Mặc dù có tráo cầu hộ thể, người cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.” Thiểm lôi này có thể dễ dàng đem đầu của cự mãng một đường chém rớt, uy lực thế nào, không cần nói nhiều cũng đã quá rõ ràng.
Quốc sư? Hoàng thục phi cũng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy phía trên bạch hạc phiêu phiêu một thân ảnh, gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười nhè nhẹ, nhưng lợi hại bên trong đôi mắt, cũng đủ làm nàng thi cốt vô tồn.

“Quốc sư, ngươi không phải đã nói, sẽ không nhúng tay vào việc đổi chủ của Lạc Tang quốc sao? Lần trước ngươi đã không ngăn cản, lần này, ngươi cũng sẽ không nhúng tay, đúng hay không?” ôm một tia hy vọng cuối cùng, nàng vội vàng đặt câu hỏi.
Đôi mắt như ngọc lưu ly lóe lóe, liếc mắt nhìn Khâu Trạch một cái, có chút đăm chiêu lắc lắc đầu, loại bỏ tia hi vọng cuối cùng của nàng.
“Lần trước, sở dĩ không ra tay, là vì thời cơ chưa tới, cũng vì thái hoàng Thái Hậu căn dặn. Hiện tại, ta nên làm đều làm, sẽ không bao giờ để bất luận kẻ nào thương tổn Y Y, ta hy vọng nàng có thể coi hắn thích phương thức sống sót.” Đây là hắn lời nói bấy lâu hắn vẫn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng.
Nhất thời, hoàng thục phi mặt xám như tro tàn, không tin ngay cả một tia hy vọng cuối cùng đều bị cướp đi , đôi mắt màu nâu khôi phục thành mặc sắc, không chịu nổi đả kích ngã vào trong lòng Mẫn Hách.
“Thái hoàng Thái Hậu căn dặn?” Y Y cùng Khâu Trạch, hai người đồng thời khó hiểu mở miệng.
Lạc Dật gật đầu cười khẽ, thái hoàng Thái Hậu trạch tâm nhân hậu, là một Thái Hậu hiếm có trên đời, người cũng một nguyên nhân khiến hắn cam tâm tình nguyện ở lại Lạc Tang, giúp nàng củng cố giang sơn.

“Hoàng thục phi,” Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng,“Kỳ thật, thái hoàng Thái Hậu dặn, đối với ngươi mà nói, là vạn vạn đều đoán không ra .”
Có ý tứ gì? Lão bà kia trước khi chết đã chính tay hủy đi hạnh phúc cả đời của mình, bây giờ, còn muốn gì nữa? Hoàng thục phi cười lạnh, cũng nhìn lại hắn, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn sẽ nói cái gì.
“Ngươi biết Tuyệt La Phong Ngự hiện tại ở nơi nào?”
“Nơi nào? Ha ha, vấn đề này của ngươi hỏi thật buồn cười, đương nhiên đã bị dấu đến nơi mà bản cung mãi mãi cũng tìm không thấy.” Nàng vẻ mặt bi ai, bởi vì cách biệt bao nhiêu năm, hai người chưa từng tương ngộ, nàng nhớ hắn, nhớ đến ruột gan đứt từng khúc. Nàng âm thầm thề, nhất định phải làm cho Mẫn Hách ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cứu ca ca ra!
“Xác thực, ban đầu, thái hoàng Thái Hậu lo lắng vì sự tình nghiêm trọng, nên đã giam lỏng hắn, nhưng sau này, sau khi nói chuyện cùng ngươi, thái hoàng Thái Hậu cũng cảm nhận được lưu luyến của các người, vốn định thành toàn cho 2 người, nhưng hắn lại chủ động muốn ly khai, cho nên, mấy năm gần đây, hắn đã ẩn cư, sống như 1 bách tính bình thường.” Lạc Dật nếu có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Y Y một cái, thấy Sầm Nhi trầm mặc không nói, nhẹ nhàng vỗ về bạch hạc hồng quan cũng nhẹ mấy phần.
Nhiều năm như vậy, tình yêu, quyền thế, giang sơn náo động, thiên hạ dân chúng trôi giạt khắp nơi, nhưng bởi vì như thế, mọi người mới có thể hiểu được việc quý trọng cuộc sống hiện tại tốt đẹp.
“Ngươi là nói, chàng không chịu gặp ta? Sao có thể như vậy, ta thương chàng như vậy, vì chàng, ta đã cam tâm tình nguyện chờ đợi đến bây giờ, ngươi lại nói cho ta biết, chàng ở bên ngoài có cuộc sống tự do tự tại, cũng không chịu tới gặp ta, cũng không chịu dẫn ta đi?” Hoàng thục phi sắc mặt đã tái nhợt, toàn thân rung động, đẩy bàn tay vươn tới muốn đỡ lấy nàng của Mẫn Hách ra, sắc mặt phức tạp.
“Đúng vậy, bởi vì, nếu hắn không đi, phụ thân của ngươi sẽ phái người đến đuổi giết hắn, bởi vì, ngươi là hy vọng phồn vinh của chú thuật bộ tộc, mà hắn, cũng bởi vậy mà lưu lạc, nhưng trong lúc này, hắn đã gặp một nữ tử dân gian yêu hắn……”

“Không!” Nàng tê thanh gào thét,
“Chàng vì yêu ta mà rời bỏ ta, sao có thể cùng nữ nhân khác cùng một chỗ? Ta không tin, ta không tin, các ngươi nhất định là đang gạt ta, gạt ta!” mãnh liệt lắc đầu, mái tóc được chải chuốc cẩn thận giờ rối loạn, trâm cài phượng hoàng rơi xuống, dính phải nước bùn đen đúa.
Nói cách khác, bao nhiêu năm qua, chờ đợi của nàng đều là hư mộng? Y Y đột nhiên có chút đồng tình với nàng, chỉ vì một chữ yêu, vì muốn cả nhà đoàn tụ, nên mới dẫn đến cục diện hôm nay, nàng mặc dù ngoan độc, nhưng cũng có mặt làm cho người ta thương hại.
Nắm chặt tay Khâu Trạch, nàng tựa thật sâu vào trong lòng hắn muốn hấp thụ lo lắng.
“Kỳ thật, thái hoàng Thái Hậu vẫn đều hiểu được Mẫn Hách trí tuệ cơ trí, tuy là muốn cho Khâu Trạch kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng cũng đóan được, sau khi nàng quy tiên, ngươi nhất định cũng sẽ bức bách hắn thoái vị, cũng không cưỡng cầu, chính là bảo ta nhất định phải bảo trụ tánh mệnh Khâu Trạch, bởi vậy, ta mới có thể trở về, nhưng mà, xem ra, ngươi hoàn toàn không hiểu được tâm ý của thái hoàng Thái Hậu, ở trong thâm cung nhiều năm như vậy, chỉ cần là cái ngươi muốn , nàng cũng sẽ không hề ngăn cản, hoàn toàn là vì cảm thấy ngươi chịu thua thiệt, xem ra, lễ vật cuối cùng của lão nhân gia, đều không thể co được khoan thứ của ngươi.”
Có nhân tất có quả, thái hoàng Thái Hậu, chuyện tới nay, vô luận nàngcó chịu nhận hay không, người cũng có thể an tâm rồi.
Lạc Dật giương mắt nhìn phía trời tây, mấy đen trùm kín, đột nhiên trong lúc đó, một đạo cam quang vạch ra tầng tầng mây đen, lộ ra ánh sáng chói mắt, hắn nheo lại mắt, sắc đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly đảo một vòng, khóe môi khẽ cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.